Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 : Rạn nứt đầu tiên

Lý Phật Kim lớn lên trong tình yêu thương của phụ hoàng và mẫu hậu. Công chúa càng lớn càng xinh đẹp, lại thông minh hơn người, nên rất được Huệ Tông yêu thương. Mặt khác, từ ngày Chiêu Thánh ra đời, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào nàng mà quên rằng Lý triều còn có một vị trưởng công chúa nữa.

Một hôm, khi đang đi dạo trong vườn với nữ tỳ, Thuận Thiên lúc bấy giờ 6 tuổi, đột nhiên trầm ngâm, đứng nhìn ra hồ nước phía trước mặt. Nữ tỳ thấy lạ bèn hỏi:

" Bẩm, hoa nở thơm ngát, xung quanh rộn ràng tiếng chim hót, phong cảnh đẹp như vậy vì sao người trông có vẻ ưu phiền?"

Thuận Thiên mắt vẫn rời hồ nước, sen đã tàn, mùa thu đã sang, khắp nơi đều là đài sen xanh biết mà thơ thẩn hỏi:

" Ngươi nghĩ xem, liệu phụ hoàng và mẫu hậu có còn yêu thương ta không?"

" Thưa, cả hai đều rất yêu thương người đấy ạ"

-" Vậy tại sao cả năm nay phụ hoàng thường ít tới thăm ta, cả mẫu hậu lúc trước khi Phật Kim ra đời, ngày thì nấu thức ăn ngon đem đến, đêm đều muốn ngủ với ta mà nay lại để nhũ mẫu ngủ cùng ta. Họ có lẽ không còn yêu thương ta như ngày trước nữa,vì đã có Phật Kim rồi."

Nữ tỳ nghe công chúa nhỏ nói vậy, có vẻ lo lắng, cố gắng an ủi:

" Không đâu, công chúa là Trưởng nữ của Lý triều, hoàng thượng và hoàng hậu đều rất yêu thương và chăm chút cho người. Có lẽ vì Chiêu Thánh Công chúa còn nhỏ, nên mới chăm sóc kỹ một chút. Người đừng vì những lời ra tiếng vào vô lí của bọn nô tì mà sinh buồn phiền."

Thuận Thiên quay mặt lại nhìn nữ tỳ hồi lâu rồi lại quay ra, nói như đang tự nói với mình:

"Nhũ mẫu có kể với ta, rằng khi mẫu hậu mang thai ta cũng là năm giằng co quyết liệt giữa Thái Hậu, tôn thất nhà Lý và phe cánh họ Trần của mẫu hậu. Thái hậu coi Chương Thành hầu ( Trần Tự Khánh) là giặc, mẫu hậu là nội ứng của giặc nên tìm mọi cách để giết hại, suýt nữa thì đã không có ta...Để cứu mẫu hậu và cứu cả ta, phụ hoàng đã chạy đến chỗ Chương Thành hầu. Sau đó binh biến mấy lần, cả ta và mẫu hậu đều phải dựa vào người thúc phụ mới có được ngày hôm nay. Ngươi xem, ta ra đời hoàn toàn không ai mong muốn cả. Hoàng thái Hậu ghét ta, từ trước tới nay chưa từng hỏi thăm ta lần nào, chuyện đó trong cung ai cũng biết. Phụ hoàng và mẫu hậu đều vì bảo vệ ta mà mấy lần gặp nguy...

Nghỉ một hơi, tựa hồ như sắp khóc, Thuận Thiên tựa vào lan can bằng đá trắng cạnh hồ sen, thì thầm: " Nhưng ngày Chiêu Thánh em ta ra đời, chẳng phải thái hậu, người đã hỏi thăm sao? Phụ hoàng từ ngày có Chiêu Thánh thì vui vẻ hẳn, nhưng ta thấy mẫu hậu không vui, tuy trong cung cũng rộn ràng hơn nhưng ta cảm nhận có gì đó khác với trước đây. Ngươi nghĩ xem, sao ta không buồn."

