Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝕚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- mở đầu cho chuỗi bi kịch của gã đào vàng, sự vứt bỏ đến từ những người đồng đội, và cả cậu ta.



Bất cứ khi nào một thứ gì đó mang theo cái mác "mới" xuất hiện, con người đều sẽ có một loại phản ứng vô điều kiện, mong chờ và âm thầm đánh giá. Bất kể đó là thứ gì đi chăng nữa, như cái đệm tay của Naib, mấy giỏ hoa oải hương của Emma hay quả bóng bầu dục của William, đều được săn đón nồng nhiệt bởi quần chúng hiếu kì. Thợ săn mới chẳng phải ngoại lệ. Mặc dù chưa có dịp xuất hiện trước phe sống sót, nhưng đã có đủ thứ đồn đoán xoay quanh gã từ bọn người kia.

Một vài người đoán chắc rằng gã là một kẻ hung hăng, bạo tàn. Một số khác, chủ yếu là các cô gái, lại cho rằng gã sẽ thật lịch thiệp và thân thiện, giống như quý ngài Jack và Joseph vậy. Vài kẻ còn lại, không tham dự nhiều vào việc bàn tán sôi nổi về một kẻ lạ lùng nào đó, chỉ gật gù đồng tình qua loa trước những luồng ý kiến chẳng rõ thực hư. Nhưng tóm lại, giữa muôn vàn suy đoán, ai cũng hi vọng mình sẽ được gặp vị thợ săn kia. Ngoại trừ Norton Campbell.

Norton Campbell không thích tham gia vào các cuộc trò chuyện. Đó là một cậu trai lập dị, xấu tính và cáu bẳn với tất cả mọi người, không giống như Kelvin (một gã cao bồi thô lỗ với mấy cậu con trai nhưng cố làm ra dáng quý ông trước những người phụ nữ). Chỉ với bấy nhiêu đặc điểm đó thôi, Norton đã trở thành cái gai trong mắt nhiều người của phe sống sót và nhận được sự cô lập tuyệt đối từ họ, một cách âm thầm mà rõ rệt nhất.

Thường thì sẽ chẳng ai muốn bắt chuyện với cậu đào vàng, nhưng vì hôm nay có quá nhiều sự náo nhiệt cho một ngày, Norton cũng là một đối tượng người ta muốn lắng nghe ý kiến. Vera, Hương sư xinh đẹp, với trang phục bó sát gợi cảm, cùng tấm khăn che quyến rũ, là người đầu tiên trong số những kẻ sống sót cất tiếng nói chuyện với norton trong ngày.

"Cậu nghĩ gì về thợ săn mới, cậu Đào Vàng?"

Thật lịch sự. nhưng Norton phát ói với cái lịch sự đó. Cậu cảm thấy cô thật giả dối, mà thật ra thì, với cậu ta, cả cái trang viên này đều giả dối. Campbell chán ghét đáp bằng một giọng điệu không thể hách dịch hơn.

"Tôi không phải kiểu người thường hay tọc mạch về người khác như các người, những kẻ rỗi hơi"

Sau đó liền quay lưng đi mất. Cậu ta phát bệnh với thứ không khí dưới này rồi. Nhưng nét mặt của Campbell khi ấy lại chẳng lộ rõ sự hằn học hay cáu bẳn như cái cách cậu biểu lộ trước mọi người. Đôi mắt vô hồn lạnh lẽo, chìm sâu thêm vài tầng mới cảm nhận thấy nỗi đau. Một nỗi đau sẽ chẳng ai rõ được như chính cậu ta, nỗi đau không được chấp nhận, và chẳng dám mong chờ sự chấp nhận. Bàn tay Thợ Đào Vàng siết chặt, đôi chân lang thang về một chốn vô định nào đó, Norton Campbell chỉ muốn thoát khỏi chốn này.

"Thật là một người khó gần"

Ai đó cảm thán khi bóng dáng Norton đã khuất mất, những tiếng xì xào tán thành sau đó cũng đều đặn vang lên, chẳng một ai thật sự quan tâm nguyên nhân tạo nên một kẻ Đào Vàng đáng ghét hay dành tình thương cảm của mình cho cậu ta.

"Lần sau đừng bắt chuyện với anh ta nữa, Vera"

Một người nào đấy lên tiếng và đặt tay mình lên vai nữ Hương Sư, biểu lộ sự thông cảm của cô ấy đối với Vera. Nhưng người đó đã chẳng nhận ra rằng, đôi mắt buồn của nữ Hương Sư nào phải vì ai kia lạnh nhạt với mình, chỉ là cô đã nhìn thấy gì đó lẩn khuất sâu bên trong cậu ta, qua lớp ngụy trang bất cần khéo léo được dựng lên.

