Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Th2, 20/04/2015

Buổi sáng tại văn phòng làm việc, tôi đang kiểm tra hộp thư và không có lời hồi đáp nào cả.

Tiếng gõ bàn "cộc cộc" vang lên tôi ngẩng đầu, thấy gã quản lý mà mình ghét nhất đang đứng trước mặt. Ghét phải nhìn thấy đầu tóc được vuốt keo bóng lưỡng. Đằng sau gọng kính, đôi mắt như soi mói người đối diện. Muốn lột bỏ từng lớp, từng lớp đồ của họ để mà đánh giá. Gã không cần phải diễn kịch trước mặt tôi vì chẳng thể qua được đôi mắt này. Dù bên ngoài có lịch lãm bao nhiêu, ân cần tốt bụng đến như thế nào tôi vẫn thấy mọi thứ sau lớp vỏ bọc vụng về. Gã nói:

- Em lên phòng, tôi có việc cần phải trao đổi.

Tôi nhìn chằm gã, khi bóng lưng khuất sau cánh cửa thang máy. Làm tôi bẽ mặt trong buổi họp với đồng nghiệp, biết tôi không thích đi thang máy mà luôn chờ ở cầu thang bộ canh đúng giờ ăn trưa. Vô số những việc mà gã làm, chỉ khiến tôi thêm sợ hãi mà bảo vệ bản thân cùng đề cao cảnh giác.

Làm việc ở đây hơn hai năm, tôi vẫn luôn cô độc vì đã quá quen thuộc. Gặp vấn đề trục trặc trong công việc, đành phải chịu đựng một mình còn bị đồng nghiệp đánh giá bằng ánh mắt kỳ thị. Hay bữa ăn nào cũng luôn có một đôi mắt đang dò xét, gã luôn đến quấy rầy thức ăn ngon bỗng trở nên khó nuốt trong khi bụng đang rất đói.

- Anh tìm tôi có chuyện gì?

Nhiệt độ trong phòng làm tôi cảm thấy ớn lạnh. Ngồi xuống ghế, gã rót cho tôi ly nước. Trầm ngâm khoảng 15 giây, gã đứng dậy tiến về phía bàn làm việc cầm một tập giấy lên.

- Cho Em.

Đưa tập giấy, kèm nụ cười khiến người ta lo lắng. Tôi hồi hộp lật ra trang đầu tiên, không thể tin vào những gì đang nhìn thấy mà ngước nhìn gã. Màn hình giao diện của máy tính, nằm gọn trong tờ giấy A4 phẳng phiu. Trang cá nhân các cô gái mà tôi tìm hiểu, khung đối thoại trò chuyện chắc gã đã đọc được hết. Mồ hôi từ đôi tay, làm ướt cả tờ giấy tôi đang cầm được nhiệt độ lạnh lẽo trong phòng làm khô đến run rẩy. Trở thành bị cáo, chỉ sau cái lật nhẹ bởi bàn tay. Người tôi ghét, lại vì chính nghĩa an tọa trên cao nhìn xuống xét xử. Nào ngờ tôi cũng có ngày hôm nay, chưa kịp thú nhận thì đã bị kiện mất rồi. Giọng gã cất lên phá tan sự im lặng:

- Làm người yêu của tôi.

Tôi như đang phải nghe điều gì đó thật nực cười, gã sảng khoái và đắc chí khi con mồi đi vào ngõ cụt. Nắm lấy nhược điểm, tự đưa ra quyết định gã là ai mà dám phán xét đời sống riêng tư của tôi. Ném mạnh tập giấy lên bàn, tôi đứng dậy cần rời khỏi đây ngay lập tức. Khá bất ngờ với hành động của tôi, gã cũng đứng dậy và đuổi theo sau.

- Sao thế? Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà định đi đâu?

