Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#12. Mùi vị hạnh phúc

  Ngày ra viện, tôi mang trên tay bó hoa lớn Triệu Đình mua tặng, cùng gia đình chồng, bố mẹ ruột, em gái về nhà tổ chức một bữa tiệc mừng ngày tôi khỏi bệnh. 

  Để bố mẹ ruột ngồi trên xe cùng Triệu sui gia, tôi và Thiên Ý ngồi trên xe Triệu Đình. Trên đường đi, không khí vô cùng tốt, như thể cuối cùng chúng tôi đã có thể xem nhau là một gia đình. 

  "Thiên Ý, khi nào em thi đại học?" 

  "Dạ, còn vài tuần nữa ạ." 

  Thiên Ý lúc nào cũng giữ phép tắt trước mặt anh rể, nó không muốn mang lại ấn tượng xấu làm ảnh hưởng đến tôi.

  "Laptop thế nào? Chạy có tốt không?" - Triệu Đình vừa lái xe vừa trò chuyện cùng em gái tôi. Hôm nay tâm trạng anh thoải mái thấy rõ, mối quan hệ giữa chồng tôi và gia đình nhà vợ cũng đã tốt hơn trông thấy. 

  Tôi mỉm cười xoa vai nó, cũng ngầm báo tin vui rằng mọi chuyện đã qua rồi, tôi đã có thể sống hạnh phúc bên cạnh chồng, Thiên Ý không cần phải lo lắng cho tôi nữa. 

  "Dạ, tốt lắm ạ..." 

  Dù em gái không nói, tôi vẫn nhận ra nó đang miễn cưỡng đáp lời anh rể. Suốt đường đi, Ý Ý mãi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Nam Kinh đẹp đẽ nó đã ở lại những 1 tháng. 

  Thiên Ý của tôi đã tập sống tự lập được 1 tháng rồi đấy. Người chị như tôi cảm thấy tự hào biết bao. 

  "Thiên Ý, em và bố mẹ từ dưới quê lên Nam Kinh đường rất xa. Hãy ở lại nhà anh chị, khi nào tìm được nhà mới hẳn chuyển đi." - Tôi gợi ý, nhìn sang phía Triệu Đình thấy anh cũng tán thành. 

  Nhà tôi tuy là công nhân nghèo khó nhưng lại mắc bệnh ngại, không dám nhận lòng tốt của người khác, lại sợ bị xem thường. Sống trong môi trường như thế, tôi cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Nhưng có lẽ phần nhiều, tôi đã nhận được quá nhiều tiền tài trợ từ phía gia đình chồng. 

  Tôi hơi lưỡng lự nhưng rồi cùng quyết tâm nói ra cho bằng được. 

  "Triệu Đình, em muốn đi làm..." 

  Chiếc xe dừng lại đột ngột, anh giả vờ máy móc có vấn đề, ngượng ngùng tay chân rối cả lên giả vờ chỉnh sửa gì đấy hòng qua mắt tôi nhưng tôi đã trông thấy tất cả. Tôi cũng là tay đua xe có kinh nghiệm lắm đấy, vậy mà ông chồng khù khờ của tôi vẫn cứ thế múa rìa qua mắt thợ. 

  "Ái chà, cái xe này hôm này kỳ cục quá. Em mới nói gì cơ?" - Triệu Đình đạp chân ga, cho xe chạy tiếp.

 "Em nói... em muốn đi làm." 

  Thiên Ý cũng hơi bất ngờ, nó nhú đầu lên từ phía sau, sờ trán tôi, môi trề ra gợi đòn. 

  "Anh rể, em nghĩ chỉ chưa hết bệnh đâu." 

  "Cái con nhỏ này!" - Tôi vòng tay ra sau nhéo yêu má Thiên Ý, nó mè nheo, mếu máo ngồi về vị trí cũ, còn hù dọa nói lát sẽ mách mẹ cho tôi xem. Ừ cứ mách đê ~ Chị mày đã có anh rể bảo kê, còn chọc chị nữa thì đừng trách. 

