Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Chap 10

Tô Khinh Chu nằm trên giường ôm cái mông sắp bốc khói khóc đến nức nở, cậu đưa tay muốn xoa xoa nơi phía sau tội nghiệp của mình, nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến nhiệt độ nóng bỏng trên mông đã đau đến run người, phản xạ nhanh chóng rút tay lại.

"Thật quá đáng hức hức, mông tôi không còn nữa rồi đúng không, tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nó hhuhu..."

Cẩn thận quan sát cái mông đỏ in đầy "Ngũ Chỉ Sơn" còn đang run rẩy theo nhịp khóc của chủ nhân nó trên giường, Phong Trạm vô cảm đưa tay lên ấn một cái, sau đó hời hợt cho ra kết luận: "Không rách da không chảy máu, chỉ có sưng.”

“Tôi không tin, tôi không tin!” Tô Khinh Chu vừa tức vừa đau, đập mạnh chiếc gối trong tay tỏ vẻ bất bình: "Đồ  lang băm!"

Nhìn bộ dạng lăn lộn khóc lóc om sòm của Omega xúi quẩy, Phong Trạm cảm thấy buồn cười nhưng cậu ta không nói gì mà chỉ xoay người đi vào toilet, lúc đi ra trong tay có thêm một chiếc khăn ướt thấm nước lạnh.

Chàng trai thả khăn lông đắp lên cái mông đáng thương kia bằng một động tác cẩu thả, dưới sự nóng lạnh đan xen, cảm giác sưng nóng phía sau nhanh chóng thuyên giảm, Tô Khinh Chu hít hít mũi, quay đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt đỏ hồng ngượng ngùng.

“Cậu, sao đột nhiên cậu lại quay về?”

Phong Trạm thản nhiên liếc cậu một cái, mặt không đổi sắc nói: "Đoán được cậu muốn trêu chọc Tạ Trị, cho nên tôi về sớm.”

Nhắc tới việc này, nỗi bất bình trong lòng Tô Khinh Chu lại dâng lên, cậu vừa nức nở, vừa giơ tay áo lên lau nước mắt: "Mông đau chết được, thật quá đáng, mình muốn đến phòng kỷ luật tố cáo hắn!"

Đợi ước chừng hai phút, thấy Alpha phía sau không có ý định tiếp lời, ngay khi Tô Khinh Chu muốn mắng chửi cái tên lạnh lùng này trong lòng thì Phong Trạm lại đột nhiên lên tiếng.

“Cậu biết Tạ Văn Nham không?”

Tô Khinh Chu sửng sốt một lúc, trước mắt cậu mơ hồ hiện ra một khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trên TV, nghe nói ông ta là Bộ trưởng Bộ Phòng thủ ven biển rất có uy tín trong Liên bang. Cậu chần chờ gật đầu, ngay sau đó nhận ra có điều không ổn.

Lại nói, Tạ Trị và Tạ bộ trưởng trông giống nhau thật…

Phong Trạm thản nhiên nói: "Ông ta là cha của Tạ Trị, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, đời sống riêng tư hỗn loạn và còn thích ngược đãi Omega. Vợ ông ta đã đệ đơn kiện cưỡng chế ly hôn lên tòa án Liên bang từ khi Tạ Trị còn rất nhỏ."

Bạn học Tô Tiểu Chu bị drama của bạn cùng phòng làm cho bất ngờ đâm ra bối rối, cậu kinh ngạc há miệng, "Vậy, vậy Tạ Trị..."

“Đương nhiên là cậu ta đi theo cha mình.”

“Vậy nên.” Phong Trạm dừng lại một chút: “Chắc cậu tưởng tượng ra được cậu ta lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào.”

Là một Omega có tính đồng cảm cao, hơn nữa còn có trái tim cực kỳ đa sầu đa cảm, lúc này vô số cảnh tượng xẹt qua trong đầu Tô Khinh Chu như một cuốn phim — — một Alpha nhỏ bé trong thời thơ ấu mất đi sự bảo vệ của mẹ và bị người cha tàn bạo tùy ý đánh chửi ngược đãi.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta đau lòng!

Bảo sao tính cách hắn u ám tàn bạo như vậy, không thích giao tiếp với người khác thì thôi, còn hở tí một câu không hợp là ra tay đánh người. Lần này Tô Tiểu Chu không dám suy nghĩ sâu xa nữa, lòng cậu bỗng trống trải nói không nên lời.

Tuy rằng gia đình cậu không giàu có nhưng Tô Khinh Chu từ nhỏ đến lớn đều hạnh phúc vui vẻ, có người mẹ dịu dàng, người cha từ ái lại không mất đi sự nghiêm khắc, còn có em trai Alpha rất thương mình, cùng với rất nhiều bạn bè và bạn học nhiệt tình cởi mở.

Phong Trạm nhìn biểu cảm trên mặt cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì: "Cậu cũng không cần thương hại cậu ta, sau này cách xa Tạ Trị một chút.”

