Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Chap 7

Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói và làm, bạn học Tô Khinh Chu cũng không ngoại lệ. Trong lúc hoảng hốt, cậu mơ hồ cảm thấy như có một bàn tay vô hình khuấy động áp suất không khí thấp xung quanh mình, khiến cậu không thể thở nổi.

Nhìn ánh mắt Omega trước mặt đang rơi đi đâu, hiển nhiên không đúng trạng thái, người đàn ông hơi nhíu mày lại thay đổi cách nói: "Hoặc là nói, trong tình huống cậu ấy biết rõ cơ thể em không khỏe vẫn trừng phạt quá mức?"

Tô Khinh Chu nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu nhìn tấm kính thủy tinh trong suốt cách đó không xa, cũng không biết cố ý hay vô tình, Alpha ở giữa phòng mang theo vẻ mặt vô cảm cũng đang nhìn về phía bên này.

Tuy biết Phong Dục không thể nhìn thấy mình qua tấm kính một chiều, nhưng Tô Khinh Chu vẫn có tật giật mình.

Thấy vẻ mặt của cậu vẫn bất an như cũ, giọng nói của thầy giáo dịu dàng hơn một chút: "Em không cần sợ hãi hay lo lắng. Sau khi xác minh rõ ràng, trường học sẽ xử phạt Alpha theo quy định, để tránh trả thù sau này, cậu ấy sẽ bị thuyên chuyển vĩnh viễn khỏi cơ sở chính của trường Philadelphia."

Trăm triệu lần không ngờ, mình bốc đồng chấm điểm lung tung sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nhịp tim Tô Khinh Chu đập rầm rầm như đánh trống, đầu óc hoàn toàn tê dại, hận không thể xuyên không trở về tát đứa viết loạn lên phiếu kia một cái thật mạnh.

"Không có..."

Người đàn ông nhíu mày: "Cái gì?"

Tô Khinh Chu liếm đôi môi khô khốc, do dự một lát thì hạ quyết tâm, cố lấy can đảm nhỏ giọng giải thích: "Cậu ấy không cố ý đánh em, phiếu phản hồi là em điền bừa..."

Vừa dứt lời, bầu không khí vốn đã nghiêm túc trong phòng thẩm vấn lập tức ngưng đọng lại, sắc mặt thầy Beta trở nên vô cùng khó coi: "Bạn Tô Khinh Chu, tôi hỏi em một lần nữa, bạn cùng phòng Alpha của em không có bất kỳ hành động nào vi phạm quy định, phiếu phản hồi là chính em cố ý điền đúng không?"

So với Alpha, bởi vì không có Pheromone nên khí tức trên người Beta không mạnh bao nhiêu, nhưng giờ phút này Tô Khinh Chu bị ánh mắt nghiêm khắc mang theo lửa giận của thầy giáo Beta nhìn đến nhũn cả chân. Nhưng dưới tình huống như vậy, cậu chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.

"Bởi vì sự ngỗ nghịch của em." Người đàn ông xanh mặt đứng lên, giọng nói hùng hồn trầm thấp như bị ép ra từ giữa kẽ răng: "Thiếu chút nữa khiến một Alpha vô tội phải gánh tội danh cố ý trả thù."

Lời trách mắng nghiêm khắc khiến da đầu Tô Khinh Chu tê dại, cậu ủ rũ cúi thấp đầu, giọng như muỗi vo ve: "Em xin lỗi thầy..."

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận và nháy mắt với giáo viên Beta bên cạnh, người này lập tức hiểu ý gật đầu và thả Alpha ra khỏi phòng thẩm vấn.

Phong Dục như sớm đoán được kết cục sẽ như thế này, trên mặt y không có vẻ buồn bực, nhấc chân đi tới bên cạnh Tô Khinh Chu, thậm chí còn thân mật khoác tay phải lên bả vai thon gầy của Omega, sau đó hài lòng khi thấy cơ thể cậu run mạnh, nhìn trông rất đáng thương.

"Thưa thầy, chuyện này điều tra rõ ràng rồi ạ."