  Đùa vui với Thiên Ý đủ rồi, tôi quay sang tập trung vào ánh mắt nhìn thẳng phía trước của Triệu Đình. 

  Anh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, chỉ chờ đợi tôi "xử đẹp" em gái xong rồi mới lên tiếng. 

  "Thiên Vân, em ở nhà chăm sóc bố mẹ đã đủ mệt mỏi rồi. Em còn muốn làm gì vất vả hơn nữa?" 

  Muốn, tôi muốn làm nhiều thứ, điều quan trọng nhất, tôi cần phải thoát khỏi cái mác đào mỏ nhà họ Triệu. Có kiếm ra được tiền, tôi mới có thể xứng đáng là Triệu phu nhân được. 

  Có một lần, sau khi ly dị, lúc tôi còn đang làm việc ở quán cà phê của Trình Văn, Tiểu Nhi đã đến tận nơi làm việc của tôi yêu cầu nói chuyện. Cũng đã lâu nên tôi không nhớ rõ cô ta nói nhăng nói cuội gì, chỉ duy nhất có một câu hồ ly tinh nói ra làm tôi phải ngẫm nghĩ rất nhiều. 

  'Đừng có nghĩ tôi bên cạnh Triệu Đình là vì tiền, không phải cô cưới Triệu Đình cũng vì muốn đào mỏ nhà họ Triệu sao?'  

  Cô ta nói gì tôi cũng cãi lại được, riêng chỉ có câu nói này lại uy quyền mạnh đến như vậy, có thể trói chặt tôi trong nhiều dòng suy nghĩ quẩn quanh. Tôi cưới Triệu Đình là vì tiền. Thật chất là như vậy. 

  Nhưng, tôi đã yêu anh rồi đấy thôi. Tôi giờ đây đã yêu anh, rất yêu anh, yêu anh hơn hết thảy tất cả đàn ông trên thế giới ( trừ bố tôi ). Giờ đây, Tiểu Nhi đã thua cuộc và cao chạy xa bay, hậu cung này chỉ có mỗi tôi và anh. 

  Vậy nên, tôi là hoàng hậu, là nhất phẩm phu nhân, là bậc mẫu nghi thiên hạ ( mẹ thiên hạ ), đã là vợ vua thì phải ngang vai xứng tầm. Anh giữ mệnh nước, tôi giữ an nhà. Mỗi người làm một việc, biết rõ là vậy nhưng không phải nữ chính cổ đại cầm quân ra trận trong rất Sexy sao? À, ý tôi là quyến rũ. Vừa có nét quyến rũ, vừa có phong thái sắt đá mạnh mẽ, tôi đang hướng đến hình tượng điện ảnh ăn khách đó. Có tiền có tất cả, có tiền mà phải dựa dẫm vào đàn ông thì có lẽ hơi bất tiện. Điều này mọi phụ nữ trên thế giới đều công nhận, tôi nói có sai không?

  "Triệu Đình, anh không được can em." - Tôi lay lay vai anh.

  "Anh biết đấy, em rất muốn được chia sẻ công việc cùng anh. Chúng ta sắp làm lễ cưới, chắc chắn mọi người sẽ tò mò không biết tổng giám đốc phu nhân làm nghề gì, có oai như chồng mình không. Em thật không muốn bị so sánh kém hơn anh." - Tôi khoanh tay, phụng phịu ra vẻ giận dỗi.

  Triệu Đình đương lái xe, trông thấy vẻ mặt không-chịu-nổi của tôi liền phải bật cười, hỏi đùa với Thiên Ý.

  "Em vợ, em xem chị em hồi teen kìa. Trông đáng ghét không chứ?"

  Thiên Ý rút kinh nghiệm khi nãy bị tôi đánh, không dám nhòm lên phía trước nữa. Chỉ ở ghế sau chen cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh vào bán đứng tôi.

  "Anh rể nói chí phải, chị em đang hồi teen, hôm nay chị ấy đòi đi làm, ngày mai sẽ đòi đi học cho xem."

  "Cái con nhỏ này!!" - Tôi quay quắt ra đằng sau từ hàng ghế phụ, lườm con mắm dám nói xấu tôi trong khi tôi yêu thương nuôi cơm nó mười mấy năm dzời ~

  "Ê hê hê ~"

  "Hừ!"

