Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[THKV] Nuôi em-vợ 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Cảnh báo 18+
Chưa đủ tuổi mời quay xe lẹ)

Tối hôm đó, Tiểu Vũ đang nằm trên giường xem hoạt hình, Trương Hân Nghiêu ném đến trước mặt cậu một món đồ nhỏ được gói kín, thần thần bí bí nói:
" Quà đền bù cho em."

Lưu Vũ ngay lập tức nhớ đến đồ ngon mà anh trai nói lúc sáng, hí hửng bóc quà, cho đến khi mở ra một tuýp kem toàn tiếng Anh, nhóc con không nhịn được xị mặt nói:
" Ca ca, cái này đâu có giống đồ ăn được."

Trương Hân Nghiêu nhanh chóng leo lên giường, vẻ mặt nham nhở mờ ám dọa Tiểu Vũ lùi về phía sau một đoạn:
" Ừm, cái này miệng trên không ăn được nhưng miệng dưới ăn được."

Dứt lời mặc kệ Tiểu Vũ ngơ ngác khó hiểu, tay thô to nắm lấy cổ chân trắng trẻo nhỏ nhắn kéo về phía mình, tựa như mãnh hổ chồm người phủ lên trên nhóc con.

Tiểu Vũ hốt hoảng đẩy bàn tay đang cố mở cúc áo cậu, bị tình hình trước mắt dọa cho lắp bắp nói không hết câu:
" Ca ca, anh làm gì vậy..nha.. không thể cởi..." Hàng cúc áo khiến Trương Hân Nghiêu mất kiên nhẫn, trực tiếp dùng sức xé toạc một tiếng, lồng ngực trắng nõn cứ như vậy hiện ra trước mắt hắn.
" Tiểu Vũ, chẳng phải em muốn lấy vợ sao? Nhưng không phải ai cũng có thể lấy vợ đâu, ca ca giúp em kiểm tra là biết."
Lý do vô cùng chính đáng, Trương Hân Nghiêu cứ như hóa thành dã thú lao đến vùi đầu vào cổ Tiểu Vũ hôn cắn một hồi. Nhóc con vừa nhột vừa nghi hoặc hỏi lại:
" Thật sự cần phải kiểm tra sao? Nhưng mẹ nói..."

" Bây giờ đến ông nội em nói anh cũng không dừng lại được!" Trương Hân Nghiêu không kiên nhẫn ngắt lời cậu.

"Ngoan một chút, nếu không lát nữa ăn đau thì đừng trách."

Dáng vẻ hung tợn đã lâu không thấy của hắn thành công khiến Tiểu Vũ ngoan ngoãn lại, mắt tròn xoe không hiểu sao đã ướt nước, ấm ức nhìn hắn không nói gì.

Nếu là ngày thường bộ dạng này sẽ làm Trương Hân Nghiêu đau lòng một phen, nhưng tình cảnh bây giờ hắn chỉ muốn đè cậu ra hung hăng lăn lộn một hồi.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, để tránh để lại ám ảnh cho đứa nhỏ này, Trương Hân Nghiêu chậm rãi tiến hành màn dạo đầu.

Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi căng mọng, lưỡi quét qua cạy mở hai phiến môi mím chặt, khéo léo đưa lưỡi vào hôn sâu, từng chút từng chút mút lấy, thấy Tiểu Vũ có vẻ khó thở liền thả ra một chút rồi lại lao vào quấn quýt dây dưa, càn quét khắp khoang miệng, giống như muốn hút hết mật ngọt từ cái miệng nhỏ này.

Lưu Vũ bị hắn hôn đến đầu óc mơ màng, dừng lại chút nào là thở hổn hển lúc đó, mặt mũi cũng đỏ bừng, toàn thân nóng lên bất thường, vừa khó chịu vừa có chút mong chờ.

