Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Birthday

Author: Anglerfish

Translator & Editor: Topaz Faye


***


L nghĩ, Sinh nhật mà buồn thì lạ thật.

Hắn không hiểu biết nhiều về các truyền thống ăn mừng, nhưng hắn cũng biết sinh nhật vốn được coi là một dịp hạnh phúc. Một dịp hội ngộ với gia đình và bè bạn, để cùng chúc mừng ngày mình có mặt trên đời.

L không có gia đình hay bè bạn để hội ngộ, thỉnh thoảng hắn còn ngẫm nghĩ xem sự ra đời của mình có thực sự đáng chúc mừng không.

Chỉ mới năm giờ bốn phút, phòng họp chính của đội điều tra vẫn trống không. L co gối sát lại, cúi xuống ôm lấy hai chân mình. Mùa Halloween đến, đem theo cái lạnh thực sự của mùa thu. Máy sưởi của tòa nhà vẫn chưa được bật lên. Hắn lạnh.

Hắn nhắm mắt lại trong phút chốc rồi lại mở mắt ra. Gần đây hắn cứ thấy mệt mỏi, một cảm giác khá lạ lẫm với hắn. Rất nhiều thứ kỳ lạ đã xảy đến với hắn từ cái đêm Higuchi - Kira - bị giết, và kể từ khi Light được tự do. Trước đó L đã quen với sự hiện diện của cậu, giờ thì hắn không chắc hắn có nhớ cậu hay không. Một phần của hắn thích cô độc, nhưng một phần khác lại thấy cô đơn. Hắn vừa muốn được ở một mình, vừa đau đáu một người bầu bạn.

Mấy ngày vừa qua hắn cứ như thế. Hắn không thể lý giải cảm xúc của chính mình, nhưng hắn biết hắn đang cảm thấy một cái gì đó, một cái gì đó lớn đến mức lấp đầy lồng ngực hắn và làm trái tim hắn nghèn nghẹn đau. Có cả nỗi buồn và khát khao nữa, nhưng hắn không chắc lắm. Cái gì làm hắn buồn? Cái gì khiến hắn khát khao?

Bây giờ hắn đã bước sang tuổi hai mươi lăm, và những cảm xúc ấy đang mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hắn tự hỏi, có lẽ sinh nhật chỉ là để nhắc nhở rằng sự tồn tại của hắn là một sai lầm, sự ra đời của hắn là một phiền phức?

Nếu không ai muốn có hắn, thì mắc gì người ta phải vui trong ngày hắn chào đời?

L chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương, nhưng hắn vẫn buồn man mác. Hắn không biết tại sao.

Đồng hồ điểm năm giờ mười bảy phút, hắn nghe tiếng ai đó bước qua hành lang rồi đi vào phòng. Hắn không cần quay lại nhìn, bởi hắn biết người đó. Dậy sớm thế này chỉ có một người thôi.

Một bàn tay đặt lên vai hắn. "Chúc mừng sinh nhật, L," Watari nói.

"Cảm ơn," L lầm bầm. Hắn nghĩ một lát, Watari là gia đình hay bạn bè của hắn đây? Cái nào cũng không đúng. Nhưng hai người họ quan tâm lẫn nhau, và L thấy vui vì ít ra hắn cũng có được chừng đó.

"Sắp rồi," Watari nói.

L không cần hỏi cũng biết Watari đang nhắc tới việc phá vụ án Kira.

"Có lẽ thế," L khẽ đáp. Hắn biết Watari nói vậy để khiến hắn vui lên, chứ không thể biết ông có thực sự tin điều đó không. Giờ hắn lại ước được cô độc.

"Cậu sẽ làm được mà." Giọng Watari đầy động viên. "Có khi nào cậu thất bại đâu."

"Cảm ơn," L lại nói. Hắn xoay người trên ghế, khẽ mỉm cười với ông.

"Không có gì," Watari thân thiện bóp nhẹ vai L, rồi quay người rời đi.

"Khoan đã," L chợt nói, tự nhiên hắn muốn ông trở lại, nhưng lúc đó Watari đã ở cuối hành lang nên không thể nghe thấy tiếng hắn nữa.

