Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, 01/05/2015.


Hai mươi lăm năm sinh ra cho đến bây giờ, lần đầu tiên tôi có một cuộc họp mặt gia đình. Mà nguyên nhân chính cuộc họp mặt bắt nguồn từ tôi. Sau hồi nghe mẹ tường thuật tất cả, bố chỉ yên lặng nghiền ngẫm, hoặc ngay lúc này ông chẳng hề bận tâm vào mục đích tại sao mình lại ngồi đây. Mẹ thì khác hẳn, vì vấn đề liên quan đến thể diện bộ mặt của gia đình. Phương và Hà cũng im lặng nhìn tôi, điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chưa bao giờ trước mặt hai đứa, tôi phải tỏ thái độ e dè lo sợ. Nguyên mẫu một người chị trong mắt chúng liệu có còn tốt đẹp hay đã biến dạng xấu xí. Không ai chịu mở lời đưa ra kết luận, cuối cùng Phương đành lên tiếng:

- Em nghĩ chị nên dừng lại, trước khi mọi chuyện đi quá xa và anh Vũ là một lựa chọn sáng suốt.

Phương khiến tôi sửng sốt, em chưa hề gặp gã lần nào, mà vững tin đưa ra lời khuyên cùng nhận định chắc chắn như vậy. Việc gã chấp nhận tôi và rồi bỗng chốc biến thành người vĩ đại thật dễ dàng. Mẹ bồi thêm:

- Con hãy lập gia đình, dập tắt lời đồn đoán xung quanh. Con nghe mọi người dèm pha về chúng ta chưa? Họ nói rằng kiếp trước mẹ đã làm nhiều việc xấu xa vì thế mới có ngày hôm nay đây chính là hậu quả. Con đừng để cho gia đình chúng ta phải gánh lấy những điều không hay ho nữa. Bố là nhà Giáo, hai em còn công việc cùng bạn bè. Thử nghĩ nếu bạn bè hai đứa biết, thì chúng sẽ thế nào mà giải thích, đồng nghiệp của bố con cũng vậy. Vì cuộc sống tốt đẹp, cho con và cả gia đình hãy giảng hòa với Vũ dù sao nó cũng đã nhận lỗi. Nghe mẹ một lần này nữa thôi, từ sau mẹ hứa không can dự vào bất cứ quyết định nào của con nữa được chứ.

Đầu óc tôi rối bời, chẳng mấy câu từ lọt được vào tai. Nhưng vẫn phải nói ra đáp án để kết thúc trong êm đẹp.

- Con cần thời gian suy nghĩ.

Câu trả lời làm mọi người yên lòng đôi chút, mọi người đều muốn về phòng nghỉ ngơi trừ bố. Hà đi ngang, vỗ nhẹ lên vai tôi như an ủi em còn quá trẻ để cho tôi một lời khuyên. Cô sinh viên năm nhất mới chập chững bước vào đời.

Chờ tất cả đi hết, ông mới mở miệng nói:

- Bố không trách con, vì thế đừng lấy bố hay Phương và Hà làm cái cớ ép buộc bản thân phải sống khổ sở. Bố chưa từng chấp nhận vấn đề này, nhưng hôm nay bố sẽ cố gắng thử chấp nhận một lần.

Ông đứng dậy về phòng, tôi thực cảm kích tấm lòng của ông trong giây phút hiện tại chỉ vậy thôi. Tại sao chỉ vì câu nói khiến bản thân xúc động, mà bỏ qua và thay đổi cách nhìn nhận về ông sau hai mươi lăm năm được.

Thứ tư, 06/05/2015.

Kẻ biến thái, chỉ sau một đêm tôi bị gán cho tội danh oái oăm này. Nhưng sốc hơn có lẽ, chính người đùn đẩy nó về phía tôi đó là thím vợ chú út. Ông bà nội sinh năm người con, bố tôi con trai trưởng và chú sinh cuối dĩ nhiên trở thành em trai được cưng chiều nhất trong gia đình. Chú lập gia đình, sống chung với ông bà nội cách gia đình tôi khoảng mười ngôi nhà. Lúc tôi từ Thành phố Hồ Chí Minh trở về, bận bịu tìm kiếm công việc chưa kịp ghé hỏi thăm ông bà chứ nói gì đến chú thím. Tôi vẫn luôn ở trong phòng, buổi tối ngày kết thúc cuộc nói chuyện. Gã gọi điện liên tục vào mỗi lúc rảnh, không thấy nghe máy tự động chuyển sang nhắn tin. Một mình gã đã khiến tôi đủ mệt mỏi lắm rồi, giá như nhắm mắt có thể ngủ một giấc đến ngàn thu. Một câu nói quen thuộc bỗng dưng hiện rõ trong đầu: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng". Câu nói phản ánh đúng tình trạng tôi hiện giờ, tại sao đến tận hôm nay tôi mới thấy nó thiết thực.

