Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2 + 3 (Hoàn)

2.

"A..." Đại gia tiêu tiền như rác đã khóc không ra nước mắt, ngày hôm nay thực sự là tiền mất tật mang a! Nhờ hội trưởng hội học sinh Kim Tuấn Miên năng lực siêu cường đã ra tay làm việc, lại thêm bàn tay Ngô Diệc Phàm bỏ vốn, buổi tối ngày thứ hai vũ hội thuận lợi bắt đầu.

"Bây giờ tao hối hận còn kịp không?" Lộc Hàm làm bộ đáng thương ngước nhìn mọi người.

"Không kịp nữa rồi," cả bọn trăm miệng một lời. Vừa được chơi lại vừa có cuộc vui để xem, chuyện tốt này này dù trời có sập bọn hắn sao có thể đơn giản bỏ qua như thế được?

"Lộc Lộc, không cần lo lắng. Lấy tư sắc của mày, mang tóc giả, mặc thêm bộ quần áo unisex nam nữ bất phân trong truyền thuyết này liền vạn sự OK nha!" Trương Nghệ Hưng hảo tâm giảm bớt áp lực cho Lộc Hàm.

"Hơn nữa, "Bánh bao" ca bên kia đã được "Quả đào" cùng "Quả cam"* đưa đi mặc một bộ y phục giống hệt rồi nha," Kim Chung Nhân cũng tiến vào góp sức, "Nếu như anh không muốn, bọn em không thể làm gì khác hơn là mang quần áo đem đi cho một nữ sinh chân chính mặc thay anh đi tỏ tình nha!"

"Quả cam" trong tiếng Trung đọc là /Chénzi/, ý chỉ Chen đọ

"Không cần... Tao đáp ứng được chưa?" Lộc Hàm rốt cục yếu thế, vì "Bánh bao", hắn bất chấp tất cả.

Qua nửa giờ trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp mà không lòe loẹt, trang nhã nhưng không thất diễm, Lộc đại mỹ nhân rốt cục ra lò. Dướt mặc quần jeans chân đi giày da thấp cổ, trên mặc áo lông cao cổ màu trắng (vì để che giấu hầu kết nam tính đặc trưng), ngoài là áo khoác kẻ vuông đỏ đen. Thêm vào đó là tóc giả dài lượn sóng, trên mặt thoáng một tầng phấn mỏng, một màn hóa trang không chê vào đâu được hoàn thành!

"Thế nào?" Lộc Hàm không dám soi gương.

"Ân ân..." cả lũ gật đầu như giã tỏi, "Hoa khôi trường ta còn không bằng!"

"Tao đi... Lại còn hoa khôi! Chúng mày còn cười nhạo tao được!"

Mà lúc này Kim Mân Thạc đã mặc vào bộ đồ couple đi tới vũ hội. Bất quá, cậu lại có chút phiền muộn, bởi vì Hoàng Tử Thao và Kim Chung Đại vốn đi cùng cậu đã chẳng thấy đâu, mà gọi điện cho Lộc Hàm cũng không có ai nghe máy, đi ký túc xá tìm hắn cũng không thấy bóng dáng. Trong cơn tức giận lại cứ như vậy đi tới hội trường, cậu đã bắt đầu một màn ăn uống rất không có hình tượng.

"Hừ... mấy người coi khinh tôi..." khay thức ăn bị Kim Mân Thạch biến thành nơi trút giận, bị cái dĩa trong tay cậu chọc cho không còn hình dạng. Kết quả liên tiếp ánh mắt chung quanh đưa tới, lúc Kim Mân Thạc nhận ra thì đã muộn rồi. Cảm giác bị mọi người mặc đồ vũ hội nhìn chòng chọc thật là quỷ dị. Càng đau lòng là mặt nạ của mình đâu? "Quả đào a! Cậu làm sao mà không đưa cho anh mặt nạ a!" Kim Mân Thạc hiện tại hận không thể đào một cái hô để chui vào.