Đẩy "rầm" cửa lại khi tôi đang mở, gã ở sau lưng và tôi không được đi cho đến chừng nào có câu trả lời thật thỏa đáng. Tôi buông tay nắm, gã nghiêng người đè mạnh lên mép cửa vì sợ tôi sẽ thoát ra bất cứ lúc nào. Nhích lại gần, tay gã ôm lấy eo tôi đầu ghé sát vào tai mà nói:

- Tôi sẽ giúp em không còn lãnh cảm với đàn ông nữa hãy tin tôi.

Thứ ba, 21/04/2015.

Từng lưỡng lự với công việc này từ rất lâu, thế nhưng vì khó khăn phải đi nhiều nơi để phỏng vấn, rồi làm quen thích ứng và rất nhiều vấn đề khác nữa. Nên đành cố gắng tiếp tục cầm cự, tựa như mỗi ngày bước đi trên hoang mạc nắng nóng. Lê lết dù đôi chân đã mỏi nhừ, nếu ngã xuống ngay lúc này tôi sẽ bị lăn về nơi bắt đầu. Và giờ đây, điều đó chẳng còn chút ý nghĩa nào vì tôi thật sự muốn trở về nhà. Cám ơn gã thúc đẩy quá trình đến nhanh hơn, giúp tôi mau chóng đưa ra quyết định rằng bản thân vẫn không thích hợp với môi trường đông người.

Hương thơm cà phê ngập tràn khoang mũi, của một cửa tiệm gần đây đang pha chế. Tôi tỉnh táo hơn bật người ngồi dậy.

5g30 Sáng, khởi động máy tính tôi biết phải nên làm gì.

Cầm phong bì trên bàn bỏ vào túi xách, bầu trời hôm nay dường như xanh hơn hẳn mọi ngày. Tôi muốn đi trong im lặng, không để ai biết và chỉ cố tránh mặt gã. Đứng chờ ở trạm xe buýt cùng ly cà phê nóng hổi, một cuộc sống mới sau này đang hấp dẫn tâm trí tôi.

Công ty vắng vẻ vì chưa đến giờ làm việc, chỉ có mấy bảo vệ cùng nhau uống cà phê và bàn luận tin tức thời sự. Tôi đến gần chú bảo vệ lớn tuổi nhất ở Công ty ngồi đọc báo một mình trước cửa chính. Chìa ly cà phê vừa mua lúc ban nãy tôi nói:

- Chào buổi sáng.

Chú nhận lấy và nở nụ cười thật phúc hậu. Ngồi xuống bên cạnh, tôi đã nói với chú thật nhiều thật nhiều điều, mà từ trước đến nay chưa từng thổ lộ với một ai. Có lẽ do xa lạ, hoặc biết được rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt. Không còn ngại ngùng, mà tuôn trào theo mạch cảm xúc. Chú tâm, lâu lâu lại "ậm ừ" vài tiếng báo hiệu câu chuyện vẫn luôn có người lắng nghe.

- Tôi chẳng biết nên khuyên gì cô cả, nếu cô nhờ tôi đưa lá đơn này cho anh ta, tôi nghĩ cô đã cân nhắc thật kỹ về sự lựa chọn của mình. Chúc cô gặp thật nhiều may mắn.

Chú ấy nói khi uống ngụm cà phê còn sót xong đứng dậy đi về phía thùng rác.

Dọn dẹp giấy tờ, và các bản thiết kế bị loại bỏ. Mở khóa hộc tủ, lấy tập giấy quan trọng mà gã đem để uy hiếp. Cuối cùng là khung hình, trong đó có ba chị em chúng tôi được chụp chung từ rất nhiều năm về trước. Lúc Phương chưa lập gia đình, và Hà vẫn là cô nữ sinh duyên dáng. Bỏ mọi thứ, vào hộp nhựa chuyên dụng tôi nhìn thấy một số người đã đến. 7g30 Chỉ còn 30 phút, sẽ tới giờ làm việc bước nhanh ra ngoài vì sợ mọi người nhìn thấy rồi bàn tán xôn xao. Chú bảo vệ, vẫy tay nhìn tôi chào tạm biệt tôi cũng vẫy lại và mỉm cười.

