Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiêu ở dưới lầu chờ Chiêm Đông Quyến đưa chìa khoá, vừa cầm điện thoại bật nắp rồi gập nắp. Sau khi nhắn tin xong, anh vẫn không nhắn lại.

Chiêm Đông Quyến đúng lúc ấy xuất hiện.

Anh hớn hở nói: “Anh định ngủ ở khách sạn rồi, có điều nếu đã nhận nhiệm vụ đưa chìa khoá cho em, anh sẽ ráng ở đây một đêm.”

“Da mặt anh càng ngày càng dày.”

Vừa lúc đó, điện thoại vang lên, là Chu Bình Hinh.

Trình Tiêu thở phào thật dài.

“Tiêu Tiêu, cần cậu chết đi được!” Chu Bình Hinh nói.

“Quá nửa đêm rồi cậu còn nói lời này muốn hù chết người à. Sao vậy?”

“Có một khách hàng người Đức, chị Kiều kêu mình tìm phiên dịch, cho nên tạm thời có vấn đề.”

“Sau đó thì sao?”

“Cậu biết tiếng Đức phải không?”

“Không nhớ rõ lắm.” Trình Tiêu cười, hoá ra là chuyện này.

“Giúp mình đi, bằng không mình làm hư chuyện mất.”

“Ừ, muốn mình làm gì? Khó quá là mình không làm á.” Cô ưng thuận.

“Chỉ cần cậu dẫn người đi tham quan thôi.”

Trình Tiêu cúp máy, vừa lên lầu mở cửa vừa kể lại cho Chiêm Đông Quyến nghe.

Sau khi anh nghe rất nghiêm túc mới hỏi: “Người em dẫn đi là nam à? Hay nữ? Bao nhiêu tuổi?”

Trình Tiêu lườm anh: “Là người già.”

Đàn ông cứ thích quan tâm vớ vẩn.

Nhà Trình Tiêu ở tầng một, vì để nhà sáng sủa hơn, nên phòng khách rất rộng, hai căn phòng không có tường ngăn chỉ kéo có tấm màn.

Chiêm Đông Quyến đến rồi nên anh mới nói mẹ con Trình Thần đến đây sẽ chật chội.

“Em ngủ giường, anh ngủ sofa.”

Anh nhìn nhìn sofa nhà Trình Tiêu, méo miệng: “Trời lạnh thế này, em nỡ nào để anh ngủ sofa?”

Trình Tiêu nói mà không quay lại: “Không thích thì về khách sạn năm sao của anh mà ngủ.”

Chiêm Đông Quyến đầu hàng, không dám phàn nàn nữa.

Ban đêm, Chiêm Đông Quyến nghe Trình Tiêu trên giường cứ lăn qua lộn lại.

“Tiêu Tiêu?” Anh gọi khẽ.

“Hửm? Gì?” Hai người họ, một người ở phòng khách, một người trong phòng ngủ, nhưng chỉ cách nhau tấm màn nên đều nghe thấy rõ ràng động tĩnh của nhau.

“Em ngủ không được hả?”

“Có chút chút, ban đêm hay mất ngủ.”

“Gần đây tinh thần em rất kém.” Anh gặp Trình Tiêu lần này cảm thấy cô gầy hơn trước, hơn nữa vẻ mặt cứ hoảng hốt.

“Có phải tóc dài quá làm em cảm thấy nặng nề không?”

“Tóc ngắn nhìn nhanh nhẹn hơn, hợp với tính cách em hơn.” Chiêm Đông Quyến nói.

“Vậy hả? Bữa nào em thử xem.” Cô để tóc dài đã nhiều năm, có ngắn nhất thì cũng qua vai. Rõ ràng không cố ý để dài nhưng hình như đây là sở thích của anh.

“Em với anh ta gặp lại chưa?” Chiêm Đông Quyến hỏi.

Trình Tiêu xoay sang trái: “Gặp rồi, anh ấy chuyển một khoản tiền cho em.”

Chiêm Đông Quyến im lặng một hồi mới chậm rãi nói: “Kì thật có đôi khi, nghĩ thoáng một chút thì cuộc sống sẽ nhẹ nhõm hơn. Con người chẳng những phải tiếp tục sống mà còn phải sống thật hạnh phúc. Anh luôn hi vọng em hạnh phúc, Tiêu Tiêu.”

“Đông Đông, anh giúp em rồi có hối hận không?”

“Lần trước em hỏi anh, lúc ấy anh nói anh có thể vì Tiêu Tiêu làm bất cứ chuyện gì. Nhưng mà...” Anh dừng lại, “Nhưng bây giờ anh hơi hối hận. Nếu biết thế này lại làm em càng đau khổ, trước kia có thế nào anh cũng sẽ không chấp nhận.”

Cô kéo góc chăn, cắn môi bướng bỉnh nói: “Em không đau khổ.”

“Anh có một câu vẫn muốn nói với em.”

“Câu gì?”

“Em có nghĩ rằng, Vương Nhất Bác lăn lộn thương trường nhiều năm, hô phong hoán vũ, có chuyện gì mà không gặp phải chưa? Trò mèo này của em và anh, có một sự thật rất rõ ràng, đặc biệt là vụ hợp tác vịnh Lam Điền, quả là hợp đồng không công bằng một cách trắng trợn. Nhưng anh ta ngay cả mắt cũng không chớp đã đặt bút kí.”

“Vậy thì sao?” Trình Tiêu tuy cố ý hỏi vậy nhưng bàn tay túm góc chăn dần dần siết chặt.

Chiêm Đông Quyến nói tiếp: “Vương Nhất Bác mà ngốc như thế, mấy năm nay kiếm cơm bằng cách nào? Anh ta đối phó khó khăn bao nhiêu, em là người trong cuộc có lẽ em không thấy, nhưng người ngoài lẽ nào không biết? Huống chi anh ta và em ở chung mỗi ngày, chẳng lẽ không nhìn ra manh mối gì sao?”

Anh nói xong lời này, Trình Tiêu vẫn không hé răng, trong phòng yên tĩnh thật lâu.

“Em ngủ rồi hả?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, em mệt rồi.” Cô mơ hồ đáp.

Thật ra, cô sao dễ dàng buồn ngủ cho được?

“Chẳng lẽ anh ta không nhìn ra manh mối?” Câu này cứ lởn vởn không ngừng trong đầu Trình Tiêu.

Cô đột nhiên nhớ tới luật sư Khâu từng nói quà tặng và hợp đồng từ một tháng trước đã để ở chỗ ông ta. Lúc đó cô tưởng đối phương nói sai hoặc mình nghe nhầm.

Một tháng trước? Chính là lúc cô thay mặt anh tìm Mạnh Lê Lệ cho vay. Lúc ấy vì sao anh chuẩn bị sẵn hợp đồng này? Hay là khi đó anh đã biết ý đồ của cô?

Hay là còn sớm hơn nữa?

Cô không phải không nghĩ đến. Nhưng trong tiềm thức cứ một mực tránh né, vừa nghĩ đến là tự động gạt bỏ. Cô không dám nghĩ, cô xem như anh không biết, xem như cô thật sự đã báo thù thành công.

Không, không, không đâu.

Cô lắc đầu, không thể nào. Nếu anh thật sự biết cô diễn trò trước mặt anh, vì sao còn phối hợp với cô?

Nhưng──anh quả thật là rất “phối hợp” theo từng cạm bẫy cô đặt sẵn. Ngoại trừ, lúc đầu hơi có rắc rối, còn lại đều giống suy nghĩ của cô.

Vừa mới bắt đầu, cô tiếp cận anh, anh đối xử với cô một cách tự nhiên hơi khác với người khác, rồi lại không hề gấp gáp. Tựa như thật sự chẳng liên quan gì đến cô. Vì thế cô thừa dịp Dương Vọng Kiệt đưa cô đến đám cưới để chính đáng gặp Vương Nhất Bác, trên đường cao tốc dàn xếp một tai nạn xe kinh hoàng nhưng không gây nguy hiểm. Tiếc là khổ nhục kế này không làm quan hệ của bọn họ tiến triển. Cô mới tính cách khác, dùng quan hệ với Chiêm Đông Quyến chọc tức anh.