Thầy giáo Beta có chút áy náy khẽ gật đầu với y: "Ừ, đã điều tra rõ ràng, là bạn học Tô Khinh Chu nghịch ngợm điền bừa phiếu phản hồi."

Quét mắt nhìn Omega bên cạnh đang cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, hận không thể chui vào khe hở nào đó, Phong Dục im lặng cười cười, thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy, dựa theo nội quy trường học chúng ta nên xử trí như thế nào?"

Thầy giáo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,  liếc nhìn Tô Tiểu Chu đang khúm núm không dám thở mạnh, hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: "Đối với loại Omega ác ý vu khống danh dự người khác này, tùy theo mức độ nghiêm trọng của vụ việc, cậu ta sẽ bị kết án 30 đến 50 roi mây cấp B."

Bị cây mây nặng nề như vậy quất ba năm mươi roi, hiển nhiên cái mông nát bét, huống chi mông cậu ngày hôm qua mới bị đánh!

Phán quyết đáng sợ này làm cho Tô Khinh Chu tối sầm mặt mũi, sợ tới mức tái mét. Lúc này cái gì cũng bất chấp, cậu giống như con thỏ bị hoảng hồn nhảy ra phía sau lưng Phong Dục, liều mạng lắc đầu.

"Không, đừng mà, em xin lỗi ..."

Phong Dục nhíu mày bước sang bên cạnh một bước, lần nữa để lộ Omega trốn ở sau lưng mình ra, bình thản lạnh nhạt nói: "Đừng cái gì?"

Tô Khinh Chu sắp khóc đến nơi, cậu lại núp sau lưng Phong Dục như một miếng kẹo cao su không thể rũ bỏ, nơm nớp lo sợ đưa tay kéo kéo tay áo đối phương, giọng vừa vội vừa sợ, nói năng lộn xộn: "Mình xin lỗi, mình không nên điền lung tung, mình mình mình biết lỗi rồi, đừng đánh được không hu hu, mình, mình xin lỗi, thật sự sai rồi xin lỗi..."

Bị omega tóm lấy như cọng rơm cứu mạng, Phong Dục không khỏi cười một tiếng nhưng lời nói ra lại khiến cậu run lên: "Nếu như lời xin lỗi hữu dụng thì Phòng Kỷ Luật còn có ích gì?"

Nghe như thế, Tô Khinh Chu như rơi xuống hầm băng, sợ đến độ nước mắt không ngừng lăn tròn trong hốc mắt. Một chuỗi cảm xúc sợ hãi, hối hận, tự trách, tủi thân phức tạp dây dưa cùng một chỗ, bện thành một tấm lưới đánh cá thật lớn, đổ ập xuống tóm lấy cậu.

Ngay lúc cậu tuyệt vọng cho rằng mông mình sẽ bị roi mây quất nát, Alpha lại chuyển đề tài thản nhiên mở miệng.

"Thầy ơi, xét đến trường học mới khai giảng, cậu ấy chưa hiểu rõ nội quy, hơn nữa bởi vì tối hôm qua em và Tô Khinh Chu không kịp trao đổi rõ ràng, nên lần này chúng ta hãy bỏ qua đi."

Tô Khinh Chu sửng sốt, lòng mừng như điên.

Tình huống xoay chuyển, cậu không ngờ Phong Dục sẽ thay cậu cầu xin vào lúc này, cảm giác an toàn vì được bảo vệ khiến cậu sùng bái và ỷ lại vào Alpha.

Nếu người bị hại đã lên tiếng, thầy  Beta có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể nghiêm mặt gật đầu: "Lần sau không được tái phạm."

Cho đến lúc này, con thuyền nhỏ trôi giữa biển khơi sóng gió không nơi nương tựa trong lòng Tô Tiểu Chu cuối cùng cũng cập bến vững chắc vào bờ.

Phong Dục đưa tay dịu dàng xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của Omega nhỏ, sau đó khẽ gật đầu với người đàn ông, lễ phép nói: "Vậy không quấy rầy thầy nữa, bọn em đi trước."