Trở về căn phòng nơi sinh sống bao nhiêu năm nay. Tôi và Phương, cùng nhau ở đây cho đến khi em lập gia đình giờ thì cũng đến lượt tôi phải rời đi. Không chút lưu luyến, không ngoảnh đầu kéo hành lý cứ thế bước lên phía trước.

Ghé vào cửa hàng trên đường thay một cái sim điện thoại mới. Tôi xuống taxi đỗ ngay bến xe, nhìn thấy ông cụ bán bánh bao dạo sực nhớ chưa ăn gì kể từ buổi sáng cho đến hiện tại. Quá gấp gáp, tôi không thể ăn uống thật đàng hoàng tử tế. Cà phê càng làm bụng thêm cồn cào vì đói. Mua được vé xe, trở về nhà vào chuyến 5g chiều. Giờ thì yên tâm lấp đầy bụng, đếm ngược thời gian 4g sau Tôi sẽ bốc hơi khỏi Thành phố này.

Vào 17:23, T.2, 25 Th1, 2021 Lê Thị Thúy Hằng <[email protected]> đã viết:

Mười năm sau, năm 2015.

Tôi đã tròn hai mươi lăm tuổi, độ tuổi vừa đủ đẹp để nghĩ đến chuyện lập gia đình. Dĩ nhiên rồi, tôi luôn nhận được sự chào đón từ người thân bằng những câu hỏi: "Có người yêu chưa? Khi nào thì giới thiệu với gia đình?" Tôi lại lôi câu nói quen thuộc để chống chế "Con sợ phải gả nhầm cho một người chồng như bố của con." Thế mà họ vẫn kiên nhẫn, giảng giải để tôi nghe rằng "Có biết bao nhiêu người chẳng lẽ ai cũng sẽ giống như bố." Ai sẽ là người may mắn, tôi đủ biết điều tốt đẹp không bao giờ đến với mình. Vì thế nên hãy để tôi được yên.

Thật biến thái, khi nhìn chằm chằm vào một đối tượng mà tôi ưng ý. Mái tóc ngắn ngang vai, cùng làn da trắng tổng thể mang lại cho tôi sự rung động như thuở ban đầu. Vẫn chờ đợi mòn mỏi, trong tuyệt vọng về cảm giác lần đầu tiên đầy mới mẻ. Chưa cảm nhận được đủ sâu, hay đủ để có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tâm hồn. Cô ấy đẹp đẽ và bí ẩn, mà tôi thì vẫn đong đầy ham muốn tò mò khám phá. Để đến bây giờ, không ngừng tìm kiếm những bóng hình giống cô say sưa chìm đắm vào mộng cảnh. Thế giới theo ý nghĩ, trở thành hiện thực một thế giới trong mơ có kết thúc viên mãn.

Từ lúc nào, tôi trở nên sợ hãi với thế giới này bởi vì hiện thực luôn làm cho con người ta đau lòng. Không kiềm chế nổi ánh mắt, khi trông thấy được có ai đó giống cô ấy. Tìm mọi cách để biết thêm nhiều thông tin câu chuyện về cuộc sống của người đó. Nhờ các mối liên hệ ít ỏi, sẽ tra ra được tài khoản cá nhân để rồi thỏa mãn trong phút chốc. Những mớ hình, ngập tràn cuộc sống của đối phương tôi âm thầm theo dõi cập nhật mỗi ngày. Chờ một ngày có đối tượng mới, một người thật sự giống cô ấy hơn và mới mẻ.

Bàn làm việc lộn xộn, cùng với tập thiết kế không đạt chuẩn bị trả về. Chẳng còn nghĩ thêm được ý tưởng nào phù hợp chủ đề được đưa ra. Các mẫu váy, đều trông thiếu sức sống. Lúc này nhiệt huyết và trái tim tôi, đã mất cân bằng trầm trọng vì môi trường làm việc khắc nghiệt.

