Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày nọ, Ngô Uy Minh luận đàm với Trình Tiêu.

“Tiêu Tiêu, em đoán xem lí tưởng trước đây của anh là gì?”

“Vợ đẹp, con ngoan.”

Ngô Uy Minh ho một cái, “Cái đó cũng là một trong những lí tưởng. Nhưng còn cái lớn chút.”

“Lớn à, chẳng lẽ trở thành đại gia? Thật ra em cảm thấy đó cũng là mục tiêu của phần lớn những người bình thường.”

“Anh không đủ sức mơ cao thế đâu.”

“Còn như cao chút nữa, hay là cầu mong thế giới hoà bình?” Ngô Uy Minh nghe xong, liếc cô trắng mắt, Trình Tiêu vội vàng sửa lại: “Còn không anh muốn giải phóng toàn nhân loại?”

“...”

Ngô Uy Minh nghẹn một hồi, mới nói: “Tiêu Tiêu à, anh phát hiện em với phụ nữ thì công bằng, nhưng với đàn ông thì hết sức khắc nghiệt.”

Trình Tiêu bĩu môi, “Anh ở chỗ này mà nói chuyện lí tưởng lớn lao mới kì cục thì có.”

Lúc này, hai người vừa đi toilet xong đang ngồi ở đại sảnh quán karaoke tán dóc, những đồng nghiệp khác ở Đường Kiều đang trong phòng hát hò.

Đang nói chuyện, một cô gái từ căn phòng bên trái đi ra, tay cầm điện thoại. Cô ấy lảo đảo, rõ ràng là đã khá say.

“Không! Anh đừng thế mà!” Cô gái nhờ men say, hét vào điện thoại.

“Anh không thể đối xử với em như vậy, Anh Tùng.” Cô gái khóc nức nở nói, người dần dần trượt dọc theo tường, ngồi xổm xuống đất.

Trình Tiêu càng nghe càng cảm thấy giọng nói này quen tai, vì vậy cẩn thận quan sát dáng lưng cô gái lần nữa.

Là cô ấy.

Trình Tiêu vội vàng bật dậy.

“Em quen hả?” Ngô Uy Minh hỏi.

“Cô ấy là thư kí của tổng giám đốc Vương thị.”

Trình Tiêu đỡ cô đứng lên.

“Thư kí Lâm, tôi là Trình Tiêu đây.”

Tiểu Lâm ngước lên, hai mắt đẫm lệ, lớp phấn trang điểm kĩ lưỡng gần trôi hết. Cô gật gật đầu, chứng tỏ mình vẫn còn tỉnh táo.

Ngô Uy Minh định đẩy cửa phòng báo cho bạn bè tiểu Lâm bên trong biết.

“Đừng.” Tiểu Lâm cản anh, “Tôi không muốn người khác thấy bộ dạng này của mình.”

Ngô Uy Minh thấy Trình Tiêu ra hiệu, nhẹ rời đi, về phòng với đồng nghiệp.

Lập tức, Trình Tiêu dẫn tiểu Lâm vào toilet rửa mặt, sau đó về lại ghế sofa. Trước sau tiểu Lâm không nói thêm câu nào. Rửa sạch lớp trang điểm còn lại trên mặt, mang thêm hai mắt đỏ hồng, tiểu Lâm thiếu một ít sự linh hoạt ban ngày.

Hồi lâu sau, tiểu Lâm dần bình tĩnh, mới lên tiếng.

“Tôi là người thất bại, người ta rõ ràng không thương mình, mà tôi cứ mãi cưỡng cầu.”

Ở Vương thị cô làm việc luôn giỏi giang tháo vát, lần này kể về tình yêu thất bại của bản thân cũng nắm ngay điểm chính, đi thẳng vào vấn đề. Thế nhưng, lại làm Trình Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười.

Đang lúc người ta tình yêu trắc trở, phải khuyên thế nào?

“Cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, trang nhã, tương lai thênh thang, quên anh ta đi, sau này nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.” Hay là nói, “Không sao, rõ tại anh ta không có phước.”

Những câu đó Trình Tiêu nói thầm trong bụng, cố nén không nói ra miệng.

Cái kiểu khuyên “đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng”* ấy, nhất định không có hiệu quả. Vì thế, cô chẳng khuyên lời nào, chuẩn bị lắng nghe.

(*Đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng: ý chỉ người chỉ biết mạnh miệng mà không biết thực tế.)

“Anh ấy nói anh ấy sẽ không yêu tôi.”

“Anh ta có gia đình rồi?”

Tiểu Lâm lắc đầu.

“Tuổi tác cách biệt?”

Tiểu Lâm lại lắc đầu.

“Giới tính có vấn đề?”

“...”

“Vậy anh ta bị gì?”

Tiểu Lâm lần này không trả lời liền.

Chốc lát, Trình Tiêu giật mình, hai cô không quen biết gì nhiều, mà cô hỏi nhiều quá.

“Tôi muốn về.” Tiểu Lâm xoa trán nói.

“Cô uống rượu, không thể lái xe được.” Trình Tiêu nhắc nhở. Tiểu Lâm ngoan ngoãn lấy chìa khoá xe trong xắc tay ra đưa Trình Tiêu.

“Tôi...” Trình Tiêu lập tức xua tay, “Tôi cũng không lái xe.”

Vì vậy, hai người đón xe về chỗ tiểu Lâm ở.

“Cổ họng đau không?”

“Không đau, chỉ đau đầu với hơi choáng.” Tiểu Lâm tả sự khó chịu của mình.

“Hình như hơi sốt.” Trình Tiêu dò nhiệt độ trên trán cô.

“Để tôi kiếm chắc là vẫn còn thuốc cảm.”

“Khỏi cần. Tôi có bài thuốc gia truyền.” Nói rồi, Trình Tiêu chớp chớp mắt, “Uống xong khỏi ngay.”

Dứt lời, Trình Tiêu vào nhà bếp tìm trứng và rượu gạo, một lát thì nghe tiếng nấu nướng vang lên “xèo xèo” trong bếp.

Cô lại thò đầu ra hỏi, “Tiểu Lâm, cô thích mật hay đường đỏ.”

“Mật.” Tiểu Lâm nghi hoặc.

Vài phút sau, Trình Tiêu bưng chén rượu trứng chuyên trị cảm ra, sau đó cười híp mắt nhìn tiểu Lâm uống hết, tiếp đó để lại cách thức liên lạc, rồi mới yên tâm đi về.

Cô mới ra khỏi khu nhà, thì nhận được điện thoại của Ngô Uy Minh, mới sực nhớ lúc đi quên nói họ biết.

Ngô Uy Minh tức giận nói: “Tiêu Tiêu à, em y như mấy bà bác thích chõ mũi vô chuyện người khác quá.”

Trình Tiêu định cãi lại anh, thì thấy một người đàn ông đứng bất động ở đằng xa. Gương mặt kiên nghị của người đó thấy hơi quen quen, tự nhiên lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Anh ta đứng đó, nhìn nơi nào đó trên lầu. Trình Tiêu nhìn theo ánh mắt anh ta, là hướng phòng tiểu Lâm.

“Này─” Ngô Uy Minh ở đầu bên kia gọi.

“Đừng có khinh thường bà bác,” Trình Tiêu sực tỉnh nói, “Cả Nữ vương với Công chúa nhà anh cũng có ngày vinh quang chuyển thành bác gái đó.” Cô cúp máy, chuẩn bị kêu xe.

Ánh sáng loé lên, cô chợt nhớ ra người đàn ông đó, anh ta, là tài xế của Vương Nhất Bác.

Trên đường về nhà, cô cẩn thận nhớ lại trước khi đi tiểu Lâm có nói: “Anh ấy nói muốn báo đáp người ta, nên không muốn yêu tôi.”

Trình Tiêu phồng má thổi phù. Thời đại này rồi, còn có người như thế.

Sáng thứ Hai, cô lại đến sớm, sau đó thấy xe riêng của Vương Nhất Bác trờ tới.

Lần này, cô không làm kẻ theo dõi nữa, mà bấm thang máy đến lầu một. Kết quả, xe đậu ở đó, nhưng người đó đã rời khỏi xe.

Ngày hôm sau, Trình Tiêu ở cantin thình lình gặp người đó.