Sự đụng chạm dịu dàng trên đỉnh đầu khiến Tô Khinh Chu đang hoảng hốt lấy lại tinh thần. Sau khi sợ hãi cúi chào, cậu nhắm mắt đi theo sau Alpha rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Thẳng đến khi đi ra khỏi Phòng Kỷ Luật âm trầm đáng sợ mấy chục mét, Tô Khinh Chu vẫn còn kinh hồn bạt vía, sợ bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt đi lột quần đánh nát cái mông thê thảm bằng cây mây.

Không kịp hít thở không khí trong lành tự do bên ngoài, cậu giống như cái đuôi đi theo Phong Dục. Vì đi quá nhanh nên suýt nữa đụng vào lưng Alpha, rốt cục sau khi không cẩn thận giẫm lên gót giày đối phương, chàng trai dừng bước, xoay người bất lực nhìn cậu.

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

Tô Khinh Chu lúng túng sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Mình, mình cũng không biết..."

Nhìn Omega mất hồn mất vía, không còn dáng vẻ lanh lợi lém lỉnh lúc trước. Phong Dục thở dài, nghĩ thầm có lẽ quỷ nhỏ này thật sự bị dọa sợ, vì thế nhẹ nhàng trấn an: "Cậu về ký túc xá trước đi, tôi còn phải đi học."

Tô Khinh Chu ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn đối phương, sau khi xác nhận y không phẫn nộ hay tức giận vì vô duyên vô cớ bị triệu đến Phòng Kỷ Luật, trong lòng cậu không khỏi thắc mắc.

Cậu mím môi, ngượng ngùng áy náy thử thăm dò: "Mình muốn hỏi cái này, chính là ừm... Cậu, cậu như vậy, cậu có bực mình một chút, một chút nào không?"

Nói xong, Tô Khinh Chu còn vươn tay phải ra, dùng hai ngón tay mô tả phạm trù "một chút".

"Ừ." Phong Dục trầm ngâm, gật đầu: "Có chứ."

Quả nhiên!

Nghĩ tới người ta rõ ràng cũng tức giận nhưng còn cầu xin giúp mình trước mặt thầy Beta, Tô Khinh Chu lập tức đuối lý, cậu xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, mình không biết sẽ có hậu quả như vậy đâu, lúc ấy mình chính là, chính là đầu óc động kinh, phải làm sao cậu mới tha thứ cho mình?"

Phong Dục chăm chú nhìn cậu và trầm ngâm một lúc, sau đó ho nhẹ một tiếng trong sự thấp thỏm bất an của Omega: "Như vậy đi, cậu đồng ý với tôi một điều kiện..."

"Cụ thể là gì bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra, dù sao nhất định sẽ trong phạm vi năng lực của cậu, cũng sẽ không làm cậu khó xử hay chịu thiệt."

Đơn giản vậy sao? Tô Khinh Chu sửng sốt, có hơi nghi hoặc gật đầu, hoàn toàn không biết ẩn giấu đằng sau điều kiện tưởng như vô hại này có một thuyết âm mưu xảo quyệt.

Phong Dục lúc này mới hài lòng mỉm cười, đưa tay xoa xoa cái đầu mềm mại, dịu giọng dặn dò: "Đừng đi theo tôi nữa, mau về ký túc xá đi, tôi còn phải học nửa tiết."

Tô Khinh Chu - người vừa ký "hợp đồng không rõ nguồn gốc", ngơ ngác đáp lại, quay người ngoan ngoãn đi về phía ký túc xá.

______________________________

[Ngoại truyện: Tiểu Chu xui xẻo lén lút hút thuốc trong rừng cây  ở trường học, kết quả sau khi về nhà bị em trai gài bẫy!]

Không có gì xui xẻo hơn việc lén lút hút thuốc với các bạn trong rừng cây nhỏ ở trường, kết quả va phải thằng em mình đang đi ngang qua.

Ít nhất Tô Khinh Chu cho là như vậy.

Trong buổi sinh hoạt toàn trường hôm thứ Ba, lúc giáo viên không để ý, cậu cùng năm sáu bạn Omega trong lớp lén mua thuốc lá rồi trốn vào khu rừng gần sân chơi phun khói nhả mây. Đột nhiên, không biết ai đã hét lên: "Có người tới".