L ngẫm nghĩ xem liệu có đúng là hắn đã tiến gần đến đích của vụ án Kira hay không. Hắn đã biết rằng giết Higuchi và thu thập quyển sổ là hai bước quan trọng, nhưng sự thực là vẫn còn việc để làm. Sự thực này khiến hắn mệt mỏi. Dù đã tuyên bố Light không còn là nghi phạm nữa, hắn vẫn không thể không nghi ngờ cậu. Hắn chắc chắn rằng Light là Kira, hoặc từng là Kira, hoặc có quan hệ với Kira. Điều đó làm hắn buồn, dù hắn không hiểu vì lý do gì.

Hắn tự hỏi không biết Light làm gì vào ngày sinh nhật. Light, theo như L biết, được mọi người tin cậy và quý mến, và nhiều người vui vì có Light trên đời. Bố mẹ cậu, em gái cậu, và Amane - tình yêu của cô dành cho Light luôn khiến L ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Dường như Light coi nhẹ tình cảm đó, và dù cậu đã nói cậu đã thích lại cô, L không tin tưởng cậu hoàn toàn. Hắn nghĩ cậu đã quá quen nhận tình yêu từ người khác, thêm một chút nữa không có ảnh hưởng gì.

L không thể tưởng tượng ra viễn cảnh có người nào đó yêu hắn, một tình yêu thuần túy và trọn vẹn như Amane yêu Light. Hắn biết chuyện đó là viển vông. Hắn chấp nhận điều đó.

Nhưng mà, hắn nghĩ, được yêu như thế chắc phải tuyệt lắm.

Tự nhiên hắn thấy vui khi sinh ra đúng ngày Halloween. Tuy sẽ không có ai chúc mừng hắn, nhưng ít ra sinh nhật hắn sẽ không bao giờ bị người ta quên lãng.

"Mừng ngày sinh nhật của tôi," hắn khẽ hát. "Mừng ngày sinh nhật của tôi. Mừng ngày đó tôi sinh ra đời... Happy birthday to L."

Nếu đã không ai hát mừng sinh nhật hắn thì hắn tự hát cho rồi, hắn nghĩ. Người duy nhất biết sinh nhật của L là Watari, mà ông cũng chỉ nhắc qua là cùng. L có thích được Watari hát mừng sinh nhật không? Hắn cũng không biết.

Hắn nghĩ, hay là quay lại làm việc? Thường thì hắn sẽ ngồi bên bàn làm việc cả đêm, lâu lâu lại chợp mắt, nhưng từ khoảng bốn giờ bốn mươi lăm, hắn cứ suy nghĩ miên man suốt nên không làm được gì có ích cả.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình chờ, tên là Starfield hay cái gì đại loại thế, có màu đen với một đống chấm trắng nhích tới nhích lui, tạo cảm giác như đang bay trong vũ trụ. Thường thì nó làm L thấy thư giãn, nhưng sáng hôm nay lại có gì đó khiến hắn thấy còn mệt mỏi hơn trước. Hắn di chuyển con chuột làm màn hình chờ biến mất, màn hình được thay thế bằng hình ảnh sảnh trước được thu lại từ camera an ninh.

L bỗng nhiên muốn chuyển camera về phòng của Light. Không phải hắn nghi ngờ Light làm gì liên quan tới Kira - hắn đơn giản chỉ muốn nhìn cậu, không có lý do gì cả. Gần giống như hắn nhớ cậu vậy.

Hắn nghĩ về những đêm hai người cùng ở trong phòng Light khi bọn họ còn bị xích với nhau. L thường ngồi bên bàn, làm việc trên laptop, Light thì ngủ trên chiếc giường chỉ cách L hai bước chân. Thỉnh thoảng L sẽ không nhịn được mà lén liếc nhìn cậu. Khi say giấc trông Light rất khác lạ - dịu dàng hơn, thoải mái hơn. Có thể nói là ngọt ngào hơn. Thậm chí còn xinh đẹp hơn lúc bình thường - ngay cả L vốn bình thường không hứng thú gì với mấy thứ như thế cũng phải công nhận là Light rất đẹp.