Anh ta và một người đang đi đằng trước, Trình Tiêu tính kêu, nhưng không biết xưng hô thế nào, tình thế cấp bách đành kêu: “Anh tài xế.”

Cantin công ty khá trống trải, nên khiến tiếng kêu của cô có vẻ còn vang vọng.

Người nọ quay lại, ngờ vực nhìn Trình Tiêu.

“Có chuyện gì không cô Trình?” Anh ta tất nhiên nhận ra Trình Tiêu.

“Muốn mượn anh tài xế nói mấy câu.”

Lúc này, đồng nghiệp bên cạnh người đó vui vẻ, “Cô à, đây là quản lí Quý, Quý Anh Tùng của phòng nhân sự. Không phải anh tài xế.”

Trước mặt nhiều người, cô lại lần nữa mất mặt.

Ai nói lái xe phải nhất định là tài xế.

Ở công ty, lúc trà dư tửu hậu Trình Tiêu nghe đề tài đồng nghiệp bàn nhiều nhất là cổ phiếu hoặc đầu tư. Mỗi lần Trình Tiêu được hỏi, cô đều tốt tính trả lời: “Tôi không hiểu cái đó cho lắm, nên không có mua.”

Người khác thường hay khuyên: “Có thể thử xem.” bằng giọng nói thành khẩn.

Trình Tiêu luôn nói trong lòng: tiền tôi kiếm được rất vất vả, lỡ có gì sơ suất e là tôi đi nhảy lầu mất.

Trình Tiêu nhớ hồi nhở từng lưu hành loại vé số cào trúng ngay. Xác suất trúng giải rõ ràng rất ít, nhưng người mua vé số vẫn chen chúc chật đến kiến cũng không lọt qua được. Trong mắt họ chỉ có người trúng giải, mà lúc ấy không thấy rất nhiều ánh mắt thất vọng ra về.

Mỗi người trong tiềm thức đều luôn cảm thấy bản thân mình khác với những người còn lại trên thế giới này, còn không thì cảm thấy mình may mắn hơn so với người khác.

Hiện tượng này giống như một cô gái yêu một chàng trai đào hoa, tình sử phong lưu trước kia của chàng trai chẳng những không làm cô gái cảnh giác, mà ngược lại còn làm cô ta có cảm giác tự hào. Cô ta cảm thấy mình trở thành người cuối cùng của chàng trai, vì sức hút của cô ta là đặc biệt nhất.

Trình Tiêu nếu cuối tuần không làm thêm giờ, thỉnh thoảng sẽ ở khu phố tình nguyện giúp đỡ những người cần trợ giúp về pháp luật. Có lúc sẽ có mấy cô gái, phần lớn mới mười mấy, hay vừa hai mươi tuổi, bản thân chưa có khả năng độc lập, lại còn mang thai. Mấy cô gái này dường như đều gặp phải đàn ông thiếu ý thức trách nhiệm.

Lần đầu nói chuyện với mấy cô ấy, Trình Tiêu đều thấy ngượng, không biết nên gọi thế nào.

Nếu gọi là bà, các cô còn rất trẻ; nếu gọi là cô, với phần bụng hơi nhô lên thì vừa sống sượng lại vừa lúng túng; nếu gọi vợ ông gì đó, vậy không phải quá châm chọc sao.

Các cô đáng được quan tâm, nhưng không đáng được cảm thông.

Nhưng mà, tình yêu của tiểu Lâm lại không giống thế.

2.

“Tôi với cô nói về một câu chuyện cũ nhé.” Quý Anh Tùng nói.

Trình Tiêu hứng thú nổi lên, chăm chú lắng nghe.

“Rất nhiều năm về trước, thành phố A có một tên lưu manh nổi tiếng, vì còn trẻ không hiểu biết nên gây lỗi lầm. Lúc nguy khốn, có một người bạn giang tay giúp đỡ, hơn nữa còn cho y mọi thứ như hôm nay. Cho nên y xem người bạn đó như anh em, tình nguyện vì cậu ấy mà mất mạng.”

Nói rồi, Quý Anh Tùng nín lặng. Thái dương bên trái anh ta có một vết sẹo, dài một tấc, miệng vết thương khá là sâu, giáp với viền trên lông mày, mà không mảy may tổn hại đến diện mạo anh tuấn của anh ta. Không cần nhiều lời, hai chàng trai trong mẩu chuyện ngắn này, một người là anh ta, còn người kia là Vương Nhất Bác.

Trình Tiêu nhíu mày. Chuyện này... nhưng mà, chuyện này... liên quan gì đến chuyện anh ta không thể thích tiểu Lâm? Cô nhịn không hỏi tới. Bởi vì câu hỏi này không hợp với bầu không khí nghiêm túc hiện giờ, hơn nữa, Quý Anh Tùng luôn trưng bộ mặt dữ tợn, bất kể nói hay cười, đều càng làm cô có phần kiêng dè.

“Tối hôm qua tôi thấy anh dưới lầu nhà thư kí Lâm.”

“Phải. Tôi nhận được điện thoại của cô ấy nên hơi không yên tâm phải đi xem.” Quý Anh Tùng trước mặt Trình Tiêu không quanh co lòng vòng, cũng không giật mình khi nghe Trình Tiêu nói, hiển nhiên anh ta cũng thấy cô.

“Nếu nói là quan tâm, không bằng cứ nói là nhớ. Kì thật anh thích cô ấy, không phải sao?”

Quý Anh Tùng nhìn Trình Tiêu, muốn nói lại thôi.

“Quản lí Quý, tôi lắm lời rồi. Nhưng chỉ lần này thôi.” Cô cho dù không biết chỗ dừng, cũng biết nhìn sắc mặt mà đoán ý. Nếu còn hỏi nữa, cô thật sẽ thành bà bác khiến người ta ngán ngẩm.

Buổi tối thứ Sáu, kỉ niệm năm năm ngày thành lập Đường Kiều, văn phòng luật tổ chức tiệc rượu ở khách sạn. Trình Tiêu cũng có mặt trong danh sách.

“Luật sư Trình.” Hoàng Gia Huỷ từ xa đi đến chào cô.

“Chào cô Hoàng.”

Hoàng Gia Huỷ xem như cũng là có tiếng trong thương giới thành phố A, nhà cô ta trước nay là khách hàng lớn của bọn Trình Tiêu, trường hợp này đương nhiên không thể thiếu cô ta.

“Đã lâu không gặp, nghe nói cô đổi chỗ làm rồi?”

“Tôi chỉ tạm thời bị điều đến Vương thị một thời gian.”

“À, sếp tổng của họ có quen biết chút ít với tôi, có thể nhân đây gởi gắm cô.” Lúc này đây, Hoàng Gia Huỷ lại lần nữa trưng ra vẻ mặt kiêu căng.

“Làm phiền cô Hoàng lo lắng.” Trình Tiêu ngoài miệng nói lời cám ơn, vẻ mặt lại chừng mực.

Hoàng Gia Huỷ không định trò chuyện với Trình Tiêu nữa, lấy ly rượu từ chỗ phục vụ, lập tức đi về hướng Vương Nhất Bác. Trong buổi tiệc, Vương Nhất Bác vì đi đứng không tiện, cũng chẳng thích đi lại nhiều. Còn bây giờ Vương Nhất Bác đang chuyện phiếm với mấy người làm ăn chung. Cách đó không xa, ánh mắt Quý Anh Tùng không giây phút nào rời khỏi Vương Nhất Bác, tức thì quản lí Quý dường như từ tài xế hoá thân thành vệ sĩ.

“Các vị tiên sinh anh tuấn, cho phép tôi gia nhập với nhé.” Hoàng Gia Huỷ ngắt ngang cuộc nói chuyện.

“Cái cô này vừa gặp tai nạn mới mấy ngày, giờ đã khoẻ khoắn tươi tắn rồi.” Ngô Uy Minh trước sau như một nhìn cô ta vẫn không vừa mắt.

Hoàng Gia Huỷ nhanh chóng hòa nhập cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông. Chiếc váy ôm sát người màu bạc lấp lánh trong đám âu phục đàn ông, từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong hoàn cảnh này, tất nhiên có thể phát huy triệt để thế mạnh của mình. Mấy người đàn ông bắt đầu chuyển đề tài sang Hoàng Gia Huỷ, rất là hào hứng. Tính cách Vương Nhất Bác không đặc biệt lắm, vì thích tiệc tùng sôi nổi thế này, mà hiện vẻ khá hài lòng.

