Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Lòng cha


Từ ngày có Trần Cảnh sớm hôm bầu bạn,Chiêu Hoàng ngày càng vui vẻ,bớt đi vẻ u buồn vốn không nên có trên gương mặt của đứa trẻ bảy tuổi này.Dù không được thân mẫu quan tâm chăm sóc chu đáo,song đã có bạn chơi cùng,nàng cũng không còn tha thiết đến Thái hậu nữa.Có thể nói,lúc này người thư đồng họ Trần xem ra chính là luồng gió mới thổi mát những năm tháng tẻ nhạt của nàng.

Hôm nay trời đã vào đông,Hoàng cung nay đã nhuốm một màu xám u ám từ tường thành cho đến những mái nhà uốn cong hình thuyền nguy nga.Không khí lạnh lẽo bao trùm lên mọi vật,cây cỏ xác xơ khô héo đến đáng thương.Cây gạo già-chốn an yên của nàng và bạn thân của nàng nay cũng chịu chung cảnh ngộ.Những ngọn lửa hoa đã tắt,chỉ còn lại những cành cây cằn cõi rét run trong gió.Chiêu Hoàng hôm nay đích thân đem áo lông ấm đến cho Thượng Hoàng Huệ Tông đã theo đạo Phật ở chùa Chân Giáo nằm trong đại nội thành Thăng Long và sẵn tiện thăm phụ hoàng đã lâu xa nhớ.

Riêng Huệ Tông,từ ngày bị Thủ Độ bắt ép nhường ngôi cho tới nay,nhà vua đã bỏ hẳn rượu,trí óc cũng minh mẫn,hay đúng hơn là tỉnh ngộ nhất trong cuộc đời của ông.Càng tỉnh ông lại càng không thể hiểu được vì sao lại bắt ông giao trọng trách giang sơn như vậy cho một nữ nhi chưa tròn tám tuổi như Chiêu Hoàng.Thuận Thiên đã xuất giá theo chồng,nhưng ít ra vẫn là trưởng nữ,trách nhiệm này đáng lẽ phải để người chị cả đủ lông đủ cánh hơn can gánh.Hoặc có thể truyền ngôi cho cháu họ,người mà Thái hoàng Thái hậu đã tiến cử,cớ sao cứ đổ dồn mọi thứ về phía con gái út bé bỏng của ông.Càng nghĩ ông càng cảm thấy xót thương cho nữ nhi đáng thương của mình.Mẹ đã không còn yêu thương lại thiếu hẳn sự quan tâm của cha,chắc chắn con bé phải rất cô độc.Là cô độc trên vương quyền,thứ mà khiến Huệ Tông chán ghét đến tận xương tủy.

Ở đây,nói là mang tiếng xuất gia đầu Phật,nhưng nhà vua chưa bao giờ yên lòng mà đọc kinh kệ như bao người.Lòng ngài còn nặng nỗi nước non,còn nặng lòng với gia đình,còn nhiều ưu phiền không biết tỏ cùng ai,nói chi ai nghe.Xung quanh cũng chỉ có vài bụi tầm xuân,hoa đậu biếc bầu bạn.Mỗi khi buồn,người thường ngồi than thở một mình với cây cỏ,thứ vô tri vô giác ấy hóa ra trong phút chốc lại đáng để tin cậy hơn con người.

Thỉnh thoảng ngài đã khóc,khóc cho số phận,cho sự phản bội không thể tha thứ,cho vương triều và vận mệnh như tơ tằm của con gái ngài.Khóc vì thấy tất cả nhưng khổng đủ quyền lực mà vùng lên chống lại.Và vì uất ức,Trần Thủ Độ tuổi cũng ngang ngang mình mà sức lực tràn trề,quyền hành tối thượng,nghĩ lại mà thấy tủi thân cho một bậc đế vương lúc xế chiều không một thân tín tin tưởng,không con cái chăm non.

Nghe tin hôm nay Chiêu Hoàng đến thăm mình,ngài vui mừng lắm.Huệ Tông ôm chầm lấy con gái của mình,âu yếm vuốt ve mái tóc tơ mềm mại,lặng lẽ ngắm nhìn.Con gái nhỏ của người nay đã cao hơn được một chút,gương mặt hồng hào đáng yêu,ánh mắt màu nâu lấp lánh trong veo khiến người ta không thể không yêu.

Chiêu Hoàng cũng rơm rớm nước mắt mà rằng: " Thượng hoàng,con nhớ người lắm.Thời gian qua người sống ở đây chắc rất vất vả,xem người gầy ốm như vậy,chắc chắn đã không được an đủ ba bữa rồi.Mắt người sao buồn thế ạ? Sao người cứ nhìn con suốt thế? Người có tâm sự gì á?"

