Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Now the day bleeds into nightfall
And you're not here to get me through it all
I let my guard down, and then you pulled the rug
I was getting kinda used to being someone you loved
-Someone you loved- Lewis Capaldi-
-

Máu

Diluc

Băng và lửa

Tất cả xuất hiện trước mặt em, thật mơ hồ,

Cứ như một giấc mơ vậy...

Và nếu đây là mơ

Thì cầu mong thần Barbatos,

Hãy cho em được tỉnh lại khỏi 'giấc mơ' mang tên ác mộng này.

Bởi trong 'giấc mơ' ấy, em mơ thấy bản thân mình bị Diluc chĩa thẳng mũi kiếm vào nơi yết hầu. Gã ta nhìn em với vẻ mặt chán ghét, cứ như thể đang muốn nguyền rủa em vĩnh viễn sống không bằng chết vậy. Đau thật. Đau đến thấu tận tâm can.

"Cút đi" gã nói "Cút khỏi nơi này đi, và đừng bao giờ quay trở lại nữa. Ở đây không ai chào đón mày cả, mày sẽ vĩnh viễn chỉ là một kẻ phản bội rác rưởi đến từ Khaenri'ah mà thôi."

'Không, không phải đâu. Làm ơn hãy nghe em giải thích' Kaeya cố gắng thốt lên, nhưng không một chữ nào có thể thoát ra khỏi miệng em. Cứ như thể em đang chết chìm trong thứ gì đó màu đen, giống như hắc ín. Kaeya cảm giác như đang bị ai đó bóp cổ đến ngạt thở, phổi như đang bị nước tràn vào, không tài nào thoát ra được. Kaeya bất lực, mắt ngửa lên nhìn khuôn mặt của Diluc ngày càng biến dạng đến đáng sợ. Em không muốn nhìn thấy những cảnh tượng này thêm nữa. Nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể, em để bản thân cứ chìm dần trong hắc ín.

'Em thà chết, chứ không bằng lòng nhìn thấy anh căm ghét em như thế này.'
-

Kaeya chợt tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng tối hôm qua. Người Kaeya run rẩy, chiếc áo sơ mi em đang mặc cũng ướt đẫm mồ hôi, đôi tay em bấu chặt vào ga giường. Em nức nở, con mắt dừa cạn xinh đẹp ướt đẫm nước, ngồi trên giường co rúm lại như một con mèo đáng thương.

Thứ Kaeya sợ không phải là cơn ác mộng kia, mà là việc nó nhắc em nhớ lại rằng Diluc đã từng căm ghét em đến mức nào, rằng em đã, đang và sẽ không bao giờ xứng đáng với tình yêu của gã. Với Kaeya, đó mới là cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Tung chăn, rời khỏi giường, em đi ra phòng khách lấy chai Tequila từ giá rượu rồi mở nắp, uống một hơi hết một nửa chỗ rượu còn lại trong chai. Nuốt vào thứ chất lỏng đắng ngắt, để rượu ngấm vào cơ thể.

Cũng đã vài hôm kể từ lần cuối em gặp Diluc, giờ gã ta đang trong chuyến công tác đi đến đâu đó, Kaeya không quan tâm, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu. Bất chợt, người Kaeya nóng dần lên, đầu em choáng váng, nhưng có lẽ không phải do rượu, bởi tửu lượng của em khá cao, không thể có chuyện em say khi chỉ vừa mới uống một chút đấy được.

'Có lẽ là... sốt?' Kaeya đưa tay áp lên trán, một cảm giác nóng như lửa đốt truyền đến bàn tay khiến em phải nhíu mày. Ngẫm lại thì, có lẽ do vài hôm trước trời đổ mưa, nhưng em lại để quần áo phanh phui, dầm mưa để tiêu diệt bọn Hilichurl lảng vảng xung quanh thành Mondstadt.