Không ngờ rằng, Vương Nhất Bác hoàn toàn bị chọc giận, phẫn nộ dùng vịnh Lam Điền làm cuộc mua bán ép cô ở chung với anh. Thủ đoạn này và phong cách làm việc ngày thường của anh hoàn toàn khác hẳn, nhưng anh lại làm vậy. Có lẽ là nên cảm ơn cuộc giao dịch nhục nhã đó để cô danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh.

Không có việc này, tất cả cạm bẫy đều là uổng phí công sức.

Tất cả tròn trịa biết là bao, không sớm cũng không muộn, hoàn toàn tựa như anh chỉ phối hợp với cô trong tuồng vui này.

Bỗng nhiên, Trình Tiêu nghĩ đến sau tai nạn xe cô không bị thương gì, còn anh lại bị thương. Trên giường bệnh, Vương Nhất Bác từng rất lạ lùng hỏi cô một câu.

“Trình Tiêu, chẳng lẽ em không có gì muốn nói với tôi sao?”

Chẳng lẽ từ lúc đó anh đã biết tất cả mọi chuyện? Vì vậy anh mới đột nhiên lạnh lùng với cô?

Cho nên, anh mới ở trong vườn hoa ở nhà cũ, ôm cô than thở: “Không, em không còn nữa.”

Cho nên, sau đó anh lại nói: “Tiêu Tiêu, anh không muốn em khóc. Dù em vô tâm đối đầu với anh, anh cũng không muốn em khóc.”

Như vậy xem ra, có lẽ Vương Nhất Bác vui buồn thất thường không phải đều do tâm lý quái lạ sau khi tàn tật, mà là biết rõ cô vì trả thù mà đến, lại còn vì mâu thuẫn đóng kịch cùng cô không chút kẽ hở.

Thủ đoạn trước kia đã đủ bất chính, bây giờ quay đầu nhìn lại thấy rõ chân tướng sự việc, cô càng cảm thấy mình đê tiện.

Suy nghĩ đến đây, nước mắt cô ngấn vòng quanh mắt, cuối cùng lăn ra. Cô cuộn tròn người, rúc vào chăn. Cô sợ Chiêm Đông Quyến nghe tiếng cô khóc, nên trùm kín đầu, trốn trong đó khóc nức nở.

Cô và Vương Nhất Bác từ thời niên thiếu đã bắt đầu, rồi vướng vào nhau hơn mười năm.

Trước đây cô không chắc chắn, khoảng thời gian cô giả vờ mất trí nhớ, anh cố ý vờ như không quen cô, không gợi lại kí ức đau đớn của cô là xuất phát từ tình yêu thật sự với cô hay là chột dạ; cô cũng không chắc, thời gian anh dịu dàng đối xử bao dung với cô, là xuất phát từ thói quen hay áy náy.

Hiện giờ, cuối cùng cô mới biết hoá ra anh quan tâm cô.

Anh yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm, thậm chí vì cô mà có thể từ bỏ tất cả, phá huỷ tất cả, chỉ cần là cô muốn.

2.

Trong đêm khuya yên tĩnh không tiếng động, Chiêm Đông Quyến tất nhiên biết cô đang khóc lén, ngồi dậy đi qua. Anh đến trước giường Trình Tiêu, xoay người giơ tay định gọi cô, tay đưa ra giữa chừng thì ngừng lại, chậm rãi thu về, thở dài.

Ngày hôm sau, Kiều Hàm Mẫn đến tìm Trình Tiêu: “Chu Bình Hinh nói chuyện phiên dịch do em đảm trách à?”

“A, dạ. Nhưng sẽ không sao chứ? Em không chuyên nghiệp lắm.”

“Ở Đức về không chuyên nghiệp, còn ai chuyên nghiệp.” Kiều Hàm Mẫn cười, “Vừa tầm là được, không phải chuyện cần chuyên nghiệp, chỉ là đi đón họ, rồi dẫn đi tham quan.”

Giữa trưa, Trình Tiêu và Chu Bình Hinh ra sân bay đón khách hàng rồi đưa họ đến khách sạn. Khách hàng là hai vợ chồng già, tính cách rất dễ gần, còn từ Mannheim tới.

Ở trên xe, Trình Tiêu cười vui vẻ nói: “Cháu từng đến Heidelberg du học.”

Bà lão kinh ngạc: “Heidelberg gần chỗ chúng tôi lắm.”

“Trước đây lúc cháu còn học cũng hay đến đó, Mannheim là thành phố lớn ạ.”

Ông lão dí dỏm chen vào: “Khi cháu thấy cơ man nào là ống khói, thì đã đến Mannheim rồi.” Bởi vì Mannheim là thành phố công nghiệp nổi tiếng nước Đức.

Trình Tiêu cười hì hì.

Sau khi nói chuyện với nhau, Trình Tiêu biết con trai của hai ông bà và Đường Kiều có qua lại làm ăn.

“Hai bác đến du lịch ạ?” Trình Tiêu hỏi.

“Đúng vậy, nghe con bác kể Trung Quốc rất đẹp, nên mới đến đây xem.” Bà lão trả lời.

“Mặt khác còn thăm bạn bè nữa.” Ông lão bổ sung.

Lúc này, Chu Bình Hinh nói: “Chúng ta đến rồi.”

Cô và Chu Bình Hinh đưa hai vợ chồng đến khách sạn là xem như xong việc, chốc lát nữa có người khác đến tiếp đãi họ, nhưng để cẩn thận, Trình Tiêu để lại cách thức liên lạc của mình.

Trình Thần và dì Nhậm đến thành phố A được mấy ngày, Trình Tiêu liên lạc tìm nơi khám bệnh cho họ, sau nhờ Kiều Hàm Mẫn vận dụng các mối quan hệ mới có tin tức.

Hôm nay Trình Tiêu xin nghỉ cả ngày để đưa Trình Thần đi khám bệnh. Là bệnh viện gần viện y học, lần trước đi cùng Vương Nhất Bác bị tai nạn xe trên đường cao tốc, Trình Tiêu được đưa vào đây. Tới bệnh viện, dì Nhậm với Trình Thần đi vào, cô đi toilet.

Từ toilet ra, cô quay lại thì thấy Vương Nhất Bác ngồi xe đi tới.

Trình Tiêu bỗng lúng túng, không biết tránh đi chỗ nào. Anh ngước lên cũng nhìn thấy cô. Hình như anh đang chờ làm kiểm tra, không mặc đồ bệnh viện nhưng quần áo cũng rất bình thường.

Thật là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.

Có điều, kì lạ là anh thấy cô hình như còn giật mình hơn, mắt chợt loé, mày nhăn lại, hỏi trước: “Em tới bệnh viện làm gì?”

Trình Tiêu sửng sốt, nói ngắc ngứ: “Em... đưa người nhà đến khám bệnh.”

Lúc này, dì Nhậm từ phòng khám đi ra. Bà bảo: “Bác sĩ nói chúng ta lên phòng hội chẩn trên lầu chờ.”

Trình Tiêu gật đầu: “Dạ, lát nữa con lên liền.”

Dì Nhậm dẫn Trình Thần ra, chuẩn bị lên lầu. Cô ấy không biết là không nhận ra Vương Nhất Bác, hay cơ bản là không chú ý đến anh. Nhưng Trình Thần lại liếc qua Vương Nhất Bác một cái, rồi dừng lại.

Trong khoảnh khắc đó, Trình Tiêu cũng nghĩ sẽ có kì tích xuất hiện, chị ấy không nhận ra ai ngoài ba mẹ ruột và Tạ Minh Hạo.

Nhưng Trình Thần chỉ nghiêng đầu nhìn anh, sau đó cười cười.

"Thần Thần, mau đi với mẹ nào, bác sĩ đang chờ.” Dì Nhậm dỗ cô kéo đi.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng hai người đi rồi, nhíu mày: “Trình Thần?” Trong mắt xẹt qua vẻ phức tạp và khó hiểu.