Hoàng Tử Thao và Kim Chung Đại đột nhiên biến mất nay liền xuất hiện ở phía Lộc Hàm bên kia báo cáo "Chuẩn bị hoàn tất, xin mời nhân vật chính lên sân khấu!" Lộc Hàm hít một hơi thật sâu, lúc đi tới cửa toàn thân tay chân lại cùng lúc cứng ngắc, rất có bộ dạng tráng sĩ một đi không trở lại.

"Lộc Lộc, lên đường bình an! Cẩn thận đừng ngã nha~"

"LUCKY!"

"Lộc ca, cầu cho anh thắng lợi trở về..." Cả bọn mỗi người một câu tiễn đưa Lộc Hàm.

"Mấy đứa chờ xem anh mày đi bắt "Bánh bao" a!! Ha ha..."

Lộc Hàm đi rồi, cả lũ lén lút theo sau. Đám bạn bè chỉ sợ thiên hạ không loạn này hẳn là sẽ không bỏ qua trò hay xuất sắc như vậy. Kim Mân Thạc vừa nãy lúng túng đứng một mình ở hội trường đã lặng lẽ trốn ra sau một cây đại thụ, hung hăng trừng thức ăn trong tay, thở dài nói, "Quả nhiên là người sợ nổi danh heo sợ mập. Cả ngày bị nam sinh truy đuổi đã quá nổi tiếng rồi, ta rốt cục là đã làm gì sai, lão thiên gia ngươi còn không chịu buông tha ta. Ô ô ô..."

"Bánh... A, không phải, Mân Thạc anh không sai đâu, là lỗi của em." Trước mắt Kim Mân Thạc đột nhiên hiện ra một "Nữ sinh" mặc quần áo giống y như cậu, bất đồng ở chỗ vị "Nữ sinh" này mang mặt nạ che mắt phượng vũ màu vàng lóng lánh, nhìn qua dáng vẻ tinh anh mà lại cũng tràn ngập mị hoặc. Không sai, chính là Lộc Hàm giả trang thành nữ sinh.

"Má ơi... Làm tôi sợ muốn chết. Cô không biết người dọa người dọa chết người sao?" Cho dù là mị hoặc, phương thức xuất hiện như quỷ ảnh thế này liền làm cho Kim Mân Thạc giật nảy cả mình.

"A... Uhm... Xin lỗi nha Mân Thạc, em không phải cố ý," Lộc Hàm nhẹ chuyển giọng nói, làm cho thanh âm của mình nghe qua có vẻ tự nhiên. Bất quá lúc này Lộc Hàm lại có phần phấn khích, hắn vừa đến đã thấy Kim Mân Thạc trốn sau cái cây, rõ ràng là hai người có duyên a! Còn có quần áo couple look bọn họ mặc, nghĩ đã cao hứng, nhìn lại càng kích động, nhất thời quên não mà suýt chú nữa đem biệt danh của hắn ra gọi rồi. ("Bánh bao" này là cái biệt hiệu ngoại trừ 12 người bọn hắn thường gọi, người khác đều không gọi hắn như vậy).

"Bạn là ai? Sao lại biết tôi?" Mân Thạc hồ nghi nhìn chòng chọc "Nữ sinh" so với mình còn cao hơn. Tuy là mang mặt nạ, bất quá da thịt trắng nõn, có thể tưởng tượng ra một đường môi khêu gợi, nhất định là một đại mỹ nữ.

"Bởi vì anh Mân Thạc ở trường học rất là nổi danh a!"

"Hóa ra là vậy à... Bất quá, nhìn bạn thế nào cũng có cảm giác quen mắt?"

"Không thể nào! Nhanh như vậy đã bị cậu ấy nhìn ra được rồi? Làm sao bây giờ?" Lộc Hàm âm thầm lau mồ hôi lạnh một cái. A! Có rồi!

"Cái kia, anh nói nhìn quen chắc là Lộc Hàm ca a! Em là em họ của anh ấy Lộc Mân, em bình thường vẫn nghe anh ấy nhắc tới anh đó! Tên của anh và em đều có một chữ Mân, anh nói xem có phải hay không chúng ta rất là có duyên nha?" Lộc Hàm bắt đầu tự bội phục năng lực nói láo của bản thân.

