Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5: VUỐT MÈO CÀNG CUA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khúc dừng lại, Giang Từ cười quay lại bàn trước đó, cầm lấy ly rượu muốn uống rượu. Thôi Lượng đi tới chuyển qua cho nàng ly trà, nhẹ giọng nói: "Mới sử dụng cổ họng, tốt nhất đừng uống rượu."

Giang Từ vội bỏ ly rượu xuống, nhận lấy ly trà, "Ừng ực" uống xuống, cười nói: "Cám ơn." Nàng ngồi xuống chỗ ban đầu, thấy vẫn còn một con cua Hạnh Hoàng trên dĩa, không khỏi sửng sốt, trước đó bản thân đã ăn hết toàn bộ số cua xuống bụng, như thế nào vẫn còn lại một con nhỉ?

Mỹ thực đằng trước, nàng cũng lười nghĩ kỹ càng, lần nữa vươn tay cầm lấy, song không thấy kìm bạc trước đó. Vội cúi xuống dưới bàn tìm kỹ càng, lại nhìn thấy bàn tay thon dài cầm kìm bạc đưa đến trước mặt nàng.

Giang Từ ngồi thẳng thân mình, nói: "Thôi công tử, đa tạ người."

Thôi Lượng mỉm cười nói: "Giữa hai ta còn phải khách khí như vậy sao. Sau này, huynh gọi muội là Tiểu Từ, muội nếu như không chê thì gọi huynh một tiếng đại ca là được."

"Được, Thôi đại ca."

Giang Từ lột mai cua, kẹp càng cua, đang ăn đến cao hứng, bỗng nghe thấy Thôi Lượng bên cạnh kêu: "Tiểu Từ."

"Uhm." Giang Từ đang cắn thịt cua trong miệng , xoay đầu qua: "Chuyện gì? Thôi đại ca."

Thôi Lượng cười ko được khóc không xong: "Cua Hạnh Hoàng mặc dù ngon, muội cũng ăn ít đi một chút, cẩn thận lát nữa đau bụng hoặc là nổi phát ban."

Giang Từ uống ly rượu hoa cúc, nói: "Không sợ, muội trước đây đã từng ăn cua Hạnh Hoàng rồi, chưa từng mắc bệnh gì." lại muốn rót đầy ly rượu.

"Không được, muội trọng thương mới khỏi, không thể uống được nữa." Thôi Lượng vươn tay đoạt đi bình rượu.

Giang Từ xoay đầu nhìn Thôi Lượng, lúc này, nàng đã uống hơn mười ly rượu hoa cúc, hai má đỏ hồng, trong đôi mắt cũng mang theo hơi rượu, khóe miệng lại tràn đầy ý cười ngây thơ hồn nhiên. Nàng kéo tay vạt áo của Thôi Lượng lắc mấy cái, than vãn nói: "Thôi đại ca, để muội uống thêm ly nữa đi."

Thôi Lượng giấu bình rượu sau lưng, chỉ ngậm miệng cười không nói.

Bên kia, Tố Yên không biết nói cái gì, Tĩnh Vương và Bùi Diễm cười lớn vang dội, bên này hai người lại như hoàn toàn không thấy, chỉ kéo tới kéo lui bình rượu.

Bùi Diễm cười cười quét mắt nhìn hai người một cái, đáy mắt lóe lên một tia sáng hàm chứa sự hài lòng.

Cười nói một trận, ánh mắt Giang Từ hơi tối tăm uể oải, giọng nói càng thêm dây dưa, tay kéo vạt áo của Thôi Lượng dần dần rũ xuống. Thôi Lượng thấy có hơi không đúng, vừa muốn vươn tay ra đỡ nàng, đầu nàng đã gục xuống bàn trà.

Thôi Lượng vội đỡ nàng thẳng dậy, kêu to: "Tiểu Từ!"

Bên kia Tố Yên liếc nhìn, vội đi qua đây, cúi đầu nói: "Sao mà uống say rồi? Đứa nhỏ này, xem rượu này như nước rồi, Thôi công tử cũng không khuyên một chút."

Thôi Lượng cười khổ một tiếng, cũng không nói chuyện.

Tố Yên vươn tay đỡ Giang Từ, Giang Từ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu gào: "Sư phụ đừng đánh con, lần sau con không dám uống rượu nữa!"

"Này vẫn chưa say rượu hoàn toàn, còn biết sợ sư phụ!" Tố Yên vểnh môi cười.

Thôi Lượng đỡ Giang Từ nói: "Tiểu Từ!"

Giang Từ mờ mịt mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm Thôi Lượng chốc lát, bỗng nhiên nghiêng thân mình nôn mửa, uế vật không nhiều, nhưng cũng làm dơ quần và tà áo màu hoa sen.

Tố Yên lắc lắc đầu: "Nhìn đi, uống thành cái dạng này, thật đáng tiếc tơ lụa Kinh Châu trên người." Nàng quay đầu vẫy vẫy tay, hai tỳ nữ bước vào trong. Tố Yên nghĩ rồi phân phó nói: "Mang Tiểu Từ cô nương đi vào phòng của ta, thay cho muội ấy bộ quần áo màu đỏ thẫm ta mới đặt may ngày hôm qua, rồi gọi người nấu một ít canh giải rượu."

Hai tỳ nữ bước lên trước dìu Giang Từ đi ra sau bình phong. Giang Từ yếu ớt vô lực di chuyển theo bên cạnh hai tỳ nữ, một bước đi một bước kéo, lúc đi ngang qua người Bùi Diễm, chân phải mềm xuống, hai tỳ nữ chưa đỡ vững, thân hình nàng té xuống người Bùi Diễm.

Bùi Diễm ngửi thấy một luồng mùi rượu và mùi chua mãnh liệt, hơi cau mày phất tay áo. Giang Từ té qua một bên, đầu vừa vặn đập vào bàn trà, đau đến tỉnh lại, nhìn xung quanh một cái, nhìn thấy "Con cua to" đang mang theo thần sắc chán ghét và khinh miệt nhìn mình, trong đầu nóng lên, hung dữ lườm Bùi Diễm.