Trong bữa tiệc, người mượn cơ hội để làm quen kết giao với Vương Nhất Bác đương nhiên không phải ít, vì thế không ngừng có người đến chạm cốc mời rượu, Vương Nhất Bác hiếm khi từ chối. Anh ta hình như rất thích uống rượu.

Trình Tiêu ở không bao lâu đã nhìn đủ đèn thuỷ tinh trong đại sảnh và các mỹ nhân trang điểm bự phấn, nên khá bực mình, vì thế đi ra hành lang bên ngoài hóng mát, lại đụng phải Vương Nhất Bác đang hút thuốc. Anh ta đối xử với người khác khá khôn khéo, nhưng quan hệ tốt quá nhiều, sau khi tươi cười trái lại làm những người đã từng giao tiếp với anh ta cảm thấy rằng, Vương Nhất Bác yêu ghét khó dò.

Anh ta có thể dùng nụ cười giữ người khác cách xa ngàn dặm.

Bây giờ Vương Nhất Bác đã thu nụ cười tươi thường thấy, mày nhíu lại, một mình lẳng lặng dựa vào tường. Biểu cảm này khiến Trình Tiêu không quen. Thỉnh thoảng anh ta nâng tay lên hút một hơi, sau đó khói trắng nhàn nhạt từ trong mũi phà ra. Đốm lửa lập loè nơi ngón giữa rọi vào ánh mắt tinh tường của anh ta.

Trình Tiêu không muốn quấy rầy anh ta, vì vậy chuẩn bị đến nơi khác đi dạo.

“Cô... Trình!” Vương Nhất Bác đột nhiên phát hiện, gọi cô.

“Ơ?” Cô nghiêng đầu nhìn.

Vương Nhất Bác đứng đối diện cô, hai tay buông thõng, khói thuốc không tắt. Nên làn khói lượn lờ mờ ảo quẩn quanh ngón tay giữa, sau đó bay lên rồi tản mất.

“Cô...” Anh ta muốn nói gì đó, bỗng ngập ngừng.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, mang theo tiếng huyên náo và ồn ào bên trong. Hành lang cũng chợt vì thế mà trở nên sáng sủa, đèn chiếu vào mặt Vương Nhất Bác làm anh ta không khỏi nheo mắt.

Mặt anh ta không vì cồn mà ửng hồng, mà càng uống càng trắng bệch.

“Vương tiên sinh, có chuyện gì không?” Trình Tiêu hỏi.

“Tôi định nói,” Anh ta nhìn cô, “Luật sư Trình, cô mặc bộ váy này rất đẹp.” Nụ cười ấy lại quay về trên mặt.

Trình Tiêu cũng cười, “Tôi tin rằng bất cứ cô gái độc thân nào ở trong đấy cũng mơ ước được nghe lời khen này từ anh.”

“Nhưng không bao gồm cô?”

Trình Tiêu kinh ngạc, “Tôi đương nhiên cũng rất vui.”

“Cô khách sáo rồi.” Vương Nhất Bác nói rồi bật cười quay vào nhập với đám đông trong đại sảnh.

Cả buổi tối gặp không ít khách hàng, tất cả mọi người đều mải chào hỏi nhau.

Trình Tiêu đang tiếp đãi khách hàng với Ngô Uy Minh, thì nghe có tiếng gọi kéo dài: “Luật──sư──Trình──”

Cô nghe tiếng gọi phản cảm quay lại, thấy người đến không ngờ là Chu An Hoè.

Cái này gọi là, oan gia ngõ hẹp.

Ngô Uy Minh nhíu mày nói khẽ, “Sao hắn cũng ở đây.”

“Ai bảo hắn là cậu ấm của Huy Hỗ chứ.”

Hai người đang nói, Chu An Hoè tay cầm ly rượu, đã đến gần.

“Luật sư Trình, hân hạnh mời cô một ly.”

“Cám ơn ý tốt của Chu tiên sinh, tôi không uống rượu.”

“Sao? Đây là cách Đường Kiều đãi khách đấy ư?”

“Tiêu Tiêu không uống được rượu, tôi thay mặt cô ấy mời Chu tiên sinh một ly.” Ngô Uy Minh chắn phía trước, tính chạm cốc với Chu An Hoè, lại bị Chu An Hoè né tránh.

“Vị tiên sinh này gọi tên luật sư Trình chúng ta thân thiết thật. Nếu là đồng nghiệp, không biết đây có được xem là quấy rối tình dục không nhỉ.” Hắn vì Trình Tiêu mà ngồi tù mấy tháng , tất nhiên ghi hận việc này trong lòng.

Hành động của Chu An Hoè làm vài người xung quanh chú ý. Lúc ấy, Vương Nhất Bác đúng lúc đứng cạnh bàn ăn rót rượu, tiểu Lâm đi cạnh anh. Anh đưa lưng về phía ba người Trình Tiêu, không biết có nghe thấy chuyện này hay không.

“Ô, Vương tổng!” Chu An Hoè bỗng thấy anh.

Vương Nhất Bác ngước lên, nâng ly xem như chào lại. Tiểu Lâm cho là anh sẽ giải vây cho Trình Tiêu. Lại ngờ đâu rằng, Vương Nhất Bác không nói được một câu.

Tiểu Lâm thấy thái độ của sếp, không dám nhiều lời.

Nếu là ngày thường, Trình Tiêu nhất định mỉa mai lại. Nhưng hôm nay là ngày vui của văn phòng luật, không thể phá hỏng bữa tiệc. Vả lại, Chu An Hoè chính là cố ý bới móc.

“Không ngờ được Chu tiên sinh mới nghỉ ngơi có mấy tháng, mà còn không ít sâu rượu trong bụng.” Trình Tiêu nhận ly rượu Chu An Hoè đưa trước mặt, mỉm cười nuốt ực hết ly.

Chu An Hoè lúc ấy còn không quên độc ác liếc Trình Tiêu một cái.

Trình Tiêu ngà ngà say, chếnh choáng lảo đảo từ toilet trở ra, Kiều Hàm Mẫn đang trò chuyện với khách khứa ra về.

Mọi người lục tục chào nhau.

Trình Tiêu cũng phụ tiễn khách.

Nhiều cô gái bên kia vây quanh Vương Nhất Bác lôi kéo làm quen, đến khi có người đi ngang mới ngượng ngùng dừng lại.

Kiều Hàm Mẫn cuối cùng lại ném cho cô một câu, “Tiêu Tiêu, em tiễn Vương tiên sinh nhé.”

Lệnh thầy khó cãi.

Vì thế, bây giờ Trình Tiêu ngồi trong xe Vương Nhất Bác. Lái xe là Quý Anh Tùng, ngồi ghế phụ là tiểu Lâm. Vương Nhất Bác và cô ngồi băng sau. Cô biết anh là khách hàng lớn, phải vô cùng tôn trọng, nhưng mà Vương Nhất Bác trước có tài xế sau có thư kí, mắc gì phải tiễn anh ta chứ.

Có điều trong bất hạnh cũng còn may mắn, may Kiều Hàm Mẫn không bảo cô tiễn Chu An Hoè.

Xe chạy đến đường Áo Thể Đông, không biết buổi biểu diễn của ngôi sao nào vừa kết thúc, xe cộ đông đúc, chen chúc trên đường phố. Xe của họ nhích từng chút rồi ngừng, bị kẹt hồi lâu.

Kẹt xe khoảng chừng gần hai mươi phút. May mà trong xe có điều hoà rất mát mẻ, cách âm cũng tốt, nên khiến người ta quyết an ổn ngồi trong xe.

Tiểu Lâm thấy xe đến gần ngả rẽ, liền quay lại hỏi, “Vương tiên sinh, chúng ta đến chỗ...” còn chữ “nào” đằng sau chưa ra đến miệng, đã ngừng lại.

Cô thấy Trình Tiêu dựa vào cửa kính xe, ngủ từ hồi nào. Còn sếp tổng của cô, dường như đã sớm biết, ngồi bên còn lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vương tiên sinh.” Tiểu Lâm gọi khẽ.