Câu này thành công kéo Tô Khinh Chu còn đắm chìm trong thế giới tưởng tượng bi thương trở về hiện thực, cảm nhận được  cơn đau nóng rực phía sau đang dần lạnh xuống, cậu mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Hừ, vậy hắn cũng không thể đánh mình như vậy, tên chết tiệt, cuồng bạo lực."

Alpha lạnh lùng quét mắt nhìn cậu: "Vậy cậu muốn thế nào, chó cắn cậu một cái, cậu phải cắn lại à?"

“Cái cậu này nói chuyện kiểu gì… ui, đau…”

Tô Khinh Chu nghe vậy, tức giận muốn đứng lên cãi nhau với Phong Trạm, tuy nhiên do cử động quá mạnh nên vô tình đụng đến vết thương trên mông, cậu lập tức ỉu xìu vì đau đớn.

Phong Trạm khoanh tay đứng tại chỗ kiên nhẫn đợi vài phút, đợi đến khi cảm xúc của Omega hoàn toàn ổn định, cậu ta không nói tiếng nào xoay người rời đi. Lúc này trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một bé đáng thương với cái mông đỏ thê thảm.

Cậu hít hít mũi, nhịn không được cố sức xoay người, đưa tay xốc khăn lông lên nhìn, chỉ liếc mắt một cái đã bắt đầu cảm thấy tủi thân.

Sau khi chườm lạnh, nhiệt độ trên mông tuy giảm xuống nhưng vết sưng vẫn không giảm chút nào, trên bề mặt mông hiện ra những dấu bàn tay đỏ thẫm chồng chất lên nhau, màu sắc ở ngoài rìa bàn tay còn đỏ hơn. Quan sát vết thương như một kiểu tấn công thị giác khiến vành mắt Tô Khinh Chu nghẹn đỏ.

Thông thường, Omega sau khi bị trừng phạt sẽ không có cảm giác an toàn vì đau đớn, cần Alpha trấn an sau đó, trao đổi pheromone với nhau có thể thúc đẩy tình cảm hai bên tăng lên rất nhiều.

Nhưng mà sau khi bị đánh đau như vậy, Tô Tiểu Chu chỉ có thể nằm một mình trên giường gặm nhắm cơn đau.

Cậu lau nước mắt, với tay lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, mở danh bạ, nhìn người liên hệ thân thiết có hai chữ "Tiểu Sơn" trên màn hình, do dự nửa ngày mới gọi qua.

“Alo, anh.”

Bên kia gần như bắt máy ngay lập tức, chỉ là âm thanh trong điện thoại nghe rất ồn ào, loáng thoáng xen lẫn tiếng chai rượu va chạm và tiếng chuyện trò của một nhóm thiếu niên Alpha. Tô Khinh Chu nghe được thì sửng sốt một lúc, thuận miệng hỏi: "Tiểu Sơn, em đang ở bên ngoài à?"

Vừa nghe tiếng, Tô Trọng Sơn nhạy bén nhận ra bất thường, cậu ra hiệu với nhóm người bên cạnh rồi đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng: “Ừ, chờ em một chút.”

Chẳng bao lâu đã đi tới hành lang yên tĩnh, âm thanh ồn ào từ đầu bên kia rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, ngay sau đó là giọng nói lo lắng của em trai Alpha từ trong ống nghe vang lên.

“Anh, anh vừa khóc đấy à?”

Câu hỏi quan tâm này ngay lập tức phá vỡ  hàng rào phòng ngự của Tô Tiểu Chu, con đập khổ sở đắp lên trong lòng bị nước sông mãnh liệt nhấn chìm, mũi cậu cay cay, thút thít hai tiếng không nói được lời nào.

Nghe được Tô Khinh Chu đè nén tiếng khóc nức nở, Tô Trọng Sơn lo lắng đến ước gì có thể ngồi trên tên lửa phóng đến chỗ anh trai mình. Cậu âm thầm nắm chặt điện thoại, dùng giọng nhỏ nhẹ kiên nhẫn dò hỏi: "Khoan khóc đã, anh, anh nói cho em biết đi, có phải ở trường có ai bắt nạt anh không?”

Phúc chốc, Tô Khinh Chu thực sự muốn nói hết nỗi bất bình của mình với em trai ở đầu bên kia.

Nhưng tâm sự thì dễ, chỉ là chờ sau khi cúp máy, thằng nhóc Tô Trọng Sơn chắc chắn sẽ ngay lập tức ngồi xe suốt đêm từ thị trấn nhỏ ngàn dặm xa xôi ở phía nam liên bang chạy tới, hùng hổ dạy dỗ kẻ bắt nạt cậu một trận.

Liên bang rất nghiêm khắc đối với các cuộc đánh nhau ẩu đả của Alpha, nếu thật sự đánh nhau, hai tên Tô Trọng Sơn và Tạ Trị chắc chắn sẽ bị nhốt vào nhà tù liên bang chờ xét xử, trên hồ sơ sẽ lưu lại vết nhơ cả đời.

Nghe giọng nói lo lắng của đối phương, Tô Khinh Chu nghẹn lại, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống một bụng tủi thân, lau khô nước mắt nhỏ giọng nói: "Không có, không có ai bắt nạt anh."