Trình Tiêu biết, trước kia Trình Thần thay ba xử lý công việc ở Hải Nhuận, nên chắc chắn có tiếp xúc nhiều với Vương Nhất Bác. Trình Thần sinh bệnh khi ba mất, nhưng cụ thể thế nào, không ai biết chính xác. Tạ Minh Hạo nói có thể là do ba qua đời làm chị ấy bị đả kích quá lớn mà thành.

“Chính là Trình Thần.” Trình Tiêu nói.

Không biết vì cái gì, nhưng Vương Nhất Bác có ánh mắt không dễ gì nhận ra như vậy, nhưng Trình Thần ngừng lại đơn giản như vậy, đâu đó trong lòng làm Trình Tiêu cảm thấy dường như Vương Nhất Bác biết nguyên nhân Trình Thần phát bệnh.

Vì thế, Trình Tiêu cố ý nói: “Hình như Trình Thần rất có thiện cảm với anh, ở chung với em lâu vậy mà chưa bao giờ chị ấy nhìn em.”

Vương Nhất Bác hừ lạnh: “Cô ta có thiện cảm với ai, anh không có hứng thú.”

“...”

Đây là phong cách tẻ ngắt trước sau như một của anh. Nếu muốn biết chuyện gì mà cần moi từ miệng Vương Nhất Bác, quả thật là còn khó hơn lên trời.

Đến khi Trình Thần khám bệnh xong, Trình Tiêu không kìm được để dì Nhậm và Trình Thần chờ cô. Cô vào thang máy, tìm y tá đẩy xe lăn cho Vương Nhất Bác hỏi tìm bác sĩ của anh.

Y tá nói: “Bác sĩ phụ trách cho Vương tiên sinh là bác sĩ Hà.”

Trình Tiêu dựa theo chỉ dẫn của y tá ở văn phòng cuối hành lang tìm được bác sĩ Hà, mới nhận ra cô đã gặp người này rồi. Lần trước cô đá Vương Nhất Bác bị thương, đêm hôm tới khám chính là bác sĩ Hà.

“Hiệu quả sau khi cắt chi của cậu ta rất không tốt, đặc biệt là gần đây phần chân còn lại còn bị sưng phù, hầu như không mang chân giả được.” Bác sĩ Hà giải thích.

“Phần chân còn lại bị sưng ấy ạ?” Trình Tiêu mơ hồ.

“Sau khi cắt, cơ bắp bắt đầu teo rút, chức năng suy giảm nên trực tiếp ảnh hưởng đến sự lưu thông của máu và bạch cầu.”

Bác sĩ Hà nắm tay phải và tay trái lại với nhau làm thành tư thế đè ép.

“Hơn nữa, chi dưới còn phải chịu sức nặng cơ thể, dồn xuống chân giả, máu càng khó trở lại tim. Hai nguyên nhân này khiến cho càng sưng nặng hơn. Đây là đau đớn tra tấn con người. Vậy nên, chúng tôi đã cấm cậu ta mang chân giả.”

“Nghiêm trọng vậy sao? Ý tôi là nếu vẫn tiếp tục bị như thế thì làm sao? Mãi mãi không cho anh ấy mang chân giả sao?”

Bác sĩ Hà liếc Trình Tiêu: “Hậu quả càng tồi tệ hơn cô tưởng tượng. Nếu bệnh tình nặng thêm, tình huống nghiêm trọng nhất là chúng tôi đành tiến hành tiếp tục cắt bỏ lần hai.”

Trình Tiêu kinh hoàng, kinh ngạc mấp máy môi.

Trước khi đi, bác sĩ Hà còn nói: “Cậu ta còn uống rượu với hút thuốc, tật xấu này nhất định phải sửa, các cô cậu nên khuyên cậu ta nhiều vào.”

Trình Tiêu cười khổ, khuyên thế nào? Vừa mới rồi anh có thái độ đó với cô, bây giờ e là cô nói gì anh cũng không nghe lọt. Anh bây giờ với cô còn tệ hơn là người xa lạ nữa.

Nhưng mà, cô thật sự không đành lòng nhìn anh làm hỏng bản thân như thế.

3.

Gần đây, Chu Bình Hinh lại tìm được điểm sùng bái Trình Tiêu. Bởi vì Kiều Hàm Mẫn nói hai vợ chồng người Đức rất thích Trình Tiêu, khen ngợi cô không ngớt.

“Tiếng Đức của cậu thật là giỏi.” Chu Bình Hinh lại lần nữa than thở.

“Cậu nghe hiểu hả?” Trình Tiêu bật cười.

“Người ta cũng nói tốt, chắc chắn là rất tốt. Hơn nữa rất dễ nghe, trước kia người ta nói tiếng Đức mình chả nghe được.”

Trình Tiêu lại bật cười.

Cô nói chuyện tuyệt đối không dễ nghe, còn lâu mới theo kịp Vương Nhất Bác. Giọng của anh không phải quá trầm, nhưng lúc nói tiếng Đức rất thú vị, trước đây chậm rãi dạy cô ghi nhớ từ đơn, giọng trầm còn tao nhã, rất là mê người.

Buổi tối, Trình Tiêu ở nhà xem ti vi, chuyển sang đài thành phố, lại thấy Vương Nhất Bác xuất hiện trong tiết mục nhân vật phỏng vấn. Anh luôn rất bề bộn công việc, không thích những tiết mục này nhưng lần này thái độ thật khác thường.

Vương Nhất Bác ngồi đó, mặc bộ đồ màu xám nhạt, mang chân giả. Lời bác sĩ nói, anh tuyệt đối sẽ không nghe theo, hơn nữa không chừng nếu anh không mang chân giả sẽ không xuất hiện trước ống kính.

Mỹ nữ MC nổi tiếng cay nghiệt, nhưng đối mặt anh lại rất khách khí, đặt câu hỏi rất ôn hoà nhã nhặn. Ví dụ như nghi vấn tài chính Vương thị ngưng trệ vân vân, đều bị Vương Nhất Bác mỉm cười nhất nhất phủ nhận.

“Một câu hỏi cuối cùng thưa Vương tiên sinh.” MC nói, “Ngài đến nay vẫn chưa lập gia đình, vậy đối với chuyện tình cảm cá nhân của mình, ngài có điều gì muốn tiết lộ cho khán giả biết không ạ.”

“Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, không phải nhân vật của công chúng, tin rằng mọi người chẳng ai hứng thú với vấn đề riêng tư của tôi.” Đây là câu trả lời duy nhất của anh dành cho người MC, nói xong còn cười nhẹ.

Hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú cười nhẹ thành tấm ảnh chụp, ngày hôm sau xuất hiện trên trang bìa của tuần san kinh tế. Trình Tiêu đi ngang sạp báo, đứng lại, không nhịn được mua một tờ.

Cô ngồi trên tàu điện ngầm cẩn thận đọc một lần. Cô dám đánh cược, tác giả bài báo này không phải được Vương Nhất Bác mớm ý cũng là nhận được lợi ích từ anh, chỗ nào cũng nói đến Vương thị. Nhưng người viết chắc tay, tâng bốc mà không để lộ dấu vết.

Bỗng lúc đó, Trình Tiêu hiểu ra gần đây anh liên tục ra mặt chẳng qua chỉ vì cứu vãn hình tượng Vương thị, để nhà đầu tư càng thêm tin tưởng. Thế nên, dù anh ngồi xe lăn cũng đi khắp nơi giao thiệp, điều này trước đây tuyệt đối không bao giờ được thấy.

Cô lật lại trang bìa, nhìn lại khuôn mặt ấy lần nữa. Anh không thích chụp hình, nên hình chụp chung của cô và anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nghĩ đến chuyện đó, Trình Tiêu bất giác giơ tay lướt qua mắt anh. Không biết đã bao lâu rồi không thấy anh ấy nở nụ cười.

Lần sau cùng là ngày hôm ấy? Hình như là ngày anh lén trở về từ thành phố B, còn kéo cô vào toilet hôn cô cuồng nhiệt, sau đó cầu hôn cô. Lúc cười thật lòng với cô, khuôn mặt còn đẹp hơn trên tạp chí rất nhiều. Bỗng chốc cô thất thần, lập tức nhét tạp chí vào túi xách, tận sâu trong lòng thầm khẽ thở dài.

