Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18 - Cô gái đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng Ba năm 1942, Seokjin bần thần gác lại ống nghiệm, để yên chúng trên giá. Nén lại cơn ho đang hoành hành trong lồng ngực, anh lững thững bước đến bên cửa sổ, cơn mưa rào đầu mùa giăng kín những đại lộ đang được xây dở. Anh đưa tay hứng những giọt mưa li ti lành lạnh, lòng chết đi từng chút một. Công trình nghiên cứu Pervitan đã hoàn thành, Hồng quân bắt đầu áp dụng công thức để sản xuất hàng loạt và ép binh sĩ sử dụng nó như một liều thuốc tinh thần bất diệt, mở ra chuỗi ngày sống như một tội đồ nhân loại của Seokjin.

Khác với Hitler sử dụng công khai Pervitin, Tổng tư lệnh tối cao của Hồng quân chỉ bí mật để binh sĩ dần đắm chìm vào thuốc phiện, bằng cách trộn vào thức ăn và nước uống. Truyền thông cũng không biết đến bí mật này, những cái tít về Pervitan dần ít lại rồi mất hút trên mặt báo. Bên trong quân đội, cấp trên liên tục bàn tán xem ai đã khôi phục thứ thuốc này chỉ với vài ba tệp tài liệu còn sót lại sau khi phòng nghiên cứu năm xưa bị thiêu cháy. Seokjin thường chỉ lướt ngang những lời bàn tán ấy, chẳng mảy may để tâm. Thắc mắc làm gì khi mà người ấy chính là anh, một cậu sinh viên nhỏ bé bị dòng đời đưa đẩy. Chẳng ai biết anh từ một người tầm thường lại trở thành một trong những yếu tố lật đổ thế trận của Liên Xô. Binh sĩ không còn dễ bị khuất phục nữa mà cứ đứng dậy chiến đấu như những cái xác sống, rồi chết trong cơn mê, thậm chí còn không biết cơ quan nội tạng mình đã mục ruỗng. Thế sự đổi thay một cách nhanh đến bất ngờ, bây giờ anh chẳng dám nhìn những đôi mắt lờ đờ vì bị đầu độc của binh sĩ, cũng quên hẳn đi những ngày ấm cúng bên cạnh Taehyung.

Stalingrad vẫn đang gấp rút chuẩn bị cho đợt phản công vào tháng Tám, đó là trận chiến quyết định thắng thua của Chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Seokjin nghe Jungkook bảo bây giờ Stalingrad đang loạn không kém gì Moskva.

"Chúng ta đang đi rất gần đến chiến thắng. Seokjin, anh có công lớn đấy. Anh muốn thưởng gì nào?"

Jungkook xoa đầu Seokjin, tiếng mưa rơi át đi bước chân của cậu, nên anh chẳng hay biết cậu đã đứng cạnh anh từ lúc nào. Dạo này Jungkook đã cư xử phải phép hơn, có lẽ cậu thấy Seokjin không phải kiểu người dễ lung lay chỉ bởi vài cái động chạm, hoặc cậu sợ cái máu liều của anh. Ai mà biết được, trong lúc cậu cưỡng bức anh thì anh cắn lưỡi chết cũng nên. Cậu quá rõ Seokjin đã không còn gì để mất, ngoài mẹ anh. Nhưng cậu thì không như Taehyung, cậu không biết mẹ anh ở đâu hay thậm chí là bà ấy tên gì, nên cũng chẳng uy hiếp anh được.

"Không muốn thưởng gì."

Seokjin lạnh nhạt đáp. Anh định nói hãy cho anh trở về Stalingrad, nhưng rồi sực nhớ đến người cần gặp ở đó đã có hôn thê, anh lại thôi. Anh cũng không thấy Stalingrad đáng nhớ nữa. Đôi khi con người ta yêu mến một thành phố chỉ bởi vì nó in dấu chân người họ thương, và họ tin chắc mình sẽ được chào đón khi trở về. Còn Seokjin đã đánh mất một vòng tay luôn dang rộng ngày nào, mà chẳng có lấy một lý do tử tế.