Bàn tay to lớn thô ráp xoa nắn loạn trên cơ thể non nớt mềm như đậu hũ, cho đến khi dừng lại bên ngực thô bạo xoa nắn, ngón tay mạnh mẽ ngắt nhéo đầu nhũ nhạy cảm khiến Tiểu Vũ cong người giật mình, cắn môi rên rỉ không ngừng.
" ưm...ca ca, đừng nhéo... đau mà...ah"

Trương Hân Nghiêu thấy phản ứng của nhóc con liền nóng máu trực tiếp cúi xuống cắn lấy đầu nhũ đỏ hồng, vừa dùng răng nhay nhay không ngừng, vừa dùng lưỡi điêu luyện cuốn lấy, còn cắn lấy kéo ra một đoạn khiến Tiểu Vũ rên rỉ thở dốc không ngừng.

Làm sao đây, cảm giác này thật khó chịu, nhóc con không nhịn được nức nở vặn vẹo cơ thể:
" Ca ca, Tiểu Vũ...ưm...khó chịu mà..."
Giọng nói vừa nũng nịu vừa gợi tình, khuôn mặt ngây ngô thường ngày giờ ướt át quyến rũ chết người, miệng nhỏ hé mở không ngừng thở dốc. Một màn này trực tiếp đánh bay lý trí mỏng manh của Trương Hân Nghiêu, làm hắn quên tiệt cái gì mà màn dạo đầu dịu dàng, vội vớ lấy tuýp kem bôi trơn đổ đầy tay, nóng nảy thô bạo đẩy ngón tay vào huyệt nhỏ phấn nộn.

Bất ngờ bị dị vật xâm lấn, Tiểu Vũ hoảng sợ nắm chặt lấy cánh tay gân guốc kia bật khóc:
" Hức... Đừng mà...đau lắm... ca ca..ưm..em đau mà.."

Trương Hân Nghiêu đau lòng nhìn bé con khóc nức nở, biết làm sao được, hắn cũng sắp đau đến muốn nổ tung rồi đây. Vật nhỏ này chặt chẽ như vậy, không khuếch trương cẩn thận lát sẽ đau ngất mất.

" Cục cưng, nhịn một chút, sẽ thoải mái nhanh thôi." Giọng thì nhẹ nhàng vỗ về nhưng tay thì liên tục một ngón lại thêm một ngón vùi vào động nhỏ khuấy đảo liên hồi. Tay còn lại xoa nắn ngực nhỏ, gẩy gẩy đầu nhũ làm nhóc con phân tâm.

Cho đến khi cảm thấy huyệt nộn kia thả lỏng, ngón tay đã co thể ra vào dễ dàng, hắn liền khẩn trương rút tay ra, đặt phân thân to lớn trước cửa huyệt, không báo trước mạnh mẽ đẩy vào.

" ahhhhh...hức...đau...đi ra đi..." Tiểu Vũ đau đớn đón nhận cú thúc bất ngờ, hét lên một tiếng chói tai, móng vuốt nhỏ đánh lên người bên trên, muốn hắn mau rút quái vật kia ra, cậu không chịu nổi đâu.
" Tiểu Vũ ngoan, nhịn một chút...không sao mà." Trương Hân Nghiêu trán đã đổ mồ hôi, hắn nhịn cũng thật khó chịu, bên trong nhóc con vừa chật vừa ấm, hút lấy hắn đến phát điên rồi.
" anh gạt người...hu hu... không muốn nữa... ưm... mau rút ra đi mà." Tiểu Vũ bị nhồi đến căng cứng, liên tục đánh lên người hắn.

Vốn dĩ muốn chờ đến khi huyệt nhỏ thả lỏng nhưng Trương Hân Nghiêu không nhịn nổi nữa, hắn hạ eo bắt đầu điên cuồng ra vào, cúi người hôn lên khắp mặt Tiểu Vũ, thở dài thỏa mãn.

Mẹ nó, thật sướng mà.

Hắn không còn đủ tỉnh táo để quan tâm nhóc con đang khóc lóc đau đớn bên dưới thân mình, mất kiểm soát mà thúc mạnh liên hồi, cảm nhận từng vách thịt non đang hút lấy hắn, bắp đùi đập liên tiếp vào mông béo tròn, khiến nó nẩy lên từng hồi.