Buổi chiều đến khách sạn đón hai vợ chồng người Đức đi du lịch ở thành phố khác, Trình Tiêu muốn tiễn họ đến sân bay, nhưng cô không ngờ mình lại đến sớm, nên cáo lỗi rồi ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với ông lão, chờ bà lão sắp xếp đồ đạc.

Ông lão có ý thức danh dự quốc gia rất mạnh mẽ, cứ hay hỏi Trình Tiêu đã đến thành phố nào đó hay chưa, hoặc là Trình Tiêu có xem trận bóng này nọ chưa.

Nói đến nửa chừng, di động Trình Tiêu chợt reo, cô lục trong túi hồi lâu vẫn không tìm thấy. Cô mỉm cười xin lỗi ông lão, sau đó đặt chìa khoá, sổ ghi chép, với tạp chí mua hồi sáng lên bàn trà, rồi mới lấy được điện thoại ra.

“Tiêu Tiêu à, cậu đến khách sạn chưa?” Là Chu Bình Hinh.

“Đến rồi.”

“Vậy à, mình ở sân bay chờ mọi người nha.”

Vừa cúp điện thoại, thấy ông lão nhìn chằm chằm trang nhất cuốn tạp chí, tiếp đó cầm lên. Người lớn tuổi mắt hơi mờ, nhưng trang bìa rất rõ, ông nhìn thoáng đã nhận ra Vương Nhất Bác.

“Đây là Vương mà.” Ông lão lẩm bẩm.

“Ông quen anh ấy ạ?” Trình Tiêu hơi kinh ngạc.

Ông lão nhíu mày, tự hào nói: “Chúng tôi là bạn bè.”

Bạn bè? Chẳng lẽ người bạn hai vợ chồng ông lão nói đến thăm là Vương Nhất Bác? Trên đời này quả nhiên có chuyện trùng hợp đến thế. Hơn nữa cô chưa hề biết Vương Nhất Bác có bạn ở Mannheim.

“Hình như cậu ta ở đây rất thành công, Trình này, cháu hơi giông giống cậu ta đó.” Ông lão cười cười, “Lần đầu tiên gặp cháu cứ cảm thấy thế.”

“Hơi giống ư?”

“Khẩu âm tiếng Đức, thói quen dùng từ, với lại lúc không tìm được từ thích hợp, sẽ nghiêng đầu sang một bên.” Ông lão đáng yêu bắt chước động tác và vẻ mặt của Trình Tiêu.

Trình Tiêu cười: “Đều là khẩu âm của người Trung Quốc, và thói quen của người Trung Quốc thôi ạ.” Tiếng Đức của cô gần như đều do Vương Nhất Bác dạy cho, giống nhau cũng là bình thường, nhưng lần đầu tiên cô nghe người ta nói thế này. Bây giờ cô không muốn giải thích mối quan hệ của hai người, coi là chỉ là sự trùng hợp vậy.

“Không,” Ông lão lắc đầu, “Tôi cũng quen rất nhiều người Trung Quốc, hai người có thói quen tương tự nhau.”

Trình Tiêu không định bác bỏ lần nữa.

Ông lão đeo kính lão, nhìn tới nhìn lui Vương Nhất Bác trên trang bìa, rồi đưa cho Trình Tiêu: “Cô Trình, cháu vui lòng dịch giùm tôi nhé.”

Cô ngắc ngứ dịch bài báo ra, bà lão cũng đến cạnh nghe. Sau khi cô dịch xong, cả căn phòng trầm xuống, Trình Tiêu buông tờ báo nhìn họ.

Một lúc thật lâu sau, ông lão mới nói: “Không ngờ Vương thành công được, thật chẳng dễ dàng gì.”

Bà lão cũng bùi ngùi: “Khi đó chúng ta đều cho là cậu ấy không chịu đựng nổi.”

“Sao ạ?” Trình Tiêu nhất thời không hiểu ý họ.

“Trình, chắc cháu cũng biết chân Vương có tật chứ.”

“Vâng.” Trình Tiêu gật đầu.

“Cậu ta ở Đức xảy ra sự cố, lúc đó chồng tôi cứu cậu ta từ dưới sông lên.” Bà lão nói.

“Sự cố?” Trình Tiêu lập tức hỏi lại, thái độ vội vàng làm hai người già đều giật mình. Bởi vì đối với tai nạn xe làm Vương Nhất Bác tàn tật, cô chưa hề nghe ai kể chính xác. Anh vẫn giữ bí mật của mình rất tốt.

“Cậu ta bị thương sau đó còn rơi xuống sông, từ thượng du trôi xuống, tôi với con trai mình cứu đó chứ.”

Nghe đến đấy, tim Trình Tiêu chợt thắt lại: “Là sông nào?”

“Sông Rhein, đoạn Mannheim.”

Linh cảm mạnh trào lên trong lòng Trình Tiêu, cô run giọng hỏi: “Tiên sinh Schneider, xin hỏi ông còn nhớ ngày không?”

Ông lão ngẫm nghĩ: “Không nhớ lắm, nhưng nếu như quan trọng, để tôi tìm lại xem.”

“Tiên sinh Schneider, chuyện này cực kỳ quan trọng với cháu!” Trình Tiêu gật đầu, mặt tái nhợt.

Đoán chừng ông lão thấy Trình Tiêu lạ lùng, biết việc này không phải nhỏ. Vì thế, bà lão bảo khách sạn nối điện thoại gọi quốc tế, hỏi con mình.

Hai phút sau, bà lão trả lời với Trình Tiêu.

Ngày 1-12.

Ngày 1-12!

Cô nghe thấy liền như ngừng thở, hai tay nắm chặt vạt áo, muôn ngàn cảm giác phức tạp khó hiểu cùng ập tới, như gào thét, nước mắt chực chảy xuống.

Trình Tiêu đứng bật dậy, rồi thất thố nói: “Rất xin lỗi, cháu... cháu...” Câu này cô không nhận ra mình đang nói bằng tiếng Trung, giọng nói run rẩy. Sau đó cô vọt vào phòng rửa tay.

Cùng một ngày.

Là cùng một ngày.

Họ bị tai nạn cùng một ngày ở đoạn sông Rhein ở Mannheim.

Thời gian, địa điểm quá trùng hợp, gần như khiến người ta sợ hãi.

Trình Tiêu lập tức gọi Chiêm Đông Quyến: “Đông Đông, em có chuyện gấp muốn hỏi!”

“Em sao vậy?”

“Anh nói sau khi em gặp nạn được người ta cứu lên.”

“Ừ, bằng không em muốn chết còn lên được à? Hơn nữa cửa xe đều đóng kín cả.”

“Người cứu em thì sao?”

“Đã nói với em rất nhiều lần rồi mà Tiêu Tiêu, không tìm được.” Anh còn làm theo ý cô đăng tin tìm người, nhưng vẫn không tìm thấy.

“Vì sao không tìm được.”

“Hôm đó, lúc em được phát hiện, thì chỉ có mình em bất tỉnh ở chỗ nước cạn, xe đã chìm rồi. Bên cạnh không có ai, không ai biết chuyện gì xảy ra.” Anh không biết anh đã nói câu này bao nhiêu lần với Trình Tiêu rồi, nhưng hôm nay cô lại đột nhiên nhắc đến.

Trình Tiêu dựa theo miêu tả của anh: “Cửa xe bị đập từ bên ngoài, hơn nữa lúc đó em còn bị đụng vào kính trước mà choáng váng, trước khi rơi xuống nước đã bất tỉnh.”

“Đúng vậy. Nên không chừng chắc chắn có người cứu em, bằng không hậu quả khó lường.”

“Không phải khó lường, nếu không có người đó, căn bản em sẽ không còn sống.”

“Có thể nói là vậy.” Chiêm Đông Quyến phụ hoạ.

“Nhưng mà người đó là ai?”

Họ lại quay về đề tài vừa rồi, Chiêm Đông Quyến bất đắc dĩ nói: “Anh không biết, Tiêu Tiêu. Anh thật sự không biết. Anh đã cố gắng rồi, nhưng không tìm được.”