“Hmm?”

“Chúng ta?” Ngụ ý, là hỏi bây giờ nên làm gì.

Vương Nhất Bác mở mắt, nhìn khuôn mặt say ngủ của Trình Tiêu, ngẫm nghĩ.

“Đưa cô ấy về nhà cô vậy.”

Chuyện này... Tiểu Lâm nghĩ, chỉ còn mỗi cách đó. Vì cô nhận thấy, Trình Tiêu không phải ngủ, mà là say rượu. Cuối cùng cô cũng biết lí do Trình Tiêu không uống rượu.

Xe đến dưới lầu, tiểu Lâm mở cửa xe đi vòng qua đỡ Trình Tiêu. Nhưng mà, Trình Tiêu đã hoàn toàn ngủ say, bằng sức lực một cô gái như cô vốn là không thể. Tiểu Lâm nhìn qua Quý Anh Tùng nhờ giúp. Nhưng Quý Anh Tùng lại hoàn toàn làm lơ, ngồi bất động chờ Vương Nhất Bác lên tiếng.

“Cậu đưa thư kí Lâm về trước, tôi đỡ cô Trình lên đó.” Vương Nhất Bác chỉ thị đơn giản cho Quý Anh Tùng.

Câu này rất bất thình lình, suýt nữa làm cằm tiểu Lâm trật khớp tại chỗ.

Quý Anh Tùng vẫn là biểu hiện vĩnh viễn không thể lay chuyển, hoàn toàn không kinh ngạc. Anh bảo tiểu Lâm ngoan ngoãn giao chìa khoá nhà, sau đó kéo cô đi.

“Này──Vương tiên sinh anh ấy...” Đây rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp, cô tốt xấu gì cũng là bạn của Trình Tiêu, không thể thấy chết mà không cứu.

“Anh Tùng...”

Quý Anh Tùng nhìn sang làm cô rùng mình.

Tiểu Lâm lập tức im thin thít.

Sự lợi hại của sếp tổng lợi hại ở chỗ, anh ấy biết dùng người nào giải quyết việc gì. Ví như bây giờ, nếu trước mặt cô không phải là Quý Anh Tùng, mà là Trương Tam, Lí Tứ, Vương Ngũ, nói không chừng tiểu Lâm còn có thể không sợ cường quyền đấu tranh cho trong sạch của bạn bè.

“Vậy anh định đưa em đi đâu?” Tiểu Lâm khóc không ra nước mắt, vừa rồi rõ ràng là dưới lầu nhà cô rồi.

Vấn đề này cũng làm Quý Anh Tùng khó xử, anh dừng bước, nhíu mày nghĩ ngợi.

“Tạm thời đến chỗ tôi vậy.”

Đề nghị này thật không tệ.

Vương Nhất Bác ngồi trong xe, hai tay đặt trên đầu gối.

Lúc này, trời đã về khuya, trong tiểu khu cực kì vắng lặng. Giờ đã gần đầu hạ, trong bụi cỏ ven đường thỉnh thoảng lại có tiếng gáy của hai con dế mèn. Còn anh ngồi đây, có thể nghe rất rõ hơi thở khe khẽ của Trình Tiêu. Khi ngủ cô giống như đứa bé, miệng hơi he hé, hàm răng trắng lộ ra ngoài.

Trước kia có người hỏi, em ngủ như vậy, răng lộ hết ra, bộ không thấy lạnh sao?

Kết quả đổi lấy một trận cấu véo.

Vương Nhất Bác thở một hơi thật dài, chậm rãi xuống xe, sau đó vòng qua bên Trình Tiêu mở cửa.

“Tiêu Tiêu?” Anh thử gọi cô.

Không phản ứng.

Anh nhè nhẹ sờ sờ đầu cô, lại gọi tiếng nữa.

Vẫn không phản ứng.

Thế là, anh xoay người ôm cô. Anh ôm cô vào lòng đang chuẩn bị đứng lên thì đột nhiên khựng lại, cau mày, rồi cẩn thận đặt cô trở xuống.

Anh một tay vịn chặt đùi phải, một tay để trên mui xe, siết thành nắm thật chặt, đầu dựa lên vai, nửa khom người, đau đến nhắm mắt.

Một lát sau, một nhân viên bảo an đi tuần ngang qua, hỏi: “Tiên sinh, cần giúp gì không?”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, mỉm cười với người đó, rồi lắc đầu: “Không cần, cám ơn anh.”

Đợi nhân viên bảo an đi xa, Vương Nhất Bác đóng kín cửa xe bên Trình Tiêu. Anh ngồi vào ghế lái, hạ cửa sổ xe xuống, rồi châm một điếu thuốc. Có một cô gái về khuya đi qua, lâu lâu tò mò quay lại nhìn Vương Nhất Bác đang hút thuốc trong xe, anh liền tắt ngay đèn bên trong.

Lúc lâu sau, anh lần nữa đến cạnh Trình Tiêu, thay chân kia trụ chịu lực, sau đó cắn răng bế cô lên. Tiếp đó, ẵm Trình Tiêu đi một hơi vào toà nhà, đi thang máy, mở cửa vào nhà, đến phòng ngủ thả cô xuống. Trình Tiêu say ngủ kéo chăn, khoé miệng nhếch lên trong giấc mơ, đẩy tay Vương Nhất Bác ra, gối lên gối đầu trở mình.

Ngay lúc anh đứng thẳng dậy, đau đớn trên đùi phải gần như làm anh suýt ngất, anh bèn vịn góc giường, ngã ngồi trên sàn nhà.

Tiểu Lâm vừa đến chỗ ở của Quý Anh Tùng, thì Quý Anh Tùng liền bỏ đi.

“Anh Tùng, anh đi đâu vậy?”

“Tôi đã đưa em đến đây, em cứ nghỉ ngơi đi.”

“Vậy anh muốn đi đâu?” Tiểu Lâm truy hỏi.

“Tôi không yên tâm về Vương tiên sinh, nên quay lại xem.”

Nghe vậy, tiểu Lâm thở dài. Trình Tiêu say thành bộ dạng đó còn làm gì Vương Nhất Bác được, hơn nữa hai người họ không biết nên lo cho ai nữa à.

“Em đi với anh.” Nhưng cô chỉ đành nói thế.

Hai người đón xe quay lại. Chiếc Mercedes còn đậu ở đây, nhưng Vương Nhất Bác quên khoá cửa xe. Hoặc giả, không phải quên mà căn bản là không còn tay khoá cửa xe nữa, nghĩ vậy, tiểu Lâm mới giật mình hiểu được nỗi lo của Quý Anh Tùng.

Anh ấy làm sao ẵm được Trình Tiêu?

“Chúng ta lên đi.”

Tiểu Lâm vội vàng vòng qua xe chuẩn bị lên lầu, thì bị Quý Anh Tùng giữ lại.

“Đợi ở đây.”

“Nhưng...”

“Em không hiểu.” Quý Anh Tùng nói.

“Em không hiểu anh, hay không hiểu anh ấy?” Tiểu Lâm tức giận.

Quý Anh Tùng không đáp, buông tay cô ra.

“Anh đến tận lúc này chuyện gì cũng không chịu nói, em làm sao hiểu đây.”

“Chúng ta không hợp nhau.”

“Anh thử cũng không thử sao biết không hợp?” Tiểu Lâm cười khổ.

Quý Anh Tùng nhìn cô một cái, muốn nói gì đó lại thôi.

“Anh không cần dùng lời lẽ khách sáo khuyên em. Người chết tâm trên đời này nhiều mà, thêm em cũng chẳng nhiều thêm được.”

Đột nhiên, điện thoại Quý Anh Tùng vang lên.

Quý Anh Tùng bắt máy, chỉ nói một câu với Vương Nhất Bác rồi tắt ngay, và đi lên cùng tiểu Lâm. Đến cửa nhà, Quý Anh Tùng để cô ở ngoài cửa. “Lát nữa tôi gọi em.”

Quý Anh Tùng mở đèn phòng khách, nhìn quanh một vòng không thấy ai, rồi lại đi vào phòng ngủ.

Trình Tiêu đang đắp chăn, nằm ngủ trên giường rất ngon giấc, còn Vương Nhất Bác ngồi dưới đất tựa vào giường, mặt đầy mồ hôi.