"À... Nguyên lai là em họ của Lộc Lộc, trách không được giống nhau như vậy, đến thanh âm cũng đều giống nhau!" Trên mặt Kim Mân Thạc tươi cười nở hao, nội tâm lại thống khổ khôn xiết, 'Lộc Lộc, nhà ngươi gien di truyền sao lại tốt vậy? Ngay cả nữ sinh cũng cao hơn ta.'

"Ha ha... Bởi vì anh họ là thần tượng của em, cho nên em thích bắt chước anh ấy, lâu ngày thành quen rồi!" -- 'Cho bản thân chân chính thêm chút hình tượng, nếu như Mân Thạc từ chối thân phận giả này, Lộc Hàm chân chính cũng sẽ có tỷ lệ thành công lớn hơn một chút,' Lộc Hàm đắc ý mà tính toán nhỏ nhặt.

"Bất quá, tôi không có nghe Lộc Lộc nói có em họ học ở trường này! Em hẳn là tới đây tìm Lộc Lộc a! Lộc Lộc hắn cũng thật là, không thèm nghe điện thoại, em nhất định là lạc đường a!"

"Không không không... Em có chuyện tới tìm anh." -- 'Chết tiệt, thay quần áo, bỏ quên điện thoại di động trong túi quần ở phong thay đồ rồi.'

"Tìm tôi có chuyện gì vậy?" Kim Mân Thạc càng thêm nghi ngờ.

"Cái kia... Cái này... Em..." -- 'Thời khắc mấu chốt, thế nào lại không dám nói ra khỏi miệng? "Bánh bao" cũng đã nói chỉ cần có nữ sinh bày tỏ liền lập tức cùng nàng hẹn hò, sao lại có thể dừng lại ở chỗ này?' Trốn cách đó không xa, trong bụi cỏ có mười người bị đoạn hội thoại của hai người ngốc nghếch này gấp đến độ cọ cọ lại chà chà, còn có kẻ bắt đầu kéo giật cánh tay người yêu, hận không thể chính mình chạy lên thay Lộc Hàm bày tỏ.

"Em làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Kim Mân Thạc lo lắng nhìn "Lộc Mân" giả.

"Không phải, em... Em thích anh!" Rối cục cũng nói ra khỏi miệng, Lộc Hàm khẩn trương chờ đợi phản ứng của Kim Mân Thạc. Mà Kim Mân Thạc khả ái lại giống như bị sét đánh trúng, bất động đứng nguyên tại chỗ, 'Rốt cuộc cũng có nữ sinh hướng mình thổ lộ, rốt cục có nữ sinh thích mình! Tôi là đang nằm mơ sao? Nhưng mà, sao lại không vui vẻ giống như trong tưởng tượng? Không phải đã quyết định có nữ sinh tỏ tình liền sẽ cùng nàng hẹn hò đó sao? Đột nhiên thật là muốn gặp Lộc Lộc, Lộc Lộc ngươi đang ở đâu?'

"Mân Thạc, anh làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào a?" một bên Lộc Hàm nóng nảy lay động cánh tay Mân Thạc.

" Cái kia... Lộc Mân a! Mặc dù như thế này đối với em thật không công bằng. Thế nhưng tôi muốn nói với em, tôi dường như đã có người mình thích rồi. Xin lỗi..." Nói xong, Kim Mân Thạc bỏ lại Lộc Hàm xoay người chạy đi. Lần này đổi thành Lộc Hàm đơ người tại chỗ, sau khi Mân Thạc chạy xa, 10 người trốn phía sau xuất hiện, cùng nhau vây quanh Lộc Hàm.

"Thế nào? "Bánh bao" ca có phải hay không xấu hổ chạy trốn?"

"Hỏng rồi!"Lộc Hàm tâm tình muốn chết cả rồi, bất đắc dĩ kéo mặt nạ cùng tóc giả xuống, như cái xác không hồn muốn rời đi, để lại trên đầu mọi người một cái dấu chấm hỏi thật lớn, mắt to trừng mắt nhỏ.

Chịu không nổi không khí lạnh lẽo, Ngô Thế Huân mở miệng hỏi, "Làm sao bây giờ?"

"Có thể làm sao? Bó tay thôi! Cũng không phải ra tay một cái liền có thể thành công," Phác Xán Liệt bĩu môi nói.

