Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 : Tri kỷ

Vì từ nhỏ chỉ quanh quẩn trong Hoàng cung,không có bạn cùng tuổi mà nay lại gánh trách nhiệm lớn trên vai trong khi tuổi còn quá nhỏ nên Chiêu Hoàng (Niên hiệu là Thiên Chương Hữu Đạo (天彰有道)) đâm ra hay buồn chán và cau có.Người mẹ dấu yêu của nàng cũng không còn thường xuyên gần gũi với nàng vì chuyện triều chính bận rộn.Dường như xung quanh nàng bây giờ không còn ai là người thân cận kề chăm sóc yêu thương nàng như lúc trước nữa.Tất cả đều là vẻ mặt vô hồn vô cảm,chỉ biết vâng lệnh và vâng lệnh.May có Trần Cảnh gần bằng tuổi thỉnh thoảng vào bầu bạn khiến cuộc sống nhung lụa của nữ quân vương bớt cô đơn.

Đúng như sắp xếp của Trần Thủ Độ,từ độ thỉnh thoảng mới vào cung,đứa cháu trai của ông đã hàng ngày Chiêu Hoàng ngồi học có Trần Cảnh mài mực,đi dạo có Trần Cảnh theo hầu, mỗi buổi sáng tối thức dậy và đi ngủ có Trần Cãnh dâng nước,tình cảm từ xa lạ rồi tốt dần lên.Chiêu Hoàng từ lúc nào đã trở nên rất thân với người bạn mới của mình.Gắn với nhau như hình với bóng.Lòng Chiêu Hoàng bớt đi cảm giác cô đơn.

Một hôm,trong lúc đang học,Chiêu Hoàng đột nhiên không viết nữa,chống tay nhìn Trần Cảnh đang chăm chú đọc sách dưới sập dưới.

"Này,ngươi thấy Hoàng cung thế nào?"

"Dạ?" Khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú giật mình ngước lên nhìn vị tiểu nữ vương ở sập trên.

"Ta hỏi là ngươi cảm thấy Hoàng cung là nơi như thế nào? Mà xem ngươi kìa,chăm chỉ đọc đến ngây người,chẳng còn chú ý đến xung quanh nữa."

" Dạ,thưa Bệ hạ,Hoàng cung thật sự rất đẹp,nguy nga với cung vàng điện ngọc,rất nghiêm trang và rất rộng lớn.Thể hiện uy thế của đế vương.Là nơi mà ai ai cũng mong muốn được sống.Cuộc đời của thần được may mắn vào đây hầu Người,là phúc của thần."

"Vậy còn làm vua?"

"Vua là lớn nhất,uy quyền nhất trong thiên hạ.Bên dưới có biết bao kẻ hầu người hạ,muốn có gì là có cái đó.Hô mưa gọi gió,bảo ai sống thì sống,bảo chết thì không thể cãi.Là cuộc sống mà người ta dù nằm mơ muốn cũng không được."

"Thôi bỏ đi,ngươi chẳng hiểu gì cả.Làm vua à? Khi nào ngươi làm vua đi rồi hãy nói,toàn nói những điều sáo rỗng."
"Thần đáng tội,xin người quở trách."

"Xì,lại cái cung cách vâng vâng dạ dạ nhạt nhẽo đó.Bỏ đi,ngươi đọc sách đi.''

Trần Cảnh mỉm cười tiếp tục đọc sách mà không chú ý đến ánh mắt của ai đó đang nhìn trộm mình.

Cũng có hôm,khi chuẩn bị đi ngủ,thấy Trần Cảnh đứng thức chầu mà mi mắt sắp híp lại,gục gật đầu,chân loạn choạng,Chiêu Hoàng bèn nhẹ nhàng đi xuống rồi lấy chậu nước tạt nước lên người của thư đồng.Bị làm giật mình,Trần Cảnh giật bắn cả người,rối rít lấy tay lay nước trên mặt,trên tóc khiến Chiêu Hoàng thích chí cười khúc khích trêu:

"Đứng chầu mà ngủ gật thế à? Ta nên xử tội nhà ngươi như thế nào đây?"

"Vi thần đáng tội chết,xin Bệ hạ tha cho ạ,vì hôm qua thần thức khuya đọc sách nên hôm nay cảm thấy buồn ngủ và ngủ lúc nào không hay."

"Thôi,ta chỉ trêu ngươi thôi.Nhà ngươi quả là chăm chỉ thật.Nhìn ta mà xem,suốt ngày phải học khiến ta phát ngán lên rồi.Sao nhà ngươi cứ học suốt được hay quá vậy hả?''

"Bệ hạ càng chăm học thì sau này càng hiểu đạo lý trị nước, nhân dân càng được hưởng phúc.Là điều tốt mà bất kỳ vị vua nào cũng cần có ạ."