'Phiền phức thật, hôm nay còn phải đi giải quyết đống công việc trong thành...' Kaeya thở hắt một hơi, quyết định mặc kệ cơn sốt của mình mà khoác áo lên, rời khỏi nhà và bắt đầu công việc của mình. Chỉ là một cơn sốt bình thường thôi, cũng đâu thể chết được... phải không?
-

Có lẽ Kaeya đã lầm, cảm giác hiện giờ cứ như sắp chết vậy. Đầu em đau như búa bổ, cả thế giới dường như sắp sụp đổ ngay trước mắt em vậy. Thực lòng mà nói, hiện tại em không ổn dù chỉ là một chút.

"Này Kaeya, cậu có thật sự ổn không vậy? Nếu không thì cậu có thể đi nghỉ, dù sao cũng không còn việc gì quan trọng nữa." Jean- Đội Trưởng Đại Diện nhận thấy điều kì lạ ở con người đang chật vật với cơn sốt kia. Cô định bụng đưa tay lên trán Kaeya, nhưng lại bị người ấy chặn lại.

"Tôi không sao, cảm ơn cô đã quan tâm. Giờ tôi xin phép đi trước" Kaeya thở dài, gạt tay Jean ra. Em không muốn ai biết được vẻ mặt yếu đuối của mình bây giờ. Sống chết ra sao cũng được. Thôi thì nếu có chết, em cũng muốn đến thăm 'nơi này' lần cuối cùng...

Đang bước từng bước nặng nhọc về phía cổng thành, không biết là do không để ý, hay do đã quá mệt mỏi, mà em đã vấp phải cục đá bên đường. Tưởng chừng như việc ấy đã là xui xẻo nhất trong ngày hôm nay, thì đến cả Kaeya cũng không ngờ được em lại có thể bắt gặp cái đầu đỏ của người ấy ở đây.

Diluc mới trở về từ chuyến công tác đầy mệt mỏi của mình, gã định bụng sẽ trở về tửu trang rồi chợp mắt một chút, nhưng không hiểu sao, làn gió của Phong Thần Barbatos đã gã về tới đây. Và đến gã cũng chẳng ngờ rằng, khi mới chỉ đi đến cổng, đã lại có người ngã vào lòng gã rồi. Đang tính đẩy người ấy ra, Diluc lại nhận thấy người này có chút quen thuộc. Và quả thật không sai, chính là người thương của gã- Kaeya Alberich. Hoặc chí ít là đã từng...

Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, gã đã thấy Jean đang chạy đến, mặt đầy lo lắng, phía sau là cô nhóc Kỵ Sĩ Trinh Thám Amber cùng với Nhà Lữ Hành mới đến thành phố. Mọi ánh mắt đều hướng về gã và em, có cả hốt hoảng, có cả ghen tị, bởi Đội Trưởng Đội Kị Binh- Kaeya Alberich đang được Lão gia Diluc Ragnvindr nổi tiếng với những thiếu nữ thành Mond bất giác bế theo kiểu công chúa.

Nhận ra người kia đã ngất đi từ lâu, thân nhiệt lại nóng hơn bình thường, Diluc cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề. Có vẻ như ai đó lại bị sốt rồi... Gã vội chạy đi cùng Jean tới chỗ Barbara để chữa trị, mặc kệ con mắt của người đời, gã giờ chỉ quan tâm đến em mà thôi...
-

Kaeya mệt mỏi mở mắt, xung quanh em chỉ toàn là những khoảng không trắng muốt vô tận. Em cứ bước chân đi mãi, mong muốn bắt gặp được lối ra khỏi nơi đây, hoặc ít nhất là một dấu hiệu của sự sống. Nhưng dù cho có đi bao nhiêu, chẳng có gì xuất hiện...

'Thật đáng sợ' em nghĩ. Đưa mắt nhìn xung quanh, bước chân em vang vọng khắp nơi đây, nơi trống rỗng khiến cho con tim em đập nhanh dần, em bắt đầu lo lắng. Bỗng, một bóng người đập vào mắt em, mái tóc màu đỏ rực của người ấy được buộc lên, làm cho em nhận ra ngay đó là ai.