“Vương tiên sinh.”

Vương Nhất Bác thấy anh, bất lực lắc đầu, “Anh Tùng, tôi không đứng dậy được, đỡ tôi một chút.”

Ngày hôm sau, Trình Tiêu và tiểu Lâm đón xe điện ngầm đi làm.

“Tôi mà uống rượu là ngủ say như chết, hôm qua chắc làm phiền cô dữ lắm.” Trình Tiêu mua báo sáng, xoa nhẹ đầu vẫn còn đau.

“Không, không phiền đâu.” Tiểu Lâm không biết nhắc từ đâu.

Đêm qua, ngay khoảnh khắc cô thấy Quý Anh Tùng đỡ sếp đi, mới hiểu được ý nghĩa câu “Em không hiểu” anh nói với cô. Vương Nhất Bác luôn hiếu thắng, chưa bao giờ đề cập đến chuyện khuyết tật của anh, còn anh luôn làm như người bình thường. Cho nên, có khi người bên cạnh hầu như đã quên mất vấn đề trên đùi anh, mà đối đãi với anh như một người bình thường.

Có lẽ, anh không muốn để bất kì ai nhìn thấy dáng vẻ anh vì khuyết tật bản thân mà bất lực, bao gồm cả Quý Anh Tùng.

Vương Nhất Bác khi đó, mặt đau tái nhợt, lại vẫn không quên quay lại nói với cô: “Thư kí Lâm, nhờ cô chăm sóc Trình Tiêu. Cám ơn.”

Cô làm việc nhiều năm bên cạnh anh, biết anh am hiểu nhất là khẩu xà tâm phật. Thế mà khi nói hai chữ “Cám ơn”, đó thật sự phát ra từ đáy lòng Vương Nhất Bác.

“Tiêu Tiêu?” Tiểu Lâm hỏi.

“Hử?” Trình Tiêu vừa đọc báo, vừa đáp.

“Cô trước kia có quen Vương tiên sinh à?”

“Trước đây anh ta có đến Đường Kiều.”

“Trước đó nữa thì sao?”

“Không quen.” Nói rồi, Trình Tiêu lật sang tờ khác.

Liên tục trong ba ngày Vương Nhất Bác không đến công ty, câu trả lời thuyết phục của phòng đối ngoại tổng giám đốc là “Vương tiên sinh đi công tác”.

3.

Đúng ngày thứ bảy, Vương Nhất Bác mang theo tin tức gây xôn xao thương giới trở về thành phố A.

Lúc đó Trình Tiêu vừa lúc tan làm, ở đại sảnh lầu một đột nhiên thấy một nhóm người hấp tấp đi vào. Còn Vương Nhất Bác như ánh trăng giữa bầu trời sao đi phía trước, đang nói chuyện với một thành viên hội đồng quản trị.

Tiểu Lâm thấy Trình Tiêu, “Luật sư Trình, vừa lúc gặp được cô, chốc nữa luật sư Kiều bên phòng luật Đường Kiều cũng đến đấy.”

“Vâng.” Cô lập tức thả tay xuống, quay người.

Quả nhiên không đến mười phút sau, Kiều Hàm Mẫn và tinh anh Đường Kiều chạy đến.

Chủ sở hữu tập đoàn Đông Chính là Chiêm Đông Quyến, là tên tuổi nổi tiếng giới nhà đất thành phố B. Một năm trước đây thành phố B phát hiện thành công mạch suối nước nóng ngầm ở vịnh Lam Điền vùng ngoại thành, Chiêm Đông Quyến thừa lúc đó chi một khoản tiền lớn thu mua. Tập đoàn Đông Chính còn đồng thời khai thác du lịch, quy hoạch toàn bộ khu đất công viên thành khu biệt thự suối nước nóng sang trọng. Không ngờ, sức tiêu thự biệt thự thấp hơn dự tính, gần như kéo đổ kế hoạch quay vòng vốn của Đông Chính, khiến hạng mục đất B02 nội thành thành phố B không thể khởi động đúng thời hạn, sau đó số tiền kí quỹ thế chấp rất lớn nộp cho chính phủ cũng tan thành bọt nước.

Lâm vào cảnh khốn khó, Chiêm Đông Quyến đề xuất kế hoạch với Vương Nhất Bác, muốn hợp tác với Vương thị.

Trong hội nghị, đoàn luật sư cùng các phòng cấp cao sẽ liệt kê toàn bộ điểm lợi và hại vào hợp đồng hợp tác, rồi báo cáo lại với Vương Nhất Bác và ban giám đốc.

“Ngoại trừ những cái này, tôi còn cần kế hoạch giao thông và quy hoạch thị chính chi tiết nhất của thành phố B.” Vương Nhất Bác lẳng lặng nghe xong mới nói, “Hơn nữa phải cho Chiêm Đông Quyến biết rằng, Vương thị chúng ta không chỉ rót vốn mà còn muốn tất cả cổ phần của vịnh Lam Điền.”

“Chỉ sợ điều này là không thể được, đây là khởi đầu lại của tập đoàn Đông Chính, họ sẽ không dễ dàng buông tay.”

“Giám đốc Tiết,” Vương Nhất Bác nhếch môi, mỉm cười với hắn, “Xin đừng bao giờ ở trước mặt tôi nói ba chữ không thể được đó. Các người hẳn là phải trả lời chắc chắn với tôi là sẽ cố gắng hết mức, hoặc là không được.”

Tiết Kỳ Quy im lặng, sửa lại đáp: “Vâng.”

“Vương thị sẽ không khom lưng trước ai, hay bị người ta điều khiển. Anh ta cần tiền của chúng ta, vậy thì phải do chúng ta quyết định, đây mới là giao dịch.”

Vương Nhất Bác ném những lời này ra rồi lập tức bỏ đi, tiểu Lâm lập tức đuổi theo. Làm cô thấy lạ nhất là, từ đầu đến cuối Vương Nhất Bác không liếc mắt đến Trình Tiêu lần nào, chẳng lẽ thật sự là không quen.

Để lại những người đó bắt đầu vắt hết óc, lúng túng bàn bạc đối sách. Trình Tiêu là nhân viên Vương thị, còn là người của Đường Kiều, tất nhiên sẽ bị mọi người sai bảo. Cô nghĩ, tập đoàn Đông Chính tìm ai hợp tác chẳng được, gặp phải Vương Nhất Bác quả là rước sói vào nhà.

Ngày hôm sau, vẫn đang giai đoạn thảo hợp đồng lại bị tập đoàn Đông Chính xào nấu thành hai tiêu đề, phụ thêm hình ảnh mấy ngày trước Vương Nhất Bác xuất hiện ở vịnh Lam Điền thành phố B. Mở đầu phiên giao dịch được một tiếng, cổ phiếu Đông Chính liền bắt đầu tăng lên. Hàng loạt cuộc gọi đến phòng quan hệ xã hội của Vương thị.

Tiết Kỳ Quy hỏi: “Vương tiên sinh, chúng ta có cần mở một cuộc họp thông báo rõ ràng không.”

“Họ càng vội vã, gấp rút, anh hẳn càng yên tâm mới đúng.” Vương Nhất Bác nói rồi cầm điện thoại bảo tiểu Lâm nối máy đến Chiêm Đông Quyến ở thành phố B.

Chiêm Đông Quyến hiển nhiên đã nhận được tin Vương thị muốn thu mua vịnh Lam Điền, hai người chào hỏi xong Chiêm Đông Quyến vào ngay trọng tâm.

Vương Nhất Bác đáp: “Chiêm tổng ra giá hơi không hợp lí.”

“Nên mới nói Vương tổng à, tôi dù cho có bán, có lẽ Vương thị cũng nuốt không nổi.” Chiêm Đông Quyến bên kia mỉm cười nói.

Vương Nhất Bác lập tức cười theo, “Tôi có mua hay không không cần Chiêm tổng lo lắng, nhưng về phần giá trị bao nhiêu, không chừng còn cần Chiêm tổng định giá lại.”

Tối đó, Ngô Uy Minh nói chuyện điện thoại với Trình Tiêu kể chuyện hai nhà Chiêm, Vương.

