Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 2: Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra, cái mà lâu nay anh vẫn luôn cô chấp, lại là mơ ước của cô.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ không đeo chi giả ra đường, dẫu cho rằng vài lần phải ngồi xe lăn, nhưng một khi chưa đến mức sức khỏe không thể chống chịu thì anh vẫn sẽ mang chi giả. Vì vậy, trên dưới Vương thị ngoại trừ một vài người biết sự thật ra, tất cả đều cho rằng anh chỉ có hơi khập khiễng, không ai biết kỳ thực anh đã bị cưa chân.

Vì vậy, khi Vương Nhất Bác lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng với ống quần trống rỗng, đích thực đã gây ra một chấn động lớn.

“Rồi cũng phải đối mặt thôi mà, đúng không?” Trình Tiêu cổ vũ anh.

Khi đó họ vừa mới kết hôn, bác sĩ bảo hãy cố gắng khuyên anh ít mang chi giả lại, huống chi đây là một chướng ngại tâm lý.

“Anh rất giống quái vật phải không?” Mỗi khi không đeo chi giả, anh đều có cảm giác mình giống như một người không mặc quần áo, luôn bị người khác dòm ngó.

Trình Tiêu mỉm cười dỗ dành: “Đâu phải là anh chưa soi gương. Chồng của em như vậy mà là quái vật, vậy những người đàn ông khác còn dám ra đường sao? Huống hồ một quái vật đẹp trai bảnh bao như vậy, nghĩ chắc ai cũng muốn có.”

Hôm đó, cô đưa Vương Nhất Bác đến công ty.

Khi xuống xe, anh đã tự mình dùng gậy chống ngồi lên xe lăn. Trình Tiêu phát hiện dây giày của anh bị lỏng, bèn khom xuống thắt lại.

Họ đã trở thành vợ chồng, song Vương Nhất Bác lại như một con chim bị gãy cánh, hai người không thể cùng ngao du bay lượn, nhưng chí ít có thể làm cây liên lý.

Từ nhỏ cô đã nương tựa vào anh, việc gì cũng cần anh giúp đỡ.

Giờ đây, Trình Tiêu có thể trưởng thành, có thể tự lập, và có thể dìu anh khi anh cần.

“Cố lên!” Trình Tiêu nắm chặt tay anh, giây phút ấy, cô phát hiện lòng bàn tay của anh toàn là mồ hôi.

Ống chân tàn khuyết ấy, mãi mãi là nơi u ám và khó lòng chạm đến nhất trong anh. Anh đã đột ngột mất nó trong khoảnh khắc tuổi xuân rực rỡ nhất, tự do nhất. Sự đả kích này người ngoài không thể nào tưởng tượng ra.

Anh thật sự rất khó để đối mặt.

Nhưng dù cho khó cách mấy, thì nó cũng đã là vận mệnh không thể trốn tránh. Anh biết chỉ khi mình thật sự buông xuống, thì cô mới có thể an lòng.

Vì vậy, anh mới chịu từ bỏ sự kiêu ngạo và quật cường gần như là cố chấp ấy mà làm theo lời bác sĩ căn dặn.

Nghĩ đến đây, tim của Trình Tiêu chợt nóng hổi, khoang mắt ngân ngấn nước, song cô lại cười nói sang đề tài khác: “Lúc cầu hôn em cũng không thấy anh kích động đến vậy.”

Anh không có tâm trạng tiếp chiêu Trình Tiêu, chỉ miễn cưỡng nhoẻn miệng gượng cười.

Sau đó, cô đẩy anh vào toà nhà Vương thị. Suốt chặng đường, rất nhiều người cúi đầu chào anh một cách kính trọng, rồi lịch sự mà dời ánh mắt tò mò của mình đi nơi khác. Song dẫu cho họ đã che đậy tốt thế đấy, Trình Tiêu vẫn đã nhìn ra được sự kinh ngạc.

Gương mặt của Vương Nhất Bác như được bọc bởi một lớp sương, dù rằng anh đang ngồi trên xe lăn, thấp hơn tất cả mọi người, nhưng thần sắc băng lạnh và khí thế ép người ấy mặc nhiên vẫn là Vương Nhất Bác cao hơn người một bậc, khiến người ngoài không dám nhìn trực diện vào anh.

Cả hai cùng vào thang máy đi lên văn phòng của Vương Nhất Bác, cửa thang máy vừa khép lại, họ như được trở về nơi an toàn.

“Em thấy sao?” Khi nhìn về Trình Tiêu, ánh mắt ấy tự động dịu lại.

“Cũng không tệ, nhưng mà…”

“Nhưng mà gì?” Anh nhíu mày.