  "Thiên Vân, em muốn làm việc gì?"

  Tôi quay lên trên, nhận ra vẻ mặt có chút hi vọng sáng lấp lánh của Triệu Đình mà lòng rú lên như sói trước trăng tròn.

  "Triệu Đình, anh đồng ý rồi sao? Ôi ~ em thương anh quá. Em làm việc gì cũng được."

  Tôi nói gì sai hay sao mà Đình Đình của tôi lại một lần nữa cười phụt cả nước miếng ra ngoài.

  Ôi...

  "Em trước giờ không tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Anh e em cam không nổi."

  Ồ, thì ra lão chồng xem thường tôi đấy nhỉ?

  "Anh cho em vào công ti! Em sẽ chứng minh cho anh thấy! Em dù gì cũng đã tốt nghiệp bậc trung học phổ thông rồi mới gả cho anh!"

  Ba chữ "gả cho anh" cuối cùng làm Triệu Đình không nhịn được nữa cười lớn.

  "Thật may là em gả cho anh. Không thì em sẽ lại đi lung tung gây họa mất."

  Tôi... á khẩu.

  Về nhà mẹ chồng rồi, mang tiếng tiệc chiêu đãi tôi nhưng tôi vẫn đích thân làm đồ ăn cho mọi người vì không yên tâm thì để hai lão bà bà là mẹ chồng và mẹ ruột điều hành trong bếp. Mẹ chồng tôi biết rõ phòng bếp, nhưng vì là tiểu thư đài các nên tay chân cứ lúng túng cả lên. Mẹ chồng tôi là con nhà nông, nấu ăn ngon nhưng mù công nghệ. Mà bếp nhà tôi là bếp nhà giàu, nồi cơm điện, máy rửa chén, bếp điện từ loại hiện đại nhất mẹ tôi không biết dùng.

  Thôi thì, tôi nấu luôn cho xong.

  "Chị sui, cảm ơn chị đã dạy dỗ con gái nhà tôi."

  "Ôi giời, chị nói gì chứ. Con gái chị tôi đã dạy bảo gì đâu, nó thông minh lanh lợi tự làm lấy hết. Con trai tôi lấy được Thiên Vân nhà chị đúng là phúc ba đời nhà nó."

  Tôi liếc sang phía Triệu Đình đang ngồi trên bàn ăn trái cây. Phát hiện có ánh mắt đang chỉa sang phía mình, anh ngước nhìn tôi đang nấu ăn trong bếp mà vẫn có thời gian quay đầu xuống nhướng nhướng lông mày ra vẻ đắc ý. Triệu Đình lén cười, bỏ miếng táo vào miệng rồi mang dĩa trái cây đến cạnh tôi.

  "Há miệng ra."

  "Làm gì?"

  "Không phải em đòi ăn trái cây à?"

  Phụt ~

  "Chị coi tụi nó tình tứ chưa kìa?"

  Trời ạ, người lão bà bà cứ làm tôi ngượng cả lên.

  "Không ăn ~"

  "Ăn đi, anh mắc công mang đến đây rồi còn gì."
 
  "Ừ thì... Aaa..."

  "Ngoan." - Triệu Đình đút vào miệng tôi miếng táo to.

  Trời ạ, biết tay chân tôi bận rộn, vậy mà nỡ lòng nào chơi xỏ tôi!
 
   Triệu Đình nói khẽ vào tai tôi.

  "Anh biết em không đòi ăn. Anh cố ý đấy. Muahaha ~"

  Đồ... đáng ghéttttttt!!

  Tối hôm đó, tôi "xử lý" anh trên giường. Bị tôi làm cho mệt lã rồi, anh đưa tay xin hàng. Chúng tôi nằm ôm nhau, dù "mây mưa" nhưng vẫn cố gắng không làm ồn để không làm phiền giấc ngủ của bố mẹ phòng bên cạnh.

  Không gian yên ắng rồi, tôi đắp chăn che chắn phần cơ thể trần như nhộng của mình. Vẫn cố ý không buông tha chủ đề ban sáng.