Tố Yên nhìn tình hình có chút không đúng, vội vàng đi qua đỡ Giang Từ, giao cho hai tỳ nữ dìu đi vào trong.

Tĩnh Vương bên cạnh nhìn thấy thú vị, cười nói: "Thiếu Quân, ngươi cũng thật là, tức giận với tiểu nha đầu phá phách cái gì."

Bùi Diễm cười tránh đi đề tài này, Tĩnh Vương cũng không để tâm, Tố Yên lại ngồi bên cạnh nói chêm vào chọc cười, trong các hồi phục lại một phòng tiếng nói cười vui vẻ.

Giang Từ được hai tỳ nữ dìu đi men theo hành lang, đi vào một gian phòng phía bắc xa nhất "Lãm Nguyệt Lâu". Trong phòng bày biện tinh mỹ, hiên cửa sổ chạm khắc gỗ, huân hương tinh tế.

Hai tỳ nữ đỡ nàng ngồi xuống ghế, một tỳ nữ giúp nàng cởi áo ngoài và quần dài bị dơ ra, tỳ nữ còn lại lấy một bộ quần áo tơ tằm màu đỏ sẫm từ trong tủ quần áo ra, cười nói: "Hôm qua Tố đại tỷ còn nói, màu đỏ thẫm này tỷ ấy mặc không phù hợp, hôm nay đã tìm được chủ thích hợp rồi."

"Ta đã nói Tố đại tỷ mặc màu đỏ thẫm không hợp từ sớm, tỷ ấy lại không tin lời ta, làm mang về mặc lên mới biết hối hận."

"Ngươi thật không biết? đừng nói là ta không nói với ngươi, Tố đại tỷ không biết từ nơi nào nghe ngóng được Vệ Tam Lang thích màu sắc này."

"Thật không? Tam Lang không phải chỉ luôn mặc y phục màu trắng thôi sao? Sao lại bắt đầu thích màu đỏ thẫm? Tố đại tỷ thật sự để tâm đến Tam Lang ...." lời này vẫn chưa nói xong, tỳ nữ này ngẩng mặt ra sau ngã xuống.

Tỳ nữ còn lại kinh ngạc nói: "Họa Nhi, ngươi làm sao thế?" lập tức muốn đi đỡ Họa Nhi, nhưng thấy giữa eo tê tê, thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

Giang Từ ha ha cười một tiếng, từ trên ghế ngồi dậy, nhưng thấy tiếng cười của mình hơi to liền bịt miệng cười khúc khích.

Nàng nhảy đến trước cửa, thông qua khe hở trên cửa nhìn ra bên ngoài mấy cái, thấy gian phòng ngủ này ở tận cùng đầu hành lang gấp khúc, muốn lẻn ra ngoài cần phải đi qua phòng khách ăn cua uống rượu lúc nãy, "Con cua to" võ công cao cường, có hắn ở trong phòng đó thì tuyệt đối không trốn ra ngoài được.

Nàng hung dữ nói: "Con cua to chết tiệt, sau này ngươi cho dù uống nước cũng bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, ăn rau chướng bụng, uống rượu say chết!"

Nàng vòng quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên hiên cửa sổ đang khép hờ, ánh mắt sáng lên bước đến bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn. Chỉ nhìn thấy bên ngoài phòng này là Bích Hồ, hồ nước dưới lầu sóng nước lấp lánh, gió thu thổi qua lượn lờ mát mẻ.

Giang Từ nghĩ một lúc, trong lòng trộm cười, tự lẩm bẩm nói: "Hết cách, xem ra chỉ có nhảy xuống nước thoát thân."

Nàng xoay người qua, đỡ hai tỳ nữ lên, để mặt họ hướng vào góc tường, than thở nói: "Hai vị tỷ tỷ, ta cũng là bị ép buộc phải làm vậy, mệnh nhỏ quan trọng, nếu vẫn không chạy thì sống không nổi nữa. Ta chỉ điểm huyệt đạo của hai vị tỷ tỷ, sau một lúc huyệt đạo sẽ tự giải, các vị tỷ tỷ chỉ cần ra ngoài chiếu theo sự thực mà nói là được, thực sự là xin lỗi, đừng trách đừng trách."

Hai tỳ nữ bị điểm huyệt câm, mặt hướng vào góc tường, trong lòng kêu khổ tận trời. Nghe thấy thiếu nữ sau lưng có vẻ như đang thay y phục, không lâu sau vang lên tiếng bước chân, chạy đi đến bên cửa sổ, sau khoảnh khắc, đã nghe thấy rơi xuống nước một tiếng "Tõm", rõ ràng là đã nhảy vào trong hồ, mượn nước trốn chạy xa.

Trong phòng khách, Tĩnh Vương uống đến hưng phấn, kéo ba người Bùi Diễm bắt đầu chơi tửu lệnh. Trên mặt Bùi Diễm mang theo ý cười, ly rượu cạn đến đáy, thái độ ung dung. Thôi Lượng dường như có hơi phân tâm, chơi tửu lệnh liên tiếp sai lầm, bị Tố Yên ép bức rót mấy ly, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn phía sau bình phong.

Uống rượu say sưa, Bùi Diễm cau mày nói: "Tố đại tỷ, mấy nha đầu dưới tay tỷ cũng nên dạy dỗ điều chỉnh một chút, lâu như vậy cũng chưa trở lại."

Tố Yên sửng sốt: "Cũng không đúng, thay y phục làm sao đi lâu như vậy."

Sắc mặt Bùi Diễm chợt biến đổi, ném ly rượu xuống, gấp gáp đứng lên. Thôi Lượng và Tố Yên cũng vội vàng bước lên, chỉ trừ Tĩnh Vương một người lưu lại trong phòng khách, vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

Bùi Diễm chạy đến trước phòng Tố Yên, một chân đạp mở cửa phòng, quét mắt qua cười lạnh nói: "Nha đầu này, chạy cũng thật nhanh!" Hắn phất tay áo, giải huyệt đạo cho hai tỳ nữ ở góc tường, quát to: "Nàng ta từ nơi nào chạy đi??"

