Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Húc Hy đi thang máy lên tầng, vẫn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa mờ mờ. Anh cứ nghĩ mình cố tình đi lang thang thật chậm đến muộn mới về nhà thì cha mình đã ngủ rồi nhưng không ngờ ông ấy lại cố chấp đợi anh đến vậy.

Hoàng Húc Hy chẹp miệng rồi dùng vân tay mở cửa, ánh đèn sáng trong phòng đối lập hẳn với ánh đèn nhạt nhòa ngoài hành lang khiến Hoàng Húc Hy hơi nheo mắt lại. Anh không ngạc nhiên, cha anh và người phụ nữ ấy đang ngồi cạnh nhau, trong ngôi nhà của gia đình anh.

Hoàng Húc Hy cởi giày đặt lên kệ, định bỏ vào phòng ngay nhưng cha anh đã lên tiếng: "Mày vừa đi đâu về?". Hoàng Húc Hy nhìn kim đồng hồ đang nhích dần đến số 12, chỉ cười khẩy một cái: "Từ trước đến nay bố đâu có quan tâm con đi đâu, về lúc nào đâu chứ? Sao bỗng dưng hôm nay lại hỏi?"

Cha anh cảm nhận được sự mỉa mai trong lời nói của anh, nhưng vẫn nén giận: "Tao hỏi mày lần cuối, có phải mày lại đi với lũ du côn không?". Hoàng Húc Hy quay người bỏ đi nhưng cha anh đã đứng dậy túm lấy vai anh. Hoàng Húc Hy đứng quay lưng về phía cha mình.

Ông Hoàng thấy con trai không chịu mở miệng liền được thể quát lớn: "Đã hẹn cuối tuần cả nhà cùng nhau ăn cơm, thế mà mày còn cố tình đi ra ngoài đến nửa đêm mới về. Mày cứng đầu y hệt mẹ mày."

Trong cuộc đời Hoàng Húc Hy, giới hạn cuối cùng của anh chỉ đơn giản là một từ "mẹ". Anh nghiến răng, quay lại chỉ tay vào người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế từ nãy: " Không có tôi thì ông và bà ta vẫn vui vẻ lắm mà? Nếu không phải vì ông và bà ta thì bây giờ tôi đâu có thế này? Tốt nhất lần sau ông nên đem bà ta về nhà của ông mà làm trò đồi bại, đừng làm ô uế nhà của mẹ tôi!"

Hoàng Húc Hy vừa dứt lời đã cảm thấy một bên má mình đau nhói. Anh loạng choạng chống tay vào tường, ôm má quay ra nhìn cha mình. Hai tay ông Hoàng vẫn siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ, không kìm được cơn giận mà nói: "Mày..."

Hoàng Húc Hy lau chút máu bên khóe miệng, cay đắng nhìn người phụ nữ vẫn đang thản nhiên ngồi nhìn hai cha con anh mâu thuẫn. Hoàng Húc Hy vô cùng khinh ghét bà ta, nhưng cũng không thể đi ngược luân thường đạo lý mà làm tổn hại cha mình. Anh gầm lên một tiếng, đá mạnh chân vào ghế sofa bên cạnh rồi bỏ vào phòng.

Hoàng Húc Hy đi ngang qua bàn học, vô tình nhìn thấy bức ảnh hai mẹ con đặt gọn gàng nơi góc bàn. Anh cầm lên, đầu ngón tay chạm vào mặt kính, lạnh lẽo. Hoàng Húc Hy chực muốn khóc nhưng đã vội vàng ngẩng đầu. Anh lại nhớ tới lời mẹ hay nói với mình thủa bé, mỗi khi anh bị ngã đau đến phát khóc: "Con trai đừng khóc, nhìn theo mẹ này, con có thấy những vì sao trên trời không? Tìm cho mẹ chòm sao Bắc Đẩu đi." Cứ như vậy, nước mắt đã dần dần không còn theo cảm xúc của anh mà chảy xuống. Từ đó, Hoàng Húc Hy rất ít khi khóc, một khi cảm thấy nước mắt sắp trào ra thì sẽ nhanh chóng ngẩng đầu. Có nhiều loại hành động trong kí ức đã trở thành thói quen, mà đã là thói quen thì không sao dứt bỏ được.

