Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc máy bay hạ xuống sân bay thành phố B, mang theo tiếng động ầm ầm như một con quái vật từ trên bầu trời xanh ngắt đáp xuống mặt đất. Giữa đoàn người xếp hàng để xuống cầu thang, một người đàn ông cao lớn, đôi mắt bị che đi bởi cặp kính râm nhưng vẫn nổi bật giữa đám đông rất đỗi bình thường xung quanh. Không ít người ngoái lại nhìn hắn, nhưng hắn không để tâm. Hắn còn đang bận nắm tay một người khác, cẩn trọng đưa cậu xuống sân bay.

Kim Đình Hựu nheo mắt nhìn lên bầu trời. Thành phố B vẫn tấp nập như vậy, chỉ là sau 4 năm, xung quanh sân bay xuất hiện thêm nhiều tòa nhà cao lớn, những đoàn khách du lịch cũng có vẻ nhiều hơn. Cậu hắt xì một cái, không khí của thành phố B quả nhiên không thể trong lành bằng Mỹ, vừa mới đáp xuống sân bay, cái mũi nhạy cảm của cậu đã bị dị ứng với không khí đầy khói bụi nơi đây.

Trịnh Tại Huyền nhìn một vòng, thấy hai bóng người quen thuộc đang thong dong tiến lại. Một chàng trai trẻ ăn mặc thời thượng, trên môi còn ngậm điếu thuốc lá còn đang cháy đỏ, còn người bên cạnh có phần thong dong hơn, trên tay vẫn cầm cuốn sách đang đọc dở. Nhìn thấy hắn, cậu trai thời thượng phà một hơi thuốc, rồi nở nụ cười rạng rỡ. Trịnh Tại Huyền nắm tay Kim Đình Hựu, dắt qua chỗ bọn họ.

"Lưu Dương Dương, Lý Minh Hưởng, bao lâu không gặp, hai cậu vẫn chẳng khác gì ngày xưa."

Trịnh Tại Huyền nhìn sang Kim Đình Hựu đang đưa tay che mũi, liền giật điếu thuốc trên môi Lưu Dương Dương ném xuống đất. Hắn dụi chân vài cái rồi cúi xuống nhặt lên, vứt vào thùng rác bên cạnh. Lưu Dương Dương ngạc nhiên nhìn hắn, rồi nhìn người bên cạnh. Anh ta nhướng mày, nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Trịnh Tại Huyền. Lý Minh Hưởng lặng thinh bên cạnh nhìn hai bọn họ. Trịnh Tại Huyền cảm giác Kim Đình Hựu càng nắm chặt tay hắn hơn, liền mỉm cười giới thiệu: "Đây là Kim Đình Hựu, một người quan trọng đối với anh." Lưu Dương Dương dường  như hiểu ra điều gì đó, ranh mãnh cười một cái: "Hi, Kim Đình Hựu. Tôi là Lưu Dương Dương." Lý Minh Hưởng bên cạnh gật đầu: "Lý Minh Hưởng. Chào anh."

Trịnh Tại Huyền giới thiệu tiếp: "Đây là hai người em họ của tôi." Cậu gật đầu, vui vẻ đáp lại, bàn tay đang nắm tay hắn cũng đã lỏng ra nhiều. 

Bốn người bước lên xe riêng, Lưu Dương Dương là người cầm lái. Kim Đình Hựu nhận thấy, mặc dù Lưu Dương Dương đã hút thuốc khi gặp cậu, nhưng trong xe tuyệt nhiên không có mùi khói thuốc, mà lại có mùi thơm của lá dứa, ngọt ngào vô cùng. Trên suốt quãng đường đi, cậu nhận ra Lưu Dương Dương nói rất nhiều, lải nhải đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, còn Lý Minh Hưởng chỉ yên lặng đọc sách, thỉnh thoảng nói vào một câu coi như có không khí. Trịnh Tại Huyền thì nhắm mắt, dựa đầu lên vai cậu, nhưng vẫn lắng nghe Lưu Dương Dương lắm mồm lắm miệng kia. Ba người anh em họ tạo ra một bầu không khí kì lạ, tưởng chừng như không ăn nhập với nhau, nhưng lại rất thú vị. 

Lưu Dương Dương sở hữu một căn Penthouse, cũng là nơi mỗi tháng anh tổ chức những buổi tiệc tùng với hàng đống bạn bè, rượu mạnh và cần sa. Lưu Dương Dương thoải mái quăng mình xuống ghế sofa, chiếc ghế trắng lún xuống vì sức nặng của anh ta, đôi giày cũng tuột khỏi chân, rơi xuống nền gỗ. Lý Minh Hưởng lặng lẽ giúp Kim Đình Hựu bê đồ, đặt gọn trong một góc phòng. Lưu Dương Dương trước mặt cậu, lại cuốn một điếu cần sa, cười cười đưa ra mời Kim Đình Hựu. Cậu tròn xoe mắt, lúng túng xua tay, Trịnh Tại Huyền đã gạt tay anh ta rồi tặng cho anh một cái lườm sắc lẹm. Lưu Dương Dương đặt điếu cần xuống bàn: "Không hút thì thôi, có gì đâu mà lườm em?"

Kim Đình Hựu bước đến trước cửa sổ lớn. Trong tầm mắt cậu là cả thành phố B nhộn nhịp. Từng hàng người, hàng xe phía dưới kia với độ cao này trông như từng hàng kiến đen đang nối đuôi nhau, dày đặc và vội vàng. Cậu bất chợt nghĩ đến Hoàng Húc Hy. Không biết giờ này anh đang ở đâu, hình dáng của anh liệu có còn như xưa, hay đã thay đổi rất nhiều? Còn một điều nữa, liệu giờ gặp lại, anh có còn nhớ cậu hay không?

Kim Đình Hựu thầm nghĩ, bốn năm, không dài cũng chẳng ngắn, chắc chắn Hoàng Húc Hy trong bốn năm qua đã gặp vô số người, cũng có thể đã yêu một ai khác, đã đến một thành phố khác, thậm chí là một đất nước khác. Cả đời hai người chưa chắc còn cơ duyên gặp lại. Dù biết đây là quy luật thường tình, chỉ là khi nghĩ đến trái tim cậu vẫn còn đau nhói.

Lý Minh Hưởng đưa cậu một cốc Latte nóng, Kim Đình Hựu dịu dàng đón lấy. Lý Minh Hưởng quay sang Trịnh Tại Huyền, hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta sẽ lên du thuyền ra đảo?" Hắn gật đầu. Lưu Dương Dương đang chơi game trên điện thoại, cằn nhằn: "Cô ả Thư Cầm này cũng dở hơi thật, đòi hỏi làm tốn thời gian của ông đây". Kim Đình Hựu nghe cái tên Thư Cầm rất quen, bất chợt một dòng ký ức của nhiều năm trước ùa về.

Cậu run rẩy hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi chú rể tên là gì vậy?"

Lý Minh Hưởng đáp: "Anh chưa biết sao? Người đó tên là Hoàng Húc Hy, là anh em họ của chúng tôi". 

_ HẾT CHƯƠNG 31_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top