Tỳ nữ Họa Nhi vội đáp: "Chúng nô tỳ nghe rõ ràng là nhảy xuống hồ chạy đi."

Thôi Lượng đi đến trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ nhìn thấy một hồ nước thu, ảm đạm chập chờn, sâu thẳm lạnh lẽo.

Bùi Diễm hừ lạnh một tiếng, trở về phòng khách, chắp tay với Tĩnh Vương nói: "Vương gia, tối nay ta phải đi bắt một người, xin lỗi không tiếp chuyện được, ngày khác lại nhận lỗi với Vương gia."

Không đợi Tĩnh Vương trả lời, hắn đã bước xuống lầu các, xuống tới đầu cầu thang lầu hai, An Trừng đang đứng đợi tiến lên nghênh đón. Sắc mặt Bùi Diễm khôi phục bình tĩnh, nói: "Nha đầu kia nhảy xuống hồ chạy đi rồi, truyền lệnh xuống lục soát toàn thành đồng thời phái người cấp tốc đóng cổng thành, nếu như cấm vệ quân hỏi tới, thì nói là truy bắt tội phạm."

An Trừng đáp: "Rõ", mang theo vài người vội vàng rời khỏi Lãm Nguyệt Lâu.

Bùi Diễm bước xuống Lãm Nguyệt Lâu, cũng không chú ý Diệp Lâu chủ đang cong người tiễn biệt, gấp gáp đi mười mấy bước, lại dừng lại ở giữa cầu cong. Hắn chắp tay nhìn trăng lạnh trên bầu trời, nghiêng đầu nhìn Thôi Lượng đang đứng một bên, cười lạnh nói: "Tử Minh, huynh nói thử, nha đầu kia nàng ta thật sự ngây thơ sao? Hay là giả bộ ngây thơ?"

Thôi Lượng nhìn ánh trăng chiếu phủ mặt hồ, cúi đầu xuống lặng lẽ không nói.

Đêm dần sâu, khách nhân ở Lãm Nguyệt Lâu đã tản đi hết, sênh ca cũng tiêu tán.

Tố Yên bước vào phòng ngủ, thấy cả người đau nhức, tỳ nữ Bảo Nhi đi đến giúp nàng ta bóp vai, nói: "Đại tỷ, nếu như thấy mệt, thì nghỉ ngơi vài ngày đi, mỗi tối uống rượu hát hý khúc, cẩn thận mệt hư thân mình."

Tố Yên yếu ớt thở dài một hơi, chăm chú nhìn ngọn nến đang nhẹ nhàng nhảy nhót trên bàn, thấp giọng nói: "Bảo Nhi, muội không biết, tỷ thực sự muốn nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không được. Người sống trên đời này, luôn có một bàn tay vô hình đẩy muội tiến về phía trước, đã đi rồi thì sao, nhưng con đường đã lựa chọn lại không phải là cái mà bản thân thật sự yêu thích. Đi rồi cứ đi, cũng không biết đến ngày nào là ngày cuối cùng, cũng không rõ con đường này thông đến nơi nào. Nhưng đợi đến một ngày, muội nhìn rõ con đường này tiến về nơi nào rồi thì ngày đó cũng xem như là ngày cuối cùng của muội rồi."

Động tác trong tay của Bảo Nhi dừng lại, ngây ngẩn một lúc, lại thở dài một hơi: "Đại tỷ nói có đạo lý, Bảo Nhi cũng cảm thấy cuộc sống này trôi qua không chút thú vị, chẳng qua tốt xấu trước mắt còn có đại tỷ tương trợ, bọn muội núp dưới sự bảo hộ của đại tỷ, qua một ngày tính một ngày."

Tố Yên thấp giọng nói: "Đại tỷ cũng không biết còn có thể bảo hộ các muội bao lâu, không biết sau này sẽ phát sinh ra chuyện gì."

Bảo Nhi giúp Tố Yên đấm bóp một lúc, lại thay nàng lấy trâm hoa, đồ trang sức các thứ trên đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, tỷ sớm nghỉ ngơi chút đi."

Tố Yên "Ừ" nhỏ một tiếng, Bảo Nhi nhẹ bước lui ra, đóng cửa phòng lại.

Tố Yên ngây ngốc ngồi dưới ngọn nến, ánh sáng ngọn nến chiếu lên khuôn mặt nàng ta lúc sáng lúc tối. Nàng ta im lặng rất lâu, cuối cùng thổi tắt ngọn nến, lên giường đi ngủ.

Đêm khuya thanh tĩnh, mọi âm thanh đều không nghe thấy.

Khi tiếng thở đều đều của Tố Yên vang lên, một bóng đen âm thầm từ dưới giường bò ra, toàn thân nằm sấp ở trên mặt đất từ từ dịch chuyển. Dịch đến gần cạnh cửa, chậm chạp đứng dậy, nhẹ nhàng kéo cửa mở ra, rón ra rón rén bước ra ngưỡng cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Bóng đen nhẹ nhàng linh hoạt như chim yến, ở trong bóng đêm đi qua hành lang, từ cầu thang vút xuống dưới. Nàng cực từ tốn kéo ra cửa lớn khắc hoa ở tầng dưới, từ khe cửa lóe lên mà đi ra. Nhìn xung quanh mấy lần, thấy bên bờ hồ không có một bóng người, bay nhanh chạy qua cầu cong, lại men theo bờ hồ chạy về hướng nam mấy trăm bước, cuối cùng nhịn không được đắc ý cười lớn.

Cười xong, nàng lại quay đầu nhìn vào Lãm Nguyệt Lâu, và nhìn về tướng phủ ở phía bắc, đắc ý hất tay, cười nói: "Con cua to, lần này thật xin lỗi ngươi rồi, không phải Giang Từ ta không tử tế, ngươi trước đây bất nhân, bản cô nương còn nhiều việc muốn làm, không thể cùng ngươi chơi được nữa!"