Nhưng Light đã thay đổi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi từ khi Higuchi chết, cậu dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác. Sự thay đổi ấy quá khẽ khàng, không ai ngoài L phát hiện ra, và ngay cả hắn cũng không thể nói chính xác được đó là gì - nhưng ở Light có một cái gì đó khiến cậu không còn ngây thơ như lúc trước nữa. Vẻ đẹp vẫn còn đó, nhưng sắc sảo hơn, ít thuần khiết hơn. L không thích thế.

Suy nghĩ về Light và sự đổi thay gần đây của cậu làm L mệt mỏi. Dù đêm nay đã ngủ bốn tiếng rưỡi rồi - nhiều hơn lượng cần thiết thường ngày - nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại. Hắn ghét ngủ, vì ngủ nghỉ là một sự lãng phí thời gian để làm những việc có ích hơn, nhưng mấy ngày qua, giấc ngủ cũng gần như một sự giải thoát.

Tuy vậy L vẫn không thực sự ngủ, hắn vẫn còn ý thức. Vì thế khi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, hắn ngay lập tức mở mắt ra. Hắn di di con chuột để cái screen saver biến mất, con số hiện lên trên màn hình là sáu giờ năm phút.

Người kia bước vào phòng và tiến đến sau lưng hắn. Hắn chắc chắn đó là Watari nên không cần quay lui.

Nhưng giọng của Light lại vang lên, "Ryuzaki, chào buổi sáng."

"Light-kun, chào buổi sáng," L bình tĩnh vừa trả lời vừa xoay người lại nhìn cậu. Hắn ngạc nhiên nhưng không để lộ ra. "Cậu đến sớm vậy làm gì?"

"Giờ này chúng ta vẫn hay bắt đầu làm việc mà," Light nói. "Tôi không dám chắc anh có muốn tôi tới theo giờ cũ không, vì tôi không còn bị xích với anh nữa."

L tự hỏi không biết Light có thật sự nghĩ vậy không, hay là cậu nghĩ sự nhiệt tình khi điều tra sẽ làm giảm sự nghi ngờ đối với cậu - hay là cậu thực sự muốn phá được vụ án? Cái cuối rất khó có khả năng, nhưng L vẫn ước đó là sự thật.

"Bây giờ cậu là một thành viên bình thường của đội điều tra mà, Light-kun. Cậu có thể đi và về cùng giờ với những người khác."

L đinh ninh Light sắp nói cậu sẽ có mặt vào bất cứ giờ nào miễn là cần thiết để bắt được Kira, nhưng cậu lại ngập ngừng. Có lẽ cậu đã nhận ra tâm trạng L không tốt lắm. "Anh muốn tôi về sao?"

"Không," L nói, bỗng thấy vui khi có Light trong phòng. Có lẽ đúng là hắn nhớ cậu thật. "Xin hãy ở lại, Light-kun. Nếu cậu không phiền."

"Dĩ nhiên là không," giờ Light mới nói câu mà L chờ đợi, "Tôi muốn cống hiến cho vụ án càng nhiều càng tốt - tôi không mong muốn gì hơn là bắt được Kira."

L chỉ gật đầu. Trong một khoảnh khắc hắn nghĩ tới chuyện xét xác suất phần trăm nói dối của Light nhưng rồi khựng lại, chợt nhận ra hắn đã phát ốm với mấy cái phần trăm rồi.

Light nhìn quanh. "Chà, trong này tối thật đấy. Tôi bật đèn lên được không?"

"Ánh sáng mạnh làm giảm khả năng suy luận của tôi," L nói. Mỗi khi ở một mình và không cần dùng đèn soi thì hắn sẽ cứ làm việc trong bóng tối - bóng tối giúp hắn suy nghĩ. "Nhưng nếu thích cậu có thể bật đèn bàn."

Light với tay qua bật đèn bàn, làm sáng một khoảng không gian nhỏ xung quanh. Cậu kéo một chiếc ghế sang ngồi cạnh L.

"Watari nói với tôi hôm nay là sinh nhật anh," đột nhiên cậu cất tiếng.

