Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chủ nhật, 19/07/2015.

Nếu "cái thai" tồn tại cho đến hôm nay thì nó đã tròn hai tháng tuổi. Lần đầu tiên, tôi bước chân ra khỏi nhà khi trở về vào tối hôm nằm viện. Ăn xong bữa sáng, ông Vinh và cô ấy đến khu nghỉ dưỡng, bà Vinh thì bận bịu dọn dẹp trong bếp, tôi nhận phần công việc nhẹ nhàng nhất là trông cô bé này, họ nghĩ điều đó sẽ làm tôi vui vẻ hơn như một cách để đánh lạc hướng tâm trạng.

Hai cô cháu đi xuống cầu thang gỗ, không khí thoáng mát làm hơi thở trở nên dễ chịu. Ngón tay nhỏ xinh, chỉ thẳng hướng con đường đá sỏi. Tiếng thông reo mơ hồ truyền vào tai, nghe thật xao xuyến đầy vương vấn xen lẫn một vài cảm giác lạ lẫm chẳng nói được thành lời, chỉ mặc cho tâm hồn tự cảm nhận mà thôi. Con đường ngắn ngủi, đưa hai người tiến dần về khu nghỉ dưỡng mang phong cách gần gũi ấm áp. Tất cả đều được thiết kế bằng gỗ, đơn giản nhưng không mất đi sự sang trọng. Cô bé gọi "mẹ" khi nhìn thấy cô ấy bước ra từ cổng gỗ lớn, vội cúi người thả cơ thể nhỏ mềm này khỏi vòng tay của mình.

Cô mỉm cười đi đến hỏi:

- Cô muốn vào trong khu nghĩ dưỡng để tham quan à? Tôi đang có thời gian để tôi đưa cô đi nhé!

- Cám ơn vì thành ý! Nhưng mà tôi không thích ở nơi đông người cho lắm, hôm nay tôi muốn đến nơi này cô có thể chỉ đường giúp tôi không?

- Dĩ nhiên rất sẵn lòng, hãy nói địa chỉ tôi biết hầu hết ở nơi đây.

Lấy một mảnh giấy nhỏ bên trong túi áo đưa qua và thầm chờ mong. Cô cúi đầu nhìn mảnh giấy và hỏi lại như để chắc chắn hơn:

- Đây chính là nơi cô thật sự muốn đến?

Gật đầu mạnh thay cho câu trả lời. Cô ấy nói tiếp đôi mắt nhấp nháy niềm hy vọng muốn trao cho tôi.

- Vườn hoa hướng dương của nhà chúng tôi. Cô không cần phải vất vả đi tìm ở đâu xa, hãy nhìn vào hướng ngón tay tôi chỉ nhé.

Cô ấy nói xong và đưa tay trái lên chỉ về hướng rừng thông đối diện. Tôi bước một bước tiến về phía trước chăm chú nhìn theo rồi vui vẻ cất giọng:

- Tôi đã thấy lấp ló một vài bông hoa hướng dương, đúng là rất vất vả khi cuối cùng cũng đến được đây thật đấy!

- Cô sẽ bất ngờ khi thấy thật nhiều thật nhiều hoa hướng dương hơn nữa nào đi theo tôi.

Như sắp được gặp "người" trong tuyệt vọng tôi vui vẻ gật đầu lia lịa. Chúng tôi đi qua khu nghỉ dưỡng, cô ấy bế con đi song song bên cạnh. Hết cánh rừng thông, lại rẽ vào con đường đầy hoa cỏ may. Cuối cùng đây là điều mà tôi đã hằng mong ước từ lâu, trước mắt hàng rào gỗ kéo dài tít tắp bên trong là cả "cánh đồng hoa hướng dương" trải dài bất tận. Đến càng gần, lại chẳng phân biệt nổi đâu là điểm dừng, chỉ thấy một màu vàng ấm áp bao phủ như bức hình tôi từng nhìn thấy.

- Vào thôi! Tôi sẽ cho cô nhìn thấy cánh đồng hoa hướng dương nhà chúng tôi đẹp như thế nào.

Theo sau cô gặp người gác cổng, cô ấy nói với chàng trai trẻ sau đó chỉ về phía tôi. Tôi tự đoán mò, có lẽ dặn dò cậu ta nếu lần sau tôi có đến thì hãy để cho tôi vào. Cậu ta nhìn về phía này làm tôi cảm thấy thật ái ngại.