Nữ tỳ nhìn công chúa còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng không khỏi đau lòng. Từ ngày có công chúa Chiêu Thánh, rõ ràng ít ai quan tâm đến nàng nữa. Hoàng hậu vì nỗi lo riêng mà bỏ bê nàng, người cha yêu thương nàng cũng bộn bề chính sự, khó trách trong lòng công chúa cảm thấy tủi thân. Lựa vài câu an ủi, nữ tỳ xoa xoa vai cho công chúa, nói: " Dù sao thì những điều không tốt trước đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, người đừng quá hoài niệm nữa. Hiện tại ai ai cũng vui mừng khi hoàng thất có hai vị công chúa tài sắc hơn người, đó là phước lành của đất nước. Nhất là người, người là Thuận Thiên công chúa, là trưởng công chúa lá ngọc cành vàng của họ Lý, là bảo bối trân quý nhất của bệ hạ, cả hoàng hậu cũng rất yêu thương người, mới hôm qua còn nhờ người đem rất nhiều đồ ăn ngon từ Tức Mặc đến cho người. Nên xin công chúa đừng suy nghĩ nhiều."

" Hừm...Không phải ta ích kỷ, đi ganh ghét với hoàng muội, nhưng trong lòng cảm thấy bất an đôi chút. Ngươi chẳng lẽ không cảm nhận được?"

" Người suy nghĩ quá nhiều thôi Công chúa, đang tuổi của người đáng lẽ phải vui vẻ sao lại đăm chiêu thế này. Nhũ mẫu chắc đã quá lời rồi, xin công chúa đừng bận tâm nữa. Hãy xem ngự hoa viên trăm hoa đua nở, ong bướm nô đùa, phong cảnh vừa đẹp vừa mát mẻ, chúng ta đi dạo tiếp nào. Chiều nay thần sẽ cho thái giám đem diều đến thả cho người xem nhé, được không?"

" Có lẽ ngươi đúng, chỉ tại ta đã suy diễn linh tinh. Thôi tiếp tục đi."

"Vâng."

Thuận Thiên ngoài miệng nói là không lo nữa, nhưng trong lòng cứ dâng lên một nỗi bất an. Nàng lo sợ, sẽ có chuyện không tốt đến với mình. Từ ngày mẫu hậu đưa nàng đi gặp Trần Liễu ở tết Trung thu, còn sắp xếp người dạy cho nàng múa, nàng đã cảm thấy có chút khác lạ. Bao năm nay, dù mẫu hậu rất yêu thương nàng, nhưng chưa bao giờ lại nhiệt tình dạy dỗ cho nàng như bây giờ. Phụ hoàng bộn bề chính sự suốt đêm ngày, nàng cũng ít có thời gian đến thăm. Từ buổi tối trung thu đến giờ, nàng chưa gặp được người lần nào, thời gian rảnh của nàng đều được mẫu hậu sắp xếp học múa, học thêu, không thì nàng chỉ có thể quanh quẩn ngự hoa viên, cảm giác trống trãi ngày càng bao trùm lên cuộc sống của nàng.

* Lúc đó, tại Thượng thư phòng *

Lý Huệ Tông đang ngồi đọc tấu sớ thì được thái giám báo tin có Trần Hoàng hậu đến thăm, theo sau là một tỳ nữ bưng trà.

" Hoàng thượng, người đang đọc tấu sớ à? Chẳng phải người nói trong người không được khỏe sao lại lao tâm như thế, nội quan nói Bệ hạ đã ngồi cả buổi sáng rồi. Hay Người nghỉ tay một chút đi." Hoàng hậu đến bên cạnh Huệ Tông, xoa bóp vai cho chồng.

" Ừ, vì Trẫm thấy tấu chương đã để đầy cả bàn mà vẫn tiếp tục dâng sớ mới nên cố gắng giải quyết cho xong rồi mới nghỉ." Huệ Tông đỡ hoàng hậu ngồi xuống trước mặt, trìu mến gạt đi một bông hoa vươn trên tóc nàng.

" Ôi, thần thiếp thấy, người làm sao mà nghỉ trong khi bọn hạ quan cứ dâng sớ mãi. Chuyện nhỏ chuyện to, mọi thứ đều chờ .Dạo gần đây trong nước không được ổn định, thiếp nghe nói một số nơi bọn phản tặc hoành hành quấy nhiễu nhân dân. Thần thiếp rất lo vì bệ hạ ngày càng lao lực, xin Bệ hạ hãy nghỉ ngơi nhiều một chút kẻo hại đến thân thể."

" Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng nghỉ ngơi, thế hôm nay nàng đến có chuyện gì à?''

Hoàng hậu ra hiệu cho tỳ nữ đem trà đến, vừa cười vừa nói: " Hoàng thượng, mấy hôm trước Chương Thành hầu có sai người tặng cho thần thiếp hai hộp trà Long Tĩnh, đã được tuyển chọn gắt gao và chất lượng hảo hạng. Nay thần thiếp sai cung nữ pha mang đến mời người dùng, giúp người thư giãn một chút."

