Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, 26/04/2015.


9g Sáng, gã luôn đúng giờ và có trách nhiệm. Tranh thủ thời gian, lúc mẹ đang bận bịu công việc gã tìm tôi chờ nghe câu trả lời hợp lý. Đối diện nhau, tôi như thể đứng trước vành móng ngựa. Ánh mắt từ lần đầu gặp mặt, cho đến tận bây giờ chẳng hề thay đổi. Tôi trốn tránh, đôi mắt ác liệt cùng hàng lông mày nhíu lại nhìn thẳng làm tôi cảm thấy khó thở. Gã nói:

- Em thử thách sự kiên nhẫn của tôi sao?

Gắt gỏng bồn chồn vì tôi chưa chịu mở miệng. Được thôi, đành chiều theo ý gã.

- Câu trả lời là không thể, thế nên anh hãy làm những gì mà anh muốn. Tôi rất ghét bị nắm bắt điểm yếu để rồi chịu sai khiến đủ điều.

Nghĩ rằng mình đã nghe lầm, tia hoang mang phảng phất khó thấy từ ánh mắt gã. Nhưng thoáng chốc khi mẹ vào nhà, ánh mắt quay về vẻ trấn định thân thuộc. Mẹ ngồi xuống cạnh gã, sau vài câu hỏi được đáp trả thành thật khiến bà hài lòng. Gã bắt đầu mục đích chính, mở túi đựng hồ sơ đặt tập giấy lên bàn.

- Cô cần phải biết bí mật này vì nó liên quan đến Ly.

Bà đinh ninh nghĩ, chỉ là vấn đề yêu đương giận hờn thông thường hay việc tôi chưa bao giờ nhắc tí gì về gã. Gã tiếp tục:

- Con và Ly đang yêu nhau, cô ấy rất bận bịu cho mỗi ngày cùng làm chung Công ty nên con có thể hiểu được phần nào. Nhưng đột ngột con phát hiện, cô ấy luôn dấu con một bí mật. Đây là lịch sử làm việc hằng ngày của Ly cô nhìn thử xem.

Bà cầm tập giấy, lật rồi lại lật vẫn không hiểu gã muốn đề cập chuyện gì. Gã ở bên cạnh, giải thích nghiêm túc như đang phải bàn chuyện với đối tác. Sợ bỏ sót dù chỉ một chi tiết, sẽ không đủ khiến gã hả hê mà thu thêm nhiều lợi nhuận. Vài phút sau, tựa màn ảo thuật cao siêu tập giấy bay thẳng vào mặt tôi trong chớp nhoáng. Chưa kịp hiểu mà né tránh, mắt trái bỗng đau và cay xé phản xạ tự nhiên mà đưa tay lên che mắt. Liệu còn có lời an ủi nào cho tôi, gã đứng bật dậy đi nhanh qua khuyên ngăn:

- Cô đừng làm vậy, em ấy đang rất sợ hãi con tin chỉ do phút nông nổi của tuổi trẻ. Bên nhau cũng được khoảng thời gian dài, con không dễ dàng để chuyện này đả động mà bỏ rơi Ly đâu. Con sẽ giúp em ấy, trở về như ban đầu để tiếp tục với công việc.

Mẹ ngồi khóc suốt 1g đồng hồ, liếc nhìn tôi xong đi vào phòng. Lúc sau, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện vang vọng. Hất tay gã, khẩn khoảng trong lòng mong bà dừng ngay cuộc gọi kể lể.

Trả lại căn phòng yên ắng chắc bà đã hết xúc động. Tôi thì như nhấp nhô trên biển, đầu choáng váng mắt mơ màng không tiêu cự. Quên luôn sự hiện diện ngay bên cạnh, gã cất tiếng kéo Tôi về thực tại:

- Tôi sẽ gọi điện cho em.

Tự cầm điện thoại tôi, rồi Gọi qua máy mình bây giờ tôi đã hiểu công dụng của việc đặt pass. Gã nói tiếp:

- Tôi cần trở về gấp, vì sáng mai Công ty quảng bá bộ sưu tập mới. Tôi hứa, tranh thủ thời gian để nhanh chóng quay lại..

Loáng thoáng tiếng cãi vã của bố mẹ, tôi nhốt mình trong phòng nguyên cả ngày tựa như mê sảng. Thanh âm dần nhỏ đi, cơ thể thật nặng nề tưởng chừng đang bị hàng ngàn tảng đá đè lên. Cố gắng ngồi dậy nhưng không thể, cố gắng lắng nghe nhưng tất cả chỉ còn sự im lặng đáng sợ. Xoay đầu cứng ngắc, gồng hết sức để đổi tư thế và rồi chìm vào mộng mị.