L ngạc nhiên nhìn cậu, thầm hỏi tại sao Watari lại mất công thông báo cho Light. Ngày sinh của L không phải bí mật gì, nhưng thực sự không có lý do để Light biết.

Light cho tay vào túi, lấy ra một gói nhỏ rồi đặt lên bản trước mặt L. Cái gói được bọc bằng giấy xanh sẫm, có một chiếc ruy băng trắng được thắt quanh gọn gàng. "Tặng anh đấy. Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn cậu, Light-kun," L nói. Đây là một chuyện mà Kira sẽ làm. Nhưng đây là món quà sinh nhật đầu tiên trong đời mà hắn từng được nhận, hắn không kềm được cảm giác hạnh phúc. Hắn thắc mắc liệu có phải Watari đã đoán trước Light sẽ làm một chuyện như thế này nên mới nói với cậu để cậu làm L vui lên hay không.

L rút chiếc ruy băng ra, cẩn thận xé lớp giấy bọc. Bên trong là một thanh sôcôla sữa lớn loại hảo hạng có nhân dâu tây.

"Đây là loại yêu thích của tôi," L bật thốt lên, không ngờ Light lại tìm được cho hắn. Hắn chưa thấy loại này được bán ở bất cứ cửa hàng nào trên đất Nhật Bản.

"Ừ, anh từng nhắc tới." Light mỉm cười với hắn, một nụ cười đặc biệt đẹp. "Mong là anh thích nó."

L mở lớp giấy gói, bẻ một miếng sôcôla cho vào miệng. Thật ngon, khiến hắn không nhịn được nghĩ, Light tặng cái này cho mình. Cậu ấy tặng mình vì cậu ấy nghĩ mình sẽ thích. Một niềm hy vọng nảy lên trong hắn, bất ngờ và mãnh liệt, rằng Light không phải là Kira.

"Cậu có muốn thử không?" hắn lịch sự hỏi Light.

Light lắc đầu, mỉm cười. "Không, cảm ơn anh. Quà sinh nhật của anh mà. Anh biết không, mua được nó cho anh khó kinh khủng. Lúc đó chúng ta còn bị xích với nhau nên tôi phải đặt mua trên mạng, mà phải tranh thủ lúc anh nhìn sang hướng khác. Tìm được tung tích của nó cũng khó nữa."

"Cảm ơn cậu, Light-kun," L lại nói, vừa ngạc nhiên vừa cảm động khi thấy Light đã bỏ ra quá nhiều công sức để tặng hắn một món quà sinh nhật. Hắn gần như thấy ấm lòng.

"Nhân tiện cho tôi hỏi nhé, Ryuzaki," Light nói, "anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi lăm," L nói.

Light mở miệng định nói, nhưng ngừng lại nhíu mày. "Anh biết không, tôi định nói anh có vẻ già hơn thế, vì hai mươi lăm tuổi là quá trẻ đối với thám tử số một thế giới. Nhưng rồi tôi nhận ra anh có vẻ trẻ hơn - tôi không biết tại sao."

Lúc đó L mới nhận ra hắn khác với các thanh niên hai mươi lăm tuổi bình thường như thế nào. Đến tuổi này nhiều người đã đính hôn hoặc thậm chí là đã kết hôn, còn hắn là xử nam còn chưa có nụ hôn đầu. Hắn nghĩ hắn sẽ không bao giờ có. Hắn chưa bao giờ thực sự muốn hôn ai.

"Tôi cũng nghĩ vậy," hắn nói. "Trông cậu cũng lớn hơn mười tám tuổi đấy."

L vốn nghĩ Light có vẻ già hơn những người cùng tuổi - hơn cả nhiều người lớn. Khi hai người họ bị xích với nhau, Light dường như trẻ lại, nhưng giờ cậu lại già đi. L không xác định được chính xác lý do, và hắn không thích thế.

Light bật cười. "Vậy là coi như chúng ta bằng tuổi nhau rồi nhỉ Ryuzaki?"