“Anh có biết không?” Cô nhìn anh mỉm cười nói, “Điềm Điềm, nét mặt của anh lúc nãy hệt như một con nhím đang đối mặt với kẻ địch ấy, dễ thương quá đi mất.”

Trong dịp Giáng sinh, Đường Kiều đã tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát tại công viên suối nước nóng ở núi Phượng Hoàng, đồng thời nói rõ có thể dẫn theo gia quyến. Chu Bình Hinh hưng phấn vô cùng, “Cô biết không, lần trước tôi đi với ông xã, chỉ có hai người thôi, chẳng vui chút nào. Loại hoạt động này nhiều người cùng đi thì vẫn vui hơn, tắm nước nóng xong thì cùng tụ họp lại uống rượu, gọi ai kia nhà cô đi luôn đi.”

“Ừm.” Trình Tiêu không biết phải đáp trả như thế nào, đành ừ đại.

“Nhất định phải đi chung đó nha, nghe nói mấy hôm nay ở núi Phượng Hoàng có tuyết đấy…”

Thấy Chu Bình Hinh thao thao bất tuyệt suy nghĩ kế hoạch của mình, Trình Tiêu thật sự không muốn làm cô mất hứng. Nhưng về phía Vương Nhất Bác, cô thật lòng không dám làm chủ thay anh.

Buổi tối khi ăn cơm, Trình Tiêu lườm lườm Vương Nhất Bác vài cái rồi gọi: “Điềm Điềm.”

“Hửm?” Anh cầm vá lên múc canh.

“Trời lạnh như vậy, đi tắm suối nước nóng cũng hay lắm.”

Trình Tiêu vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của anh.

“Có gì hay đâu, chẳng khác nào nằm ngâm nước nóng trong bồn tắm.” Anh rất không nể mặt mà đả kích cô.

“Suối nước nóng là do thiên nhiên tạo ra mà, chứa rất nhiều khoáng chất có lợi cho sức khỏe, trong đó có lưu huỳnh…”

Cô còn chưa kể xong lợi ích của ôn tuyền thì Vương Nhất Bác đã bất chợt ngắt ngang lời cô: “Tiêu Tiêu, em nói xem chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi?”

“Hở?” Trình Tiêu nhất thời không hiểu ý anh, bèn ngoan ngoãn đáp: “Mười hai, mười ba năm.”

“Cũng mười mấy năm rồi, trong đầu em suy nghĩ gì chẳng lẽ anh lại không biết? Đừng vòng vo tam quốc nữa, nói thẳng đi, em muốn gì?”

Trình Tiêu nhìn anh ai oán, đành có gì nói đó: “Ngày mai công ty em có tổ chức đi tắm suối nước nóng, muốn anh cùng đi.”

“Em rất muốn đi ư?”

Trình Tiêu gật đầu lia lịa.

“Em đi đi.” Anh nói.

“Còn anh?”

“Không đi.” Anh nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Trình Tiêu ngẩn ra một lúc, miệng he hé, bên trong vẫn còn cơm. Cô biết ngay kết quả sẽ là như thế mà, vì vậy mới không dám nói thẳng.

“Vậy…” Cô ngượng ngạo cúi đầu xuống, “Em cũng không đi.” Hơi giận lẫy.

Thật không ngờ anh lại nhướn mày nói: “Không đi cũng được, trời lạnh như vậy ngồi ở nhà là tốt nhất.”

“Điềm Điềm, anh đáng ghét lắm.” Khuôn mặt cau có của cô trông ấm ức vô cùng, hệt như cái bánh bao bị nhúng nước trông tội nghiệp vô cùng.

Nhìn vẻ mặt của Trình Tiêu, anh thật sự không kìm được tiếng cười, anh nói: “Được rồi được rồi, đi thì đi.”

Không ngờ anh lại đồng ý!

Trình Tiêu vốn dĩ đang rất vui mừng, nhưng khi ngẫm lại, cô bắt đầu thấy thương cho anh. Ngay cả trong tiết trời nóng nhất khắc nghiệt nhất anh cũng không để lộ chân của mình, huống chi là bây giờ, không mặc áo và tắm nước nóng cùng mọi người.

Chẳng qua là anh muốn cho cô vui.

“Anh đâu có bơi.” Trình Tiêu nói.

“Anh ngồi bên cạnh nhìn.” Anh cười bảo.

Trình Tiêu nhìn anh, trong lòng có một cảm giác chua chát không thể diễn đạt thành lời, cô bỗng cảm thấy lúc nãy mình đã quá nông nổi, bèn nói: “Thật ra, em cũng không muốn đi lắm.”

“Sao vậy?”

“Em mập ra rồi, không dám mặc áo tắm trước mặt mọi người.” Cô trề môi.

Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu từ đầu xuống chân, không nói gì, Trình Tiêu còn tưởng anh sẽ an ủi mình vài câu tượng trưng, ai ngờ anh chợt nói: “Em luôn hé miệng khi ngủ, có biết là vì sao không?”

“Vì sao?” Trình Tiêu không hiểu vì sao chủ đề lại bị chuyển từ vóc dáng đến thói quen khi ngủ?

“Bởi vì thịt quá nhiều, đặc biệt là gương mặt, thịt nhiều làm cho da căng lên, vậy nên khi ngủ, hễ mắt khép lại thì miệng sẽ tự nhiên phải há ra.” Anh nói một cách vô cùng nghiêm chỉnh.

“……”

Miệng lưỡi người này độc thật.

Song cô rất rộng lượng, không thiển cận như anh, Trình Tiêu nói: “Nếu như sau này em có căn nhà của mình, mà trong vườn lại có nguồn nước nóng thì hay biết mấy. Mùa đông gió rét, hai chúng ta ngồi ngâm suối nước nóng dưới tuyết.”

Anh cười cười, ánh mắt loé lên một cảm xúc nhỏ, song cũng không tiếp lời.

Rất nhiều năm trước, cô cũng từng nói như thế với anh.

Khi đó đang là mùa xuân, anh thì học lớp mười hai, sau cuộc thi thử cả lớp đã kéo nhau đến vịnh Lam Điền tổ chức hoạt động ngoài trời, Trình Tiêu cũng có mặt. Vịnh Lam Điền nổi tiếng là quê hương của sự ấm cúng, nơi đây có rất nhiều nhà trọ nhỏ kiểu nhà dân, hậu viên của mỗi gia đình đều có nguồn suối nước nóng. Trình Tiêu mặc áo tắm, ngâm mình trong nước ôn tuyền bơi qua bơi lại reo lên thích thú.

“Sau này lớn lên em nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, xây một ngôi nhà ấm áp tại nơi này, để ba mẹ sống cùng với nhau, và cả Điềm Điềm nữa.” Khi nói những lời này, đôi mắt của Trình Tiêu cười híp lại thành một đường chỉ, lúm đồng tiền bên phải vừa tròn vừa sâu, nhìn như thật sự có thể chứa hai lạng rượu trắng vậy.

Về sau, trong một lần tình cờ Vương Nhất Bác mới biết được hóa ra ba mẹ của Trình Tiêu đều sống trong một ngôi làng ở vịnh Lam Điền. Chả trách năm xưa khi chính phủ gọi thầu vùng đất này, Trình Chí Hoằng đã nhất mực mua nó về. Hoặc giả đó không đơn thuần chỉ là một thương nhân nhắm trúng giá trị đầu tư của khu đất này, mà còn có yếu tố tình cảm riêng biệt bên trong.

Giống như anh, cũng đã từng làm một việc tương tự.

Chớp mắt đã đến mùa thu, Vương Nhất Bác cùng Trình Tiêu về thành phố B thăm người thân. Vương Nhất Bác bảo muốn Trình Tiêu cùng anh đến vịnh Lam Điền.

Dự án vịnh Lam Điền tuy đã bị cắt mất một phần nguồn ôn tuyền, nhưng may thay Vương thị đã kịp thời thay đổi phương án xây dựng, chuyển một nửa ấy quy hoạch thành câu lạc bộ ngoài trời, sau nửa năm hoạt động cũng đã thấy hiệu quả. Phần đất còn lại được xây làm khu biệt thự cao cấp có suối nước nóng.

Tuy nhiên, hễ nhắc đến nơi này thì Trình Tiêu thấy chột dạ.

“Đến vịnh Lam Điền để làm gì?”

“Đó là dự án của anh chẳng lẽ anh không thể đến xem?”

Thế là, cả hai cùng lên xe đến vịnh Lam Điền.

Nhìn tuyết rơi bên ngoài xe, Trình Tiêu chợt quay lại nhìn anh hớn hở hỏi: “Điềm Điềm, anh nghĩ xem chìa khóa mà chúng ta giấu ở Đức cuối cùng là ai đã tìm được?”

Năm đó họ đến Dusseldorf đón năm mới, một ngày trước khi đếm ngược, họ đã nghỉ chân tại đó. Vào đêm đầu tiên của năm, cả nhóm đi lảng vảng dạo chơi ở xung quanh, trước khi ăn tối, Trình Tiêu và Vương Nhất Bác đã cùng chơi trò dấu chân trên đất tuyết.

Để giẫm lên được dấu chân của anh, Trình Tiêu cơ hồ phải vừa phóng vừa nhảy, chìa khóa trong túi bị rơi ra ngoài. Cô bỗng xoẹt ra một ý nghĩ, bắt Vương Nhất Bác phải lấy chìa khóa của anh ra rồi dùng sợi chỉ đỏ buộc lại với nhau.