" Tên lão nhi.Xem ngươi nói cứ như sau này ngươi sẽ trở thành vua vậy đó.Làm vua mệt mỏi lắm,nhà ngươi làm sao hiểu được.Đây,lau nước trên mặt đi." Nói rồi Người ném cái khăn lụa cho Trần Cảnh lau mặt,thích chí cười khúc khích.

Một hôm nọ lúc đang đi dạo thì thấy Trần Cảnh chỗ sáng không ngồi,rúc vào chỗ tối mà ngồi,Nữ vương đích thân lại hỏi,hỏi mãi mà không thấy Trần Cảnh có ý định đi ra ngoài,thế là nắm tóc trêu chọc,mãi cho tới khi chịu đi ra mới thôi : 

" Ra ngoài đi dạo với ta nào,hôm nay ta vừa bị mắng đó.Ngươi đành lòng để bằng hữu ngươi buồn bực à?"

Khi đi ngoài nắng được một đoạn thì cố ý đi lùi về phía sau mà không cho thái giám cầm lọng che cho,phải nhất định giẫm lên cái bóng của Trần Cảnh mới chịu khiến tiểu thư đồng phải ngạc nhiên buộc miệng hỏi:

"Tại sao Người cứ thích đi giẫm lên cái bóng của thần vậy Bệ hạ?"

" Ta nghe đám cung nữ nói,khi ngươi bước lên cái bóng của người nào đó đang cô đơn,thì ngươi sẽ làm bạn với người đó,để người đó không còn cô đơn nữa." Chiêu Hoàng vừa nói vừa cười tít cả mắt.Trần Cảnh ngây người một lúc,Chiêu Hoàng mỗi khi cười đều tít cả mắt lại thành hình trăng lưỡi liềm rất đáng yêu rồi khẽ quay mặt qua chỗ khác cố nhịn cười.Cố giữ vẻ nghiêm túc vì biết rằng vị nữ vương này rất khó chiều,vừa vui đó lại buồn ngay đó.Với lại Trần Thủ Độ đang đứng trò chuyện với các đại thần phía trước mà dùng ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của mình.

Một tuần sau là đêm hội hoa đăng,cả hoàng cung nhộn nhịp,tất bậc chuẩn bị.Kẻ hầu người hạ đều ráo riết làm đèn hoa thật đẹp để dâng lên.Đèn hoa của ai đẹp nhất sẽ được thưởng 10 lượng vàng.Không khí sôi động hẳn lên.Trần Cảnh đích thân làm cho Chiêu Hoàng cái đèn hoa rất đẹp, Nữ vương tỏ vẻ thích lắm:

"Nhà ngươi tự làm đó hả?"

"Dạ thưa,đúng vậy!"

"Khá khen cho Trần Cảnh,nhà ngươi giỏi thật.Cái gì cũng làm được hết,mà lại còn làm rất khéo nữa."

"Bệ hạ quá khen,của Người còn đẹp hơn muôn vạn lần."

"Nhưng mà của ta là nghệ nhân làm,tay nghề lão luyện tất nhiên phải đẹp còn nhà ngươi chỉ bằng tuổi ta mà có thể làm được như vậy là giỏi lắm."

'Đội ơn Bệ Hạ ạ!''

"Xì,tên này.Cứ lễ giáo mãi."

Đợi khi trăng lên cao thì cho tắt bớt nến,bắt đầu thắp hoa đăng và thả.Các nô tỳ thái giám nhanh nhẹn dọn chỗ cho vương gia quý tộc ngồi ngắm hoa đăng.Nhạc lên,vũ công múa hát,cầu chúc cho một mùa thu hoạch bội thu.Hàng trăm ngọn hoa đăng được thả lên bầu trời đầy ánh sao.Ánh sáng lấp lánh trong thật vui mắt.Trần Cảnh giúp Chiêu Hoàng thả hoa đăng chỗ đẹp nhất,cao nhất làm cho hoa đăng của Chiêu Hoàng vốn đã hoàn hảo thêm phần rất sáng,rất đẹp nhưng đang trôi bỗng phụt lên cháy.Nàng bậc khóc nức nở vì buồn vì tiếc nuối.Trần Cảnh phải vất vả dỗ dành mãi mới chịu nín.