Hoàng Húc Hy thả mình xuống giường, chợt thấy cộm cộm ở túi quần. Anh thò tay vào trong túi, lôi ra chiếc đồng hồ quả quýt Kim Đình Hựu tặng mình hồi chiều. Hoàng Húc Hy ấn nút, nắp đồng hồ bật ra, để hiện mặt đồng hồ hơi cũ với kim giờ kim phút đang đuổi bắt nhau trên một đường tròn. Hoàng Húc Hy bật cười, đồ ngốc Kim Đình Hựu, đã bị mua đắt lại còn mua phải đồ cũ. Hoàng Húc Hy miết nhẹ mặt đồng hồ, nhẹ nhàng áp nó vào tai để nghe tiếng tích tắc vô cùng nhỏ bé.

Kim Đình Hựu, giá như anh ở đây lúc này thì tốt biết bao...

---

Đổng Tư Thành đang ngồi học, không may làm sai mất một con toán. Cậu bực bội gõ gõ sang bên cạnh: "Đình Hựu, cho mình mượn bút xóa." Đổng Tư Thành gọi năm lần bảy lượt mà không thấy Kim Đình Hựu trả lời, liền quay sang khua khua tay trước mắt cậu: "Kim Đình Hựu!!".
Lúc này Kim Đình Hựu mới sực tỉnh, ơi một tiếng. Đổng Tư Thành lầm bầm: "Cậu cứ như bị ai bắt mất vía vậy." Kim Đình Hựu cười trừ, quả thật dạo này cậu có hay lơ đãng thật. Kim Đình Hựu nhỏ giọng dò hỏi: "Tư Thành, dạo này cậu có gặp Hoàng Húc Hy không?"

Đổng Tư Thành lè lưỡi: "Anh ta mình muốn tránh còn chẳng được, cố tình gặp làm gì cơ chứ?". Kim Đình Hựu gật đầu, lại chống cằm mơ màng nhìn ra cửa sổ. Đã một tuần kể từ khi cậu đi xem hòa nhạc với Hoàng Húc Hy, cuống vé xinh xắn kia vẫn chiếm một chỗ nho nhỏ trong hộc bàn học của cậu. Nhưng Hoàng Húc Hy đã một tuần rồi không xuất hiện. Kim Đình Hựu bỗng có cảm giác hụt hẫng kì lạ, liệu có phải buổi hòa nhạc đó là lời xin lỗi cuối cùng của Hoàng Húc Hy? Nghĩ đến viễn cảnh anh không còn xuất hiện trước mắt mình nữa, tâm trạng Kim Đình Hựu hơi chùng xuống. Cậu cũng từng lấy can đảm đi qua con ngõ sau trường, nhưng không chỉ Hoàng Húc Hy mà thậm chí lũ học sinh cá biệt cũng không còn xuất hiện ở đó.

Kim Đình Hựu tự an ủi mình, anh ta không xuất hiện nữa thì càng tốt. Cuộc sống không có Hoàng Húc Hy vẫn sẽ như vậy, chắc chắn sẽ không thay đổi là bao. Kim Đình Hựu đợi tiếng chuông tan học, liền nhanh chóng xách balo cùng Đổng Tư Thành về nhà.

---

Kim Đình Hựu trở về nhà, thấy cửa vẫn khóa thì biết mẹ và anh trai vẫn chưa về. Cậu mở cửa, bật đèn phòng khách. Màu gỗ trầm ấm áp hiện lên dưới ánh đèn nhưng lại mang một vẻ cô đơn đến lặng người. Kim Đình Hựu mím môi, mẹ lại không về nữa rồi. Cậu nhìn xấp tiền đặt trong phong bì trên bàn, tiện tay cầm tờ giấy nhớ lên.

Mẹ phải đi theo đoàn khảo cổ, hai tháng nữa mới về. Chỗ tiền này con cùng Đông Vĩnh trả tiền điện nước và tiêu vặt.

Kim Đình Hựu nhét gọn gàng cả tiền và giấy nhớ vào trong phong bì rồi khóa lại trong hộc tủ. Vừa lúc ấy, điện thoại bàn kêu lên. Kim Đình Hựu nhấc máy, nghe giọng Kim Đông Vĩnh ở bên kia đang cố át đi những tiếng ồn ào.

"Đình Hựu! Nghe thấy gì không?"

"!"- Kim Đình Hựu bịt một bên tai.

"Ăn tối đi! Anh hôm nay sẽ về rất muộn! Đừng mách mẹ đấy, trông nhà cho cẩn thận, có ai gọi cửa thì phải người quen mới mở nghe chưa?"

"Được rồi, em đâu phải trẻ con?"- Kim Đình Hựu nhăn mặt dập máy. Anh trai luôn như thế, vẫn luôn tìm cách quan tâm bù đắp tình cảm cho cậu, đôi khi hơi thái quá nhưng Kim Đình Hựu hiểu, anh trai là vì thương mình.