Nhiều khi Seokjin cứ ngẩn người ra, bị lạc vào cả ngàn câu hỏi không lời hồi đáp, nhưng nhiều nhất thì chắc là tại sao Taehyung cứ im lặng, thay vì có thể gửi cho anh một bức thư để giải thích hoặc chuyển lời qua Jungkook? Cậu vẫn đi đi lại lại giữa Stalingrad và Moskva để gặp cha mình. Hay Taehyung không có gì để nói với anh vì hắn thật sự đã cạn tình? Vậy ra điều Seokjin lo lắng đã đến, rằng trong lúc anh phải miệt mài nghiên cứu ở Moskva, sẽ có lúc trái tim một trong hai rẽ lối. Dù sao quãng đường cùng nhau đi qua cũng ngắn, hắn lại căm ghét người Đức, có lẽ anh chỉ là món đồ hắn mua vui để khỏa lấp khoảng thời gian căng thẳng ở quân đội mà thôi. Tất cả kỉ niệm rồi sẽ như một tờ lịch cũ, bị người khác hiển nhiên lật qua trang mới mà không mảy may đoái hoài.

Nghĩ đến đó, Seokjin chợt thấy lòng mình se lại. Sâu tận đáy lòng, anh biết Taehyung luôn chọn chiến trường, lúc nào cũng đối xử dịu dàng với anh để che giấu sự độc đoán của hắn. Dù Taehyung có đe dọa anh bằng mạng sống của mẹ, chẳng bao giờ để anh có thể ý kiến bất cứ một cái gì, trừng phạt bạn bè anh sống dở chết dở, ngấm ngầm để anh phải đi theo con đường pha chế thuốc phiện tội lỗi, nổ súng bắt anh thừa nhận mình phải sống như một người Liên Xô, thì anh vẫn không tài nào quên được gương mặt, lời nói, cử chỉ đầy si tình của hắn.

Anh muốn Taehyung là của anh đến phát điên. Nhất là khi thấy hôn thê của hắn đáp xuống từ chiếc phi cơ dành cho giới quí tộc Anh Quốc, váy vóc lả lơi đi khắp quân đội để chào hỏi mọi người.

"Ngọn gió nào đã đưa tiểu thư Fiona đến đây?" Jungkook mở lời chào, cúi xuống hôn vào bàn tay xinh xắn của Fiona. Cô nàng mỉm cười.

"Tôi đến để thông báo về lễ đính hôn, tiện thể muốn thăm Moskva một chuyến, nghe nói các anh đã phòng thủ rất anh dũng tại quê nhà, thật ngưỡng mộ làm sao."

"Vâng. Chúng tôi vẫn đang gắng sức khôi phục lại Moskva như xưa."

Fiona là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc vàng hoe xõa ngang lưng, đôi mắt bồ câu màu nâu hạt dẻ luôn lay động nhìn mọi thứ một cách đầy háo hức. Cô nàng khá gần gũi và nhiệt tình, ngày đầu đến Moskva đã nhờ Jungkook dắt đi tham quan khắp căn cứ, vẫy tay chào các binh sĩ với nụ cười tỏa nắng. Cô ta xem quân đội như một nơi đáng để tìm hiểu rồi cứ liên tục trầm trồ vì cái này cái nọ, nói tiếng Anh liến thoắng khiến Seokjin nhức cả đầu. Vì một lẽ nào đó mà Jungkook lại xách theo anh, bỏ anh vào hàng ghế sau của chiếc Jeep xanh lục, thay vì anh có thể ngủ khì ở trong phòng vì giờ Pervitan đã hoàn tất, anh cũng chẳng còn gì để làm.