"Không,ta chỉ muốn nhìn con cho rõ.Con gái ta mới khi nào còn nằm trong tả khóc oe oe mà nay lại trở thành một cô bé đáng yêu như vậy khiến ta rất bất ngờ."

"Lâu rồi người mới nhìn nhi nữ như vậy.Người đã đỡ bệnh chưa vậy ạ?"

Huệ Tông ánh mắt nghiêm nghị,hai bàn tay nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Chiêu Hoàng mà rằng:

" Con gái ta! Bệ hạ nhỏ bé của ta ơi! Con đừng nghe những lời đồn nhảm nhí lang truyền trong hoàng cung mà thương cho ta.Ta không hề bị điên.Ta rất tỉnh táo.Dù sức khỏe của ta không tốt nhưng ít nhất ta còn có thể phân biệt được đâu là luân thường đạo lý,đâu là đạo vua tôi,đạo vợ chồng.Con đừng nghe mẫu hậu của con ngày đêm thêu dệt chuyện phù phiếm.Con là con gái của Trẫm,con nhất định phải tin vào cha mình.Thượng hoàng của con là bị quân thần gian ác hãm hại mới đến đường này."

"Kìa Thượng Hoàng,người bình tĩnh lại,con tin người mà.Con không hề tin những tin đồn kia,Thượng hoàng của con lúc nào cũng là thông minh sáng suốt,lúc nào cũng luôn yêu thương con."

"Ta biết mà,Phật Kim đáng yêu như vậy,ngoan ngoãn như vậy chắc chắn rất hiểu chuyện."

"Tối nay con có thể ở lại đây với người được không ạ?Con nhớ người lắm."

"Được chứ sao không,Trẫm đây cũng rất nhớ con.Trẫm còn muốn nghe con kể chuyện Hoàng cung cho Trẫm nữa."

"Dạ,nữ nhi sẽ ở lại đây với Thượng hoàng."-Nói rồi sai quan Tổng quản về cung bẩm báo với Thái hậu,còn cẩn thận sai người nấu một bữa cơm chay tươm tất dâng lên cho Huệ Tông.Hai cha con cùng ăn cơm vui vẻ,tận hưởng bầu không khí bình yên của gia đình đã lâu lắm rồi bị bỏ quên giữa quyền lực.

Đến tối,bên ngoài gió thổi từng cơn lạnh buốt,khóm trúc bị gió xô ngã nghiêng từng cây rít lên kẽo kẹt,Huệ Tông tắt bớt đèn rồi ôm lấy đứa con gái ngây thơ của mình vào lòng,để cho hơi ấm bình yên ấy an ủi lấy vết thương lòng đang rỉ máu.Chỉ có con gái của người là đáng để người tin tưởng,còn lại tất cả chỉ là một lũ người tham danh hám lợi.

"Phật Kim,trong cung thế nào rồi.Con sống có vui vẻ không? Có ai ăn hiếp con không."Huệ Tông xoa đầu con gái nhỏ,mái tóc tơ mềm mại thoang thoảng mùi hoa bưởi ngọt ngào.

"Dạ,lúc Thượng hoàng rời đi,con thật sự rất cô đơn.Mẫu hậu vì bận nhiếp chính trăm công ngàn việc mà cũng ít khi hỏi thăm bảo ban con như trước.Đám người hầu chỉ suốt ngày vâng vâng dạ dạ,họ chỉ sợ quyền vua mà hành xử chứ thật ra cũng không mấy quan tâm.Con sống trong chuỗi ngày buồn chán đáng tột cùng.Nhưng dạo gần đây thì đã đỡ hơn rồi ạ."

"Vì sao lại đỡ hơn?''

"Con trai của Trần Thừa là Trần Cảnh vừa mới vào cung làm thư đồng hầu việc cho con.Hắn cũng thông minh lanh lợi,khéo ăn nói mà học vấn cũng khá nên có hắn con cũng thấy đỡ chán hơn nhiều.Giữ Hoàng cung rộng lớn xem ra chỉ có hắn là hảo bằng hữu của con mà thôi."

"Trần Cảnh à? Là đứa cháu trai mà Trần Thủ Độ ngày trước đã đề bạc vào cung,Trẫm đây đã chuẩn tấu.Nhưng con gái à,con phải cân nhắc với người họ Trần,chúng đều là một lũ rắn độc.Con hãy lấy tấm gương của ta mà học hỏi,đừng tin bất kỳ ai hoàn toàn.Người mà con tin tưởng nhất cũng có thể phản bội con vì lợi ích cá nhân và gia tộc.Giờ thế lực họ Trần trong triều đang rất mạnh,họ Lý chúng ta yếu thế mà bị chúng lấn lướt quyền hành.Con tuyệt đối đừng để vẻ bên ngoài lừa con."