"Nói cũng phải, vậy bây giờ chúng ta tham gia vũ hội đi!" Kim Chung Nhân đề nghị.

Nói đến vũ hội, cả bọn rất không có nghĩa khí đem sự tình của Lộc Hàm quên mất, bay thẳng đến vũ hội. Mà Lộc Hàm một người đáng thương mà đi về ký túc xa, bởi vì đang có vũ hội, dọc theo đường đi căn bản cũng chẳng thấy một bóng người, dáng vẻ Lộc Hàm càng thê thảm. Bất quá, về đến ký túc xá, hắn lại thấy có một người đang ngồi trên bậc thang, đến gần thì đúng là Mân Thạc.

"Bánh bao, sao cậu lại ở đây?" Lộc hàm cảm giác tim mình lại một lần nữa chìm vào khối băng đá.

Nghe thấy tiếng Lộc Hàm, Mân Thạc chợt ngẩng đầu một cái, không báo trước mà lao về phía Lộc Hàm, "Ô ô ô... Lộc Lộc, cậu đã ở đâu? Tớ tìm cậu cả đêm cũng không trông thấy bóng dáng."

Đối với Mân Thạc mình hằng yêu thương nhung nhớ, Lộc Hàm đầu có chút ngắn, nhưng mà thân thể vẫn là rất thành thực ôm lấy người đã thích từ lâu vào lòng, "Xin lỗi... Để cho cậu lo lắng rồi."

"Cậu không đột nhiên biến mất là tốt rồi, tớ..."

"Bánh bao a," Lộc Hàm đột nhiên cắt đứt lời nói của Mân Thạc, "Có đôi lời tớ vẫn muốn nói cho cậu biết. Tớ biết là nói ra chỉ có thể cùng kết quả với những người đó, cũng minh bạch trong lòng cậu đã có người mình thích. Nhưng mà tớ biết nếu không nói e rằng về sau liền không có cơ hội. "Bánh bao", tớ thích cậu, từ lần đầu tiên thấy cậu tớ đã thích cậu rồi."

"Kỳ thực tớ..."

"Cậu không cần phải nói nữa đâu," Lộc Hàm lại một lần nữa ngắt lời Kim Mân Thạc, "Tớ biết cậu đối với nam sinh không có hứng thú, cho nên, để cho tớ yên tĩnh một chút nhé." Nói xong Lộc Hàm liền buông tay trốn tránh người trong ngực, xoay người muốn chạy.

"Không phải đâu, Lộc Lộc, tớ cũng thích cậu mà! Tuy là tớ đối với nam sinh không có hứng thú, thế nhưng lại thấy hứng thú với một người a!"

"Cái gì?" Lộc hàm quả thực không thể tin vào tai mình, "Tớ không phải đang nằm mơ chứ?"

"Cậu không nghe nhầm đâu, tớ nói tớ thích cậu!" Mân Thạc lại một lần nữa tỏ rõ tâm ý của mình.

Lộc Hàm cảm giác mình sắp huyết khí ngất trời, hắn quay người lại, hung hăng đem Mân Thạc ôm vào trong ngực. Tuy là "Kế hoạch theo đuổi bánh bao" không phải là hoàn mỹ, nhưng cũng chó ngáp phải ruồi làm cho hai người yêu nhau đến được với nhau nha.

---

"Phải rồi, Lộc Lộc. Vừa rồi em họ cậu có tới, cô ấy... Di? Lộc Lộc, y phục của cậu?" Vừa rồi bởi vì nghĩ như thế nào lại tỏ tình với Lộc Hàm, lại thêm vì ánh sáng mờ tối nơi cầu thang, không có để ý tới Lộc hàm ăn mặc cũng giống y như mình, lẽ nào "Lộc Mân" kia...

"A! Không phải, "Bánh bao", cậu đừng hiểu lầm." Phát giác quần áo còn chưa đổi, Lộc Hàm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.

"Lộc Lộc..."

"A! Cứu mạng a!!!"

Bệnh viện XXX

Lộc Hàm chân trái treo thạch cao nhỏ, tay phải quấn băng vải, lại mang vẻ mặt hạnh phúc hoa si.