Tô Khinh Chu nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy xa xa có mấy Alpha mặc đồng phục học sinh  xuất hiện bất thình lình trong rừng cây nhỏ, đặc biệt là khi  thấy khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của nam sinh dẫn đầu, cả người cậu giật thót.

Tô Tiểu Chu sợ tái mặt, vội vàng vứt tàn thuốc trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy ra khỏi rừng rậm cùng với các bạn Omega bên cạnh. 

Sau khi chạy như điên về phòng học, trái tim Tô Khinh Chu vẫn còn đập thình thịch, cậu thấp thỏm bất an ngồi vào chỗ, không ngừng vỗ ngực trấn tĩnh và lặng lẽ an ủi bản thân. 

Lúc ấy xung quanh có nhiều người như vậy, hẳn là Tô Trọng Sơn không nhìn thấy cậu đúng không? Đúng đúng, hơn nữa ở khoảng cách xa, Tô Trọng Sơn cũng không phải Dương Tiễn, chắc chắn không nhìn thấy cậu!

Hu hu sao lại xui xẻo như vậy, lần đầu tiên chơi lớn thế mà đụng phải ngay thằng em Alpha của mình...

Vì thế, bạn học Tô Khinh Chu vượt qua một buổi chiều dày vò nhất, rối rắm nhất trong cuộc đời học sinh.  

Mỗi lần tiếng chuông hết tiết vang lên là cậu lại hoảng sợ, sợ có bạn học chạy tới nói: Em trai cậu đang ở bên ngoài chờ, bảo cậu đi ra ngoài...

Tuy nhiên trải qua bốn tiết học lo lắng đề phòng, Tô Trọng Sơn không tới phòng học tìm cậu, điều này làm cho Tô Khinh Chu càng thêm chắc chắn sự thật em trai không nhìn thấy cậu trong rừng cây.

Thật vất vả cầm cự đến khi về nhà, Tô Khinh Chu treo cặp sách lên móc áo như thường lệ, làm bộ như không có việc gì, nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại một lúc, thực ra trong lòng cậu đang rối tung lên, không chơi được chút nào. Nhân vật trong trò chơi bị đánh chết nhiều lần cũng không thèm để ý, chỉ lo nghĩ cách đối phó với em trai để không bị lộ dấu vết.

Ước chừng nửa tiếng sau, Tô Trọng Sơn về nhà.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy anh trai viết đầy hai chữ "chột dạ" trên người đang ngồi trên sofa chơi game, thậm chí còn vô thức rùng mình khi nghe thấy tiếng mở cửa. 

Tô Trọng Sơn, nhướng mày, bình tĩnh bước tới, rót một cốc nước ấm đặt lên bàn trà.

"Anh, đừng chơi game nữa, hư mắt đấy."

Tô Khinh Chu lúc này không dám đối diện với em trai mình, vì thế hàm hồ đáp lại, rất nghe lời cất cái điện thoại nóng hổi đi.

Nếu trước kia bị yêu cầu như vậy, Tô Khinh Chu chắc chắn sẽ giảo biện đôi câu, còn có thể cáu kỉnh, nhưng mà bây giờ lại ngoan ngoãn tắt trò chơi, hiển nhiên là sau lưng đang giấu giếm chuyện gì.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì đây...

Rất nhanh sau đó, Tô Trọng Sơn nhớ tới tiết học ngoại khóa hôm nay đã bắt gặp một nhóm Omega trốn trong rừng cây vụng trộm hút thuốc.

Với khoảng cách xa và thảm thực vật tươi tốt trong rừng, cậu thực sự không nhìn rõ khuôn mặt của những Omega đó, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ tám chín phần Tô Kinh Chu cũng ở trong số đó.

Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Tô Trọng Sơn nhạt đi rất nhiều, cậu đi tới sofa ngồi xuống cạnh Tô Khinh Chu. 

"Anh, anh đoán xem hôm nay em nhìn thấy gì ở trường học?"

Tô Khinh Chu nghe thế tim đập thình thịch, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội vàng cầm chiếc cốc trên bàn lên lén lút uống một ngụm nước: "Cái gì?"