Giang Từ trước đó phát hiện không cách nào trốn ra từ phòng khách, lại nhìn thấy phòng ngủ của Tố Yên đối diện hồ, liền nghĩ ra kế này. Nàng kéo mặt tỳ nữ đối diện bức tường, tự mình lẩm bẩm, giống như muốn nhảy xuống hồ trốn thoát. Lại quay đầu ôm lấy khối đá điêu khắc Thọ Sơn trang trí ở góc phòng Tố Yên, ném vào trong hồ, tiếng "Tõm" mấy tỳ nữ nghe thấy là âm thanh khối đá điêu khắc rơi xuống hồ.

Đợi đá chìm xuống đáy hồ, nàng ẩn giấu tiếng bước chân, lủi vào một góc dưới giường Tố Yên, che giấu khí tức, nghe thấy mấy người Bùi Diễm xông vào trong phòng, nghe Bùi Diễm nổi nóng rời đi, nghe thấy tiếng người tiêu tán, biết "Con cua to" bị trúng kế, trong lòng vui mừng không ngớt.

Nàng biết Bùi Diễm không chịu để yên, sẽ phái người dọc theo hồ khắp nơi lục soát, nếu như ngay lập tức đi ra, chắc chắn sẽ tự chui đầu vào lưới, dứt khoát nằm dưới gầm giường của Tố Yên nghỉ ngơi hơn một canh giờ. Đợi Tố Yên ngủ say, lúc này mới vận khí khinh công, trốn ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu, cuối cùng hoàn thành đại kế đào vong khỏi khuôn mặt lạnh kia.

Trong lòng nàng đắc ý chỉ là nhớ lại bản thân giả say sợ Thôi đại ca và Tố Yên tỷ tỷ lo lắng, quả thật hơi có lỗi với hai người bọn họ, nhưng cũng là lực bất tòng tâm.

Trăng lạnh treo trên bầu trời, sương giá giăng đầy.

Giang Từ khua cành cây trong tay, khoan khoái đi trên con đường nhỏ bên bờ hồ, nghĩ tới cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm và sự gò bó hơn một tháng nay, trong lòng khoái chí không ngớt. Nhưng trước đó uống rượu quá nhiều, tuy vì muốn giả say, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên trong đời uống nhiều như vậy, lúc này bị gió hồ thổi tới, trong đầu dần dần hơi mê mang mơ hồ.

Nàng dần cảm thấy bước chân hơi trầm trọng, trong bụng cũng hơi không thoải mái, dứt khoát ngồi dưới gốc cây liễu bên bờ hồ, dựa vào thân cây, lầu bầu nói: "Con cua to chết tiệt, món nợ này bản cô nương sau này lại tìm ngươi tính toán."

Nàng dần dần hơi buồn phiền, "Con cua to" quyền to thế mạnh, chắc chắn sẽ truy tìm mình khắp kinh thành, nên làm gì mới có thể không lộ tung tích, bí mật ra khỏi kinh thành, tiếp tục cuộc sống du hiệp của bản thân đây?

Nhiễu loạn đến giữa đêm, cơn buồn ngủ và cơn say chếch choáng dâng lên, Giang Từ ngáp một cái, lại thấy cổ hơi ngứa ngáy, nàng gãi gãi đang muốn thả lỏng thân hình vừa muốn dựa vào thân cây ngủ, bỗng nhiên trong lòng giật mình, bất thình lình đứng lên. Chỉ thấy dưới ánh trăng, một bóng đen cùng với khí tức lạnh lẽo thấu xương vô thanh vô tức đứng trước người mình.

Thân hình bóng đen thẳng tắp, chắp tay đứng trước mặt Giang Từ, ánh mắt lãnh liệt tĩnh lặng chú ý quan sát nàng. Giang Từ run cầm cập, phảng phất từ trong ánh mắt đó nhìn thấy bản thân giống một con chuột bị con mèo tùy tiện đùa giỡn, dưới móng vuốt mèo chít chít kêu thảm, lại như thế nào cũng chạy không thoát vuốt mèo sắc bén.

Trong lòng nàng bồn chồn, từ từ lùi ra sau mấy bước, bóng đen đó tiến lên theo nhịp bước của nàng, từng bước áp sát. Giang Từ cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt bao phủ bản thân, ép đến trong lòng cực kỳ khó chịu, trực tiếp muốn nôn mửa.

Lúc này trăng sáng di chuyển ra khỏi tầng mây, ánh trăng tỏa xuống lên thân người kia. Giang Từ nhìn được rõ ràng, khuôn mặt người đó cứng đờ, hai mắt như viên ngọc đen tỏa sáng. Trong đầu nàng một tia chớp sáng vạch qua, bất thình lình giơ tay chỉ vào người kia, kêu lên: "Là ngươi!"

Lời này vừa ra, nàng liền biết không hay rồi, mình nhận ra người này chính là người đeo mặt nạ trên cây ở sơn trang đêm hôm đó, để ở trong lòng là được rồi vì cái gì muốn kêu la ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến đối phương một lòng muốn giết người diệt khẩu sao?

Trong lòng nàng kêu khổ không ngừng, trên mặt lại trưng ra nụ cười, cười khúc khích hai tiếng, chắp tay nói: "Xin lỗi, ta nhận sai người rồi. Vị đại hiệp này, chúng ta xưa nay không quen biết, trước đây chưa từng gặp mặt, sau này cũng không gặp lại. Đêm càng lúc càng khuya, ta không quấy nhiễu ngài đến bên hồ ngắm trăng, cáo biệt!" nói xong nàng nhảy về phía sau xoay người mà chạy.

Nàng vận chân khí toàn thân, nhanh chân chạy băng băng, chạy được hơn mười mấy bước, trước mặt đụng trúng một vật. Nàng đang ra sức mà chạy nhanh, nào quan tâm đụng trúng vào vật gì, thân hình hơi lóe lên, lại tiến về phía trước chạy đi. Đột nhiên một lực lớn kéo đuôi tóc nàng lại, nàng kêu "A" lên một tiếng, da đầu đau đớn, đau đến nước mắt chảy ra.