"Anh Taehyung rất giỏi lái T-34 nha." Fiona quay sang Jungkook nhao nhao khi xe chạy qua quảng trường tập lái xe tăng, chẳng hiểu sao nghe tên hắn phát ra từ khuôn miệng chúm chím kia làm Seokjin thấy ghét quá đỗi. Anh bất giác tặc lưỡi, lúc này Fiona mới chú ý đến sự hiện diện của Seokjin ở hàng ghế sau.

"Ngài Jungkook, đây là ai thế ạ?"

"Seokjin, một quân y. Anh ta nói muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của con gái Thống chế Anh Quốc." Jungkook cười cười đáp, không nhận ra sau lưng Seokjin đang lườm cậu cháy mặt. Liếc qua đã thấy Fiona mỉm cười chào mình, anh gượng gạo gật nhẹ đầu.

"Và cũng là người ở cạnh Taehyung lúc trước." Jungkook cao hứng nói thêm, khiến Seokjin đột ngột đông cứng.

"Anh ta là bác sĩ riêng của Taehyung ạ?"

"Không phải, anh ta là-"

Jungkook chưa nói tròn câu đã bị Seokjin đạp một phát vào lưng, mạnh đến mức cậu tưởng cột sống gãy ra làm đôi mất rồi.

"Tôi chỉ là tù nhân được ngài ấy trọng dụng thôi." Seokjin mỉm cười giả lả. Fiona cũng không thắc mắc gì nhiều nữa, cô không đủ kiến thức để hiểu rằng giữ tù nhân bên cạnh là một việc hệ trọng như thế nào, mắt cô sáng lên khi xe trở về nhà ăn của quân đội. Mặc dù Jungkook đã bảo rằng đồ ăn trong quân đội rất chán, nhưng cô vẫn nằng nặc muốn ăn thử. Cô nàng nhảy chân sáo đến xếp hàng sau một dòng người dài đang chờ lấy phiếu ăn.

Đợi khi Fiona đi rồi, Jungkook mới quay ra sau trách cứ Seokjin.

"Anh làm tôi đau đấy!" Cậu nhăn nhó, và chỉ nhận được cái trừng mắt của anh. Nhưng Jungkook cảm thấy vui, sự khó chịu của anh bây giờ rất đúng với mong đợi của cậu.

"Tôi về được chưa?" Seokjin lừ mắt hỏi. Jungkook nhún vai.

"Chưa."

"Thế tôi ở đây thì giúp ích gì cho ngài?"

"Để anh thêm thất vọng thôi." Jungkook bí ẩn nhìn Seokjin, cậu lui xuống hàng ghế sau, ngả ngớn ngồi sát vào anh. "Thất vọng rồi về bên tôi."

"Fiona là một cô gái tốt, cô ấy là đương kim tiểu thư của quý tộc Anh Quốc, cũng là con gái của Thống chế bên đó. Anh nghĩ Taehyung còn nhớ đến anh không?"

Đầu óc Seokjin chợt nhảy số, cách đây không lâu anh có đọc được tin tức thực dân Anh đã hỗ trợ một lượng lớn Không quân cho Liên Xô, ngoài việc ngoại giao bình thường để nhận được viện trợ thì có cách khác nhanh hơn nhiều - hôn nhân chính trị. Biết được thân phận của Fiona, Seokjin bất giác nhẹ nhõm hẳn. Hi vọng chỉ là hôn nhân chính trị.

"Tôi không biết ngài ấy có nhớ tôi không, nhưng tôi thì nhớ ngài ấy." Seokjin nở một nụ cười nhẹ nhàng, thế mà Jungkook trông thấy biết bao thương yêu đầy ắp trên đôi môi của anh. Cậu bất giác chột dạ, thật muốn chặn khuôn miệng này lại quá đi mất.