“Chiêm Đông Quyến so với Vương Nhất Bác, vẫn còn non quá. Có điều nghe nói người đó mặt mũi không tệ, với Vương tổng của em đều được gọi là nhân trung long phượng.”

Trình Tiêu cười, nhưng không nói gì.

Ngô Uy Minh còn nói: “Anh cuối tuần đi thành phố B công tác, em muốn đi nhờ xe về nhà không.”

“Tốt quá, hiếm khi anh tốt bụng như thế, em vừa hay cuối tuần này không có việc gì.”

Đi đường khoảng ba, bốn tiếng, họ đến nơi là vào giữa trưa, Trình Tiêu gọi điện xong liền mời Ngô Uy Minh đi ăn cơm.

Một người đàn bà vừa vào đến cửa đã nhìn xung quanh, vừa thấy Trình Tiêu thì cười vui vẻ.

“Tiêu Tiêu─"

Dì Nhậm.” Trình Tiêu lập tức quay sang giới thiệu với Ngô Uy Minh.

“Dì Nhậm còn trẻ thật.” Ngô Uy Minh nịnh nọt.

“Ngô tiên sinh, hay nghe Trình Tiêu nhắc đến cháu, cám ơn cháu đã giúp đỡ con bé.” Bà vừa nghiêng người đón ly trà, vừa nói với Trình Tiêu: “Hôm trước dì còn nhắc tiểu Tạ, sao Tiêu Tiêu vẫn chưa về thăm chúng ta.”

“Chị đâu ạ?”

“Trên lầu, tiểu Tạ đang tưới hoa với nó. Con đi thắp nhang cho ba trước đi.” Dì Nhậm nói xong bèn dẫn Trình Tiêu và Ngô Uy Minh đi về phía phòng thờ.

Trình Tiêu vừa cắm nhang xong, chợt nghe ngoài cửa có người kêu: “Mẹ, ba đâu rồi?”

Ngô Uy Minh nghe tiếng nói quay lại nhìn, người vừa đến là cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc đồ bộ ở nhà vẫn có vẻ rất hoạt bát. Anh chưa từng nghe Trình Tiêu kể chuyện gia đình cô, nhưng cũng đoán được đây là chị của Trình Tiêu. Chàng trai trẻ đi theo sau là tiểu Tạ cùng tưới hoa với cô ấy.

“Đây là chị của em Trình Thần. Đây là Tạ Minh Hạo.” Cô giới thiệu với Ngô Uy Minh.

“Ba đâu mẹ? Lần trước Minh Hạo làm nở hoa quế giùm con, thơm lắm.” Khi nói chuyện, ánh mắt Trình Thần nhìn chằm chặp Ngô Uy Minh, Ngô Uy Minh định chào cô, thì mắt cô lại lướt đi, dường như không chú ý đến anh. Cô ấy cũng không hỏi han đến Trình Tiêu.

Anh bỗng cảm thấy kì lạ.

Lúc ăn cơm, Trình Thần thấy ghế trống, đột nhiên hỏi.

“Ba lại ra ngoài ăn tiệc rồi sao?”

Ngô Uy Minh chợt hiểu ra rồi.

“Anh nhìn thấy rồi?” Sau khi ăn xong, Tạ Minh Hạo dỗ Trình Thần ngủ trưa, dì Nhậm dọn dẹp, còn Trình Tiêu ngồi trên sofa hỏi Ngô Uy Minh.

“Có hơi lạ lùng.” Anh nói thẳng.

“Chị chỉ nhận ra ba người, dì Nhậm, anh Minh Hạo, với ba em. Người khác bao gồm cả em, cũng sẽ bị chị ấy tự động loại bỏ. Nhưng chỉ cần không nói chuyện, mọi người sẽ nghĩ chị ấy rất bình thường.” Trình Tiêu nói rất bình tĩnh. “Đã nhiều năm, nhà em hoàn toàn chấp nhận tình trạng này rồi.”

Anh nhìn Trình Tiêu, mơ hồ hiểu ra sự kiên cường và cố chấp của cô bạn thân này là từ đâu đến.

Trong phòng ngủ, Tạ Minh Hạo vén chăn giúp Trình Thần đang ngủ say.

Trình Tiêu dựa cửa mỉm cười nhìn hành động của Tạ Minh Hạo, “Họ nói khi còn bé anh cũng kiên nhẫn thế này, đứng ở cửa trường chờ chị tan học, dù chị cáu giận với anh, anh cũng không tức giận.”

“Sớm muộn gì, trên đời này cũng sẽ có một người như vậy với em.”

“Chị có chuyển biến tốt không?”

“Đương nhiên là có, nói không chừng lần sau em về, cô ấy sẽ nhận ra em.”

“Lần nào anh cũng nói vậy.” Trình Tiêu cười khổ, “Chị luôn không ưa em, đây mới là nguyên nhân cơ bản chị không biết em.”

“Suỵt──” Anh ra dấu Trình Tiêu nói khẽ, “Em nói vậy, Thần Thần nghe được sẽ không vui. Chị em ruột làm gì có thích hay không thích. Em là luật sư nổi tiếng rồi, còn nói chuyện nhỏ mọn vậy.”

“Hiếm có ai như anh không rời khỏi chị.” Trình Tiêu than thở, dù là người nhà cũng khó làm được.

“Anh cảm thấy có thể chăm sóc Thần Thần là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này, hơn nữa cô ấy hiện giờ còn nghe lời đáng yêu hơn trước đây nữa.” Tạ Minh Hạo nói, “Em chừng nào về lại thành phố A đi làm? Anh có vài việc muốn nhờ em giúp.”

Trình Tiêu muốn nói: “Làm ổ ở đây luôn không đi, được không?”

Sáng sớm hôm sau, Trình Tiêu có điện thoại.

“Tiêu Tiêu, là tôi. Trưa nay có rảnh không?”

Giọng nam không xưng tên làm Trình Tiêu ngẫm hồi lâu mới nhớ ra là Dương Vọng Kiệt. Người này đi công tác nhiều ngày không gặp, cô hầu như lại chẳng nhớ gì cả.

“Tôi giờ ở thành phố B, giữa trưa mới về, có chuyện gì?”

“Đám cưới của bạn, muốn mời em đi cùng. Tôi lái xe đến thành phố B đón em ngay nhé?”

“Không cần, cũng giống tôi đón xe thôi. Anh đến cổng đường cao tốc chờ tôi đi.” Nhiệt tình không thể từ chối, cô đành đi thôi.

Theo Dương Vọng Kiệt giới thiệu, chú rể tên Doãn Tiêu, là bạn hồi đi học của anh, cũng có chút danh tiếng trong giới đất đai. Đến tiệc cưới thì thấy, quả nhiên phô trương không ít. Trình Tiêu tự nhiên hối hận bản thân ăn mặc bình thường đi đường mệt mỏi. Họ đến bữa tiệc thì đã gần đến giờ làm lễ, nhiều bàn phía sau đã ngồi đủ, chú rể liền xếp họ vào bàn phía trước.

Trình Tiêu vừa ngồi xuống nhìn, trong lòng chấn động. Thật là trái đất tròn, người bên cạnh không phải ai khác, mà là Vương Nhất Bác.

Bàn này đều toàn nhân vật khó đối phó, Dương Vọng Kiệt làm kiến trúc sư nhưng là tiểu bối, chú rể dẫn đến giới thiệu đều là những người có tiếng và có thế lực đã từng nhìn thấy, sau đó anh lại bị kéo đi làm phù rể thứ hai, để lại một mình Trình Tiêu ở đó.

“Lần trước thương nhân nước ngoài chụp tấm C-19 nghe nói là muốn làm plastic.”

“Vùng đó chưa rành hết đã đòi làm Địa Vương.”

“Người ta gặp nạn ngã nhào chẳng phải đến lượt lão già ông cười ư.”

...

Người trong bàn nói tiếp tục đề tài vừa nãy của họ. Trình Tiêu nghe mà thấy tẻ nhạt vô vị, chẳng qua chỉ là mấy vụ đất đai vớ vẩn với mấy ông bụng bia đang bàn vấn đề tiền muôn bạc vạn thôi.