Trình Tiêu hít một hơi thật sâu: “Giờ em đã biết rồi, có lẽ là anh ấy. Là Vương Nhất Bác.”

Là Vương Nhất Bác!

Lúc cô nói ra khỏi miệng ba chữ Vương Nhất Bác, nước mắt cũng trào ra theo.

“Vì sao?” Chiêm Đông Quyến kinh ngạc hỏi.

“Em không biết, em không có bằng chứng, không có manh mối, nhưng em cảm giác chắc chắn chính là anh ấy.”

Cái người dùng tay đập nát cửa kính trong dòng sông lạnh thấu xương đó, từng chút từng chút kéo cô ra, dùng hết sức lực cuối cùng kéo cô đến chỗ nước cạn, chính là Vương Nhất Bác.

Trình Tiêu từ phòng rửa tay đi ra, lúng túng nói với hai ông bà lão: “Thật xin lỗi, cháu sẽ nói công ty cho người khác đến, cháu có việc gấp phải đi.”

Bà lão bước đến ôm Trình Tiêu nói: “Con gái, không sao, con đi đi. Chúng ta không vội, thậm chí hôm nay không đi cũng được.”

Trình Tiêu nén nước mắt, gật đầu chào họ, nhanh chóng rời khách sạn.

Cô không biết có thể tìm chứng cứ ở ai, ngoại trừ bản thân Vương Nhất Bác, còn ai có thể cho cô câu trả lời xác thực đây. Dưới tình hình cấp bách, cô liên hệ với Quý Anh Tùng.

“Quản lí Quý, là tôi Trình Tiêu.”

“Chào cô.” Quý Anh Tùng nói.

“Tôi muốn gặp anh.”

“Có chuyện gì không?”

“Về chuyện Vương Nhất Bác gặp tai nạn ở Đức.”

Quý Anh Tùng im lặng một hồi, rồi mới nói: “Cô Trình à, hẳn là cô nên hỏi chính Vương tiên sinh.”

“Anh ấy sẽ không nói.”

“Vậy tôi cũng không còn cách nào khác.” Quý Anh Tùng rất khách sáo từ chối cô.

“Quản lí Quý,” Trình Tiêu cắn môi, hơi tuyệt vọng nói trong điện thoại, “Tôi xin anh, xin anh nói cho tôi biết sự thật, tôi cần sự thật, dù chỉ là một câu. Thật tình xin anh, cho tôi biết đi.” Cô chưa từng khốn khổ cầu xin người nào như vậy cả, chỉ vì một đáp án chân thật.

Cuối cùng Quý Anh Tùng nói: “Được.”

Nghe thấy lời cầu xin như vậy, dù là người có lòng dạ sắt đá cũng phải động lòng.

“Tôi ở quán cà phê đối diện Vương thị chờ anh.”

“Tôi đi công tác rồi, cô cần biết điều gì, cứ trực tiếp hỏi tôi, tôi có thể trả lời ngay cho cô.”

Trình Tiêu chẳng khách sáo, lập tức hỏi ngay: “Chân Vương Nhất Bác vì sao không còn?”

“Tai nạn xe.”

“Tai nạn xe gì? Tai nạn xe mà xảy ra cùng thời gian, cùng địa điểm với tôi?”

Quý Anh Tùng suy xét một lúc, chậm rãi nói: “Đúng. Ngày đó anh ấy liều lĩnh lái xe đuổi theo cô, lúc xe cô rơi xuống, vừa lúc anh ấy ở phía sau nhìn thấy. Xe anh ấy cũng đột nhiên không điều khiển được đâm vào cây cột ven đường, đùi phải xuất huyết nhiều...”

Quý Anh Tùng chậm rãi kể lại, mỗi một chữ như đâm vào lòng Trình Tiêu.

Tình hình thực sự là, sau khi đụng xe Vương Nhất Bác nhảy xuống sông theo cô, khi đó chân anh bị thương rất nặng. Anh tay không đập vỡ cửa kính xe, cứu cô ra, sau đó cố hết sức đưa cô lên bờ. Còn anh trôi xuống được cha con nhà Schneider cứu, lúc đưa đến bệnh viện đùi phải đã hoại tử, đành phải cắt bỏ.

“Vậy...” Tay trái siết chặt tay phải cầm điện thoại, Trình Tiêu mới có thể khỏi run rẩy, “Nếu không quá trễ, hoặc là anh ấy không nhảy xuống sông cứu tôi, chân anh ấy vẫn có thể giữ được đúng không?”

Quý Anh Tùng im lặng thật lâu, cuối cùng nhả ra đáp án: “Phải.”

Trình Tiêu nhắm mắt: “Cám ơn.”

“Cô Trình,” Quý Anh Tùng nói, “Xin cô đừng tự trách. Tình huống lúc đó đừng nói là một chân, mà một mạng đổi một mạng anh ấy nhất định cũng không một chút chần chờ.”

Lần này Trình Tiêu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng cúp máy. Lời an ủi cuối cùng đó, vốn là câu nói khó mà thốt ra khỏi miệng Quý Anh Tùng, đáng tiếc đó cũng là châm chọc hết sức đối với Trình Tiêu. Đau lòng đến mức ban đêm không thể ngủ được, cô hận anh như chất độc không thể giải, một giọt rồi một giọt, thấm vào xương tuỷ, ăn mòn hết nhưng ngọt ngào đã qua.

Vậy mà, hiện giờ tất cả tình cảm lại bị tình cảm sâu đậm của anh từng giọt từng giọt hàn lại, từ từ chữa trị, kí ức từ từ mượt mà như mới, cô mới giật mình cảm thấy mình ngay cả sức để hận anh cũng không có.

Từ đầu đến cuối, nhiều năm trời anh chưa từng nói yêu cô, nhưng khi chân tướng bóc mở từng lớp, mới nhận thấy chúng chồng chất lên nhau, còn nặng hơn ba chữ đó hàng trăm ngàn lần.

4.

Ánh nắng hiếm hoi chiếu xuống từ tầng mây, ấm áp sưởi lên thân người. Dự báo thời tiết nói mấy ngày gần đây sẽ có tuyết rơi, nhưng hôm nay lại thấy mặt trời. Ánh nắng ấm áp càng hiếm thấy trong thời tiết này. Trình Tiêu ngồi ở ghế công viên đối diện cao ốc Vương thị. Ánh nắng nhàn nhã xuyên kẽ lá, hoá thành tia nắng sặc sỡ rọi lên mặt cô.

Chẳng biết thời gian qua bao lâu, trong cao ốc có một nhóm người đi ra, trong đó có Vương Nhất Bác. Chân anh không biết có đỡ chút nào chưa hay vẫn cố ép mình đi chân giả, tóm lại là anh giống một người bình thường đứng thẳng tiễn khách.

Sảnh lớn tầng một đi ra ngoài có bậc tam cấp. Trình Tiêu từ xa thấy anh vừa trò chuyện chào khách vừa bước xuống, khuôn mặt là nụ cười khách sáo, nhưng đùi phải gây ra biết bao nhiêu đau đớn cho anh.

Cô đứng dậy, nhìn hình dáng anh, tim thắt lại. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu ngày đó cô không xúc động, có lẽ bây giờ xuất hiện trước mặt cô vẫn là đôi chân toàn vẹn như cũ. Bỗng Trình Tiêu thấy oán hận bản thân ích kỉ, vì sao lúc ấy trong mắt chỉ có thù hận, mà hoàn toàn không nhìn ra tình cảm chân thật của anh.

Khoảnh khắc anh mỉm cười tiễn khách rồi xoay người đi vào, thì thấy ở bên kia đường, dưới tán cây là Trình Tiêu. Anh ngạc nhiên, định đi qua, rồi chần chừ nén lại.

Anh quay đầu dặn dò người bên cạnh đi trước, sau đó cứ thế đứng nguyên tại chỗ chăm chú nhìn lại cô.

Khoảng cách quá xa, cô không phát hiện ra niềm vui sướng trong mắt anh.