"Thay vì anh phải loay hoay với việc Taehyung có còn yêu anh không thì anh nên về với tôi. Tôi không giống Taehyung, không bị bó buộc bởi chức phận, không chà đạp lòng tự tôn của anh, không bắt anh giết người Đức, không nổ hai phát súng để ép anh ngưng nói tiếng mẹ đẻ và cũng không gửi những lá thư đe doạ về nhà anh." Jungkook ngày càng tiến sát anh hơn, cậu nâng cằm anh lên, để anh lọt vào vòng tay cứng như thép của mình. Những việc mà Taehyung làm với Seokjin cậu đều thuộc vanh vách, qua lời kể của đám lâu la hóng tin trong doanh trại, cốt để chờ thời khắc này.

"Tôi chỉ là một kẻ thích gì làm đó, tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ đất nước như hắn. Ở cạnh tôi, anh sẽ được an toàn. Seokjin, tôi hứa khi hòa bình lập lại, tôi sẽ đưa anh và cả mẹ anh về chung sống. Hai người không lo phải sống trong hậu quả của chiến tranh, và tôi cũng sẽ nhờ cha xóa sổ tên anh khỏi tội danh bào chế thuốc phiện."

"Ờ."

Seokjin hời hợt gật đầu, anh đẩy Jungkook ra. Thật sự thì anh có phân vân đôi chút, những lời cậu nói toàn đường mật, mà anh biết rõ cậu tất nhiên sẽ có khả năng thực hiện hết những điều đó, vì Jungkook là con trai của Thống chế. Những thứ cậu nêu ra chỉ là ruồi muỗi đối với cậu. Nhưng anh chỉ xiêu lòng vì cậu nêu ra lợi ích dành cho mẹ anh, bà ấy đã khổ sở cả một đời. Nghĩ đến cảnh hòa bình lập lại nhưng anh thể nào cũng bị kết án tử vì giúp Hồng quân pha chế thuốc phiện, hẳn mẹ anh sẽ sốc đến mức điêu đứng, hoặc bà ra đi vì cơn đau tim luôn không chừng. Hoặc nếu Liên Xô thắng, anh cũng sẽ không còn nhà để về, vì anh là tù nhân của Hồng quân, nếu không bị giết thì cũng lưu vong đi xứ nào không biết.

"Ngài nói thật chứ?" Seokjin đưa đôi mắt chứa đầy mong mỏi nhìn Jungkook, đó là ánh mắt mà cậu chờ đợi ngay từ lần đầu gặp mặt.

"Thật." Jungkook gật đầu, choàng tay qua eo anh. Seokjin lách người khỏi vòng tay cậu, anh bối rối nhìn xuống đất, ngập ngừng.

"Cho tôi... thời gian thích nghi."

"Đừng bắt tôi phải chờ lâu." Jungkook hôn nhẹ lên má anh. Seokjin nhắm mắt chịu đựng, trong lòng ngập tràn rối ren. Anh cũng chẳng biết quyết định vừa rồi của anh là đúng hay sai. Nhưng có một điều anh rất rõ: ở bên Taehyung thì cuộc sống của anh lẫn mẹ sẽ rất lênh đênh, dù hắn đã hứa nhưng anh thừa biết hắn sẽ chọn đất nước của hắn mà thôi. Bằng chứng là hắn sắp kết hôn, kể cả khi là hôn nhân chính trị đi nữa.

Trong lúc những suy nghĩ ngổn ngang còn đang bủa vây lấy Seokjin thì sự xuất hiện của Taehyung đã thay anh trả lời, một câu trả lời dứt khoát nhất từ trước đến giờ.

"Tư lệnh đến đón tiểu thư Fiona."

"Eo ôi, tình quá vậy?"

Cả doanh trại vang lên tiếng xì xào không ngớt. Từ lúc sáng, Fiona đã là một hiện tượng bởi lâu lắm rồi quân đội mới xuất hiện một nàng thơ, nay Taehyung lại bay từ Stalingrad đến Moskva dù tình hình chính trị đang căng như dây đàn, đủ để thấy hắn yêu cô như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top