Tiếng cười nhẹ truyền vào trong tai, lòng Giang Từ hô lên cuộc đời xong rồi, trên mặt lại vẫn ha ha cười, nhìn vào người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ chắp tay phải sau lưng, tay trái kéo bím tóc của Giang Từ, trong mắt đầy ý trêu chọc và châm biếm, đồng thời còn mang theo mấy phần sát khí, mạnh mẽ mà yêu dị.

Giang Từ nhịn đau đớn của da đầu, gượng cười nói: "Vị đại hiệp này, tiểu nữ có mắt không thấy Thái Sơn, có tội có tội, ngày khác lại chuẩn bị rượu nhận lỗi. Chỉ là hôm nay tiểu nữ trên người có hẹn, không thể ở lại lâu, còn mong đại hiệp nương tay để cho tiểu nữ một con đường."

Tiếng của người đeo mặt nạ cực kì nhẹ, lại vô cùng đắc ý, y nắm chặt đuôi tóc của Giang Từ không buông, tiếp cận lỗ tai nàng chậm rãi nói: "Có hẹn với ai? Có phải là tiểu tình lang không?"

Giang Từ vỗ hai tay: "Đại hiệp chính là đại hiệp, thực sự liệu sự như thần. Nói không sai, Tiểu nữ đang muốn đi đến chỗ hẹn với tình lang. Có câu nói rất hay: Thà phá hủy mười tòa miếu còn hơn phá hủy một mối hôn..."

Đang lúc nàng nói hươu nói vượn để phân tán tâm trí của người đeo mặt nạ, bỗng nhiên giữa họng bị siết chặt, tay phải người đeo mặt nạ đã bóp lấy yết hầu của nàng, đồng thời đẩy thẳng nàng mấy bước, ép lên thân cây liễu.

Giang Từ vội vận nội lực, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, tay trái của người đeo mặt nạ như gió, điểm lên vô số huyệt đạo của nàng, Giang Từ cũng không còn cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mở to hai mắt, bất lực nhìn lên bầu trời tối om om trên đỉnh đầu.

Người đeo mặt nạ không nói lời nào, trong mắt hàn ý lạnh người, năm ngón tay lại từng bước dùng lực thắt chặt. Giang Từ toàn thân dần dần vô lực, khuôn mặt căng ra đỏ bừng, trong thời khắc sinh tử này cư nhiên còn cảm thấy làn da giữa các ngón tay của người này băng lãnh, cứ như là từ trong sông băng vớt lên, giữa lúc nghĩ ngợi lung tung, mọi thứ trong tầm mắt từ từ biến đổi mù mịt lúc ẩn lúc hiện.

Lúc sắp kiệt sức, Giang Từ thấy cổ họng chợt lỏng, không nén nổi theo bản năng há to miệng liều mạng hít thở, lúc này cảm thấy hai chân vô lực, dựa vào thân cây chầm chậm ngồi xuống đất.

Nàng đang kinh ngạc người đeo mặt nạ vì sao bỏ qua cho mình, người đó cười "Hắc hắc" một tiếng, ngồi xổm bên cạnh nàng, trong tay phải hàn quang chợt lóe (ánh sáng lạnh), một thanh chủy thủ rét lạnh dán vào gương mặt nàng.

Người đeo mặt nạ dùng chủy thủ ma sát trên mặt Giang Từ, cũng không nói chuyện. Giang Từ dần cảm thấy thần trí sắp sụp đổ, lời cầu xin cũng không nói ra khỏi miệng nổi, ngược lại kích lên lửa giận trong tâm trí, hung dữ lườm người đeo mặt nạ, giận dữ nói: "Muốn giết liền giết, ngươi người tốt thì không làm, cứ thích làm mèo còn là một con mèo hoang, tặc miêu, mèo không có mặt mũi!"

Người đeo mặt nạ sững sờ, sau thoáng chốc mới hiểu lời nàng nói, trong mắt hàn ý càng đặc, khuôn mặt cứng đờ nhìn vào gương mặt Giang Từ. Trong lòng Giang Từ sợ hãi, nhịn không được nhắm chặt hai mắt, trong mũi lại bay đến mùi hương cực thơm của Long Tiên hương, trong tai nghe thấy người kia nhỏ giọng nói: "Ta là mèo, vậy cô nương chính là chuột, con mèo ta đây là trời sinh muốn đến ăn con chuột nhà ngươi. Đây là do số phận quyết định, cô nương cũng đừng trách ta! Trách thì chỉ trách bản thân cô nương đường bằng không đi, cứ muốn leo lên cây!"

Giang Từ thấy cây chủy thủ lạnh như băng tuyết từ phần mặt đi xuống, ở gáy của mình tạm ngừng trong thoáng chốc, cơn đau như kim châm làm nàng toàn thân kinh hãi, máu tươi từ mũi dao chầm chậm chảy xuống, trong lòng nàng tuyệt vọng la lên: Sư tỷ, Tiểu Từ không trở về được nữa, tỷ phải nhớ mỗi năm thắp nhanh cho Tiểu Từ!

Chủy thủ chậm rãi đâm vào trong da thịt, Giang Từ cuối cùng có hơi không cam tâm, lại đột nhiên mở hai mắt, ngoan cường nhìn chằm chằm vào người đeo mặt nạ. Nhưng nhìn thấy thân hình hắn vội đứng thẳng, chủy thủ trong tay chặn đằng sau, từ từ chống lại thanh kiếm như lưỡi rắn bay đến cách mấy trượng từ phía sau.

Hàn quang lại lóe lên, tiếng leng keng vang lên khắp nơi, người đeo mặt nạ như con báo nhảy lên cây, từ bên người Giang Từ bay nghiêng lên, một kiếm một dao, trong thoáng chốc đã qua vô số chiêu thức.

Giang Từ thoát chết trong gang tấc, tâm trí mừng lớn, giờ mới thấy người chém giết dũng mãnh với người đeo mặt nạ, chính là "Con cua to" mà bản thân ra sức mắng chửi vô số lần trong lòng, cũng vừa mới từ trong tay hắn chạy trốn đi - tả tướng Bùi Diễm.