Con đường thường có chiếc xe ầm ĩ phóng qua chắn ngang tầm nhìn hai người mất mấy giây, rồi nhanh chóng vút đi, hai người đều không nhúc nhích. Một người bán bong bóng, cầm một chùm bong bóng màu sắc rực rỡ, bọn trẻ vây xung quanh, che mất tầm mắt Trình Tiêu, vì thế cô dịch một bước, tìm hình dáng anh, lại thấy Vương Nhất Bác đang chậm rãi đi về phía cô.

Anh đi thong thả, chân phải nhấc lên hơi chậm hơn chân trái một chút. Anh đi vài bước, được nửa đường mặt cau lại khó chịu, bất quá chỉ là nháy mắt, vẻ mặt đó chợt loé lên rồi tắt, che giấu khá tốt, rất khó nhận thấy.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Trình Tiêu nhìn thấy vẻ mặt anh, dù nó được che giấu rất tốt, rốt cuộc hạ quyết tâm. Bất kể anh đã làm gì Trình gia, bất kể anh làm gì đối với người khác, thiên sứ cũng được mà ma quỷ cũng tốt, chỉ cần anh yêu cô là đủ.

Giờ khắc này, cô không phải họ Trình cũng không phải họ Trần, cô chỉ muốn làm Tiêu Tiêu của Điềm Điềm.

“Ba ơi, con xin lỗi. Con yêu anh ấy, thật sự thật sự rất yêu.” Trình Tiêu cắn môi, yên lặng nói với ba mình, “Tiêu Tiêu của ba cũng muốn nắm giữ hạnh phúc của mình.”

Trình Tiêu hạ quyết tâm, lập tức sốt ruột chen qua dòng người, nhắm hướng anh chạy tới. Cô bất chấp nơi này có vạch kẻ hay không, tránh trái né phải rồi băng thẳng qua đường.

Có chiếc xe ào ào phóng đến, cô nhất thời không để ý.

“Tiêu Tiêu! Xe!” Vương Nhất Bác lo lắng kêu to.

Cô vừa quay lại, chiếc xe tải phóng đến sạt rạt người cô chỉ trong gang tấc.

Vương Nhất Bác chờ cô đi qua, túm cánh tay cô, nói ngay: “Ai cho em qua đường kiểu đó!” Mặt mày xanh mét.

Anh tức giận, làm Trình Tiêu sửng sốt.

“Em... Em không sao.”

Cô bị anh túm hơi đau.

Người trong Vương thị ra ra vào vào, không ngừng chào hỏi Vương Nhất Bác. Anh đột nhiên nhận ra lời nói và việc làm của bản thân quái lạ, nhẹ buông cô ra.

“Em không đi làm, chạy đến đây làm gì?” Anh hỏi.

Trình Tiêu cúi đầu, trong lòng nghĩ ngợi trăm ngàn câu trả lời lại không biết phải đáp thế nào, đầu nhanh chóng nảy ra một câu: “Em trả sách cho anh.” A, đúng rồi! Lần trước vẫn chưa trả sách cho anh.

“Sách đâu?”

“Ớ.” Trong khoảng thời gian ngắn, cô mới nhớ ra câu nói dối này không được chuẩn bị tốt, “Hình như em quên mang theo.” Lập tức bị vạch trần.

“Khi nào mới đưa cho anh?”

“Tối nay đi.”

Hình như là tình cảnh tái hiện.

“Lần này hi vọng em đừng thất hẹn nữa.” Vương Nhất Bác nói.

Ăn cơm chiều xong, cô rất nghiêm túc kiểm tra lại túi xách, chìa khoá, di động đều có, sau đó hít sâu──lên đường.

Cô đi đến dưới lầu, ngẩng lên là thấy cửa sổ phòng khách nhà anh. Cửa sổ mở toang, đèn đuốc sáng trưng. Một thời gian dài thương tổn lẫn nhau, không biết anh có còn mở rộng lòng chờ đón cô hay không. Trình Tiêu bắt đầu hơi hơi vui mừng, may lần trước không mang sách trả lại, bằng không cô thật sự không biết lấy cớ gì tiếp cận anh lần nữa.

Cô nhấn chuông, anh ra mở cửa, quả nhiên lại mang chân giả.

“Em tới trả sách cho anh.”

“Ừ.” Anh đáp.

Hai người cứ thế đứng y tại chỗ, một lát sau, Vương Nhất Bác mới nhớ phải mời cô vào.

Trình Tiêu thay giày, ngồi trên sofa.

“Sách của anh.” Cô nói.

“Để đó đi.” Anh đáp rồi đi rót nước.

Trình Tiêu chợt phát hiện, lúc anh khách sáo với người khác rất là thích rót nước cho người ta.

Cô lấy cuốn sách trong túi ra để trên bàn, lại thấy bìa sách bị điện thoại và chìa khoá đè ép làm nhăn. Cô vội vàng vuốt vuốt, không ngờ phí công vô ích, bìa sách cứ vểnh lên.

Vương Nhất Bác yêu sách như mạng cô sợ anh nổi giận với cô, vuốt vuốt mấy cái vẫn không thẳng, hoàn toàn đối địch với ý định của cô. Cô thổi cái phù, đành lật úp cuốn sách lại, để bìa trước úp lên bàn cho thẳng, ít nhất để anh không thấy liền bây giờ, tiếp đó ngồi ngay ngắn như không việc gì chờ anh quay lại.

Nước để trước mặt Trình Tiêu, nhưng nên nói gì tiếp theo đây? Sách đã trả, nên về rồi, sau này lấy cớ gì để đến gặp mặt đây? Cô đã nói lời đoạn tuyệt với anh bây giờ làm sao chủ động mở lời cho được. Dù sao cô đã không còn là Trình Tiêu không sợ trời không sợ đất mười năm trước nữa.

Bỗng nhiên, cô nghĩ ra: “À──em có câu tiếng Đức không biết dịch thế nào.”

Anh nhìn cô, biết chắc cô đang tìm chuyện để nói, lên tiếng hỏi: “Câu gì?”

“Muốn xây toà tháp cao, cần phải tạo nền móng cho vững, đại khái là ý đó thì dịch làm sao.” Trình Tiêu lén nhìn anh.

Đây là câu phóng viên viết cho Vương thị trên tờ tuần san cô đọc cho hai vợ chồng người Đức nghe, nhất thời cô không biết dịch như thế nào. Không hiểu Vương Nhất Bác nghe có thấy quen hay không? Nhưng anh chỉ nghiêng đầu: “Có thể dịch thành Wer hohe Türme bauen will, muss lange beim Fundament verweilen.”

“À.”

Sau đó lại tẻ ngắt.

“A, còn một câu nữa...”

Vì thế, Trình Tiêu bắt đầu siêng năng học hỏi tiếng Đức ở thầy giáo Vương.

Sau mấy câu hỏi ngây thơ, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng nhận ra, mấy câu trẻ con này, không chừng là cô rảnh rỗi nên tự moi ra mà làm.

Anh không trả lời nữa mà hỏi lại: “Em đang làm phiên dịch cho người ta à?”

“Ơ... Giúp đỡ tí thôi.”

“Trình độ cỡ đó mà cũng dám đi giúp?” Anh lườm cô.

“...”

Xem ra đề tài này không thích hợp kéo dài nữa.

Ngay lúc Trình Tiêu đang vắt óc nghĩ ra cách để kiếm chuyện nói thêm, dì Nhậm lại gọi đến.

Trình Tiêu cúp máy xong, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Thần Thần phát bệnh, em phải đi xem sao.” Dứt lời vội vội vàng vàng ra cửa mang giày.

Đang mang giày, cô nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác với cuốn sách trên bàn.

Trình Tiêu vừa đóng cửa, anh lại bắt đầu châm thuốc, sau đó bỏ bật lửa lên bàn, lúc thu tay về thì dừng lại trên cuốn sách, rồi cầm nó lên.

Lật cuốn sách lại đã thấy nếp nhăn trên bìa sách. Hành động mờ ám của cô vừa rồi đều lọt hết vào mắt anh. Cũng giống như trước đây, cái gì vào tay cô, đều không có kết cuộc tốt.