Nhưng những ánh mắt vẫn hững hờ như vậy, sự im lặng đầy mỉa mai, câu từ đầy thương tổn. Sự cô lập tuyệt đối này, là lỗi của ai? Do một Norton tồi tệ trong nhân cách, hay những con người đã cạn kiệt tình thương cho một con chuột, vùng vẫy thoát khỏi chiếc bẫy từ cuộc đời?








Đấy là một ngày đẹp trời, vệt nắng rơi bên hiên cửa, Emma bé nhỏ đặt gương mặt mình lên đầu gối khi ngồi xuống, tay đưa ra cảm nhận từng đợt không khí diệu kì này. Thật thoải mái, em nghĩ, đôi mắt hơi khép hờ, trông em như chú mèo nhỏ, lười biếng đón nắng sớm.

"Hôm nay em không có trận đấu nào à?"

Emily hỏi khi cô phát hiện bóng dáng bé nhỏ của cô bé Thợ Vườn, bàn tay từ tốn vuốt ve tóc của em. Những hương thơm chẳng xác định được khẽ thoảng trong không khí, nữ bác sĩ vẫn thường ưa thích việc này, chạm vào mái tóc cô em gái nhỏ, và chậm rãi để những hương thơm từ đó lan ra từng mảng không gian.

"Vâng"

Con bé lên tiếng, giọng hừ hừ, với làn da trắng hồng ửng lên trong nắng, em mang đến cho Emily cảm giác như cô đang vuốt ve một cô ba tư xinh đẹp vậy.

"Nhưng em vẫn đang chờ anh Naib, anh ấy bảo rằng sẽ kể cho em nghe về thợ săn mới khi đã hoàn thành trận đầu tiên đối đầu gã"

"Vậy sao?"

Emily đáp trìu mến, cô chợt nhớ đến bộ dáng phụng phịu của em khi biết được những người sẽ đấu với thợ săn mới đầu tiên, không có em. Và em đã buồn phiền cụp đôi mắt to tròn ấy xuống, khiến những người bên phe sống sót rúng động một phen. Ừ thì mọi người đều trân quý em, chẳng ai muốn làm em buồn.

"Vâng ạ, em thật muốn biết đó là người như thế nào, có giống như chúng ta đoán hay không. À mà" - em nói dở, rồi nhìn về phía sau, nơi chiếc đồng hồ nâu sẫm cổ kính được treo đầy nổi bật - "cũng sắp đến lúc anh ấy xong trận rồi"

Emily có thể nghe được tiếng cười của em, mặc dù em đã không cười, em chỉ nói thôi. Nữ bác sĩ chỉnh lại quần áo của mình, xong đứng dậy, nhìn xuống em bằng một ánh mắt vô cùng yêu thương.

"Vậy chúng ta nên vào phòng đón Naib và mọi người nhỉ? Sau đó cùng lắng nghe về thợ săn mới?"

Cô nói, tay đưa ra đỡ Emma. Người nhỏ hơn ngước lên, cười toe, dùng chất giọng mềm mỏng "vâng" một tiếng rồi nhanh chóng đứng lên, hào hứng lẽo đẽo theo sau Emily. Trông em như cái đuôi chẳng rời khỏi vị bác sĩ. Emily nhoẻn miệng cười trước cử chỉ dễ thương ấy, nhưng chẳng để cho em biết.





"Đó là một tên thằn lằn to tổ bố"

Naib phấn khích khoe, vui vẻ và nhiệt tình, mặc dù trên người cậu xuất hiện vài ba vết thương, không quá mức nghiêm trọng nhưng đều cần băng bó cẩn thận nếu không muốn bị nhiễm trùng.

Những người khác cũng hiếu kì lắng nghe cậu Lính Đánh Thuê, đôi mắt họ mở to như sợ sẽ bỏ lỡ mất một khoảnh khắc nào trong câu chuyện của Naib. Tập trung còn hơn cả khi giải mã, Fiona phì cười nhận xét trong âm thầm khi chứng kiến biểu hiện của mọi người.

"Kĩ năng của gã ta đúng là không lường trước được, bật nhảy liên hồi gây ra những cơn chấn động không nhỏ"

Naib lại nói, cùng lúc khua tay múa chân minh họa cho mọi người thấy. Đối với vài người lớn tuổi hơn cậu, những hành động đó thật buồn cười quá mức, còn với những ai nhỏ tuổi hơn, Emma chẳng hạn, naib trông thật ngầu và thợ săn cũng rất đáng sợ.

"Vũ khí của tên đó là gì?"