Trong bóng tối lại có hơn mười mấy người tuôn ra, châm đuốc vây quanh bốn phía. Một người trong đó đi qua đây, giải huyệt đạo cho Giang Từ, kéo nàng dậy chính là An Trừng thủ hạ đắc lực của Bùi Diễm.

Giang Từ chợt bừng tỉnh đại ngộ, xem ra "Con cua to" lường trước bản thân muốn mượn cơ hội chạy trốn khỏi "Lãm Nguyệt Lâu", dứt khoát để bản thân làm mồi câu, câu tên đeo mặt nạ này ra. Bản thân trước đó dương dương tự đắc, trốn ra khỏi khống chế của hắn nhưng không biết mỗi một bước đều trong tính toán của hắn.

Nàng không quan tâm những thứ đó, miệng viết thương giữa gáy đau đớn, trong bụng từng trận từng trận quặn thắt, đành phải dựa vào cây liễu ngồi xuống, mặt vô biểu tình quan sát Bùi Diễm và người đeo mặt nạ đại chiến sinh tử.

"Tiêu giáo chủ, vốn nghe nói ngươi dung nhan tuấn mỹ, không biết Bùi mỗ có phúc một lần nhìn thấy dung nhan!" Bùi Diễm cười dài một tiếng, hàn quang bỗng mãnh liệt, cả người mang theo kiếm xông đến người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ giữ im lặng, chủy thủ trong tay như rắn bạc múa loạn, tiếng "Leng keng" vang lên khắp nơi, chặn một kiếm của Bùi Diễm lại một dao đột kích. Chiêu thức trong tay của Bùi Diễm như thủy ngân cuồn cuộn, đan thành tấm lưới kiếm vô biên vô tận, phủ lên người đeo mặt nạ bên trong, người đeo mặt nạ từng bước lùi về sau, từ đầu đến cuối trầm mặc không nói.

"Tiêu giáo chủ, nếu đã đến kinh thành rồi, Bùi mỗ muốn mời ngài uống rượu một phen, không biết giáo chủ sẵn lòng nể mặt Bùi mỗ không?" Bùi Diễm vừa nói vừa đấu, chiêu kiếm như mây bay lang thang, hàn quang chói sáng, ép lên người đeo mặt nạ chỉ có thể đỡ công kích, không có lực trả đòn. Bọn người An Trừng đứng ở một bên, thấy Bùi Diễm đang thắng thế, nên không tiến lên trước, chỉ vây quanh bốn phía đề phòng người đeo mặt nạ chạy trốn.

Giữa lúc chiến đấu kịch liệt, dưới chân người đeo mặt nạ loạng choạng một cái có vẻ như là chống đỡ không nổi nữa, kiếm thế Bùi Diễm thu lại, cười nói: "Tiêu giáo chủ, Bùi mỗ khuyên ngươi, vẫn là trói tay bị bắt đi thôi!"

Tay trái người đeo mặt nạ xoa ngực, rũ đầu xuống, Bùi Diễm bước chậm lên phía trước, trường kiếm trong tay lại thủy chung duy trì tư thế tấn công, phòng hắn giãy giụa trước khi đối diện với cái chết. Mắt thấy tay trái người đeo mặt nạ bỗng nhiên hất lên, lòng Bùi Diễm la lên không hay, thân hình bay ra sau, nhưng nghe một tiếng: "Ầm", hồng quang thoạt lóe lên, khói mù khắp nơi, một luồng khí khó ngửi làm mọi người ho kịch liệt, mà trong nháy mắt người đeo mặt nạ đã biến mất trong khói mù .

Bùi Diễm giận dữ hừ một tiếng, như chim lớn vút lên cây liễu gần nhất, nhìn quanh bốn phía, đã không nhìn thấy thân ảnh của người đeo mặt nạ nữa.

Hắn từ lúc hoàng hôn nhìn thấy Giang Từ trên cây nhìn đông nhìn tây, đã đoán được nàng có lòng muốn chạy trốn, cho nên mới dày công sắp đặt, thiết kế cái bẫy này, muốn câu dẫn ra Minh Nguyệt giáo chủ muốn giết người diệt khẩu. Không liệu được việc sắp thành lại bị hỏng, bị người đeo mặt nạ bắn đạn khói lẩn trốn, thực sự tức giận. Nhảy xuống gốc cây, nhìn An Trừng đang muốn mang người chạy về phía nam truy đuổi, lạnh giọng nói: "Không cần đâu! Các ngươi đuổi theo không kịp."

Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng Giang Từ đang mang sắc mặt tràn đầy ý cười chế nhạo, lạnh giọng nói: "Cười cái gì mà cười, mệnh nhỏ này của ngươi còn được lưu lại thì nên thắp hương bái Phật đi!"

Giang Từ cười khúc khích, đứng lên vỗ tay nói: "Tướng gia thân thủ tốt, không làm võ lâm minh chủ thực sự là đáng tiếc."

Bùi Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm Giang Từ: " Cô nương thực sự chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của y?"

Giang Từ xé vạt áo xuống tự giúp bản thân băng bó vết thương giữa gáy, lắc đầu nói: "Thề với trời đất, thực sự chưa từng thấy qua."

"Vậy thực sự đã nghe qua giọng nói của y?"

Giang Từ biết không còn cách nào phủ nhận, gật đầu: "Ta đã từng nghe qua giọng nói của y, nhưng ta và y vốn không quen biết, đồng thời nước sông không phạm nước giếng..."

Bùi Diễm không để ý đến nàng, xoay người đi, mấy người An Trừng vội vàng đi theo. Giang Từ lưỡng lự một chút, cuối cùng sợ người đeo mặt nạ giả lại đến giết người diệt khẩu, gấp rút cùng đi phía sau lưng Bùi Diễm.

Bùi Diễm thần sắc nghiêm túc, xoay người lại: "Giang cô nương, hiện tại ta cứu cô nương một mạng, cô nương và ta huề nhau, vẫn là ta đi đường dương quan của ta, cô nương sống cuộc sống du hiệp giang hồ của mình. Kể từ bây giờ ta và cô, chốn quan trường và giang hồ chân trời góc bể, trên trời dưới đất, núi xanh mơ hồ, nước chảy xa xăm, đời đời kiếp kiếp hai bên không quen biết."

