Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng, 14/07/2015.

Tôi ăn sáng cùng với gia đình ông bà Vinh là bố mẹ chồng của cô ấy, thêm cả cô bé tóc thắt bím xinh xắn con cô ấy nữa.

Chúng tôi giải quyết trong im lặng, tôi từ chối việc nhận tiền đền bù thương tổn, mạng sống của con người tại sao lại đem ra đo đếm bằng tiền được. Mặc dù không nhận số tiền họ đưa, nhưng tôi vẫn hiểu điều họ muốn gửi gắm đó là sự chân thành sâu sắc. Đổi lại tôi chỉ cần họ giúp tôi lo lắng việc cho đứa bé, một khu đất trống trong nghĩa trang để được chôn cất đàng hoàng tử tế. Vì không thể mang nó trở về nhà, có lẽ rời khỏi tôi sớm sẽ tốt hơn cho cả hai. Một kiếp người mới, mà sự hiện diện của nó đáng được trân trọng nâng niu và chào đón trong hạnh phúc.

Ngày hôm qua, ông Vinh đang trên đường trở về nhà thì gặp sự cố. Bà Vinh nhớ cháu, nên ông buộc phải lên đón hai mẹ con cô ấy. Ông bận mải nói chuyện điện thoại nên chẳng lưu tâm, thành ra hai chiếc xe đối diện cùng rẽ vào một hướng và thế là.. Họ hỏi tất cả mọi thứ về tôi và lý do tại sao lại đến nơi này, nên bản thân cũng đã nhất quyết ngay từ đầu, rằng gia đình gặp chuyện buồn và muốn đi xa thay đổi không khí nghỉ ngơi một thời gian. Ông Vinh nghe thế nên mời tôi nếu không ngại có thể đến nhà của ông, hoặc khu nghỉ dưỡng dành cho khách du lịch gần ngay cạnh nhà. Và đó là lý do mà tôi đang có mặt ở đây cùng ngồi ăn sáng với gia đình họ.

Tôi cám ơn bà Vinh vì tô cháo nóng còn bốc hơi thơm phức. Mặc dù câu chuyện đã kết thúc, nhưng bà vẫn luôn suy nghĩ áy náy mà chăm sóc tôi như con gái của mình. Bà sợ tôi đổi ý có thể đi bất cứ lúc nào khi lòng bà chưa nguôi ngoai, việc chăm sóc tôi sẽ khiến cho bà nhẹ bớt được phần nào tai nạn ông Vinh đã gây ra. Họ trực tiếp giữ tôi ở lại nhà, chứ không phải ở một phòng nào đó trong khu nghỉ dưỡng, tất cả chỉ để tiện cho vấn đề chăm sóc, như thế cũng tốt vì ở đây mang lại cho tôi sự an toàn tuyệt đối.

Hai vợ chồng ông bà nói rằng nếu tôi lúc đó có thể làm ra những hành động để giải tỏa đau đớn bằng cách mắng chửi, hay thậm chí nổi giận đánh đập và hơn thế nữa thì gia đình họ sẽ chẳng cảm thấy áy náy nhiều như hiện tại. Nhưng trái ngược hoàn toàn, tôi tỏ thái độ bình tĩnh một cách đáng sợ ngoài sức tưởng tượng mà họ nghĩ.

Cô ấy an ủi nắm lấy bàn tay tôi, vòng tay ôm ấp mềm mại mà bản thân đã từng mơ ước hằng đêm lúc còn độ mơ mộng. Tất cả mọi người nếu như biết được nhờ sự cố định mệnh mà chính họ gây ra kia, đã giúp người bị nạn là tôi đây thoát khỏi trói buộc vĩnh viễn, trái tim cũng không đau đớn nhiều như họ nghĩ, mà chỉ còn sự nhẹ nhõm như khi được nước thánh rảy lên, đẩy lùi hết tất cả mọi thứ không may sau thời gian chờ đợi sự trợ giúp. Đến lúc đó, có lẽ tôi chỉ còn nhận được vô vàng những ánh mắt đầy khinh bỉ mà thôi.

Vết tích nhắc nhở khi bị xuống máu liên tục, điều tệ hại hơn khi tôi vẫn phải nhận lấy băng vệ sinh từ tay cô. Chẳng còn sự cảm kích rung động, mọi quan tâm mà cô ấy mang đến hôm nay, như mồi lửa thêu rụi hết tất cả những tồn đọng đến nghẹn lòng bao năm qua. "Ký ức tốt đẹp ngọt ngào tuổi mười lăm trọn vẹn, dường như chỉ chứa mỗi hình ảnh của cô" được cất giữ coi trọng đến vậy, nhưng giờ đây chẳng còn lại gì nữa. Do bản thân quá trông mong hy vọng, đặt tình cảm nhiều vào thứ cho là xứng đáng, gặp nhau sau mười năm xa cách cảm giác ấy thật nhạt nhẽo vô vị. Hạnh phúc hay điều tương tự lại chẳng thấy đâu, cô ấy có gia đình cùng đứa con gái bé bỏng và chỉ mình tôi nhận ra cô dù xa cách đã lâu. Giá như thời gian có thể quay ngược, tôi sẽ không đến đây để nhận lấy kết cục này. Bức tranh đẹp đẽ cô trao tặng, luôn luôn được tôi nâng niu gìn giữ. Thế nhưng, hiện tại chính cô cũng tự tay giúp tôi chấm dứt hết tất cả, rũ bỏ tình cảm mà bản thân từng ôm ấp "một cái kết mở cho tôi nhung nhớ đến tận hôm nay".

Trái tim bỗng thì thầm rằng hãy can đảm dừng lại, bởi sai lầm nằm ở hai chữ "thiếu thốn" không hơn không kém. "Cô chẳng còn, là cô ấy như trong suy nghĩ của tôi. Chỉ đơn giản, bởi vì tôi cũng chẳng còn là tôi của mười năm trước".

Vậy thì cứ cho trôi qua ngay bây giờ, hà cứ gì bản thân mãi nhọc nhằn sầu muộn để rồi mãi chẳng yên.

Kéo lại cánh cửa sổ đang phả vào từng đợt gió lạnh, cài chốt lại thật chặt cho an tâm và buôn luôn rèm cửa. Tôi nghe tiếng bà vinh đang gọi mình ở nhà dưới, thêm cả tiếng bập bẹ nói theo của cô bé gọi theo bà. Nở nụ cười tôi cúi người xỏ đôi dép đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lenghiem