Hoa đăng với dòng ước:" Cả đời bình an,hạnh phúc.'' của nàng chưa bay được đến đâu mà đã cháy.Đó là một điềm rất xấu.Ngược lại,hoa đăng của Trần Cảnh bay rất cao,rất xa mang ước nguyện của đứa trẻ 7 tuổi này đến gần hơn với trời xanh :'' Đế vương sáng suốt lo nghĩ cho dân."Trần Thủ Độ và Nhiếp chính Hoàng hậu nhìn thấy cảnh đó không ai bảo ai điều gì,vì trong lòng họ đã tự hiểu với nhau số phận của hai đứa trẻ này.Cũng như hoa đăng,cái này bay cao thì cái kia  bay thấp,như một bầu trời không thể có hai mặt trời,một nước càng không thể có hai vua được.

Mỗi lần Trần Cảnh bị trêu hay được khen đều không đáp lại,chỉ mỉm cười.Đợi khi nào có dịp xuất cung về tư gia đều đem mọi chuyện thầm kể lại cho thúc phụ là Trần Thủ Độ. Thủ Độ nói: "Nếu thực như thế thì họ ta thành hoàng tộc hay bị diệt tộc đây?".

Ngược lại, Chiêu Hoàng hay đến chơi với Thái Hậu và kể cho Thái hậu nghe,thái độ thích chí lắm.Thái Hậu biết toan tính của Thủ Độ bây giờ mới có tác dụng.Mục đích là khiến cho Chiêu Hoàng thân thiết với Trần Cảnh rồi cuối cùng là nhường ngôi nên cứ hể nghe con kể,bà chỉ mỉm cười,hỏi Chiêu Hoàng có vui không,có thích không.Đứa trẻ ngây thơ đó nào có ngờ chính mẹ ruột của mình sắp sửa đẩy mình vào chuỗi ngày đau khổ đến cùng cực sắp tới.

Hôm nay trời se lạnh,không khí mùa thu tràn ngập không gian.Lá cây bắt đầu úa vàng,cứ mỗi trận gió thổi qua rơi rụng lả tả.Trần Cảnh rủ Chiêu Hoàng đi thả diều rồi canh lúc bọn thái giám không chú ý thì chạy trốn.Bên phía cổng Tây có một cái lỗ hỏng khá to,là nơi mà hai đứa trẻ thường trốn ra chơi khi bị không khí ngột ngạt Hoàng cung o ép.Bên ngoài bức tường vừa dày vừa cao đó là một ngọn đồi thấp cỏ mọc xanh mướt mát,giữa bãi cỏ một một cây gạo già,tỏa ra một không gian mát mẻ lạ thường.Chiêu Hoàng thích buổi chiều trốn ra đây nằm nhìn trời cao xanh ngút ngát,từng đám từng đám mây trắng lửng lờ trôi qua.Liếc tầm mắt sang người kế bên,Trần Cảnh cũng đang mải mê nhìn trời xanh như nàng.

" Người xem kìa Bệ hạ, đám mây đó trông giống con thỏ quá."

" Ừ,giống thật đó.Thú vị ghê."

"Bệ hạ,người có thích đi đó đây ngắm nhìn thế giới này không? Nước Đại Việt rộng lớn,còn biết bao điều thú vị ngoài cổng thành.Trần Cảnh muốn đi quá."

"Ta cũng vậy.Ta muốn cưỡi ngựa đi qua những cánh đồng xanh,muốn nhìn giang sơn hùng vĩ của ta chứ không muốn ở đây.Hoàng cung quá nhàm chán và nhạt nhẽo."

"Nếu...sau này có cơ hội.Bệ hạ,Người có đi không?" Trần Cảnh ngập ngừng hỏi,qua đầu nhìn sang cô bé ngây thơ đang phóng tầm mắt ra xa cho trí tưởng tượng bay xa.

'Tất nhiên là đi rồi,ôi ta ao ước đến nhường nào."

"Vậy,Người có muốn đi với ta không?"

"Đi với ngươi chứ,thiếu nhà ngươi chắc chắn sẽ rất buồn."

"Vậy hứa nhé!" Trần Cảnh đưa ngón tay ót ra,chìa về phía Chiêu Hoàng.Vị nữ vương trẻ tuổi không suy nghĩ nhiều vội tay ngón tay nhỏ xinh ra móc nghóe một cái thật chặt : 'Ta hứa với ngươi."Rồi hai đứa cười ồ lên thích chí.

Cả hai đứa trẻ trạc 7,8 tuổi đầu ngây ngô hồn nhiên biết bao.Giữa hoàng cung rộng lớn này,tìm được một tình bạn thật sự còn khó hơn lên trời.Chúng từ người xa lạ rồi xem nhau là bạn,là tri kỷ tốt của nhau,cùng nhau trải qua những tháng ngày vui đùa hạnh phúc như thế này mà đâu biết rằng tương lai đã chuyển dời,định mệnh đã sắp đặt sẽ mãi mãi không thể chạy trốn được nữa.Cái móc tay đó sẽ buộc chặt cuộc đời hai người trong đau khổ và dày vò không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top