"Đừng cười ngốc, nhanh mở miệng, a..." Kim Mân Thạc múc một muỗng cháo cá nóng hầm hập, tỏa hương thơm ngát, để trước miệng mình cẩn thận thổi thổi, rồi mới đưa tới miệng Lộc Hàm. Đây chính là "Bánh bao" thân thân nhà mình đặc biệt phục vụ a, Lộc Hàm ăn được mà ngon trong miệng, ngọt trong lòng. "Chưa thấy qua ai như ngươi đó, bị thương còn tựa như đi công viên chơi," Kim Mân Thạc ném cho Lộc Hàm một cái nhìn xem thường, nhếch mép cười mỉm, ánh ánh mắt lại vạch trần tâm tình lúc này của hắn - ở bên Lộc Hàm thực sự rất vui vẻ. Những tâm tình này của Kim Mân Thạc đều bị thu vào đáy mắt Lộc Hàm, hắn càng cười vui vẻ.

"Tớ thấy cậu tinh lực dồi dào, chắc là tổn thương gần như khỏi hẳn rồi, không bằng ngày mai xuất viện a!" Tiếng cười của Lộc Hàm hơi ngừng lại, mặc dù nếu không phải mỗi ngày chịu đựng mùi nước khử trùng gay mũi thì rất là tốt, bất quá xuất viện xong sẽ không được đãi ngộ đặc biệt như vậy nữa, Lộc Hàm nghĩ nghĩ một lượt, đột nhiên nhíu mày, thống khổ ôm lấy cánh tay của mình, "Ai nha... "Bánh bao", tay tớ đau quá, chân cũng hảo đau nhức, toàn thân đều đau đớn."

"..." không ai đáp lại.

"Thật sự rất là đau nha! "Bánh bao"..." Lộc Hàm kêu lớn tiếng hơn, lại phát hiện Mân Thạc làm mặt coi thường nhìn mình, phảng phất như đang muốn nói, 'Đồ điêu toa, ngươi cứ giả vờ nữa đi! Không phải là đã lừa gạt người một lần rồi sao?'

Lần thứ hai kêu "Sói đến rồi" quả nhiên liền không hữu hiệu. "Bánh bao" nhà hắn từ lúc nào trở nên tinh tường như vậy? Lộc Hàm âm thầm tố khổ, ngẫm lại chính mình bị thương là do báo ứng a! Đêm vũ hội hôm đó, bị Mân Thạc biết nữ sinh tỏ tình với mình là hắn cải trang, cậu vừa tức giận kêu một tiếng "Lộc Lộc...", hắn thành ra chính mình sợ đến xoay người chạy trốn, trong nháy mắt, chân không cẩn thận té xuống cầu thang, khiến cho xương bắp chân gãy cùng tay phải trầy da. Hai ngày kế tiếp tuy là cánh tay trầy da đã gần như khỏi hẳn, nhưng là vì muốn "Bánh bao" đút đồ ăn cho, hắn chính là hi sinh chút nhan sắc (không nên nghĩ sai, chỉ là bán một chút manh mà thôi), xin y tá tỷ tỷ thật nhiều băng vải, đem tay phải của mình bao thành cánh tay xác ướp.

Thấy Mân Thạc không trúng chiêu này, Lộc Hàm đột nhiên trở nên vô cùng đứng đắn, "Ơ kìa, đột nhiên không đau nữa. Bất quá, "Bánh bao" a, tớ biết cậu còn tức giận chuyện vũ hội, nhưng mà đó là vì tớ thích cậu, hiện tại cũng vậy, thích cậu, muốn mỗi thời khắc trải qua đều bên cậu..."

Lúc này ở ngoài cửa phòng bệnh của Lộc Hàm, mười người tướng mạo như ánh mặt trời, đồng dạng đẹp trai nam sinh đem lỗ tai mình dán lên vách cửa nghe trộm. Vì cửa quá nhỏ, mười người này lại rất không có hình tượng đẩy tới chen lui tìm chỗ nghe trộm tốt nhất, kết quả trên hành lang ánh mắt khác thường đưa tới đưa lui, "Sao lại im lặng thế?', bọn hắn đang khoái chí nghe lén chợt thấy bên trong gian phòng đột nhiên yên tĩnh.