“Nói nhảm, không ai bắt nạt sao anh lại khóc? Tô Khinh Chu, em hỏi một lần nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bất chợt bị em trai Alpha gọi họ tên, Tô Khinh Chu căng thẳng như phản xạ có điều kiện, cậu nuốt một ngụm nước bọt, đành phải làm bộ ngượng ngùng giải thích: "Haizz không có gì thật mà, chỉ là, chỉ là ngủ quên đi học muộn, bị giáo sư giáo huấn một chút."

Trong hành lang, Tô Trọng Sơn hơi nheo mắt lại, giọng điệu bỗng nhiên trầm xuống vài độ: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao, đáng để anh khóc sao, còn giống như bị oan ức gì lớn lắm mới gọi cho em?"

Tô Khinh Chu chột dạ, thấp giọng lẩm bẩm: "Còn có, còn có giáo sư còn đánh vài cái."

Đơn thuần nói láo không có việc gì chắc chắn em trai cậu không tin, nhưng nói dối kết hợp một nửa sự thật là có thể lấy giả tráo thật khiến cho Tô Trọng Sơn tin tưởng không nghi ngờ.

Quả nhiên, Tô Trọng Sơn nghe xong lời nói dối cấp cao lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu từ nặng nề lo lắng trước đó chuyển sang thoải mái hơn: "Đánh như thế nào, đánh chỗ nào hả anh?"

Bị chế nhạo đến đỏ mặt, Tô Khinh Chu đưa tay xoa xoa cái mông bị bạn Alpha cùng phòng tát sưng húp, bĩu môi hừ một tiếng, "Biết rõ còn hỏi, còn có thể đánh chỗ nào!"

Biết được anh trai không bị bắt nạt nên tâm tình Tô Trọng Sơn tốt hơn nhiều, cậu ra vẻ nghiêm túc ho nhẹ một tiếng: "Nói, rốt cuộc đánh chỗ nào.”

Tô Khinh Chu vừa tức vừa xấu hổ, mặt nóng như thể luộc được trứng gà. Sau khi tức giận nói "Không nói với em”, cậu không đợi đối phương lên tiếng đã thở phì phò cúp máy.

Đêm đó, Tô Khinh Chu gặp ác mộng đáng sợ.

Có lẽ là "Ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ", sau khi nghe nói về hoàn cảnh gia đình bi thảm của Tạ Trị, đêm đó cậu mơ thấy Tạ Trị thưở nhỏ bị một người đàn ông treo ở trong sân đánh điên cuồng.

Vẻ mặt đứa bé Alpha mới tám chín tuổi cũng u ám giống như cha nó, đối mặt với dây lưng của người đàn ông quất lên người, mặt Tạ Trị không có biểu cảm gì, quật cường cắn chặt răng không rên một tiếng.

Cảnh tượng bạo lực như vậy khiến Tô Khinh Chu đứng gần đó cảm thấy hai chân mềm nhũn, khi định thần lại thì thấy quần áo của Tạ Chí đã bị quất thành từng mảnh vải, cả người treo lơ lửng trên không trung, thảm không nỡ nhìn.

Tô Khinh Chu vừa tức vừa vội, gấp gáp chạy tới hô lớn:

“Đừng đánh nữa, ông đánh chết nó mất!”

Ai ngờ Alpha tay cầm dây lưng không để ý tới cậu, tiếp tục hung găng giơ tay lên, mắt thấy dây lưng sắp rơi xuống tấm lưng thương tích chồng chất của Tiểu Tạ, tim Tô Khinh Chu thắt lại, nhanh chóng cắn răng nhào tới mà không hề suy nghĩ.

Đúng lúc này cậu tỉnh lại.

Tô Khinh Chu ôm gối nằm trên giường thở hổn hển, sau khi tỉnh lại vẫn còn sợ hãi người đàn ông hung ác nham hiểm trong mơ, cậu đưa tay sờ soạng lung tung trên người để xác nhận không hề có thương tích nào, hết thảy đều là mơ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa trầm đục.

Cậu lấy lại bình tĩnh, hắng giọng hô một tiếng: "Vào đi.”

Nghe tiếng cửa đóng lại, Tô Khinh Chu vốn cho rằng người sáng sớm có thể tới phòng mình ngoại trừ Phong Dục thì là Phong Trạm, nhưng đợi đến khi người nọ đi tới bên giường lại chậm chạp không nói lời nào, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu đột nhiên đối diện với cặp mắt quen thuộc kia.

Người đến không ai khác chính là Tạ Trị.

Trải nghiệm bị đối phương đánh đêm qua vẫn còn sống động trong đầu, cộng thêm cảnh tượng chân thực và đáng sợ trong cơn ác mộng, Tô Khinh Chu sợ hãi run rẩy, vô thức thu mình vào trong chăn.

Alpha đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống, quan sát từng động tác nhỏ của cậu,  nhìn Omega rõ ràng đã sợ hãi chính mình, Tạ Trị không nói gì thêm, vững vàng đặt tuýp thuốc trong tay lên đầu giường.

“Xin lỗi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top