" Đem đến đây nào." Huệ Tông ra hiệu.

Cung nữ mang bình trà dâng lên. Trần hoàng Hậu đích thân rót trà mời Lý Huệ Tông, vừa dâng trà vừa nói:

"Đây! Người xem, trà Long Tĩnh này có mùi rất thơm, nước trà lại có màu rất đẹp. Quả là tuyệt hảo."

Lý Huệ Tông nhận chén trà, uống một ngụm rồi gật đầu khen. Trần hoàng Hậu liếc mắt ra hiệu cho cung nữ và nội quan lui xuống, đợi họ ra ngoài đóng cửa xong rồi nói nhỏ với Bệ hạ:

" Hoàng thượng, ta có chuyện muốn thưa với người."

Huệ Tông nhìn hoàng hậu, gật đầu ra hiệu.

" Chuyện về hôn sự của Thuận Thiên lúc trước người nói sẽ cho thần thiếp chọn người tốt cho nó. Thần thiếp để ý thấy, Nội thị phán thủ Trần Thừa có một người con trai cả là Trần Liễu, khôi ngô tuấn tú lại học cao hiểu rộng ,tài võ hơn người.T hần thiếp nghĩ Thuận Thiên hiền lành nết na, cầm kỳ thi họa quả là xứng lứa vừa đôi. Ý của Bệ hạ như thế nào?''*

Lý Huệ Tông đang uống trà, nghe hoàng hậu thưa chuyện xong, có vẻ khá bất ngờ, đặt chén trà xuống, quay sang nhìn Hoàng hậu. Vốn rất biết tính vợ mình, ngài nói:

" Chẳng phải Trần Liễu đã có một người vợ là Trần Thị Nguyệt rồi sao? Dù cho nó có tài, chuyện này nên suy nghĩ lại thì hơn. Còn rất nhiều người tốt hơn, sao nàng lại chọn người như vậy cho con chúng ta?"

Hoàng hậu đứng dậy, đến sau lưng Huệ Tông, giúp người xoa xoa thái dương :

" Mấy năm nay trong triều tuy ổn định nhưng lòng dân khó yên. Dù bên bên nhà mẹ của thiếp có các anh ra sức giúp bệ hạ, nhưng ai biết lòng người sáng tối thế nào. Trong cung truyền ra không ít tin xấu. Cho nên, thiếp nghĩ việc gả Thuận Thiên cho Trần Liễu là rất hợp lí, việc này có thể giúp cho bệ hạ củng cố thêm quan hệ với họ Trần, dẹp đi những lời đồn vô lí. Hơn nữa Thuận Thiên là trưởng công chúa cành vàng lá ngọc của hoàng triều, theo luật dù có là thê thiếp cũng phải đưa lên làm chính thất, mọi việc sắp xếp chẳng phải rất ổn thỏa sao?"

Huệ Tông nắm tay của vợ, đặt lên vai mình, im lặng hồi lâu rồi mới nói:" Trẫm biết, nàng là vì lo lắng cho ta, cũng là để bảo vệ cho Trần gia. Bao nhiêu năm nay, họ Trần giúp ta không ít, ta sẽ không vì vài tin đồn mà nghi ngờ. Ta nghĩ nàng đã can vào chính sự hơi nhiều rồi, nàng có lẽ...nên tiết chế lại thì hơn. Những việc khác trẫm có thể để nàng tự quyết, nhưng chọn chồng cho con, trẫm phải chọn người xứng đáng, để Thuận Thiên cả đời không phải chịu khổ."

Hoàng hậu thôi không xoa bóp nữa, đi về ngồi ngay ngắn trước mặt Huệ Tông mà rằng: " Thần thiếp đa tạ người đã tin tưởng gia tộc của ta. Nhưng núi có thể cạn, sông có thể mòn. Người đời này một lòng phò tá là vậy,  ai biết đời sau sẽ ra sao. Xin Bệ hạ hãy nghĩ cho tương lai của Lý triều, củng cố quyền lực là rất cần thiết. Trần Liễu là trưởng tôn lớn tuổi nhất của họ Trần ở Tức Mặc, giờ trở thành người trong hoàng tộc, há chẳng phải chúng ta sẽ có được sự trung thành tuyệt đối hay sao?"

Huệ Tông nhìn hoàng hậu, lặng lẽ nắm bàn tay thon dài của nàng đặt vào lòng bàn tay mình. Bao nhiêu năm yêu thương người phụ nữ này, người sao lại không hiểu lòng của nàng thế nào. Với nàng, có gì quan trọng hơn vinh quang gia tộc, có phải người đã quá yêu thương nàng, đến mức người có thể dung túng cho nàng hết lần này đến lần khác.