Có tiếng ai đó hỏi, là một cô gái khác, Helena. Cô Gái Mù phải cố gắng lắm mới đứng vững trước sự chen chúc của mọi người, đôi mắt mờ mịt khiến các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm, vì vậy khi Naib lớn tiếng hù doạ, Helena bị choáng váng đôi chút.

"Một con dao dính đầy máu"

Cậu ta cố tình nói to vế sau, như thể tăng thêm phần kịch tính và bạo tàn của thợ săn mới. Nhưng mọi người có lẽ chỉ chú ý vế đầu, những tiếng xầm xì vang lên đầy tò mò, suy đoán hẳn tầm đánh của gã ta phải ngắn lắm, hay những khả năng của gã nhằm đối phó.

Naib tự hào khoanh tay vào nhau, như thể việc được đấu với gã ta đầu tiên là một vinh hạnh vậy.

"Nhưng thật ra đó là một thợ săn không tồi"

Cậu nhận xét, và những người khác hướng mắt về phía cậu chăm chú lắng nghe tiếp. Chưa bao giờ lời nói của Lính Đánh Thuê có uy quyền như thế này, khiến mọi âm thanh khác dường như bất động.

"Gã cũng giống như những thợ săn khác vậy, khi đấu thì nghiêm túc nhưng sau đó rất thân thiện. Gã còn hỏi xem tôi có bị thương quá nặng không sau khi cả hai chạm mặt nhau tại phòng chờ lần nữa"

Những tiếng ồ đồng loạt vang lên, mọi người bàn tán náo động hơn cả ban nãy. Còn gì tuyệt vời hơn một thợ săn lành tính? Ai cũng hi vọng sẽ được là người may mắn tiếp theo đối đầu với gã.

"Tên anh ta là gì vậy Naib? Tôi cũng muốn gặp anh ta"

Một vài người hỏi, câu hỏi khiến Naib phải vặn óc mình ra mà hồi tưởng lại. Một cậu trai còn trẻ nhưng đã hay quên vì chẳng bao giờ chú ý tiểu tiết thường sẽ gặp khó khăn trong những tình huống thế này, Lính Đánh Thuê gãi gãi đầu trong bất lực. Ngay thời điểm ấy, Fiona, người đấu chung cậu trận vừa rồi liền giải vây bằng cách trả lời thay cho Naib Subedar.

"Là Luchino, Quỷ Sát Luchino"

"Đúng rồi, là Luchino!"

Naib quay sang giơ ngón cái với Fiona, một hành động khen ngợi đầy dễ thương và nhận được cái nháy mắt tinh nghịch của Nữ Chủ Tế.

Không khí lại quay về huyên náo như ban đầu, Emma hơi mơ màng suy nghĩ, khi nãy em đã nghĩ Luchino là một con thằn lằn khổng lồ, với răng nanh nhọn hoắt, cái lưỡi dài ngoằng, móng vuốt sắc nhọn đáng sợ. Nhưng giờ, mặc dù cũng mang những đặc điểm của loài bò sát, Luchino trong tưởng tượng của emma lại trông như một con thú nhồi bông đáng yêu. cô bé cười tít mắt với suy nghĩ của mình.


Một góc khuất nọ, chẳng ai để ý đến Norton Campbell, cậu trai đang mân mê vài thỏi nam châm vắt bên hông mình, ghét bỏ sự giả tạo đến nực cười của kẻ mang tên Luchino. Ôi thề có Chúa, Norton tin chắc rằng gã thợ săn mới đến chỉ là một kẻ đầy toan tính, mang trên mình chiếc mặt nạ thân thiện ngu xuẩn. Nếu như đó thật sự là một tên tốt đẹp, vậy hắn tham gia trò chơi này để làm gì cơ chứ? Tìm kiếm những người bạn mới à? Gã Đào Vàng tự nhếch mép mỉa mai chính ý nghĩ của bản thân.

- tuyệt, giờ thì mày lại nghĩ rằng bọn người này đều tồi tệ và bản thân thì như một vị cứu thế nhìn thấu tất cả sao?

Campbell cảm thấy chuếnh choáng đôi chút, liếc về phía những kẻ sống sót ồn ào lần cuối rồi quay về phòng. Thật trùng hợp, cậu lại bắt gặp ánh mắt của Vera. Nhưng Thợ Đào Vàng quá mệt mỏi để nhìn rõ bên trong ánh mắt ấy có gì. Cậu ta, vẫn dùng thái độ tiêu cực và đầy bất mãn ấy, bước những sải dài về phía căn phòng nhỏ ọp ẹp của bản thân.