  "Triệu Đình, em đã nghỉ việc ở quán cà phê rồi. Anh là ông chủ lớn, nhất định phải tìm việc cho em."

  Triệu Đình hôn lên tóc tôi, âu yếm.

  "Bà Triệu của anh, em đã là bà chủ lớn. Còn muốn đi làm gì nữa?"

  Bà chủ lớn? Tôi chỉ là bà chủ lớn khi còn nằm trong vòng tay Triệu Đình thế này thôi. Nếu tôi còn ăn sung mặc sướng, Tiểu Nhi còn coi thường tôi, nói tôi đào mỏ Triệu Đình.

  "Đình Đình à ~"

  "Nhột... em đừng cù anh nữa. Anh sẽ cố gắng tìm một công việc phù hợp cho em. Em đợi anh nhé."

  Tôi gật đầu yên tâm rúc vào lòng Triệu Đình. Chúng tôi đang hạnh phúc, rất hạnh phúc. Đây là mùi vị hạnh phúc tôi ao ước bấy lâu, có một người chồng và một mái ấm no đủ, ấm áp.

.
.
.

  Tranh thủ thời gian bố mẹ và em gái còn sống ở nhà bố mẹ chồng, tôi đưa họ đến quán cà phê cũ tôi làm việc. Trình Văn chu đáo đón tiếp họ, còn tặng chúng tôi các loại thức uống đắc tiền. Tôi hỏi anh khi nào anh và Tú Tú kết hôn để tôi uống rượu mừng, anh bật cười bảo.

  "Bọn anh kết hôn khó lắm. Cô ấy là người nổi tiếng, anh không muốn gây khó dễ cho Tú Tú."

  Tôi hiểu, tôi hiểu cho cảm giác của anh. Đứng nhìn người yêu đứng trên ngọn núi danh vọng, người như chúng tôi chỉ đứng ở chân núi ngước nhìn. Chúng tôi cố vươn đến, chỉ làm đất cát sạc lỡ. Vậy nên, cả tôi và Trình Văn đều cam tâm hi sinh hạnh phúc bản thân vì sự nghiệp của đối phương.

  Đó là Triệu Thiên Vân của lúc trước, còn lúc này đây, tôi đang cố gắng vươn lên, dù có bao đất đá lăn xuống chân tôi, tôi vẫn đạp lên chúng. Hi vọng có một ngày Triệu Đình đưa tay ra kéo tôi lên cùng.

  Trình Văn thì khác, anh không bon chen vào giới Showbiz, càng muốn yên phận làm bạn trai "tầm thường" của Tú Tú.

  Đối với người nổi tiếng là vậy, nhưng đối với các cô gái bình thường, một người đang ông chưa quá 30 tuổi lại quản lý một cửa hàng cà phê lớn thế này thật làm người ta tâm phục khẩu phục.

  Sau khi ghé thăm Trình Văn xong, tôi đưa gia đình mình đến nhà hàng Pháp của Doãn Bình dùng bữa tối.

  Bố tôi tay run, không thể dùng dao cắt thịt. Doãn Bình lịch sự cắt thay cho bố tôi không cần người phục vụ. Bố tôi vừa ý lắm, bảo rằng ông rất vui vì xung quanh tôi có rất nhiều người tốt.

  Để bố mẹ cùng em gái ăn trưa trong phòng VIP, tôi kéo Doãn Bình ra ngoài. Nhầm muốn hỏi chuyện về Vũ Mạc Khiêm. Tôi không có gì khác ngoài việc muốn hỏi thăm anh, dù gì anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt.

  "Em có gọi cho Mạc Khiêm nhưng... không khi nào liên lạc được."

  "Anh..."

  "Có chuyện gì sao? Anh nói cho em nghe đi."

  Doãn Bình im lặng hồi lâu, đôi mắt anh từ từ trùng xuống, buồn bã.

  "Mạc Khiêm bị bắt rồi. Cậu ấy làm trai bao, đã bị cảnh sát bắt rồi."

  TRAI BAO!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top