Huệ Tông nói: " Lời của hoàng hậu trẫm nghe đã hiểu, nàng hãy lui về hậu cung nghỉ ngơi đi. Trẫm suy nghĩ rồi sẽ cho nàng biết." Trần Hoàng hậu đứng lên hành lễ rồi quay về cung.

Đợi hoàng hậu đi xa rồi, ngài mới gọi " Nội quan tổng quản đâu!"

" Có nô tài!!."- Nội quan mở cửa bước vào, chấp tay cung kính.

" Ngươi mau chuẩn bị xe ngựa, tối nay trẫm phải đến phủ của Đại Tư tế một chuyến."

" Bẩm! Vâng."

" À, hãy kín miệng, đừng để ai biết việc này. Lấy cho trẫm thường phục là được rồi."

" Bệ hạ cứ yên tâm.Thần sẽ chuẩn bị ngay."

*Đêm đó, tại phủ Đại Tư tế*

Bệ hạ giá lâm!

-" Có chuyện gì gấp gáp mà Bệ hạ phải đích thân đến chỗ hèn mọn này của thần ngay trong đêm thế này?" Đại tư tế đang ngồi trước bàn tướng số vội vã đứng lên chấp tay cung kính hành lễ. Người hậu thì đã quỳ mọp xuống dưới, không dám ngước lên.

Huệ Tông ra hiệu, quan tổng quản biết ý, truyền cho tất cả lui ra, sau đó cẩn thận đóng của lại, không gian chìm vào yên lặng.

" Mời Bệ hạ hãy ngồi xuống đã, thần sai gia nô đi pha trà. Người đến vội vã thế này, ắc có chuyện gì quan trọng."

"Không cần trà nước, Trẫm chỉ hỏi vài việc thôi."

"Bẩm,xin Bệ hạ cứ hỏi, vi thần đang lắng nghe."

" Chuyện là sáng nay Hoàng hậu có đến tìm Trẫm, đề nghị gả Thuận Thiên cho Trần Liễu."

" Có phải là con trai cả của Nội thị phán thủ Trần Thừa hay không?"

" Đúng vậy, trẫm khá bất ngờ, khanh liệu trước rất đúng, quả là họ Trần không yên phận."

"Người nghĩ sao về chuyện này?" Quan Tư tế nét mặt không thay đổi, nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

" Hoàng hậu khuyên ta nên củng cố thêm quyền lực vì tình hình trong nước dạo này không yên ổn. Lời nàng ấy cũng không sai, không có cớ gì trách tội...Nếu trẫm trách nàng ấy nhiều lời, há chẳng phải sẽ phật lòng họ Trần sao? Từ ngày Phật Kim ra đời, họ đã dè chừng chúng ta rất nhiều. Trẫm phái người điều tra, ở Tức Mặc người nhà họ tích cực rèn binh, tích trữ lương thực. Ta có bóng gió đề cập đến, hắn ta đều lấy cớ chuẩn bị lực lượng để giúp triều đình dẹp loạn. Ta còn nói được gì nữa. Nhưng ta thương Thuận Thiên còn nhỏ, ta không nỡ để nó rời xa hoàng cung về Tức Mặc."

" Theo ý vi thần, chuyện này ắc có sắp xếp sẵn rồi mới thưa lên với Bệ hạ. Ngài cũng biết tâm ý của Hoàng hậu, mọi việc chuẩn bị kỹ càng rồi mới tâu lên."

" Có nên hay không?''

" Đã chân dính vào bẫy rồi, càng vùng vẫy càng dính chặt hơn, càng bị thương nhiều hơn. Từ ngày Trần Liễu được triệu vào cung, sự việc chúng ta lo lắng cũng đã bắt đầu rồi, phản loạn nếu không có nguồn tiếp ứng, với quyền hành của họ Trần thì có thể dễ dàng nổi lên như vậy sao? Sợ rằng..."

" Ý khanh là, họ Trần cố ý sắp xếp cho Trần Liễu?"

"Trưởng công chúa của Lý triều nằm trong tay của họ, chẳng phải là một quân cờ chủ chốt hay sao?"

"Vậytheo ý khanh, chúng ta có thể làm gì?"

" Việc có thể làm bây giờ, thần khuyên người hãy làm theo sắp xếp, nhưng cố gắng kéo dài thời gian diễn ra hôn lễ, mặt khác hãy chuẩn bị lực lượng thật hùng mạnh. Giờ binh quyền thuộc về Trần Tự Khánh, chúng ta chỉ có thể ngấm ngầm chuẩn bị mà thôi, nếu lộ ra, chắc chắn sẽ có chuyện lớn."