" Ca ca... chậm thôi...huhu...em đau mà...ah... ah"Tiểu Vũ mới đầu đau đớn không thôi, gào khóc thảm thiết, cậu cảm thấy mình sẽ bị làm rách ra mất, ca ca bây giờ thật đáng sợ.

Không biết từ lúc nào tiếng khóc đau đớn dần chuyển thành tiếng nức nở, rên rỉ mị người.

Chân nhỏ trắng nõn vắt trên cánh tay màu lúa mạch lắc lư không ngừng, Tiểu Vũ bị cự vật thô cứng đâm đến khoái cảm dâng trào, móng vuốt nhỏ cào cấu không ngừng lên tấm lưng cường tráng kia.

" Nhóc con, sướng rồi sao?" Trương Hân Nghiêu thở dốc cúi đầu nhìn bé con bắt đầu rơi vào trạng thái động tình, không cần kiềm chế gì nữa, nâng eo cậu lên, hai bàn tay to lớn bóp chặt hai cánh mông đào căng mọng, hung hãn dập mạnh vài cái, khiến cái miệng nhỏ phía trên rên lớn không ngừng:
" anh...nhẹ thôi...ưm..ahhh...không chịu được đâu..."

Phía dưới liên tục bị gậy thô lớn đâm chọc, gậy nhỏ cũng đã cứng ngắc vươn dậy từ lúc nào. Trương Hân Nghiêu bất ngờ đâm tới một điểm hơi gồ lên bên trong, Tiểu Vũ liền rùng mình hét lớn, không nhịn được mà phóng ra, dịch thể nhây nhớp trên bụng trắng nõn, kích thích thị giác Trương Hân Nghiêu muốn cháy lên rồi.

Tiểu Vũ run rẩy vừa qua cao triều chưa kịp nghỉ ngơi đã bị người kia dùng sức dễ dàng lật người lại, từ phía sau hung hăng cắm xuống giã không ngừng, mông nhỏ không chịu nổi lắc lư muốn né liền bị hắn kéo lại, đánh bốp một tiếng giòn tan.

Nhìn cánh mông bị đánh đỏ bừng, còn sóng sánh đàn hồi rung rinh thích mắt, Trương Hân Nghiêu thô lỗ vần vò không buông, hạ thân vẫn thúc mạnh vào cửa huyệt ướt át không ngừng, tiếng vang lép nhép dâm mỹ cùng tiếng rên rỉ không biết thống khoái hay đau đớn càng kích thích dục vọng của hắn.

Mẹ kiếp, nhóc con này như làm từ nước vậy, để hắn chơi đến chết trên người cậu cũng được.

Nhóc con bị lật úp sấp, phía sau cự vật mỗi lần ra vào đều muốn chạm tới gốc rễ, làm cậu không còn sức mà rên rỉ, hức, sao lâu vậy còn chưa kết thúc, mệt như vậy, cậu không muốn lấy vợ nữa đâu.

Trương Hân Nghiêu bỗng hạ eo cậu xuống, nằm úp sấp trên người cậu, hai khuỷu tay gập lại, ghé sát đầu vào hõm vai mịn màng nhỏ nhắn:
" Tiểu Vũ, ca ca làm em thích không."

Môi lưỡi liếm lên vành tai đỏ au, giọng nói trầm khàn quyến rũ khiến người khác đỏ mặt không thôi. Lưu Vũ ngượng ngùng nắm chặt góc chăn không muốn trả lời, liền bị hắn thô bạo thúc mạnh một cái giật nảy mình, ấp úng đáp lại:
" ưm...thích...ah...ca ca nhẹ chút..."

Chưa đợi cậu dứt lời huyệt nhỏ bên dưới lại bị đâm vào không ngừng, lần này tốc độ và lực đạo đều mạnh mẽ ghê người, Trương Hân Nghiêu vẫn ghé sát bên tai cậu, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, tốc độ ra vào bên dưới cũng tăng tốc kinh hồn, giường lớn cũng không chịu được mà phát ra tiếng kẽo cọt theo nhịp đưa đẩy.