"Có mấy Omega lợi dụng tiết hoạt động ngoại khóa lẻn ra ngoài, tụ tập trong khu rừng phía đông sân chơi hút thuốc."

"Omega vị thành niên hút thuốc mà bị bắt được là cái mông sẽ nát như tương đó." Tô Trọng Sơn nghiêng đầu hơi nheo mắt nhìn cậu: "Mấy người này to gan thật anh nhỉ, anh nói xem có đúng không?"

Dựa vào tia lý trí mạnh mẽ cuối cùng, Tô Khinh Chu miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh buông ly nước, ánh mắt lấm lét đảo quanh, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút run rẩy: "Hút thuốc? Có chuyện đó sao, lá gan tụi nó lớn thiệt chớ..."

Alpha đưa tay xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tô Khinh Chu, thản nhiên nói: "Nói mới nhớ, có một Omega trông giống anh lắm, không biết em có nhìn nhầm không."

Câu nói này thành công khiến nỗi sợ trong lòng Tô Khinh Chu lập tức dâng lên cổ họng, vì vậy cậu mạnh mẽ đứng, phản bác không cần suy nghĩ: "Nhìn nhầm rồi, chắc chắn là nhìn nhầm!"

Để không bị lộ manh mối và thoát khỏi sự nghi ngờ, cậu hét lên như thể mình đã chịu nỗi oan khuất rất lớn: "Tô Trọng Sơn, em đừng có mà đổ oan cho anh,  anh chưa từng làm chuyện đó,  không được phép giội nước bẩn lên người anh... Anh sẽ méc ba, coi ba có mắng em một trận không!"

Tô Trọng Sơn cười áy náy, nắm cổ tay Tô Khinh Chu kéo cậu ngồi xuống sofa một lần nữa, vừa vỗ lưng dỗ dành anh trai, vừa véo  đôi gò má tức giận của anh.

"Xin lỗi, em chỉ đùa chút thôi mà, anh đừng cho là thật, em cũng tin tưởng anh trai em ngoan như vậy chắc chắn sẽ không học thói hư."

Tô Khinh Chu bị nói đến mắc cỡ nóng mặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn làm bộ căm giận bất bình né tránh cái tay đáng ghét kia, trừng mắt liếc em trai một cái: "Có ai đùa như em không!"

Vừa dứt lời, Tô Trọng Sơn chợt như nhớ tới cái gì, giọng điệu cảm khái nói: "Aizz, mà Omega bây giờ giàu thật đấy, em nhìn thấy bọn họ hút loại Ngân Xuyên phiên bản giới hạn, giá cả triệu bạc một hộp nhỏ xíu... "

Tô Khinh Chu còn đắm chìm trong cảm xúc thăng trầm, nhất thời không phản ứng kịp, nghe nói như thế tức giận hừ hừ: "Ngân Xuyên gì, rõ ràng là Ngân Trung, có mấy trăm mấy chứ nhiêu..."

"..."

Lời còn chưa dứt, Tô Khinh Chu nhận ra được nguy hiểm, câu nói tiếp theo tự động tắt tiếng. Đáng tiếc đã muộn, Alpha bên cạnh hơi nheo mắt lại, ánh mắt nặng nề nhìn cậu chăm chú.

"Sao anh biết họ hút thuốc gì?"

Tô Tiểu Chu bị hỏi á khẩu không trả lời được, cậu sửng sốt hồi lâu, dò xét sắc mặt âm trầm của em trai, cắn môi nhỏ giọng ngập ngừng: "Anh, nếu anh nói anh đoán, Tiểu Sơn em có tin không..." 

"Ừ, em tin."

Sau đó cậu bạn rất xui xẻo nào đó bị Tô Trọng Sơn xách lỗ tai đè lên tay vịn sofa, quần đồng phục rộng rãi thoáng cái bị kéo đến đầu gối, bộ dáng nằm vểnh mông lên cao rất là mất mặt.

"——Bốp bốp bốp!"

Tiếng bàn tay đét ra lửa của em trai Alpha vang lên không ngừng.

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top