"Diluc!?" em hét lên, chạy tới. Nhưng dù cho có cố chạy nhanh đến mức nào, Kaeya chẳng thể với tới Diluc. Dù có kêu gào tên người ấy đến khản cổ, dù đôi chân có mỏi mệt vì đã không ngừng theo đuổi người ấy, dù cho hai mắt đã đỏ lựng bởi những giọt lệ rơi ra vì người ấy, gã cũng sẽ chẳng bao giờ đáp lại những điều đó.

Cứ như vậy, em liên tục đuổi theo Diluc đến kiệt sức, khoảng không khi nãy cũng đã trở nên tối tăm và mù mịt, thứ duy nhất em có thể nhìn thấy chỉ là cái đầu đỏ của người kia. Và rồi, Kaeya quyết định dừng lại, mặc cho gã vẫn cứ đi tiếp. Em tất nhiên không thể bằng lòng với việc để người em yêu rời đi như vậy, nhưng làm thế nào để giữ gã lại, làm thế nào để gã quay lại nhìn em thêm một lần nữa?

"Diluc, làm ơn đừng bỏ em mà... Đừng bỏ em lại một mình..." em nức nở, những giọt lệ đã rơi xuống đôi mắt em từ bao giờ. Với chút hi vọng còn sót lại, em gọi gã, chỉ mong nhận được một ánh nhìn từ Diluc. Nhưng, lại chẳng có gì cả...
-

Diluc phải thừa nhận một điều, từ nãy đến giờ gã đã chứng kiến tất cả, từ việc Kaeya nói mớ cho tới việc em cầu xin gã ở lại, gã biết hết. Em dựa vào vai Diluc, nước mắt em thấm đẫm phần áo, đôi tay em bấu chặt lấy tay gã cứ như đang sợ rằng gã sẽ bỏ đi trong khi em đang say giấc nồng vậy. Chỉ có một điều mà Kaeya sẽ không bao giờ biết được là, Diluc sẽ không bao giờ bỏ em một mình.

Khi Kaeya lờ mờ tỉnh dậy, em nhận ra mình đang ở Đại Giáo Đường Tây Phong, vậy là em đã được Barbara chữa trị? Là ai đã đưa em đến đây? Nhưng điều khiến em thắc mắc hơn cả, em đang dựa đầu vào ai? Đưa mắt lên nhìn người phía bên cạnh, em như hóa đá khi nhận tàa gấy người mình đang tựa vào chính là Diluc. Ôi thần Barbatos trên cao, thà rằng cho em chết đi cho rồi, còn hơn là phải gặp tình cảnh này...

"Tỉnh rồi sao? Em còn đau chỗ nào không?" gã nói, không thèm nhìn lấy em một chút mà tiếp tục chăm chú vào quyển sách gã đang đọc. Nếu nói không còn đau, thì Kaeya đang nói dối. Nhưng biết sao được, cuộc sống của em đã gắn liền với sự giả dối từ rất lâu rồi.

"Tôi không sao..."

"... Vậy sao... Vậy tôi xin phép đi trước" gã gập quyển sách lại, tay kia gạt tay Kaeya ra trong sự ngỡ ngàng của của em. Gã lại định bỏ em một lần nữa sao?

"Chờ-" Kaeya cố nói một lời, nhưng câu nói của em cứ như ứ nghẹn lại ở cổ họng, khiến cho em chẳng thể nào thốt nên lời.

"Này Kaeya! Anh chưa khỏe hẳn đâu! Vậy nên đừng có chạy lung tung chứ!" vừa lúc gã định rời đi, thì Mục Sư Tế Lễ của Đại Giáo Đường Tây Phong- Barbara bước vào. Đúng là hiện tại Kaeya đang không ổn, nhưng em không quan tâm, em chỉ muốn gã ở lại đây thôi.