"Két..." Cánh cửa đang áp bên tai bất chợt bị kéo đi, dưới tác dụng của quán tính, mười tên lao về phía trước ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt còn muốn đen hơn than của Mân Thạc, "Các người..."

"A, "Bánh bao" ca, chúng em tới thăm Lộc ca," Biện Bạch Hiền cơ trí mở miệng trước giảng hòa, nói rồi đem ra giỏ trái cây đã chuẩn bị trước.

"Mấy đứa các người còn không biết ngượng, đã nhiều ngày như vậy rồi mới nghĩ đến tôi là bệnh nhân sao?" Khuôn mặt Lộc Hàm đen như Bao Công, kỳ thực trong lòng đã đem tổ tông mười tám đời của mấy thằng nhóc con này ra mắng. 'Phá hỏng thời khắc mấu chốt, vừa rồi hướng "Bánh bao" thâm tình bày tỏ, "Bánh bao" cậu ấy vậy mà mắc cỡ mặt đỏ bừng, chỉ cần mình ghé gần vào chút nữa là có thể hôn cậu ấy rồi. Ấy thế mà chỉ vì ngoài cửa tranh cãi ầm ĩ, cánh môi đã gần ngay trước mắt lại cứ thế bạch bạch bay đi!'

Mà mười hảo bằng hữu kia nhìn thấy cánh tay quấn thành xác ướp của Lộc Hàm, miệng đã có thể nhét vừa quả trứng gà, bọn họ nhất trí cùng ý thức được - còn yêu thân thể, tránh xa "Bánh bao", Lộc Lộc (Lộc ca) ngươi liền tự cầu phúc đi! Kim Mân Thạc đã nhìn ra ý nghĩ của mấy người này, "Mấy đứa đừng có hiểu lầm, là Lộc Lộc cậu ấy..."

"Bánh bao à, bọn tớ còn có việc phải đi trước, Lộc Lộc liền nhờ cậu chiếu cố," Trương Nghệ Hưng ngắt lời Mân Thạc, thay cả bọn bịa ra lời nói dối, mười người liền rất nhanh rời đi.

"Uy... Để cái giỏ trái cây lại cho tao," Lộc Hàm hướng về phía mười tên đang chạy trốn kia hô to, mà Kim Mân Thạc thì triệt để cạn lời rồi.

Mười ngày sau... Lộc Hàm ngàn không nỡ vạn không thôi xuất viện.

"Nếu không muốn cậu có thể trở về cầu thang kí túc xá ngã một lần nữa, rồi quay về đây," nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Lộc Hàm Kim Mân Thạc tức giận nói.

"Ừ... Ý kiến hay."

"Bất quá lần này tìm người khác mà chiếu cố."

"Ha ha... Đùa thôi mà, coi như tớ chưa nói gì," Lộc Hàm cười khổ pha trò, "Bánh bao" thực sự là ngày càng khó đối phó rồi! Đau lòng nhất là, từ sau khi "Bánh bao" bị mười người đó hiểu lầm, vẫn đối với mình lạnh lùng không thôi. Còn phải đích thân gọi điện thoại cho từng đứa một giải thích xong, thái độ của cậu ấy mới dịu dàng đi. Trở lại kí túc xá của Lộc Hàm, Kim Mân Thạc phát hiện bạn cùng phòng của hắn Trương Nghệ Hưng không có ở trong.

"Lạ thật, hôm nay là cuối tuần, tên Nghệ Hưng kia cư nhiên không ở kí túc xá ngủ nướng."

"Ha ha... Nhất định là đang đi hẹn hò cùng lão công nhà hắn rồi," Lộc Hàm giải thích, dưới đáy lòng lại âm thầm bội phục chính mình một lần nữa. Kỳ thực, tối hôm qua hắn nhắn cho chị em tốt Trương Nghệ Hưng một cái tin, uy hiếp hắn cả ngày hôm nay không nên xuất hiện ở kí túc xa (dùng vật chất mê hoặc là vô dụng, ai bảo lão công Ngô Diệc Phàm nhà hắn nhiều tiền như vậy).