Chữ anh viết chắc chắn cô đã nhìn thấy, mà anh đã quên mất mình viết từ hồi nào. Vương Nhất Bác vô tình lật đại, chợt thấy cạnh nét chữ của mình có thêm nội dung mới.

Bên cạnh mỗi chữ “Tiêu Tiêu” đều có thêm hai chữ “Điềm Điềm”. Anh viết tên cô bao nhiêu lần, cô lại viết tên anh ở bên cạnh bấy nhiêu lần, dày đặc. Nét chữ khác hẳn, nhưng hai cái tên lại liền kề nhau.

Tiêu Tiêu Điềm Điềm.

Điềm Điềm Tiêu Tiêu.

Vào mùa đông của một năm nào đó trước đây, cô cười toe toét đưa anh hai cái tên được viết trên giấy ghép lại: “Nhất Bác với Điềm Điềm đều là của Trình Tiêu.”

Sau khi nói xong, cô còn tính dùng con dấu đó đóng hết lên toàn bộ đồ vật hai người xài chung.

Lúc đó anh không để tâm, sau này dần dà cũng quên mất.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, ngửa mặt lên, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lặng im rồi dụi tắt điếu thuốc, mở cửa đuổi theo. Vội vã đuổi theo xuống tới dưới lầu, xe cộ qua lại như thoi, nhưng không thấy bóng dáng Trình Tiêu đâu.

5.

Ngày hôm sau, bầu trời đầy sương mù, tầng mây sà ép thật thấp.

Kiều Hàm Mẫn đột nhiên bảo Trình Tiêu đi đưa hồ sơ cho Vương thị. Trình Tiêu cầm xấp hồ sơ nhìn không chớp mắt, có phải là quá trùng hợp không vậy. Hoặc giả hôm qua mình không thành công, nên hôm nay ông trời cho thêm một cơ hội nữa. Khi cô đến phòng tiếp thị, quản lý phòng tiếp thị lại nói muốn đưa cô đến phòng tổng giám đốc. Trình Tiêu nghe đến câu này, trong lòng lại loạn. Hôm qua cô là hàng đưa tới cửa, có điều Vương Nhất Bác giống y một cây đậu que xào không nêm muối. Vậy trùng hợp hôm nay không phải có chút không được bình thường tí nào ư?

Cô đi đến trước mặt tiểu Lâm, tiểu Lâm cười: “Vương tiên sinh ở trong phòng chờ cô.” Sau đó vội vàng xuống lầu.

Trình Tiêu há hốc miệng, có cảm giác như bị lừa.

Cô gõ cửa, bước vào, đóng cửa.

Phòng làm việc của anh ở tầng cao nhất của cao ốc Vương thị, đằng sau bàn là một bức vách thuỷ tinh nhìn bao quát cả thành phố. Anh đưa lưng về phía cô, đứng trước tấm kính ngắm phong cảnh, nghe thấy tiếng gõ cửa mới xoay người lại.

“Em đến đưa hồ sơ.” Trình Tiêu đứng ở cửa nói ngắc ngứ, “Họ nói phải đưa anh xem trước.”

Anh vòng qua bàn đến trước mặt cô lấy hồ sơ xem. Anh xem rất chăm chú, thật lâu không nói tiếng nào. Trình Tiêu hơi nản lòng, cô vốn cho là mình có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện ở đây, không phải do trời cho cơ hội mà là do anh tạo ra. Dù vẫn tốt hơn nhiều so với mấy lần trước, không phải vừa gặp đã châm chích, nhưng đối xử với cô vẫn xa cách vô cùng.

Trình Tiêu hơi chán nản, ở đây là văn phòng, không giống như ở nhà, càng khó tìm đề tài hay tìm cớ để cô nán lại. Bây giờ anh lại ngốc nghếch xem hồ sơ, cô còn ở trong này thì đúng là mặt dày quá rồi. Vì thế, cô gục đầu, nói: “Em về đây.”

Ngay lúc cô quay đi, anh bất ngờ đưa tay giữ chặt cổ tay cô, cô kinh ngạc quay lại. Động tác của anh rất nhẹ, nên không làm cô giật mình, nhưng thật sự khiến cô không ngờ đến. Thấy Trình Tiêu ngạc nhiên nhìn mình như vậy, Vương Nhất Bác khẽ quay đầu chỗ khác, buông tay ra, nói ngay một câu.

“Đúng lúc anh cũng xuống có việc, cùng đi đi.”

Trình Tiêu lại nhìn anh, ngoan ngoãn đi theo.

Trên đường đi gặp quản lý Nguỵ phòng kế hoạch, anh ta cúi đầu chào: “Chào Vương tiên sinh.”

“Ừ.” Vương Nhất Bác không đứng lại, vì thế quản lý Nguỵ vừa đi theo vừa nói, “Tôi đến tìm ngài.”

“Tôi có việc.” Vương Nhất Bác nói rồi vào thang máy, Trình Tiêu cũng bước vào theo.

Quản lý Nguỵ không thức thời định bước vào luôn, thì bị tầm mắt hờ hững của Vương Nhất Bác quét qua, lòng bỗng rét run, vội vàng nói chữa: “Tôi đi chuyến sau vậy.”

Thang máy đóng cửa.

Bên trong chỉ có hai người, tay anh còn cầm xấp hồ sơ vừa nãy. Anh mặc âu phục, cảm giác hoàn toàn không giống với thời còn đi học. Lần đầu tiên đến Vương thị, cô gặp anh cũng ngay lúc vào thang máy, lúc ấy hai người như kẻ xa lạ nói năng khách sáo, vậy mà cô cũng say đắm nhìn bóng dáng anh phản chiếu trên cánh cửa thang máy.

Nhưng Trình Tiêu lại cảm thấy, hình như thang máy không di chuyển.

Vương Nhất Bác như cũng bất chợt nhận ra điều này, mắt đảo qua nút xuống tầng trệt, mới nhận ra cả hai người đều quên nhấn nút. Anh đứng tương đối gần, nên đưa tay nhấn số “1”.

Động tác đó vô tình làm xấp hồ sơ cầm trên tay rớt xuống đất.

Anh vừa định cúi xuống nhặt, Trình Tiêu đã cúi xuống trước anh. Cô biết, anh xoay trở có chút khó khăn, nên nhanh nhẹn nhặt lên giúp anh.

Lúc cô đưa giấy tờ trả lại, ngước lên thì cảm thấy da đầu căng đau, hoá ra tóc bị mắc vào nút áo của anh. Tóc cô để dài rất lâu, bình thường ngoại trừ chỉ cắt tỉa đơn giản chứ chưa hề cắt ngắn bao giờ, nên giờ đã rất dài. Hôm nay trước lúc cô đến Vương thị còn xoã tóc xuống, ngắm vuốt cho thật xinh đẹp rồi mới đi đến đây.

“Đừng nhúc nhích.” Anh kẹp hồ sơ dưới nách, hai tay gỡ tóc giúp cô.

Tư thế của cô rất khó chịu, người muốn đứng thẳng cũng không thẳng được. Không biết anh cố ý hay là vô ý mà nhích gần nửa bước, đầu cô tự nhiên dựa vào người anh. Cô cúi đầu, nhìn ngón tay anh từng chút gỡ lọn tóc quấn quanh nút áo. Anh rất cẩn thận, không hề làm đau cô, động tác nhẹ như chạm vào tim Trình Tiêu. Giờ khắc này, cô muốn nó dừng trôi.

“Được rồi.” Anh nói.

Trình Tiêu ngượng ngùng cười cười, sau đó đứng thẳng lên.

Tóc đã gỡ khỏi nút áo, nhưng vẫn quấn quanh đầu ngón tay anh, nên hai người vẫn rất gần nhau. Cô ngước lên nhìn vào mắt anh. Anh nhìn cô không nói lời nào, ánh mắt phức tạp không thể che hết, có lưu luyến, có sợ sệt, có chờ đợi... Trái cổ anh bỗng nhúc nhích, ánh mắt hơi mơ màng, lập tức giữ chặt sợi tóc cô, chậm rãi cúi hôn.

Nụ hôn thật nhẹ, có e dè và dò hỏi, đã lâu giờ mới thân mật lại làm tim Trình Tiêu khẽ run lên.