Giang Từ không ngờ được Bùi Diễm lấy lời nói hưu nói vượn tùy tiện ngày đó của mình nhớ kỹ từng lời không sót, lúc này dùng nguyên văn nói lại bản thân, trong lòng tức đến trợn trắng hai mắt. Nhưng bây giờ, tướng phủ mới là chỗ an toàn duy nhất, có thể bảo hộ mệnh nhỏ không bị khắp nơi truy sát, bây giờ cho dù cho nàng mượn lá gan to cỡ nào nàng cũng không dám một mình một người dạo chơi.

Trong lòng nàng chửi rủa không ngừng "Con cua to", trên mặt lại giả dạng bộ dáng trông rất đáng thương, vươn tay kéo tay áo Bùi Diễm, cất giọng buồn rầu: "Tướng gia, cái này.., cài này..." Nàng lí nhí một hồi, cũng nghĩ không ra lý do dựa vào tướng phủ, trong khoảnh khắc vội vàng buột miệng ra nói: "Cái này, lấy thân báo đáp ân cứu mạng, tướng gia cứu ta một mạng, ta làm sao có thể buông bỏ trách nhiệm mà đi, ta phải lưu lại tướng phủ làm trâu làm ngựa cho tướng gia, làm nô làm tỳ, lấy thân báo ân!"

Đám ngươi An Trừng ở phía sau nghe rõ ràng, cười ồ lên, có người tinh quái ồn ào nói: "Tướng gia, người thu nhận nàng đi, người ta tiểu cô nương thật sự là muốn lấy thân báo đáp."

Ánh mắt Bùi Diễm ác liệt quét qua, mọi người kinh sợ uy thế của hắn, ào ào dừng lại tiếng cười, cúi đầu mà đi, Bùi Diễm lạnh giọng nói: "Người nào lúc nãy mới nói, tự mình đi lĩnh hai mươi gậy."

Giang Từ thấy Bùi Diễm quản lý nghiêm khắc như vậy, rất khác dáng vẻ ngày thường cười như gió xuân của hắn, trong lòng hơi sợ hãi, từ từ thả lỏng hai tay đang nắm chặt áo của Bùi Diễm.

Bùi Diễm xoay đầu nhìn Giang Từ ủ rũ, vải giữa gáy thấm đỏ máu tươi, đuôi tóc tán loạn, dáng vẻ đáng thương hề hề, cười nói: "Đây chính là cô nương tự mình muốn lưu lại tướng phủ của ta, đừng có qua hai ngày lại leo cây hoặc nhảy hồ các thứ."

Giang Từ vui mừng, ngẩng đầu lên: "Sẽ không sẽ không, tuyệt đối sẽ không nhảy xuống hồ, lại nói, ta hôm nay cũng không nhảy xuống hồ."

Bùi Diễm mỉm cười, chắp tay đi về phía trước. Giang Từ bỗng nhớ tới một việc, đuổi theo hỏi: "Tướng gia, ngươi làm sao biết ta vẫn còn ở bên bờ hồ, vẫn chưa chạy đến nơi khác? trước đây ngươi không phải tưởng rằng ta nhảy xuống hồ chạy đi rồi à?"

Bùi Diễm cười đến vô cùng đắc ý, lại không trả lời, qua một lúc sau, nhịn không được duỗi tay phải ra, trước mặt Giang Từ vút qua.

Giang Từ nhìn năm ngón tay phải của hắn trong không trung làm động tác bò, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Bùi Diễm kêu lên: "Cua Hạnh Hoàng! Là con cua to!"

Tiếng nàng kêu rất lớn, người tướng phủ phía sau vẫn là lần đầu tiên nghe thấy được có người ngang nhiên chỉ vào tướng gia của mình gọi "Con cua to", đều không kiềm được mà cúi đầu xuống cười.

Giang Từ nhìn Bùi Diễm cười u ám không gì sánh được, vội lắc tay nói: "Cái này..., tướng gia, ta không phải gọi ngài là con cua to, ta là nói ta hiểu rồi, ngài dựa vào mùi thơm còn sót lại của cua Hạnh Hoàng nên có thể truy tung được ta ở chỗ nào."

Bùi Diễm nhàn nhạt nói: "Cô nương cũng không phải ngốc, còn biết ẩn núp dưới giường của Tố đại tỷ."

Giang Từ oán thầm không ngớt, lại vẫn chỉ thành thành thật thật đi theo Bùi Diễm tiến về phía trước.

Lúc này thời gian đã là giữa đêm, một vầng trăng lạnh, chiếu lên con đường sương giá bên hồ lạnh lẽo.

Giang Từ phía sau Bùi Diễm nhanh chân bước đi, cơn quặn thắt trong bụng dần tệ hơn, từ từ khắp người như kiến gặm cắn, ngứa ngáy khó chịu. Bước chân nàng dần dần kéo dài đình trệ, cuối cùng một tay ôm bụng, tay khác không ngừng gãi sau lưng, ngồi xổm trên mặt đất, liên tục rên đau đớn.

An Trừng vội chạy qua hỏi: "Giang cô nương, làm sao vậy?"

Giang Từ trong bụng quặn thắt, không cách nào nói chuyện lưu loát, lẩm bẩm đứt đoạn nói: "Ta... đau...bụng, ngứa...ngứa." Trên người nàng ngứa ngáy hiếm thấy không gì sánh được, gãi trước mặt rồi gãi sau lưng, trong nhất thời, thống khổ cùng cực.

An Trừng không biết nàng vì sao lại như vậy, lại hơi nghi ngờ nàng đang giả bộ, đang lúc do dự, Bùi Diễm bước lớn đi qua. Hắn nhìn chằm chằm Giang Từ mấy cái, bỗng nhiên bắt lấy tay phải của nàng, vén tay áo của nàng lên nhìn một cái, không nhịn được cười ra tiếng.