L gật đầu. Rồi bắt đầu run. Hắn đã xoay xở quên được cái lạnh của tòa nhà, nhưng tự nhiên thấy lạnh trở lại. Hắn co người sâu hơn, nép vào ghế, cằm kê lên đầu gối.

Light lo lắng hỏi. "Ryuzaki, anh có sao không?"

"Tôi không sao, Light-kun," L trả lời. Hắn không hoàn toàn thoải mái nhưng vẫn làm việc được, và như thế là đủ.

"Có vẻ như anh bị lạnh," Light cởi áo khoác ngoài ra phủ trên vai L. Cậu nhìn L với ánh mắt thật hiền lành, gần như là âu yếm. "Đỡ hơn chưa?"

"Rồi," L nói nhỏ. "Cảm ơn cậu, Light-kun."

Đây là một chuyện mà Kira sẽ làm, hắn nghĩ, nhưng khi kéo chiếc áo khoác quanh vai, hắn cảm nhận được độ ấm. Có thật Kira sẽ làm một chuyện như thế không?

"Anh phải mặc ấm lên." Light nói giọng cứng rắn, nhưng ánh mắt cậu vẫn mềm mỏng. "Không thể để anh bị ốm được, Ryuzaki."

"Có lẽ thế," L khẽ nói.

Mắt hắn chạm mắt Light, và trong một khoảnh khắc, họ chỉ nhìn nhau. Nét dịu dàng trên mặt Light càng tôn lên vẻ đẹp của cậu. Hai mắt cậu mang một sắc nâu ấm áp tuyệt đẹp, lông mi cậu dài hơn lông mi của bất cứ ai L từng thấy. Trong ánh sáng nhè nhẹ của chiếc đèn bàn, làn da của Light trông như được đúc bằng vàng, mềm mại đến mức trong L trỗi dậy thôi thúc được với tay ra chạm vào má cậu.

Môi cậu trông cũng thật mềm. Tự nhiên L muốn làm một chuyện mà trước đây hắn chưa từng nghĩ đến. Hắn không chắc xã hội ngoài kia quy định phải dạo đầu như thế nào, nên hắn quyết định hỏi thẳng.

"Light-kun," hắn nói, "tôi hôn cậu được không?"

Hai mắt Light mở to. Cậu sững sờ nhìn L. "Cái gì?" cậu nói, như thể chắc chắn là mình nghe nhầm.

L rướn người tới, hắn biết hắn đang làm một chuyện sai trái nhưng lại không thể tự ngăn mình lại được. Hắn không biết là nên hôn má hay hôn môi Light, nên rút cuộc chọn hôn phía trên quai hàm, khe khẽ chạm vào khóe miệng. Môi của L chỉ vấn vương đúng một giây, phớt qua làn da của Light, rồi hắn lùi lại. Hắn biết hắn đã làm sai rồi.

"Tôi xin lỗi, Light-kun," hắn lẩm bẩm, cụp mắt xuống. "Đáng lẽ tôi không nên làm chuyện như thế, tôi sẽ không bao giờ-"

Nhưng Light ngắt lời hắn, vụt một cái cậu đã áp môi mình lên môi hắn. Hai tay cậu ôm lấy cằm hắn, cậu hôn hắn thật sâu, và trong một chốc L đã bối rối đến nỗi không phản ứng được.

Nhưng trái tim hắn đập nhanh hơn, một luồng ấm áp lan ra khắp người hắn. Hắn nhận ra hắn thích hôn Light, thực sự rất thích. Hắn ngập ngừng hôn lại cậu. Tay của Light trượt xuống, cậu ôm cổ L còn tay của L vòng quanh eo cậu. Hai thân hình kề sát nhau, và một phẩn cảm xúc của L trong những ngày qua trở nên mãnh liệt hơn, một phần lại dịu đi đôi chút. L không biết đó là gì, cũng không biết tại sao hắn lại cảm thấy như thế, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Hắn ước hai người họ có thể giữ nguyên như thế, không có thận trọng, không có nghi ngờ, không có gì khác ngoài cái cảm giác ấm áp tuyệt diệu, khiến L muốn kéo Light lại gần hơn nữa và không bao giờ để cậu rời xa.