-"Trẫm rất lo cho Thuận Thiên, nó còn nhỏ như vậy, sao có thể trở thành thứ để người ta lợi dụng. Nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể theo ý của khanh. Ta sẽ về hoàng cung và tiếp tục chuẩn bị, khanh nghỉ ngơi đi."

Hoàng đế toan rời đi thì Đại Tư tế lên tiếng cản lại:

" Thần còn có chuyện muốn tâu."

" Cứ nói đi. Còn có chuyện gì?"

" Mấy nay theo thần điều tra, người trong nội cung của Thái hậu thường xuyên vận chuyển vũ khí đem vào lúc trời khuya. Một số hoàng thân lại hay đến gặp Thái hậu. Xin bệ hã hãy cảnh giác."

" Có cả chuyện này nữa à? Được rồi, Trẫm sẽ cử người dò la tình hình."

" Bệ hạ hồi cung rồi, hãy bảo trọng...Sắp tới...có thể tương lai hoàng cung sẽ diễn ra một sự thay đổi kinh thiên động địa...Sợ rằng cá muốn ngai rồng mà gây họa lớn. Có thể thoát khỏi số phận hay không, tùy xin bệ hạ xin dứt tình. Nếu còn tình nghĩa sâu nặng, sợ rằng sẽ tự mình hại mình, đi vào đường cùng."

Huệ Tông nhìn quan Tư tế, hắn hôm nay có gì đó bồn chồn khác thường, bèn hỏi: " Ngươi nói mấy câu này, có phải là đang trách trẫm sao lại dung túng cho hoàng hậu? Sợ rằng hoàng hậu sẽ phản trẫm?"

Quan Tư tế lắc đầu mà, quỳ xuống cung kính mà bẩm rằng :" Thần không dám khẳng định trước chuyện gì, tất cả đều do trời sắp đặt. Vận hạn của thần, trước khi bệ hạ đến, thần đã tự bóc cho mình một quẻ, biết được tương lai sẽ không thể theo phò, nay sự còn chưa tới, chỉ mong dùng mấy lời này để dự liệu tương lai cho Lý triều, vi thần... cả đời hưởng được ơn vua, nguyện xin dành hết tâm sức báo ơn cho trọn, cúi xin bệ hạ hãy lưu tâm những gì thần nói." 

"Khanh hãy đứng dậy đi, đừng làm như sắp phải chết đến nơi phải trăn trối vậy. Bản thân trẫm biết khanh cả đời đã vì xã tắt non sông mà cố gắng, những lời khanh nói ta sẽ ghi nhớ. Cơ nghiệp của tổ tiên, ta còn cần khanh theo phò tá, khanh đừng rời đi lúc này, ta chẳng còn ai để tin tưởng nữa rồi. Trẫm về cung đây, khanh nghỉ ngơi đi.''

" Thần xin tạ ơn thánh thượng! " 

Quan đại tư tế tiễn Huệ Tông ra tận xe ngựa, đứng trông mãi khi xe đã khuất bóng trong sương đêm, vừa định quay vào đóng cửa, chợt thấy đau nhói sau lưng rồi ngã vật xuống, trước mặt lờ mờ hiện lên một bóng người, quần áo trên người có hoa văn của đại tộc Tức Mặc.

Huệ Tông vừa về tới hoàng cung đã đi ngay vào phòng nằm nghỉ không cho ai vào, trong dạ ngẫm nghĩ về lời của quan tư tế, càng nghĩ càng thấy không yên lòng, cả đêm chập chờn không ngủ được. Đến khi trời vừa rạng, vừa mới chợp mắt được thì có tin truyền đến, đêm qua ngay trước cửa phủ, đại tư tế ra hóng gió đêm thì bị cướp giết hại, bọn cướp ấy có tới mấy chục người, chẳng hiểu giỏi võ thế nào mà tràn cả vào phủ cướp hết vàng bạc, cả nhà quan tư tế già trẻ lớn bé đều bị giết không tha, sau đó cả phủ cũng bị phóng hỏa, cả nhà chết rồi lại chết lần nữa, người dân xung quanh lo sợ đến mức không dám ra khỏi nhà, đến gần sáng khi bọn cướp rút đi mới dám chạy đi báo quan, thì mọi sự đã muộn. Quan đến thì chỉ còn thấy tất cả đã thành than. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top