"Barbara, cô đến đây rồi thì chăm sóc Kaeya nhé. Tôi xin phép." và gã rời đi, bỏ lại em một mình. Barbara cũng lại gần thăm khám cho em, nhưng cô nhận thấy ánh nhìn u buồn và tuyệt vọng dõi theo bóng lưng của Diluc từ Kaeya. Cô cũng hiểu ra rồi...

"Anh Kaeya... vẫn còn nặng tình với Lão gia Diluc nhỉ..." cô cẩn thận ghi chép tình trạng của Kaeya vào tờ giấy, vừa nói chuyện với em. Kaeya chỉ ậm ừ vài câu cho có, đôi mắt vẫn hướng về phía của phòng đã đóng từ lâu. Kaeya thở dài, mặc dù biết rằng em không nên trông chờ gì vào mối tình đơn phương này. Nhưng đâu đó sâu trong trái tim, Kaeya vẫn luôn mong rằng một ngày nào đó, em và gã sẽ lại cùng nhau tay trong tay trên con đường quen thuộc... Dẫu cho đó chỉ còn là những ảo mộng...
-

"Lão gia đang đọc gì vậy? Trông ngài chăm chú quá." Adelinde mang trà vào phòng của gã, nhìn thấy Diluc đang ngồi ở bàn làm việc, trên tay cầm quyển sách gì đó, cũng đã lâu rồi mới thấy gã ta đọc sách. Thật kì lạ.

"Chỉ là một quyển nhật kí từ trước thôi. Cảm ơn cô, Adelinde." Diluc nhận lấy tách trà từ cô hầu gái, khẽ cười cảm ơn. Andelinde bất ngờ, đã từ rất lâu rồi cô mới thấy một nụ cười thực sự nở trên môi Diluc. Không phải giống những nụ cười giả tạo mà gã phải trưng ra để gặp mặt đối tác làm ăn của mình, mà là một nụ cười của sự hạnh phúc. Cũng không làm phiền vị Lão gia đang có tâm trạng tốt này, cô xin phép ra khỏi phòng, để lại gã cùng với không gian im lặng.

Diluc khẽ lật từng trang sách, đôi lúc lại đưa cốc lên nhấm nháp vài ngụm trà. Quyển nhật kí trên tay kia là của Diluc hồi còn nhỏ. Những dòng chữ nguệch ngoạc, những trang giấy đã ố vàng lại là thứ chứa đựng những kí ức thật đẹp đẽ, một số thậm chí gã đã quên, một số gã vẫn luôn ghi nhớ vào trong tim.

Lật đến một trang, gã chợt khựng lại, cứ như bị thôi miên, gã hướng ánh nhìn đăm đăm vào nó. Đọc từng dòng chữ, ghi nhớ từng cái tên, gã im lặng, trên môi không còn hiện lên ý cười, thay vào đó là những nỗi buồn trầm ngâm, mãi chẳng thể nói nên lời. Ngay khi đọc xong trang ấy, Diluc gập quyển nhật kí lại, thở dài thườn thượt, gã có lẽ sẽ chẳng bao giờ vượt qua được lời nguyền mang tên tình yêu đó...

Có lẽ, sẽ không ai biết được rằng, quyển nhật kí đó được trao cho Diluc từ năm gã bảy tuổi, và từ khi lên tám, hơn nửa chỗ nhật kí ấy, chỉ toàn viết về em. Trang đầu tiên gã viết về Kaeya, đầy đơn giản với những câu từ trẻ con, nhưng với Diluc ngày ấy, là dấu mở đầu cho một mối tình. Mối tình của gã và em...

Ngày...tháng...năm

Gửi nhật kí,
Hôm nay tôi đã gặp một cậu bé rất kì lạ... và thật quá đỗi xinh đẹp...

-TBC-
(20:56- 27/5/23)
-
Ừ thì... gần một tháng🙇‍♀️
Có gì sai sót hoặc lỗi typo thì mọi người cứ nhắc nhở mình nha😭🙏

(Update: 29/08/23)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top