Giang Từ đang trong lúc khó chịu nhất, không khỏi giận dữ nói: "Cười cái gì mà cười, A!" Một tiếng kêu lớn, lại lấy tay cào sau lưng, không lường được trên chân cũng dần dần bắt đầu ngứa, nàng chịu đựng không nổi cong eo mà gãi, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.

Bùi Diễm ngồi xổm bên cạnh Giang Từ, nhìn dáng vẻ nàng đau đớn không chịu nổi, cười nói: "Xem cô nương sau này còn dám ăn cua Hạnh Hoàng nữa không, vừa phát ban vừa đau bụng, thật là quả báo thích đáng!"

Tính tình Giang Từ cho dù cởi mở, lúc này bao vây mình là một đám đông nam nhân, người đứng đầu lại là "Con cua to" bản thân hận nhất, đang nhìn chằm chằm dáng vẻ xấu hổ của bản thân, không khỏi vô cùng nhục nhã bực bội.

Trong lòng nàng thực hận bản thân trước đây vì cái gì nhanh mồm nhanh miệng, ăn nhiều cua Hạnh Hoàng như vậy, người ngứa bụng đau cũng không hề gì, cư nhiên còn để nhiều người như vậy nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình, thực sự là lần đầu tiên gặp sự cố khó xử trong đời. Trong mơ hồ đau đớn khó chịu thấy khuôn mặt cười Bùi Diễm như cua Hạnh Hoàng dao động trước mắt, nhất thời cực kì hận bỗng nhiên tấn công vào khuôn mặt cười đáng ghét đó.

Bùi Diễm ha ha cười, nghiêng người tránh ra, Giang Từ đang muốn tấn công tiếp, sau lưng lại một trận ngứa ngáy kỳ lạ, nàng đành phải thu hồi nắm đấm, tay lại cào sau lưng, nhiều nơi tay với không tới lại đổi tay trái, bận tối mày tối mặt.

Người trong tướng phủ nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng nhưng ngại có Bùi Diễm không dám lớn tiếng cười, nhưng trên mặt mỗi người thần sắc vặn xoắn, ngũ quan biến dạng.

Bùi Diễm đứng lên, nói: "Đi thôi, trở về để Tử Minh giúp cô nương xem thử, uống ít thuốc, cứ gãi tiếp như thế này không phải là cách hay."

Giang Từ giận dữ nói: "Không đi, ta không quay về!"

"Vậy cô nương lưu lại nơi này cũng tốt, Tiêu giáo chủ sẽ chăm sóc cô nương tận tình."

Sự bướng bỉnh của Giang Từ phát tác, ngồi trên mặt đất, lành lạnh nói: "Ta cứ không đi, xem y có thể đem ta thành cái dạng gì!"

Bùi Diễm nhíu chân mày, thấy tùy tùng dắt ngựa đến, nhẹ cười một tiếng, cúi xuống vươn tay. Giữa eo Giang Từ tê tê, đã bị hắn điểm mấy huyệt đạo rồi đặt chặn ngang trên lưng ngựa.

Bùi Diễm lập tức nhảy lên, nhẹ la lên một tiếng, con ngựa hướng tướng phủ mà phi nhanh.

Giang Từ đau đớn không chịu được, nghiêng ngã khó chịu, trên đường còn phải nghe "Con cua to" thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhẹ, trong lòng không khỏi cắn răng nói: Con cua to chết tiệt, chỉ để ngươi đắc ý trước một chút, đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư đen tối của ngươi!

Trở về tướng phủ, Giang Từ được An Hoa đỡ nằm xuống giường, toàn thân đã yếu ớt ngay cả gãi ngứa cũng không còn khí lực, chỉ là vô lực nằm lên cuộn tròn thân hình.

Bùi Diễm chắp tay thấy dáng vẻ nàng nhếch nhác không thể nhìn nổi, cười nói: "Cô nương ráng nhịn, ta đã sai người đi kêu Tử Mình đến rồi."

Giang Từ hừ lạnh một tiếng, trong lòng cực kỳ hận, im lặng không nói.

Trong mơ hồ, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, nghe thấy Thôi Lượng đi đến trước giường, giọng ôn hòa hỏi: "Như thế nào? Chỗ nào không thoải mái?"

Giang Từ liều mạng kìm nén nước mắt, thút thít không ra tiếng. Thôi Lượng sớm đã nghe tùy tùng tướng phủ nói Giang cô nương ăn cua đau bụng ngứa ngáy, nhìn thân hình nàng run nhẹ, lại không xoay người người qua, nhịn cười đưa mắt ra hiệu với An Hoa.

An Hoa cúi đầu nhìn về phía trong giường một cái, thấy hốc mắt nàng ẩn ẩn có nước mắt, vểnh miệng cười một tiếng, lấy ra khăn lụa, nhè nhẹ giúp nàng lau nước mắt đi, nhẹ giọng nói: "Giang cô nương, vẫn là để Thôi công tử giúp người nhìn thử trước, uống ít thuốc, cứ gắng gượng như vậy không phải là cách."

Giang Từ "uhm" nho nhỏ một tiếng , ổn định tâm trạng, từ từ xoay người qua, chính diện với ánh mắt Thôi Lượng hơi chứa ý cười, trên mặt nàng đỏ ửng lên, nhỏ giọng kêu lên: "Thôi đại ca."

Tiếng cười nhẹ truyền qua, tầm mắt Giang Từ nhìn qua chỉ thấy "Con cua to" đáng ghét kia đang đứng ở cửa chính, trên mặt vẫn là khuôn mặt làm người hận đến nghiến răng. Trong lòng nàng bốc lửa lên, bỗng ngồi thẳng dậy, nắm lấy gối sứ trên giường, ra sức ném về phía Bùi Diễm.

Bùi Diễm chân phải nhẹ chuyển, gối sứ trên mũi chân của hắn xoay tròn một vòng, lại đánh dấu một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, nhẹ nhàng hạ xuống đầu giường, hắn khẽ cười một tiếng, khoan thai bước ra khỏi phòng.

HẾTCHƯƠNG 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top