“Điềm Điềm, chúng ta chơi một trò chơi nhé.” Cô cười hì hì nói, “Em giấu chìa khóa xuống đất, anh đi tìm.”

“Em có thể tìm việc gì có ý nghĩa hơn để làm không?”

“Chuyện này rất có ý nghĩa mà, thử xem mức độ tâm linh tương thông của hai chúng ta.” Nói xong cô liền bắt Vương Nhất Bác nhắm mắt lại rồi chạy đi đào đất tuyết.

Khi ấy, ngoài miệng anh rất hung dữ với Trình Tiêu, nhưng kỳ thực thì cưng chiều hết mực, nên cũng chỉ nghe theo cô.

“Em đếm đến ba, anh không được nhìn lén đâu nhé.” Cô bắt anh phải quay lưng lại với mình, sau đó nhanh chóng đào một lỗ nhỏ dưới đất rồi giấu xâu chìa khóa xuống đó.

Kết quả đương nhiên là Vương Nhất Bác toàn thắng.

“Sao anh lại biết em giấu ở đây?” Trình Tiêu kinh ngạc vô cùng.

“Bởi vì em ngốc.”

Cô giấu đồ dưới chân mình, rồi đứng lì trên đó sợ ai đến giựt mất vậy, hệt như chú chó con bảo vệ khúc xương của mình, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

“Không chịu.” Trình Tiêu không phục, “Chơi lại lần nữa.”

"Vậy thì em tự chơi đi nhé, anh về đây.” Ai kia trời sinh đã lười, chỉ thích dùng miệng chứ không thích dùng tay, loại trò chơi kém trí thế này anh hoàn toàn không có hứng thú.

“Lần này anh nhất định sẽ không tìm được, Điềm Điềm anh tin không?” Trình Tiêu gửi chiến thư.

“Hở?” Anh nhướn mày, chợt nổi hứng: “Nếu em thua thì sao nào?” Phải có vốn cược mới được, nếu không anh không muốn phí sức.

“Nếu em thua, em sẽ chạy tới quán bar đối diện, đứng trước mặt mọi người nói ba lần em thích anh.”

Anh cười.

Lần thứ hai, sau khi cất giấu xong thì Trình Tiêu nhanh chóng phủ bằng lớp tuyết, còn chạy ra xa xa. Lần này không cần nghĩ cũng biết, anh đích thực đã không tìm được.

“Thế nào? Lợi hại chứ?”

Cô cười một cách đắc ý rồi chạy đi bới tuyết lên lấy chìa khóa, không có. Cô khó hiểu, hình như đâu có chôn sâu như vậy, thế là lại bới, vẫn không có. Trình Tiêu lại bới ở hai chỗ khác nữa, vẫn không thấy đâu.

Trình Tiêu ngước lên nhìn anh, hơi ngớ mặt ra.

Chìa khóa phòng và cả chìa khóa xe của họ đều bị buộc chung vào nhau.

Nhìn nét mặt của cô, Vương Nhất Bác có một dự cảm không hay, anh bất giác hỏi: “Không phải là bản thân em cũng không tìm được chứ?”

Vậy đó, hai chiếc chìa khóa một sợi chỉ đỏ, đã mãi mãi chôn chặt dưới nền đất tuyết của Dusseldorf.

Giờ đây, họ đang đứng trước một căn nhà trong vịnh Lam Điền, Vương Nhất Bác đưa cho cô một chiếc chìa khóa có sợi chỉ đỏ.

Trên trời, từng hạt tuyết hoa tinh khiết phất phơ bay xuống, đáp trên bờ vai anh.

“Tặng cho Tiêu Tiêu.” Anh nói.

Đó là ngôi nhà mà cô hằng ao ước. Hậu viên có nguồn ôn tuyền, suối nước nóng chứa đầy trong cái hồ nhỏ bên ngoài phòng khách, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Đây thật sự là ngôi nhà trong mơ của cô, y hệt như đúc, ấm áp lạ thường.

Anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Cô vòng tay ôm lấy anh khẽ nói: “Cám ơn anh.”

Hóa ra, cái mà lâu nay anh vẫn luôn cố chấp, là mơ ước của cô.

“Điềm Điềm, cảm ơn anh.”

Dẫu cho anh không có một xu, dắt cô ngồi trên chiếc xe buýt để đến đây, chỉ vào nguồn suối nước nóng nơi này mà nói: “Đợi sau này khi có tiền, anh nhất định sẽ mua nó cho bà xã của anh.”

Dù cho chỉ là lời nói, chỉ là hình ảnh tưởng tượng, cô cũng cảm động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top