Cơn đau bụng dưới dữ dội, suy nghĩ khác lạ khó hiểu khi đến kỳ kinh nguyệt. Dễ xúc động, tâm trạng ứng biến linh hoạt theo mạch cảm xúc. Dòng chảy nóng ấm đang tuôn trào, và miếng băng vệ sinh màu trắng đập ngay vào mắt. Cô ấy vẫn đứng đó như ngày nào, mái tóc ngắn ngang vai tà áo dài khẽ bay trong gió. Cô ấy như bình minh trong xanh nhất, cũng là hoàng hôn đượm buồn nhất. Nụ cười trên môi cô chợt ngừng, tôi hoảng hốt chạy đến nhưng cô đã biến mất. Hét lên, trong chiều hoàng hôn ảm đạm chỉ còn mình cô độc và cuối cùng thanh tĩnh sau cơn mê sảng thật dài. Kinh nguyệt rối loạn, cảm giác ẩm ướt dính dớp báo hiệu vòng chu kỳ mỗi tháng được tiếp tục. Tôi muốn tẩy rửa, thay bộ váy trên người ngay tức khắc. Cổ họng khô khốc đau rát, đầu nặng trĩu nhưng chẳng thể ngủ tiếp với tình trạng này.

Sấy khô mái tóc, màn hình điện thoại lóe sáng trong đêm tối. Điện thoại được tôi để chế độ im lặng, rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn duy nhất từ một số không tên. Ngón tay vô tình lướt qua xóa hết, bỗng dừng vì thấy tin nhắn của Phương. Mở hộp thư nhìn dòng chữ báo tin rằng: "Em đã có thai nhanh chúc mừng em đi nào". Ước gì tôi thông suốt, hiểu rõ chấp nhận những chuyện đại loại như bây giờ. Dù dặn lòng bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn vậy chưa thực sự thẳng thắn đối mặt. Ngoài gia đình, tôi không còn ai để mà bận tâm. Vì khoảng cách giữa chúng tôi đang dần xa nhau hơn. Sau này em sẽ lo lắng cho con, thêm chuyện vợ chồng làm sao thiếu những tranh cãi tôi sợ em phải chịu thiệt thòi. Xin lỗi bản thân thật ích kỷ, suy nghĩ vẩn vơ thừa thãi và hết sức vô lý. Đọc xong tin nhắn, trái tim thôi thúc tôi tìm đến phòng của Phương.

Căn phòng được sơn màu xanh da trời nhạt vật dụng để lại còn nguyên vẹn. Tủ gỗ tuy cũ nhưng chắc chắn, bên trong treo những bộ đồng phục cùng chiếc áo dài. Tất cả, gọn gàng nằm đây chỉ là chủ nhân không cần dùng chúng nữa. Kệ sách sắp xếp theo thứ tự, ngay bên dưới có một tủ nhựa nhỏ. Tôi mở ngăn đầu tiên, các loại bảng tên từng năm học xếp bỏ thật ngăn nắp và thẻ hội thao bộ môn Aerobic năm lớp tám. Tôi nhớ ngày hôm em thi, cả gia đình đều đến cổ vũ sau đó kết quả trường em đã đạt giải Nhì. Ngăn thứ hai, với nhiều tấm thiệp đầy màu sắc chúc mừng giáng sinh, năm mới.. Và ngăn cuối cùng, rất dễ đoán được bởi vô số những cuộn len khác màu, tạo cảm giác thích thú cho người nhìn. Hai que gỗ đan ghim vào cuộn len màu đỏ, nếu bây giờ Phương ở đây ngồi trên giường mình, cặm cụi từng mũi len như ngày xưa chắc tôi sẽ vui vẻ đến phát khóc mất thôi. Nhưng cuộc sống không có "nếu", chỉ có sự việc xảy ra và kết cục. Hiện thực là, Phương đang tất bật lo toan chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để chào đón đứa con đầu lòng của mình. Phải làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền để duy trì cuộc sống gia đình luôn ổn định. Tôi cầm lấy cuộn len màu đỏ, thêm hai miếng lót đế ly chưa bao giờ sử dụng.

Trở về phòng mình, bưng ly nước đang uống dở đặt miếng lót ở phía dưới. Miếng lót làm nên từ những sợi len, hai màu đen và vàng xen kẽ tạo thành một vòng tròn cách điệu bằng họa tiết bắt mắt. Miếng còn lại, tôi nhìn quanh bàn và dừng ngay lọ đựng bút chì màu. Ngồi xuống giường, tay Tôi cầm kéo cắt vải kéo lấy đầu sợi len, cuộn len xoay vòng vòng để rồi sau đó lăn xuống sàn nhà. Tay cầm làm tôi đau mỗi lần cắt vải, quấn từng vòng xung quanh chỗ cầm say sưa như công việc thực thụ. Sợi len đỏ thật nổi bật, trong căn phòng nhạt nhòa thiếu sắc màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lenghiem