Vậy mà Vương Nhất Bác hình như khá vui với đề tài đó, dù không góp lời nhưng lại hứng thú ngồi nghe. Đương nhiên, dựa vào lợi ích của Vương Nhất Bác, nét mặt giả vờ thích thú cũng hết 9,9 phần. Còn 0,1 phần còn lại, đó là cười rất khôi ngô, có đi làm diễn viên trường phái thần tượng cũng phải diễn xuất khiêm tốn tí, bằng không người nào thuộc phái thực lực chẳng phải sẽ sống bằng không khí sao?

Trình Tiêu vụng trộm đưa mắt ngắm anh.

Trước kia cô và tiểu Lâm có nói đến một vấn đề, “Cô có nhận ra lúc sếp chúng ta không cười không, hình như đằng sau gió lạnh từng cơn thổi tới á.”

“Chẳng lẽ lúc cười lên thì biến thành gió xuân?” Trình Tiêu tò mò.

“Ai nói. Sếp mà cười lên thì lại là từng cơn gió lạnh.”

4.

Đột nhiên nghĩ đến câu ấy, Trình Tiêu không khỏi phì cười. Nếu Vương Nhất Bác nghe có người thì thầm sau lưng anh ta như vậy, không biết có cảm tưởng gì.

Tiếng cười khúc khích khó hiểu trong bữa tiệc ồn ào không nghe rõ lắm, nhưng đủ gây nên ánh mắt nghi ngờ của Vương Nhất Bác ngồi cạnh.

“Tôi...” Trình Tiêu giải thích, “Tôi cảm thấy câu người điều khiển chương trình nói vừa nãy thật buồn cười.” Vừa nói khỏi miệng, lại thấy hối hận. Cô cần gì phải sợ anh ta, trong giờ làm là sếp, nhưng hết giờ có cười khúc khích cũng chả phạm pháp.

“Luật sư Trình tâm trạng không tồi.” Vương Nhất Bác nhấp ngụm rượu, buông một câu nhận xét với Trình Tiêu.

“Tàm tạm, tôi vừa không tiếc nuối cô dâu không phải là tôi, vừa không oán giận chú rể sao lại là anh ta. Vì thế vừa vui cho họ đồng thời vừa vui cho bản thân.” Cô không muốn mỗi lần trước mặt anh ta đều ở thế yếu.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, rõ ràng không ngờ tới cô gái này lại trả lời nhiều đến vậy, dường như quan tâm, “Bản thân tôi thấy tò mò, chú rể sau này làm luật sư Trình oán giận sẽ là người thế nào nhỉ?”

Cô nếu không phải vì giữ gìn hình tượng luật sư rực rỡ trước mặt quần chúng đã quát anh ta “miệng xúi quẩy” rồi. Nhưng trước mặt sếp lớn giỡn cũng phải có mức độ, miệng nói: “Nếu được kết hôn với người tuyệt vời như Vương tiên sinh, không chỉ tôi, mà toàn bộ các cô gái còn độc thân ở bữa tiệc này đều rơi nước mắt.”

Vương Nhất Bác khá là tự kỉ gật đầu, rõ ràng là chiêu vuốt mông ngựa này làm anh ta cực kì hài lòng.

“Mi Mi, anh ấy ở đây. Mình ở trên sân khấu nhìn thấy.” Cô dâu Khanh Hiểu Nguyệt quay về phòng thay đồ cuối hành lang đổi lễ phục, sau khi ngồi lúc lâu mới nói.

“Ai?” Phù dâu đang cài nút giúp cô, bất chợt không hiểu.

“Vương Nhất Bác.”

“À.” Phù dâu nói, “Anh ta chỉ là khách của Doãn gia đến dự thôi. Hiểu Nguyệt, hôm nay cậu mệt rồi, đừng nên suy nghĩ nhiều.”

“Mình còn nghĩ gì được, chẳng lẽ sẽ khờ khạo cho là anh ta vì mình mà cướp cô dâu sao?” Cô dâu Khanh Hiểu Nguyệt cười khổ, “Thật ra sau đó mình đã hiểu, mình và các cô ấy đều không được anh ta để ý. Nhưng có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng không biết, có đôi lúc anh ta làm các cô ảo tưởng rất nhiều.”

Khanh Hiểu Nguyệt vừa gỡ lúp cài đầu, vừa nghĩ đến người đàn ông đó.

Vương Nhất Bác đối xử với phụ nữ luôn khiêm tốn nhã nhặn lịch sự, dù đối phương là cô gái xa lạ tình cờ nói chuyện hợp ý anh ta cũng sẽ đến gần, rồi như thì thầm khe khẽ, làm người đó vành tai đỏ ửng tim đập thình thịch. Thế nên, rất nhiều người khác giới đều có vài ý nghĩ đen tối trong đầu, tất nhiên trong những người đó cũng có Khanh Hiểu Nguyệt.

Đàn ông như vậy, cho dù vẫn hoài thờ ơ cũng có thể thu được hồn vía người ta, đừng nói lời nói và việc làm còn thân thiết đưa đẩy như thế.

Vừa rồi, cô đứng trên sân khấu thấy Vương Nhất Bác không để ý gì nói chuyện với cô gái trẻ ngồi cạnh. Cảnh tượng như vậy làm lòng cô rung lên, giống như đó chính là Khanh Hiểu Nguyệt cô của mấy tháng trước.

“Nguyệt Nguyệt, đã xong chưa?” Át tiếng rầm rĩ của bữa tiệc, tiếng chú rể Doãn Tiêu gõ cửa thúc giục bên ngoài.

Thôi đi, thôi đi.

Ngay từ đầu, tất cả đều không có thắng thua.

Ngay từ đầu, anh ta đối xử với ai cũng như nhau.

Cuối cùng cô thở phào một hơi, sau đó soi gương chỉnh trang bộ váy cưới đỏ thẫm, lập tức kéo phù dâu, miệng tươi cười đẩy cửa đi ra.

“Hai người ở trong đấy thì thầm to nhỏ gì thế?” Chú rể Doãn Tiêu vội vàng bước đến.

“Tụi em đang nói...” Khanh Hiểu Nguyệt cười, “Bữa tiệc này không biết có hồng nhan tri kỷ ngày xưa nào của anh, đang lén lau nước mắt, hay là──”

“Hay là gì?”

“Hay là có anh chàng đẹp trai nào đó làm em thở dài tiếc nuối không ấy mà.”

“Cái miệng của em nha, giỏi nhất là chọc người ta vui.” Doãn Tiêu vừa nói, vừa cười vui vẻ kéo tay cô dâu chuẩn bị ra ngoài đi mời rượu.

“Doãn Tiêu, anh yêu em thật sao?” Đi mấy bước, Khanh Hiểu Nguyệt bỗng hỏi nhỏ.

“Yêu.”

“Cả đời không?”

“Ừ.”

“Ừ là ý gì?”

“Cả đời.”

Nghe đối phương trả lời chắc chắn, cô trở tay nắm chặt tay anh, có hơi cảm động.

Còn phía kia, bàn Trình Tiêh và Vương Nhất Bác vừa nhập tiệc, người ngồi bàn này là khách mời nhà trai, nên rượu mời đi từ mấy bàn này trước.

“Cám ơn các vị trưởng bối, các bạn đến chung vui.” Doãn Tiêu bưng ly rượu lên.

Dương Vọng Kiệt ở bên giới thiệu từng người với cô dâu, đến Vương Nhất Bác, “Vị này chính là Vương Nhất Bác tiên sinh ở tập đoàn Vương thị.”

“Cám ơn Vương tiên sinh trước đây đã quan tâm.”

Vương Nhất Bác mỉm cười nhẹ nhàng, “Cô Khanh, chúc mừng.”

“Vị này là...” Dương Vọng Kiệt nghĩ nghĩ, “Luật sư Trình Tiêu ở Vương thị.”

“Luật sư Trình, lần đầu gặp cô, rất hân hạnh được tiếp đón cô.”

Hai người vừa nói cám ơn, vừa chạm cốc cùng mọi người.

“Con dâu lão Doãn xem ra không tệ.” Người trong bàn bình luận.

“Lão Doãn người ta có một đứa con trai, còn là lần đầu kết hôn. Lẽ nào con dâu không thế, còn nói này nói nọ.” Một người tiếp lời.

“Ha ha, lỡ lời chút thôi mà.”