𝓪𝓵𝓵 𝓱𝓮 𝓷𝓮𝓮𝓭𝓼 𝓲𝓼 𝓪 𝓼𝓪𝓿𝓲𝓸𝓻



Phòng của Norton nằm ở một góc khuất cuối hành lang, nơi xung quanh là những căn phòng chức năng mà cậu thừa biết sẽ chẳng ai lui đến. Cánh cửa dẫn vào phòng được tô đen trông nhàm chán và u uất như chính cậu ta, cứ như thể bọn người ở trang viên biết rằng sẽ có một Thợ Đào Vàng khốn kiếp, vấn đục sẽ xuất hiện tại đây vậy, Norton cười khì trước suy nghĩ của mình. Thợ Đào Vàng vẫn thường tự cười cợt bằng việc mỉa mai bản thân.

Vặn tay nắm cửa, thứ đã gỉ sét qua năm tháng, Norton lắc đầu nhẹ khi những hạt bụi li ti chạm vào tay, chúng khiến Campbell nhớ về những ngày làm ở quặn mỏ, thật không thoải mái, cậu nghĩ. Rồi bất chợt, từng hình ảnh truyền về đại não, quá bất ngờ khiến cậu gục ngã một cách nhanh chóng.

Đến khi bình tĩnh lại, Campbell đã nằm trên chiếc giường êm ái của mình, đầu hướng lên trần nhà, thân thể mỏi nhừ chẳng nhấc nổi cả một đầu ngón tay. Tiếng thở đứt quãng giữa một không gian yên tĩnh thật khiến đầu óc cậu thanh tỉnh một cách lạ kỳ. Nhưng nó cũng làm cho mớ cảm xúc đang nổi loạn trong đầu chỉ chực chờ trào ra, trở nên thật đến ám ảnh.

Norton chợt nhớ về quãng thời gian ấy, những ngày đẹp đẽ đơn thuần. Khi cậu trai trẻ cùng những người đồng nghiệp chỉ lủi hủi chốn hầm mỏ vào buổi sớm và tụ tập rượu bia khi đêm muộn. Cậu còn nhớ rất rõ cảm giác mấy món đồ uống nặng cồn khuấy đảo khoang miệng mình. Norton vẫn chẳng thể quên được cái khoảnh khắc mình tìm được một mỏ vàng giá trị, quý hiếm nọ lần đầu. Nước mắt cậu khi ấy đã ứa ra vì hạnh phúc và Thợ Đào Vàng nhanh chóng kêu gọi những người anh em của mình đến chứng kiến thành quả vĩ đại. Đó thật sự là những khoảnh khắc tuyệt vời.

Giá như cậu không để sự ích kỷ lấn át, liệu những thứ đẹp đẽ của quá khứ ấy có vụt tan đi mất, đẩy cậu vào chốn bi thương này? Trên tất cả, thứ Norton Campbell không muốn nhớ nhất, chẳng muốn nghĩ về nhất, lại đeo bám cậu dai dẳng đến chết đi sống lại mỗi khi màn đêm vừa buông xuống, hay thậm chí vào những thời điểm Norton chẳng lường trước được.

Nhắm hờ mi mắt lại. Nụ cười trên môi cậu vẫn chẳng biến mất. Khi một người đã khóc quá nhiều, họ sẽ dùng nụ cười để biểu lộ sự đau đớn. Kẻ Đào Vàng bất lực tận hưởng cảm giác ấm nóng trời ban đang tan ra trên làn da rắn rỏi của mình. Đây là những thứ giữ cậu ta tồn tại, những xúc cảm này khiến Norton nhận ra rằng cậu vẫn sống. Chỉ một vài tiếp xúc thôi, như làn gió nhẹ chạm vào gò má bỏng rát hay khi từng giọt mưa bám vào một Norton Campbell lặng lẽ đứng giữa khoảng trời rộng lớn, đều làm cậu ta cảm nhận được cuộc đời. Nhưng thật ngu xuẩn khi bấu víu vào những điều nhỏ bé, chỉ để tồn tại. Campbell nghĩ, rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Gió lùa vào căn phòng qua chiếc cửa sổ mở toang (Norton luôn để nó như vậy, dù sáng hay tối, vì cậu ta thực sự sợ bóng đêm), mang đến một sự tươi mới cho cả chốn ở nhỏ bé. Trên bàn ngổn ngang giấy bút bị đánh động, những trang giấy tung toé phấp phới giữa không trung rồi chậm rãi rơi xuống. Thật bừa bộn, nhưng cũng thật yên bình.
Một vệt chất lỏng mỏng tang rơi từ khoé mi Đào Vàng.

- chúa luôn biết tạo ra những điều bất ngờ, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top