Tiếng gõ "cốc cốc" vang lên, tôi xuống giường mở cánh cửa còn chưa kịp nói thì mẹ đã hỏi ngược lại ngay tức khắc:

- Mẹ thật thất vọng về con, hãy nói cho mẹ biết con có lấy trộm đồ lót của thím Trinh hay không?

Ngỡ ngàng như bão tố sắp ập đến. Sống yên ổn là điều tôi muốn, thế nhưng tôi phải hỏi cuộc sống liệu có đồng ý. Mẹ bắt đầu kể, vì công việc làm ăn của chú thím dạo này không được tốt gặp phải nhiều xui xẻo, thím tự dưng lại bị mất đồ thế là hai vợ chồng vội đi xem thầy coi sao. Và thầy bói phán tôi đã lấy trộm đồ thím, ông phán tôi còn từng chạm sờ mó cơ thể thím, mẹ nói rất nhiều nhưng tôi không muốn nghe tiếp. Kết thúc ông đinh ninh và khẳng định người đó chính là tôi. Thật vớ vẩn khi nghe chuyện này, sự thật thì tôi đã từng chạm vào nhưng phải nghe tôi kể hết rồi hẳn nhận xét. Học được cách khiến mọi người vui vẻ, bằng việc khen ngợi họ từ những điểm nhỏ nhặt nhất trên cơ thể. Người tôi đem ra thử nghiệm đầu tiên vô tình là thím. Ngoài cả mong đợi, khi vừa nghe tôi khen làn da mình đẹp thím chủ động đưa lưng nói tôi chạm vào. Nó xảy ra từ rất lâu và một lần duy nhất trước mặt nhiều người. Chẳng mang hàm nghĩa nào sâu xa, sờ mó lén lút giống kẻ biến thái như ông phán, tất cả đều bịa đặt vu khống tôi rành rành giữa ban ngày. Vậy mà, biến tôi trở thành người chuyên có sở thích đi trộm đồ lót. Tại sao ông thầy bói kia, lại dám chỉ đích danh tôi mà không phải một ai khác.

Mẹ cùng hai em, đang kiểm tra ngăn tủ áo quần của tôi thậm chí tay bà cầm thêm cả đèn để càng thấy được rõ ràng. Hãy nhìn họ, họ có thể chọn lựa tin tưởng tôi nhưng không vì ngay từ đầu họ đã chọn tin lời phán đoán vô căn cứ của một người vô danh. Phủ nhận bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ khiến bà lục lọi kỹ càng hơn mà thôi và còn hỏi tôi lần cuối mong tôi hãy thành thật. Bố đi ngang qua phòng, chỉ đứng bên ngoài nhắc nhở với mẹ kiểm tra ngăn tủ bàn làm việc của tôi kẻo bỏ sót. Lần này thì quá đáng lắm, tôi hết kiềm chế nỗi sự phẫn nộ đang dâng lên trong lòng. Mới mấy ngày trước, còn ban cho tôi chút hy vọng mà giờ đây hắt nguyên vào mặt tôi một gáo nước lạnh. Cũng may, chẳng hy vọng bận tâm gì nhiều đến những lời ông nói. Chỉ tiếc nước mắt đã rơi xuống uổng phí, dù tự hứa bản thân phải cố gắng sống thật mạnh mẽ. Nước mắt nên rơi đúng thời điểm thích hợp, nhưng lần này bản thân yếu ớt đành buông xuôi nước mắt tuôn như cơn mưa được mùa. Nguyện tin tưởng người xa lạ, hơn là tin tưởng người con do chính họ sinh ra, hay người chị ngủ chung giường suốt bao nhiêu năm. Cuộc sống, công việc, người thân, người xa lạ, đều chống lại tôi lời bào chữa lúc này sẽ trở nên vô ích. Chẳng có ai, hội tụ đủ mọi yếu tố để gây ra chuyện này bằng tôi. Câm lặng, thanh âm thổn thức tận sâu bên trong mắt nhòe đi nhìn đống váy vóc hỗn độn trên sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lenghiem