Màu vàng trải dài như tấm lụa, dần bao quanh như muốn ôm lấy tôi. Khiến nhịp tim rung động lẫn bồi hồi, nước mắt rơi lúc nào không hay biết, rơi vì sự ấm lòng ngoài sức tưởng tượng. Nước mắt rơi nhẹ sau thành vỡ òa, đang thắc mắc lý do tại sao bản thân lại bị bỏ rơi, cảm thấy ấm ức khi "người" bỏ đi chẳng lấy một lời tạm biệt. Chạy nhanh đến với hạnh phúc, để bắt đầu kể lể bắt bẻ rồi sà vào lòng "người". Thảm lụa vòng quanh quấn lấy, nhưng vẫn chưa thấy được người mình cần tìm. Cất tiếng khẽ gọi, nào ai đáp trả chỉ có ngọn gió nhẹ vụt qua làm mái tóc rối bời. Mất kết nối với sợi dây dẫn dắt linh hồn, dù tôi có chạy bao xa tìm kiếm, thảm lụa cũng bồng bềnh vẫy gọi như thế nào, thì phép màu vẫn mãi mãi là phép màu vì người không hề xuất hiện. Giọng nói lạ lùng, tiếng cười đùa, tiếng bước chân.. Quay lưng nhìn về phía sau, chợt hiểu hết ngọn nguồn đứt gãy. Ở đây tôi không hoàn toàn duy nhất tồn tại, từng đoàn người lướt ngang biến tôi trở thành vô hình. Họ cười nói, chụp cho mình những bức hình lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp. Rất nhiều âm thanh trong đầu, vang vọng nhắc nhở rằng nên quay trở về đi thôi. Vì đây hoàn toàn không phải "cánh đồng hoa hướng dương" của riêng hai chúng tôi.

Càng bước càng sai lệch quỹ đạo vốn có, hay tự cho suy nghĩ bản thân luôn đúng. Quay lưng lại với mọi thứ, bước tiếp con đường đã chọn. Cần ra khỏi đây, bởi vì cô ấy cùng con gái đang ngồi trên ghế đợi tôi.

- Cám ơn! Chúng ta nên về nếu không cô sẽ trễ công việc.

Đưa tay bế cô bé lên, con đường trở về thật khác với lúc đến. Thỉnh thoảng, chỉ còn nghe tiếng cô bé bi bô nói hòa cùng thanh âm của núi rừng. Ban nãy mất kiểm soát, tôi đã lao vào "cánh đồng hoa hướng dương" khiến cô ấy vô cùng bất ngờ, dù muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra thế nhưng cô lại hỏi tôi một vấn đề khác.

- Ly.. cô và tôi đã từng gặp nhau chưa? Xin lỗi nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Cô, tôi tự dưng nhớ cách đây khoảng mười năm trước, người đó cũng hoảng hốt gương mặt có phần giống với cô hiện tại. Tôi chưa bao giờ, nhìn thấy cảnh tượng máu me như thế. Có lẽ cô gái quên ngày hẹn đến kỳ và tình cảnh thôi thúc bản thân cần nên giúp đỡ.

Tại sao bây giờ cô mới nhớ, khi tôi hoàn hảo rũ bỏ hết sạch sẽ. Thế nến cô hãy quên đi, thì ra ấn tượng về mình trong lòng cô ấy chỉ có vậy. Gương mặt hoảng hốt, tình trạng cần được giúp đỡ chẳng thể nào bỏ lơ. Dẫu sao, người giúp tôi vẫn là cô ấy phải không? Chỉ một mình tôi biết, cô hiện tại đang sống và sống thật hạnh phúc đã đủ nên tôi bèn lắc đầu mỉm cười.

- À.. Có lẽ tôi đã nhầm lẫn.

Chúng tôi nhìn lại nhau cùng nở nụ cười.

Chào tạm biệt mẹ cô bé đi bộ bên cạnh tôi thật ngoan ngoãn, vừa hát vừa ngắt vài nhánh hoa bên đường nhưng chỉ đi được mấy chục bước đã dang tay đòi bế. Nhanh chóng trở về nhà, bà Vinh thấy và đứng đón chúng tôi từ xa cần phải nói điều gì đó cho bà bớt lo lắng:

- Cháu đi dạo xung quanh đây một chút với mẹ cô bé.

Bà cười vì đã có lý do tôi mới thông báo cho việc mình mới đi đâu về.

- Chắc hai cô cháu đói bụng rồi, vào ăn trưa hẵng kể cho ta nghe.

Bà nấu cả bàn thức ăn, hơi còn bốc nghi ngút bởi thời tiết se lạnh.

- Cháu cứ ở đây, cho đến lúc nào muốn trở về nhà. Ta luôn xem cháu như con gái của mình, nhà chúng ta chỉ có hai đứa con trai, chúng lập gia đình lại làm ăn xa nên ta rất cô quạnh. Con trai út vừa mới đi công tác, thế là ta liền nói ông ấy lên đón hai mẹ con về đây.

Bà cho cô bé ăn, cùng kể tôi nghe ít chuyện của gia đình. Tôi biết, những bữa ăn như thế này cũng sẽ nhanh chóng sớm trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lenghiem