Kim Đình Hựu khóa trái cửa, lên nhà tắm rửa rồi tìm gì đó ăn. Trong nhà chỉ còn mì gói và xúc xích. Kim Đình Hựu pha mì, lại chiên xúc xích và pha một cốc sữa nóng. Cậu bê mì ra phòng khách, ngồi khoanh chân trên ghế đợi mì chín, vừa đợi vừa xem tivi. Kim Đình Hựu ăn mì nhiều đến nỗi hầu như tất cả loại mì ở siêu thị cậu đều đã thử qua. Cậu bỏ đĩa, gắp một miếng mì đưa vào miệng. Miếng mì chưa trôi xuống cổ thì ngoài cửa sổ đã vang lên một tiếng cạch.

Kim Đình Hựu nín thở, nghe thấy nhiều tiếng cạch cạch khác như có ai đang dùng đá ném vào cửa sổ nhà mình. Cậu nuốt nước bọt, thầm nghĩ có khi nào lũ trộm đang thăm dò nhà mình không? Kim Đình Hựu cầm lấy chiếc chổi ở góc nhà, lò dò đi đến bên cửa sổ. Tiếng ném đá vẫn tiếp tục nhưng đã thưa dần, cho đến khi cậu tiến sát đến thì ngưng hẳn. Kim Đình Hựu hít một hơi sâu, mở tung cửa sổ định giơ chổi lên nhưng khi thấy người trước mặt thì vô cùng ngạc nhiên.

Cửa sổ phòng khách nhà cậu nhìn ra mặt đường, phía dưới lại có một bồn hoa dại bằng gạch. Hoàng Húc Hy lúc này đang đứng lên bồn hoa, hai tay bám vào thành cửa sổ nhìn Kim Đình Hựu. Cậu cúi xuống nhìn anh, trong đôi mắt mơ màng đó phản chiếu khung cảnh phòng khách, phản chiếu cả hình bóng cậu. Kim Đình Hựu thấy khóe miệng anh có một vết bầm nhàn nhạt thì vội bỏ chổi xuống, đưa tay chạm vào vết thương: "Cậu bị làm sao thế này?"

Hoàng Húc Hy nắm lấy tay cậu, đặt lên bệ cửa. Kim Đình Hựu vội giật tay ra. Hoàng Húc Hy cúi đầu cười rồi lại ngẩng lên nói: "Bây giờ có thể ra ngoài đi dạo với tôi một lát không?" Kim Đình Hựu gật đầu.

Gió thu mát lạnh thổi qua ống tay áo rộng của Kim Đình Hựu khiến cậu hơi nổi da gà. Hoàng Húc Hy liếc mắt qua, thấy cậu đang ôm lấy hai vai thì liền cởi áo khoác da của mình choàng vào người cậu. Kim Đình Hựu lúng túng định cởi thì anh đã giữ chặt lấy tay cậu: "Anh mặc vào. Nếu anh ốm thì tôi sẽ áy náy lắm đấy."

Kim Đình Hựu ngường ngượng cúi đầu, lấy tay kéo chặt áo của anh thêm một chút. Chiếc áo vẫn vương hơi ấm của Hoàng Húc Hy cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt pha lẫn mùi rượu nồng. Kim Đình Hựu hỏi: "Cậu uống rượu đấy à?"
Hoàng Húc Hy gật đầu: "Có một chút."

Hai người lại im lặng đi thêm một quãng đường. Lá cây theo gió xào xạc rơi xuống chân hai người, Kim Đình Hựu chọn những chỗ nhiều lá, đưa chân giẫm giẫm tạo nên những tiếng động giòn tan vui tai. Kim Đình Hựu cười, Hoàng Húc Hy  cũng cười. Anh cảm thấy trò chơi của cậu thực vô cùng ngố  nghếch nhưng niềm vui bé nhỏ ấy của cậu đã lan sang cả anh, như một thứ virus xâm nhập vào từng giác quan. Cậu kéo anh vào ghế đá dưới cây ngô đồng, cùng anh ngồi xuống nghỉ chân.

Kim Đình Hựu lấy hết can đảm dò hỏi: "Cậu vì sao lại bị bầm ở mặt thế kia?". Hoàng Húc Hy không hề giấu cậu điều gì, lấy tay chạm lên vết thương: "Bị cha đánh."
Kim Đình Hựu kinh ngạc: "Sao cha cậu lại đánh cậu?"

"Chuyện nói ra thì rất dài dòng. Anh có muốn nghe không?".
Kim Đình Hựu mím môi gật đầu.