Làm thế nào để hoàn thành công việc, chỉ tiêu khi bạn mất hết hứng thú cùng lòng nhiệt huyết. Thành công, chỉ đến với những người biết cố gắng và nỗ lực. Tôi chưa từng, phải bỏ đi thứ gì đó thật lớn lao cốt nhận lấy thứ không biết trước. Có thể, là niềm vui trong cuộc sống hay chỉ đơn giản mẫu thiết kế của tôi được chọn.

Muốn sống vô tư vui vẻ, thế mà chỉ cần lơ đãng phút chốc cái tôi nhận lại chính là trò hề. Cô ấy xuất hiện như đem đến ánh sáng hy vọng, thậm chí cầm bài kiểm tra vừa mới phát trên tay với số điểm thật thấp. Nhưng tôi vẫn còn có thể mỉm cười.

Vậy đấy! Cô đã biến mất nhanh chóng, nếu biết sắp phải xa cách có lẽ tôi sẽ mạnh dạng hơn trao cho cô ấy một cái ôm tạm biệt.

Hôm nay Phương hẹn tôi, và tôi đang mở lòng lắng nghe câu chuyện mà em kể. Chúng tôi đã trưởng thành, vì công việc nên bắt buộc phải rời xa gia đình. Đến đây, thành phố lớn hơn nơi tôi sống đó là Thành phố Hồ Chí Minh đông đúc nhộn nhịp. Phương làm tại một bệnh viện tư nhân, công việc hằng ngày là tiếp xúc với những dòng chữ tiếng anh dài ngoằng trên mỗi hộp thuốc. Tôi từng đến để khám bệnh, và nhìn thấy căn phòng chứa đầy thuốc. Nhưng em đi lại, tìm kiếm rất nhanh chóng để lấy cho bệnh nhân.

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục, cho đến khi Tôi nghe được câu: "Em muốn lập gia đình". Phương như cảnh tỉnh, làm tôi đã quên rằng em cũng trưởng thành và cần một người đàn ông. Bản thân không muốn, nhưng sao có thể bắt buộc mọi người xung quanh phải theo ý mình. Ba chị em chúng tôi, đã từng cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, lâu dần cho đến lúc mỗi người có phòng riêng. Sự thân thiết, vì vậy mà giảm đi đáng kể theo thời gian. Chấm hết cho tất cả nằm ở hai chữ "trưởng thành". Không gian riêng tư, chỉ được chạm vào đồ vật khi chủ nhân cho phép điện thoại cũng cài pass. Tôi ổn mà!

Tôi hiểu đó là riêng tư của mỗi cá nhân. Vô số hiểu lầm để gây tranh cãi, chúng xảy ra với vô vàn lý do khiến tôi muốn khóc. Nguyên nhân chính, đều đến từ người đàn ông mà Phương yêu. Tôi vẫn nhận mình có lỗi, nhưng ngọn nguồn bắt đầu là do em bảo vệ người em yêu bằng cách, dùng những lời lẽ làm cho tôi cảm thấy bị tổn thương. Hai chúng tôi, người thân bỗng chẳng bằng người dưng xa lạ. Chuyện xảy ra liên tục, mỗi lần chị em tôi cùng gia đình đoàn tụ. Ngày đáng mong đợi chính là ngày buồn nhất.

Càng trông mong, càng nhận thêm nhiều thất vọng. Đỉnh điểm cho những tranh cãi vào ngày nước mắt cũng phải rơi. Tối hôm sau cãi vã, Phương dọn hành lý đi ngay trong đêm không lời nhắn nhủ.

Bây giờ thì đâu đã vào đấy, ai rồi cũng sẽ có tổ ấm riêng và từ từ thấu hiểu. Nơi mà mỗi khi em mệt mỏi, đều có thể dựa vào tìm kiếm an ủi. Tôi tỏ thái độ kiên cường không gì đả động được đến. Nhưng trong lòng, đã cuồn cuộn sóng nhìn về người đàn ông đối diện. Người đi chung với Phương tiếp chặng đường còn lại. Em rể hơn tôi một tuổi, tự nhủ thầm hãy đối xử và chăm sóc thật tốt cho em gái của tôi thì tôi sẽ là bà chị tử tế.

🌻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lenghiem