"Sáng sớm ngày ra, hẹn hò cái gì chứ?" Kim Mân Thạc mặc dù cảm thấy kỳ quái, cũng không cố chấp suy nghĩ, "Cậu trước hết nghỉ ngơi chút đi, tớ đi quán ăn mua ít đồ ăn sáng, cậu muốn ăn cái gì?"

"Ăn bánh bao," Lộc Hàm không cần suy nghĩ trả lời.

Nghe được câu trả lời khuôn mặt Kim Mân Thạc đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ. Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt hừng hực của Lộc Hàm, vội vàng tông cửa chạy đi.

Ăn xong bữa sáng, Kim Mân Thạc rất nhanh dọn dẹp một chút rồi đi, không nghĩ tới, Lộc Hàm lại nói một câu, "Bánh bao a, tớ vẫn còn chưa ăn no đâu!"

"Cái gì?! Cậu đã ăn ba cái bánh bao, một cái bánh tiêu, một cái trứng gà luộc nước trà, một ly sữa đậu nành, còn chưa biết no. Dạ dày cậu là cái hố đen ư?"

"Tớ còn muốn ăn "Bánh bao"," Lộc Hàm cười đầy thâm ý, chính là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hắn muốn làm gì, huống chi là người ngày càng tinh tường như Kim Mân Thạc.

"Cái kia, Lộc Lộc a! Tớ đột nhiên nhớ tới hôm nay còn có chuyện... Ngô..." Kim Mân Thạc chân trước vừa định bước ra, Lộc Hàm nhanh tay trước một bước kéo cậu vào trong ngực mình, hướng đôi môi phấn nộn của Mân Thạc hôn lên. Rốt cùng ăn được "Bánh bao" rồi, cảm giác này cứ như được đi cáp treo lần đầu, khẩn trương lại kích thích. Kim Mân Thạc sửng sốt một hồi, sau liền phát hiện mình đang ở trong cục diện giống như nữ nhân bị động, thế là rướn lên hôn trả lại. Bất quá, cậu phát hiện kĩ năng hôn của Lộc Hàm tốt hơn mình rất nhiều, 'Đều là tại mình vô duyên với con gái' Mân Thạc hảo hảo tự mượn cớ. Thấy Mân Thạc đáp lại, lá gan Lộc Hàm càng lướn, thò tay bắt đầu cởi quần áo đối phương.

Phát hiện ra nguy hiểm, Mân Thạc kéo cái tay không an phận của Lộc Hàm, "Tớ muốn ở phía trên."

"Được", Lộc Hàm trả lời xong, lại tiếp tục động tác vừa rồi.

'Hắn thế nào mà lại hảo tâm như vậy? Khẳng định có quỷ.' "A... Ngô..." tại thời điểm Kim Mân Thạc thất thần, Lộc Hàm đã xoa nắn chỗ mẫn cảm trước ngực cậu. Nghe thấy chính mình nhịn không được mà tràn ra âm thanh rên rỉ làm người ta đỏ mặt, Kim Mân Thạc lập tức lấy tay che miệng mình.

Lộc Hàm kéo tay Kim Mân Thạc ra, "Đừng che, tớ thích nghe âm thanh của cậu."

"Thích cái quỷ, cậu chỉ biết khi dễ tớ," Kim Mân Thạc bất mãn bẹp miệng, "Ngày đó chính là cậu cải trang nữ sinh bày tỏ với tớ mà, không thể để tớ một lần làm chủ đạo sao?"

Mân Thạc mang theo dáng vẻ nũng nịu thật là quá đáng yêu, Lộc Hàm khắc chế không nổi lại hôn lên, "Tớ cải trang nữ sinh, hi sinh lớn như vậy, cậu liền ngoan ngoãn cho tớ ăn một bữa a!"

Nhìn thấy dáng vẻ trong khi hôn hít lại gấp gáp giải thích của Lộc Hàm, mặc dù rất muốn dùng Taekwondo của mình giải quyết, nhưng là không hạ thủ được a. Kim Mân Thạc bất đắc dĩ cắn răng nói, "Ta cuối cùng vẫn thua trong tay nam nhân, lão thầy bói, đời này tôi không để yên cho ông..."

===========end============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top