"Nhưng Trần Cảnh rất giống con ạ.Hắn ta không thích quyền lực,hắn ta muốn đi ngao du sơn thủy như con,chúng ta đã hứa rồi.Khi nào có thời gian nhất định sẽ đi hết giang sơn Đại Việt."

"Con gái ngốc này,Thượng hoàng con sống hơn nữa đời người rồi,chưa từng một lần được sống theo ý nguyện bản thân một ngày,cũng chưa từng được vui vẻ hạnh phúc mà tận hưởng cuộc sống bình yên.Sinh ra là mệnh Thiên tử,số đã định vì vương quyền mà trói buộc cả đời này trong vòng xoáy tranh-đoạt-được-mất.Ta rất hối hận khi nhường ngôi lại cho con.Phận nữ nhi liễu yếu đào tơ đáng lẽ phải nên yên bề gia thất bên người có thể che chở cho con.Thuận Thiên may mắn hơn con,có được một gia đình yên ấm.Thượng hoàng ngày đêm khấn lại Phật tổ,cầu mong con được an bình giữ chốn triều đình bão táp mưa sa.Không người thân che chở,ta rất sợ con sẽ đi con đường sai lầm của ta."

"Nỗi lo của Thượng hoàng con gái đã hiểu,con hứa sẽ cẩn thận mà làm."

"Dạo gần đây Thái tổ mẫu có liên lạc với con không?"

"Dạ Thái Tổ mẫu từ khi Thượng hoàng thiền vị thì đã ở yên trong tẩm cung,không hề bước ra ngoài nửa bước.Có lần con đến xin thỉnh an người mà người không cho con vào.Có lẽ người còn giận lắm."

"Ừ ta biết rồi.Trước giờ Tổ mẫu của con vốn đã không ưng chuyện ta làm,nay ta lại phạm sai lầm lớn như vậy,chắc chắn trong lòng người rất giận ta.Bản thân ta cũng không đáng để gặp người nữa.Nếu ngày xưa ta chịu nghe lời khuyên can của người thì chắc giờ đây mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy."

"Thượng Hoàng,hai hôm trước hoàng tỷ có vào cung thăm con.Tỷ ấy vẫn khỏe nhưng bảo rằng rất nhớ Thượng hoàng và Thái hậu,sống ngoài hoàng cung tuy được yêu thương chiều chuộng nhưng thiếu hẳn tình cảm gia đình.Con cũng rất muốn giữ tỷ ấy ở lại nhưng ngặt nỗi Thái hậu không đồng ý,nói hoàng tỷ đã xuất giá theo chồng thì phải giữ lấy tam tòng kẻo người đời dị nghị,nếu không hôm nay chắc tỷ ấy cũng sẽ tới đây thăm người.

"Kẻ không giũ lấy tam tòng tứ đức chính là Thái hậu,còn ở đó mà giở giọng dạy dỗ con mình.Thái hậu mới chính là kẻ đáng bị chê trách."

"Thượng hoàng,con gái buồn ngủ quá,người ôm con ngủ được không?"

"Con gái ngoan,ngủ đi con.Khuya rồi."

Huệ Tông nhìn đứa con gái ngây thơ chưa tròn tám tuổi từ từ thiếp đi trong lòng mình mà không khỏi quặn thắc.Nó còn bé như thế lại phải đương đầu với cả một gia tộc họ Trần lòng tham vô đáy thì làm sao chịu nổi.Con chim non chưa đủ lông đủ cánh mà bị mẹ ruột của mình rắp tâm lợi dụng,còn gì đáng thương hơn.Suy nghĩ non nớt của đứa trẻ này làm sao qua được sự lão luyện tính toán của Trần Thủ Độ.Nghĩ thương con một phần lại oán mình vạn phần nhu nhược,chỉ biết đứng nhìn chứ không thể giúp gì hơn được cho con.Huệ Tông cứ nằm trằn trọc suy nghĩ mãi khó mà chợp mắt.

Chiêu Hoàng vùi đầu vào ngực cha,vòng tay rộng đang ôm lấy nàng chính là vòng tay bình yên nhất cuộc đời này.Đời này kiếp này,nàng đâu biết rằng giây phút ngắn ngủi vừa rồi chính là giây phút sau cùng nàng được bình yên.Qua ngày hôm nay thôi,cuồng phong vương quyền sẽ mãi chẳng chịu buông tha cho nàng,dày vò nàng đến hết cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top