“Chỉ là, cô Khanh này trước đây hình như có khoảng thời gian qua lại với Vương tổng thì phải.”

Đề tài chuyển tới Vương Nhất Bác.

Trình Tiêu liếc liếc Vương Nhất Bác, không ngờ hai người này như vậy, hèn chi vừa rồi người ta nói “trước đây đã quan tâm”, thì ra là cách quan tâm như thế. Cô không khỏi dịch ghế ra xa xa, sau đó lại ngầm nói xấu nhân phẩm Vương Nhất Bác một trận.

Nhưng mà, Trình Tiêu nhanh chóng bị thịt viên chua ngọt vừa được bưng lên thu hút sự chú ý. Cô từ nhỏ đã rất thích món này, tức thì nắm dụng cụ lên gắp ngay. Nhắm kĩ một viên, hành động, dùng sức, viên thịt lại trượt ra rớt xuống trở lại.

Trình Tiêu hơi nổi giận, cô không rành dùng đũa gắp mấy thứ tròn tròn, nên trước đây thường bị người ta trêu ghẹo.

Cô lại lén nhìn xung quanh lần nữa, trên bàn không có để muỗng.

Vì thế, tiếp tục ngắm viên dẹt một tí. Thử lại, lại trượt.

Cô vất vả chiến đấu ác liệt với thịt viên chua ngọt, còn mấy người kia vẫn bàn tán về phụ nữ.

“Trần tổng,” Vương Nhất Bác mỉm cười chế nhạo nói, “Tôi qua lại với cô gái nào vậy? Trần tổng anh không nên lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn quản lí anh của vợ nhà để đánh giá tất cả đàn ông và phụ nữ chứ.” Khi nói, anh đưa đũa đến dễ dàng gắp một viên thịt chua ngọt, sau đó, rất tự nhiên bỏ vào chén của Trình Tiêu.

Anh vừa nói vừa gắp, một chuỗi động tác làm rất suôn sẻ tự nhiên. Đến khi viên thịt nhẹ nhàng rơi vào chén trước mặt Trình Tiêu, những người ngồi kế Trình Tiêu không khỏi ngẩn người đờ đẫn.

“À,” Bỗng ngầm hiểu vẻ mặt của mọi người trong bàn, đang lúc Vương Nhất Bác hạ đôi đũa đặt lên bàn thì hơi ngừng lại một chút, mặt lập tức giãn ra cười nói: “Trân trọng phụ nữ, là trách nhiệm của đàn ông.”

Nghe lời giải thích của anh, mấy vị ngồi đó đều ồ lên một tiếng sâu xa, nhưng khiến Trình Tiêu nhìn viên thịt trong chén, ăn cũng không được, không ăn cũng không được, đành lí nhí cám ơn.

“Không cần khách sáo, cô Trình cần món nào, cứ nói tôi là được.” Vương Nhất Bác trả lời rất lịch sự.

Trình Tiêu đương nhiên còn muốn ăn nữa, nhưng làm sao có thể để chuyện mới vừa rồi tái diễn lại được. Lần này, cô nhắm kĩ mục tiêu, thủ thế một chút, sau đó cấp tốc phóng đũa. Quả nhiên─gắp được viên thịt, lập công quay về.

Ngay lúc Trình Tiêu còn đang hí hửng, thì nghe “bụp” một cái, viên thịt chua ngọt rơi vào cái ly đế cao của cô, sau đó nước văng tung tóe, hơn nữa còn rất không may văng trúng lên quần áo của Vương Nhất Bác.

Trong ánh mắt tràn ngập áy náy của Trình Tiêu, Vương Nhất Bác đi toilet. Cầu mong anh ta không mắc bệnh sạch sẽ, và cũng không hẹp hòi, Trình Tiêu cầu nguyện trong lòng.

5. Cuối cùng cũng tìm được Dương Vọng Kiệt đang bận bịu, Trình Tiêu đành đến làm phiền anh.

“Anh có thể tìm giúp tôi cái áo sơ mi nam không.” Trình Tiêu nói.

“Cỡ nào.”

“Cỡ cỡ anh.”

“Được, tôi hỏi chú rể với phù rể xem sao.”

Người này làm việc năng suất rất cao, không đến một phút đã cầm đồ đem lại.

Trình Tiêu cầm áo sơ mi quan sát, cảm thấy cũng tạm được. Cô rất lo Vương Nhất Bác là kiểu người ngoài mặt thì cười mà trong lòng không cười, không đảm bảo được ngoài miệng anh ta nói không sao, biết đâu trong lòng đang phát điên gần chết.

Cô vừa đến cửa toilet, thì có người chặn đường.

“Luật sư Trình.” Người chặn là Chu An Hoè, “Trái đất tròn thật nha.”

“Chu tiên sinh, khéo thật.” Trình Tiêu cố hết sức giữ vẻ mặt ôn hòa đáp.

“Không phải khéo, mà là duyên phận.” Chu An Hoè chặn đường cô, nghiêng người dán sát qua, “Luật sư Trình lúc nào nể mặt, chúng ta hẹn nhé.”

Trình Tiêu lui về sau từng bước, tránh khỏi miệng hắn, “Xin Chu tiên sinh tự trọng cho.”

“Tự trọng? Cô vừa rồi còn tình chàng ý thiếp niềm nở với người khác ở chỗ này, trước mặt tôi ra vẻ luật sư thanh cao?”

Hành lang chỗ này khuất, rất ít người. Đôi khi có người phục vụ đi ngang cũng không hiểu rõ chuyện, ngượng ngùng nhìn họ.

Trình Tiêu không muốn tốn nước bọt với hắn, lạnh lùng nhìn hắn, định tránh đi.

Vừa quay người, Chu An Hoè đã ấn cô lên tường, “Con kia, tao ghét nhất là ánh mắt này của mày.” Đoạn, hắn bóp chặt cằm Trình Tiêu, “Đừng tưởng mày có chỗ dựa mà Chu An Hoè tao không dám đụng đến mày, con điếm Hướng Văn Tình tao chả có hứng, sớm muộn gì tao──”

Hắn đang nói được một nửa, mặt càng dán tới gần, bỗng nghe có người xa xa gọi tên Chu An Hoè. Trình Tiêu nhân dịp dồn sức đẩy mạnh một cái, đưa tay mở cánh cửa phía sau, nhanh nhẹn chui vào.

Cô khoá nhanh cửa, sau đó bắt đầu há miệng thở dốc. Ban ngày ban mặt lại có loại khốn kiếp này, cô vừa nhủ thầm, vừa xoay người.

Đúng ngay lúc cô xoay người, Vương Nhất Bác cũng từ trong đi ra, tay phải đang kéo khoá quần, mới kéo khoá lên được một nửa.

Hai người cùng lúc đờ ra trong tích tắc.

“Anh ở trong đây làm gì?!” Trình Tiêu đánh đòn phủ đầu, ánh mắt vô thức liếc xuống phía dưới Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lập tức cấp tốc kéo khoá đàng hoàng, “Đây là toilet nam, cô nói xem tôi ở trong này làm gì!” Cuối cùng anh ta không còn lộ khuôn mặt tươi cười nữa.

Trình Tiêu nghe nói thế, nhanh chóng nhìn quanh bốn góc phòng.

Toilet nam?

Đầu óc cô mờ mịt, máu nóng xông lên não, mặt hồng như trái cà chua, trong một lúc không biết nên giải thích thế nào, hay là nên rời khỏi thế nào.

Trong tình thế cấp bách cô nhìn áo sơ mi trên tay, đành nhanh nhảu nguỵ biện: “Tôi biết anh ở trong đây, nên đặc biệt đưa áo đến cho anh.”

Ừ, khá lắm.

Cô tương đối hài lòng với khả năng cái khó ló cái khôn của mình, vì thế nói tiếp: “Sợ Vương tiên sinh anh cần dùng gấp, nhất thời sốt ruột không gõ cửa đã vào. Thật ngại quá.”

Tiếp đó, Trình Tiêu nhét áo vào tay Vương Nhất Bác, mở cửa nhìn ngó bên ngoài, sau khi xác nhận tình hình an toàn, mới ưỡn thẳng người đi ra.

Còn Vương Nhất Bác lúc này, đứng sau lưng cô, mặt mũi đen ngòm, thái dương giần giật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top