Bờ môi anh hơi lạnh, lại vô cùng mềm nhẹ, anh chưa bao giờ dùng cách hôn dè dặt này hôn cô, cảm giác này giống như sợ bản thân sơ ý thô bạo làm cô sợ hãi.

Đột nhiên, không biết thang máy xuống đến đâu mà ngừng lại. Trình Tiêu hoảng hốt, lập tức đẩy anh ra, đứng tách ra xa.

Khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài lại không có ai. Song khiến hai người một lần nữa rơi vào không gian khép kín, không khí không còn như vừa nãy. Trình Tiêu đẩy anh ra, làm anh bỗng nhiên quay về với hiện thực tàn khốc.

Vương Nhất Bác quay mặt chỗ khác, thản nhiên giải thích: “Vừa rồi xem như không có gì, em đừng để trong lòng.” Đột nhiên khôi phục thành Vương Nhất Bác lạnh lùng không gì sánh bằng như trước kia.

Trên môi còn vương lại cảm giác dịu dàng vừa rồi, giờ liền nghe thấy câu nói như thế, Trình Tiêu đau xót, cô không tin, cô không tin nụ hôn của anh mang tâm lý chia tay. Trình Tiêu muốn hỏi lại, mấp máy miệng, lại cảm thấy phí công, lúc anh kín miệng mà cố buộc anh trả lời, quả thật chỉ tự làm mình mất mặt. Anh sẽ dùng phương thức ác độc để tự vũ trang cho mình, nói những lời làm tổn thương cô, và cũng làm tổn thương cả anh.

“Điềm Điềm.” Trình Tiêu gọi anh.

Vương Nhất Bác nghe hai chữ ấm áp ấy, thoáng kinh ngạc xoay lại. Trình Tiêu nhân cơ hội vòng hai tay lên cổ anh, rướn lên chủ động hôn anh.

Lúc ấy cô rất sợ anh sẽ đẩy cô ra, rồi tàn nhẫn nói: “Cô Trình, xin cô tự trọng.” Nếu anh làm vậy, cô không chắc mình có còn can đảm gặp lại anh không nữa. Vì thế Trình Tiêu ép sát anh hơn, không để cho anh xoay sở hay là có kẽ hở để từ chối, dồn dập mà mới lạ cố chấp hôn anh, nôn nóng mút mát cắn liếm môi anh, khẩn thiết chờ mong anh đáp lại.

Anh mỉm cười, suy nghĩ và hành động đều chậm một giây mới bắt đầu hôn trả.

Không biết đã kiềm nén quá lâu hay quá kích động mà anh hôn vô cùng mãnh liệt.

Anh ôm siết cô vào ngực, tựa như muốn vùi cô vào lòng. Tay kia đỡ đầu cô, để cô gần sát anh. Không còn mang vẻ e dè vừa rồi, mà như thuỷ triều, ồ ạt cướp mất hơi thở cô.

Xấp hồ sơ lại rơi xuống đất, hợp đồng xoà ra, giấy A4 trắng bay lả tả vương vãi đầy đất.

Trước kia Trình Tiêu luôn không nghĩ ra vì sao môi lưỡi của anh lại mềm ngọt thơm mát nhường này, chỉ cần hôn thôi đã khiến người ta không ngừng lại được, giống như là thuốc phiện vậy. Biết rõ không thể dính vào, nhưng một khi đã dính, sẽ khiến người ta vui vẻ mà sa chân. Có phải cũng giống như anh, một khi có quan hệ, dù trời có sụp đất có nứt cũng vẫn cứ muốn yêu?

Trình Tiêu đã ý loạn tình mê, không quan tâm cửa thang máy bao nhiêu lần mở ra, rồi bao nhiêu lần đóng lại, có bao nhiêu người ngạc nhiên nhìn thấy họ, hoặc là có bao nhiêu người xấu hổ xoay đi chỗ khác.

Cô chỉ biết, cô cần Điềm Điềm yêu cô, người khác nói thế nào, thấy thế nào, nghĩ thế nào, họ không cần quan tâm. Anh chính là niềm vui của cô, là hạnh phúc của cô, thậm chí là toàn bộ thế giới của cô...

Điềm Điềm là của Trình Tiêu, Vương Nhất Bác là của Trình Tiêu, vĩnh viễn mãi mãi đều là của Trình Tiêu.

“Tiêu Tiêu,” Anh hôn cô, trong giọng nói nhỏ có cảm xúc không khống chế được, “Không được rời xa anh, không được quên anh, càng không được rõ ràng là nhớ anh mà giả vờ làm người lạ. Em có tin em mà làm thế với anh lần nữa, anh sẽ phát điên, anh nhất định sẽ phát điên hay không.”

Trình Tiêu ngấn lệ gật mạnh đầu: “Em không bao giờ rời xa Điềm Điềm nữa, có đuổi em cũng không đi.”

Hôm đó, gió rét thổi lạnh buốt thành phố A, nhưng toàn thân Trình Tiêu đều ấm áp dễ chịu. Nhiều năm rồi, lòng cô chưa từng nhẹ nhàng thế này. Cảm giác sống vì bản thân mình, hoá ra lại tự do đến vậy.

Cô ngồi taxi về Đường Kiều, cứ cười ngây ngô dọc đường về. Thỉnh thoảng hồi tưởng lại anh và cô làm trò hôn nhau trước mặt nhiều người như vậy, thì xấu hổ muốn chết, không khỏi đưa tay che mặt. Tài xế là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn cô hành động kì quặc, nên cứ chốc chốc lại nghi ngờ nhìn cô.

Đến khi anh ta nhìn cô lần nữa, Trình Tiêu mới quay lại: “Tôi đang yêu.”

Chàng trai không nhịn được cũng nở nụ cười với cô.

“Chúc mừng chị, tôi tặng chị một ca khúc.” Chàng trai nói rồi mở bài [Em yêu anh]. (*)

Vẫn thường thấy bản thân mình qua đôi mắt anh, niềm hạnh phúc phản chiếu.

Sợi dây liên kết chúng ta nắm giữ trong tay là sự chỉ dẫn cho hai ta tới ngày mai.

Không cần biết gần hay xa, thế kỷ khi mà chúng ta ôm chặt nhau nơi thiên đường hay lang thang trong sa mạc.

Em yêu anh em sẵn sàng làm bất cứ điều gì trong cuộc sống mà em chưa biết đến

Em yêu anh em sẽ để anh tiến bước về phía trước và quyết định bên lề thế giới

Đôi khi em thực sự không hiểu được anh nhưng anh lại hiểu được chúng ta

Đôi khi hai con người trở nên gần gũi là vượt qua được nỗi đau để chứng tỏ điều đó

Như mối lo và không chắc chắn, em bướng bỉnh và đòi hỏi sợ để anh thấy em sợ hãi, thế nên anh đừng giận nhé

Em yêu anh hãy để em lắng nghe khi anh mệt mỏi và sợ hãi

Em yêu anh em muốn hôn lên trái tim anh điều đó thật quá gượng ép

Em giữ tình yêu để đẩy lùi mưa gió

Giữ lại cơn bão, chỉ muốn để anh được thở

Niềm tin đã mất đi, cần thời gian để lấy lại

Ước mong rối bời với sự ngờ vực chẳng thể thấy rõ tương lai

Bởi vậy một cái ôm chặt có thể mang lại đủ sức mạnh và lòng can đảm

Em yêu anh bởi vậy em muốn đi để hiểu hết cuộc sống

Em yêu anh hãy để em lắng nghe khi anh mệt mỏi và sợ hãi

Em yêu anh em muốn hôn lên trái tim anh điều đó thật quá gượng ép

Bất cứ đâu chúng ta tới, chúng ta đều đi cùng nhau, cùng nhau ngắm những vì sao

Bước ra khỏi khu rừng, sẻ chia những kỷ niệm

Để hiểu được lòng đố kị phải chờ mặt trời sau cơn mưa

Để chúng ta hiểu rõ bản thân mình hơn, để tìm thấy ý nghĩa dành cho nhau (**)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top