Dù vậy cuối cùng họ vẫn phải tách ra, hai người nhìn nhau đắm đuối. Nét mặt Light thay đổi, khẽ khàng đến mức L gần như không nhận ra, nhưng có một ánh nhìn toan tính trong mắt cậu mà hắn không thể làm ngơ. Bỗng nhiên L thấy lạnh, một cơn lạnh không thể nào xoa dịu, mặc dù hắn có khoác áo của Light.

"Ryuzaki..." Giọng của Light nghe ngạc nhiên một cách thuyết phục. "Vừa nãy là cái gì?"

L nhìn xuống đất không trả lời, hắn nhắm mắt một khắc rồi lại mở ra. Hắn mệt. Light vươn tay ra, nhẹ nâng mặt hắn lên, nhưng sau đó thay vì rụt tay về, cậu lại đặt tay lên má L một lát. Xúc cảm tuyệt vời đến mức khiến trong lòng L phát đau, bởi hắn đã hiểu tình cảm mình dành cho Light là gì. Hắn cũng hiểu rằng Light sẽ không bao giờ thuộc về hắn.

"Tôi không biết vì sao tôi làm vậy," Light nói, giờ thì nghe cậu thực sự ngạc nhiên. "Chỉ là... tự nhiên... xảy ra thôi. Anh hôn tôi rồi... tôi chỉ... sao anh lại...?"

"Cậu vừa nói gì, Light-kun?" L chầm chậm nhả từng từ, nghe gần như buồn bã.

Light ngượng ngùng nhìn xuống, hai má ửng hồng. "Tôi chỉ muốn biết... tại sao anh lại làm vậy. Có phải như vậy là... ừm, anh..."

"Tôi làm vậy vì tôi yêu Light-kun," L nói, cố tỏ vẻ điềm nhiên, nhưng giọng của hắn khẽ run run.

Light càng đỏ mặt dữ hơn, cậu không nói gì, chỉ len lén nhìn L một cái rồi lại hạ mắt xuống. L nuốt khan, cố gắng chèn ép hy vọng đang dâng lên. Hắn biết là không có ích gì mà.

Dù vậy hắn vẫn hỏi. "Còn Light-kun có... cảm thấy như vậy về tôi không?"

"Tôi... tôi nghĩ là..." Light ngập ngừng, rồi từ ngữ từ miệng cậu tuôn ra thật nhanh. "Em chưa bao giờ cảm thấy như vậy về bất cứ ai, Ryuzaki, nhưng em nghĩ là em cũng yêu anh."

Lần này, L có thể nghe ra rõ ràng một lời nói dối. Không, hắn nghĩ, Kira, ta không hỏi ngươi. Ta đã biết trước là ngươi không yêu ta rồi. Ta hỏi Light-kun cơ - Light-kun trong sáng, xinh đẹp, người đã tặng quà sinh nhật cho ta vì cậu ấy muốn ta được hạnh phúc. Cậu ấy là người ta yêu, và cũng là người, có lẽ, đã từng yêu ta.

L biết, nói những điều đó ra không có ích gì cả. Light sẽ chỉ chối bỏ, rằng cậu không phải Kira, rằng cậu thực lòng yêu L. Và L hiện tại quá mệt mỏi, mệt mỏi với tất cả mọi thứ trên đời, để nghe cậu nói. Hắn thở dài nhè nhẹ.

Light vươn người tới và hôn hắn lần nữa, nhưng thay vì hôn lại, hắn chỉ ngồi yên đợi cậu. Hắn thấy lâng lâng, nhưng không cho phép bản thân nghĩ về điều đó. Chỉ một lát sau Light ngừng hôn.

"Ryuzaki?" Cậu hỏi, vẻ mặt bối rối và lo lắng.

"Lúc này ưu tiên số một của chúng ta là vụ án Kira." Giọng của L vô cảm và có phần lạnh lẽo. "Không được phép xao nhãng."

Light dừng lại một chút rồi nói, "Vậy là sẽ không có gì thay đổi?"

L nhắm mắt rồi lắc đầu. "Không," hắn thì thầm, vì hắn không muốn nghĩ đến những điều có thể sẽ thay đổi - hắn không muốn nghĩ về việc hôn Light, chạm vào Light, ôm lấy Light.