Lưu Vũ mặt đỏ bừng há miệng thở hổn hển, khóe mắt trào nước tự bao giờ, tay nhỏ nắm chặt lấy bắp tay to lớn bên cạnh, bị đâm tới mức kêu loạn lên:
" Nghiêu...ca ca... ahh... chậm thôi...chậm thôi mà..."
" Ahhh..không được...hỏng mất...ư ư ư....em không chịu được ...."

Trương Hân Nghiêu đang mất kiềm chế điên cuồng phóng túng cũng không nhịn được mà thầm mắng, nhóc con này thật biết gọi giường, rên câu nào làm hắn hứng câu đấy.

Cảm thấy sắp tới cực hạn, hắn xoay đầu cậu lại hôn cắn loạn lên môi châu, nuốt lấy tiếng rên rỉ cả nước bọt đang nhiễu ra không ngừng, eo hông ra sức nắc liên hồi vào huyệt nộn đã sưng đỏ, dường như thật sự muốn đem cậu đâm tới hỏng, còn thấp giọng thì thầm:
" Ca ca chơi chết em... để xem em còn muốn lấy vợ không."
" Ưm...ahh..ahh.. không...mà...ah..không muốn...nữa...ahhhhhhh!!!!"
" ughhh!!" Trương Hân Nghiêu gầm nhẹ, thỏa mãn tiết ra, trút toàn bộ tinh hoa vào bên trong Tiểu Vũ, cảm nhận huyệt nhỏ co giật liên hồi cắn nuốt lấy phân thân của hắn, còn cố tình ra vào thêm vài lần mới chịu rút ra.

Hắn nhìn bé con nằm sấp ở đó, miệng đỏ au hé mở thở hổn hển, nước miếng nhiễu ra còn không thể nuốt vào, khuôn mặt nhuốm tình ái đỏ bừng, ánh mắt mất tiêu cự thẫn thờ chưa định thần. Lại nhìn xuống eo thon chi chít dấu hôn, đến bờ mông nộn thịt cao vút đang không ngừng run rẩy, giữa khe hẹp chảy ra chất dịch mờ ám, đều là của hắn.

Trương Hân Nghiêu hài lòng thỏa mãn, hắn còn muốn lăn lộn một hồi, nhưng nhóc con này là lần đầu, sẽ không chịu được mất. Thế là hắn bế bé con mất hết sức lực lên, đi vào phòng tắm giúp cậu làm sạch bên trong.

Xong xuôi yên ổn trở lại giường, hắn nhìn đống chăn gối nhàu nhĩ dính đầy chất dịch khả nghi, không còn cách nào khác ôm Tiểu Vũ về phòng cậu. Lăn lộn một hồi Tiểu Vũ cũng đã hồi sức phần nào. Mắt đỏ hoe chưa kịp ráo nước đã lại ầng ậng nước dâng lên, trề môi mắng hắn:
" Ca ca gạt người, huhu, còn làm em đau như vậy."
" Anh gạt em làm gì, bài kiểm tra vừa rồi chứng tỏ em không thể lấy vợ rồi."
" Tại sao chứ?" Nhóc con hoang mang nhìn hắn, gạt bàn tay đang xoa nắn mông cậu ra.
" Làm gì có chồng ai lại rên rỉ dưới thân người khác như em."
" Cái đó...cái đó là do anh làm..."
" Ừ, đúng rồi, là anh làm em sướng, nên em càng không thể lấy ai khác."

Lưu Vũ vừa muốn lên tiếng phản bác liền bị hắn nghiêm giọng dọa:
" Vừa nãy em cũng đã đồng ý với anh rồi, muốn lật lọng?"
" Còn nói nữa anh liền đem em ra làm lần nữa."
Tiểu Vũ bị dọa sợ xanh mặt, ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng đi ngủ, cậu mệt lắm rồi, không thế chịu thêm nữa đâu.

Trương Hân Nghiêu hài lòng nhìn nhóc con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ánh mắt dịu dàng âu yếm ngắm khuôn mặt bình yên này.

Nhóc con không thể lấy vợ thì hắn lấy cậu làm vợ, quyết định vậy đi.

Sau đó thỏa mãn ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát vào lòng, an an ổn ổn ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top