Hoàng Húc Hy hồi tưởng lại năm anh mười một tuổi. Anh giống như nghe thấy tiếng bát đũa vỡ tan bên tai mình. Hoàng Húc Hy của năm mười một tuổi vừa cao vừa gầy, nép ở một góc nhà nhìn cha mẹ tranh cãi với nhau. Anh vẫn nhớ như in đó là lần đầu tiên cha anh nhắc tới người phụ nữ đó, cũng là lần đầu tiên cha anh mắng chửi mẹ. Hoàng Húc Hy thấy cha định đánh mẹ thì vội chạy lại chắn trước mặt mẹ mình. Cha anh không nỡ xuống tay với con trai, vội gạt anh ngã qua một bên rồi giáng một cái tát xuống gương mặt phờ phạc của mẹ anh. Hoàng Húc Hy kinh hoàng chạy lại ôm mẹ, chỉ thấy sau mái tóc đen nhánh rủ xuống mắt, mẹ anh đang vừa khóc vừa nhìn cha anh.

Cha anh nói, nhân tình của ông mang thai rồi, cái thai đã được một tháng. Mẹ anh như phát điên, giữa cơn mưa tầm tã mà lao ra khỏi nhà.

Đêm hôm đó, Hoàng Húc Hy nhận được tin mẹ mình bị tai nạn.

Khi anh điên cuồng đến nơi, mẹ anh- người phụ nữ từng dịu dàng đến vậy với anh- giờ chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo phủ khăn trắng. Hoàng Húc Hy như người mất hồn, ngồi cạnh xác mẹ mình suốt một ngày một đêm, ai kéo cũng không chịu đi, còn chống trả lại. Phải đến khi anh ngất đi, Tiền Côn khi ấy mới hai mươi ba tuổi, là trợ lí thử việc của cha anh, mới bế anh từ bệnh viện trở về.

Hoàng Húc Hy là người vô thần nhưng có lẽ sau sự ra đi của mẹ, anh tin quả báo là có thật. Chỉ hai tháng sau khi mẹ anh ra đi, người phụ nữ kia đã sảy thai. Hoàng Húc Hy khi nghe tin đó đã rất hả hê cho dù anh biết, đứa trẻ đó vô tội. Hoàng Húc Hy hả hê đến nỗi ôm di ảnh của mẹ, vừa khóc vừa cười. Nhưng đến cuối cùng, cha anh vẫn không bỏ bà ta.

Kim Đình Hựu lặng người nghe anh tâm sự, trong đêm lạnh dường như cậu lại nhìn thấu một bản ngã khác của Hoàng Húc Hy. Thứ bản ngã cô đơn đã tồn tại trong anh như thứ sâu bọ mỗi lúc chỉ có mình anh lại ngoi lên gặm nhấm. Chính vì thế anh mới thích tụ tập đông người, cũng chính vì thế khi gặp được người quan tâm mình như Kim Đình Hựu, anh mới muốn bám riết không rời.

Kim Đình Hựu vô thức đưa tay xoa xoa đầu Hoàng Húc Hy: "Tôi hiểu. Tôi cũng đã lâu rồi không gặp cha mình."
Hoàng Húc Hy nhìn cậu.

"Cha mẹ tôi ly dị từ hồi tôi tám tuổi. Từ đó đến nay, số lần tôi gặp ông ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay."- cậu thở dài.

Hoàng Húc Hy buồn buồn nói: "Nhưng ít ra ông ấy vẫn còn tồn tại trên cõi đời này."

Kim Đình Hựu thấy khóe mắt anh hoe đỏ, liền vỗ nhẹ vai anh rồi chỉ lên trời: "Cậu nhìn lên trời kia, cậu có biết đâu là sao Bắc Đẩu không?"

Hoàng Húc Hy kinh ngạc nhìn cậu: "Sao anh lại nói vậy?"
Kim Đình Hựu gãi đầu: "Từng có người nói với tôi nếu tôi muốn khóc, nhìn lên bầu trời tìm chòm sao Bắc Đẩu, nước mắt sẽ không thể chảy ra."

Hoàng Húc Hy ngỡ như nhìn thấy hình ảnh mẹ mình trong bóng dáng Kim Đình Hựu, nước mắt lúc này không còn kiềm được mà lã chã rơi. Anh gục đầu vào vai cậu, nấc lên thành tiếng: "Kim Đình Hựu, tôi nhớ mẹ, thực sự rất nhớ mẹ."

Kim Đình Hựu luống cuống xoa xoa lưng anh: "Được rồi... Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi vậy."

"Anh sẽ không bỏ đi phải không?"

"Ừ. Cho đến khi cậu bình tĩnh lại, tôi sẽ không đi đâu hết."

_ Hết chương 7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top