"Công nhận... như vậy cũng có lý." Light gật đầu, giọng cậu trở nên tỉnh táo và nghiêm túc. "Ừ. Đằng nào thì chúng ta cũng phải bắt Kira. Không thể để có bất cứ trở ngại gì. Có thể sau khi Kira bị bắt..." Giọng cậu nhỏ dần.

Khi Kira bị bắt, L nghĩ, thì ngươi đã chết rồi.

"Nhưng từ giờ đến đó," một lát sau Light nói tiếp, "tốt hơn là tạm hoãn chuyện của chúng ta lại. Anh nói rất đúng, Ryuzaki."

Có một khoảng lặng, như thể họ đều đang đợi người kia lên tiếng. L nhìn tránh sang bên. Hắn muốn Light đi ra ngoài. Ở cạnh cậu khiến hắn thấy buồn, và hắn không thích như thế.

"Thôi," Light đột nhiên đứng dậy. Cậu ngập ngừng một lát như thể không chắc mình sắp làm gì, rồi nói thêm, "Bảy giờ kém rồi. Những người khác chắc cũng sắp tới. Tôi đi pha cà phê đây."

L gật đầu cụt lủn. "Được."

"Có lẽ tôi nên xuống tiệm bánh dưới phố," Light nói tiếp. "Anh biết đó, mua một cái bánh sinh nhật. Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ -"

"Không, cảm ơn," L lầm bầm. Giờ hắn quá mệt để làm mấy chuyện đó.

"Anh có chắc không? Ý tôi là, hôm nay là sinh nhật của anh đấy."

L lắc đầu. "Chắc mà."

"Vậy thì... okay." Light lưỡng lự, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai L.

"Cậu đi pha cà phê đi," hắn nói, trái tim hắn đã bắt đầu loạn nhịp.

Light giật tay lại như thể bị bỏng. "Ừ nhỉ. Được rồi," cậu vừa nói vừa rảo bước về phía nhà bếp.

L dõi theo cậu đến khi cậu đã ra khỏi phòng, rồi thở dài nhìn xuống bàn làm việc. Cổ họng hắn ứ nghẹn, sự cô đơn ập đến đột ngột đến mức làm tim hắn đau nhói. Hắn nhớ Light-kun.

Ánh mắt hắn chạm đến thanh sôcôla, món quà sinh nhật của hắn, rồi đến đống giấy bọc nhăn nhúm và chiếc ruy băng trắng nằm bên cạnh. Hắn quyết định sẽ vứt hết đi - hắn không muốn nguyên đội điều tra biết được hôm nay là sinh nhật hắn. Khi hắn đứng dậy, chiếc áo khoác của Light trượt khỏi vai hắn. Có lẽ vì hắn đã ngồi quá lâu nên mới loạng choạng, phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững. Trước đây hắn chưa bao giờ thấy vụng về như thế.

L lượm đống giấy và chiếc ruy băng lên, rồi băng qua căn phòng đến chỗ cái thùng rác ở trong góc. Hắn quăng giấy gói quà vào không cần nghĩ ngợi, nhưng lại lưỡng lự vuốt phẳng chiếc ruy băng. Hắn nghĩ tới Light-kun, người đã ghi nhớ loại sôcôla hắn yêu thích, người đã ra sức lên mạng tìm kiếm và đặt mua, và bằng một cách nào đó đã gói được nó khi L không chú ý - Light-kun, người đã nâng niu chiếc ruy băng trắng này trên tay, gọn gàng cột nó vì muốn món quà tặng L phải thật dễ nhìn. Vì muốn làm L hạnh phúc.

L nhét chiếc ruy băng vào túi quần jeans rồi quay lại ngồi vào ghế. Thật nhẹ nhõm, có lẽ thế, khi lại được ngồi xuống và co gối lên. Hắn vẫn lạnh nên lấy áo khoác của Light quàng quanh vai mình.

Rút cuộc hắn vẫn giữ lại chiếc ruy băng. Hắn không hiểu tại sao nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top