Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#15. Giải cứu trai bao

  "Để anh chở em."

  Tôi đặt một tay lên ngực, tự hỏi trái tim đã ngừng đập hay chưa hay tốc độ co bóp của nó tăng lên gấp đôi bình thường. Tay tôi lạnh cóng, trán túa mồ hôi, như thể tôi là tên sát nhân đứng trước mặt tòa án tối cao vậy, chỉ có thể nói "có" hoặc "không".

  "Em..."

  "Nào, chúng ta đi. Đừng để cô bạn của em đợi lâu." - Triệu Đình nhặt cái áo quăng lăn lóc đâu đó tròng vào đầu, nhanh nhẹn mở tủ áo tìm áo khoác.

  Tôi ước gì cái áo khoác đó chưa hề tồn tại, vì anh đã mặc xong và cầm chìa khóa ô-tô xuống nhà.

  Thôi... xong tôi rồi...

  Tôi phải... làm gì đây?

  Na... Naru!

  "Alo! Naru, là cậu đúng không?"

  [ Ừ ừ, tối rồi, có chuyện gì vậy? ]

  Tôi thuật lại tất cả cho cô bạn đồng nghiệp cũ mình nghe. Hẹn cô ấy đến quán rượu đợi tôi, còn bảo cô ta trang điểm cho thật đậm, masscara thật lem, trông như người thất tình mới có thể qua mắt chồng tôi được. Naru hơi lưỡng lự rồi sau đó cũng đồng ý.

  Khâu diễn viên đã xong, giờ chỉ còn việc giữ chân Triệu Đình lâu hơn là được.

  Tôi chạy xuống nhà, ăn mặc tươm tất chỉnh tề, nhưng không mang giày mà cứ thể ngồi lỳ ở sofa.

  "Sao thế? Chúng ta đi." - Triệu Đình quay quay chìa khóa quanh ngón tay, đứng ngay trước cửa trước như thách thức độ lỳ của tôi.

  "A... Aigoo, bụng em... Ah ~ Phải đi nặng, phải đi nặng thôi! Aigoo ~" - Một tay ôm bụng, một tay chống thành ghế đứng dậy, tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt lật đà lật đật chạy vào nhà vệ sinh.

  Còn làm mấy thứ tiếng "quái đản" tự sáng chế để tăng thêm độ tin tưởng của người chồng đứng trước cửa nhà vệ sinh tốt bụng gõ cửa hỏi thăm tôi.

  "Thiên Vân, em có sao không?"

  "Ah~ Đau quá... Hự!!"

  "..."

  Cố gắng bặm môi, tôi bấm nhanh số của Naru, nhắn tin liền tay.

  Thiên V: Naru, cậu tới chưa?

  Naru: Tới rồi, cậu mau tới đi. Sáng mai tớ phải về sớm.

  Thiên V: Okay, tớ đến ngay.

  Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay nắm cửa bước ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa ra tới đã bị Triệu Đình nắm tay kéo ôm vào lòng. Anh hít một hơi nơi cổ tôi làm dây thần kinh mọi nơi trên cơ thể Triệu Thiên Vân này co cứng. Đã vậy môi tôi còn bị anh bám lấy như trêu đùa.

  "Anh... anh làm gì vậy?"

  "Nhớ hơi."

  "..."

  "Nạp năng lượng xong rồi, chúng ta đi."

  Đồ dở hơi!!

  Tôi ngồi yên vị trên ghế phụ ô-tô Triệu Đình, muốn lái xe nhưng anh cứ khiên quyết từ chối. Bảo đường tối, tôi lái xe không an toàn. Hừ, người ta là phụ nữ, nhưng không có nghĩa là mối tai họa tiềm ẩn của cánh đàn ông các người đâu đấy!

  Tôi phồng má ngồi dỗi trên xe. Mà hơi đâu hờn với giận, Mạc Khiêm đang đợi tôi. Tôi phải đánh lạc hướng Triệu Đình và đưa Mạc Khiêm về nhà. Biết người biết ta, tôi ngồi ngay ngắn trên xe, thắt dây an toàn.

  Trên suốt đường đi, Triệu Đình rất biểu hiện lạ, chốc chốc lại dùng tay trái cầm vô-lăng, tay phải lồng vào các kẽ tay của tôi, giữ khư khư không rời.

  Trời hôm nay đâu có nóng...

   "Triệu Đình, tối mai anh ra sân bay lúc mấy giờ?"

  "Khoảng 9h tối." - Triệu Đình nói.

  "Ưm... Vậy em sẽ đến tiễn anh."

  "Cảm ơn em." - Anh dịu dàng, đưa tay vuốt ve mái tóc suông dài của tôi. Bao lâu rồi tôi không thấy anh ngọt ngào như thế.

  "Bao giờ anh về?" - Nhắc đến chuyện này, tôi không vui.

  Triệu Đình ngay ngày mai phải lên máy bay đến Mỹ hợp tác với một tập đoàn lớn có tiếng ở New York, đây sẽ là một cơ hội tốt để mở rộng thị trường tiêu thụ hàng hóa túi da sang trọng mà Triệu Đình nung nấu bấy lâu. Có cơ hội thực hiện, anh đành phải dời hôn sự qua một bên, để lại một lời hứa cho Thiên Vân tôi khi nào anh về, ngay lập tức sẽ đưa tôi đi chọn áo đầm cưới. Tôi không ích kỉ, chắc chắn sẽ đợi anh về. Tôi không cần cưới vội, trái tim anh đã thuộc về tôi rồi thì trước sau gì chúng tôi cũng hạnh phúc. "Giục tốc bất đạt", ông bà mình dạy chưa bao giờ sai. Tôi cứ đinh ninh theo đó mà hi vọng. Từ từ chậm rãi sẽ tốt hơn.

  "Nhanh nhất là 3 tháng, lâu nhất là nửa năm. Đến khi nào cơ sở bên Mỹ của chúng ta ổn định, anh sẽ về Nam Kinh. Thiên Vân, em tin ở anh chứ?"

  "3 tháng, nửa năm hoặc gấp đôi như thế, em vẫn sẽ đợi anh. Nhất định, em sẽ chờ ngày anh trở về."

  Chúng tôi đã hoài phí 4 năm cho mối quan hệ hôn nhân vô nghĩa, vậy thì, đợi vài tháng cho một cuộc tình trăm hoa đua nở, có gì không thỏa đáng?

  4 năm tôi còn trụ được, chả nhẽ nửa năm lại không?

  Tôi áp bàn tay phải của anh lên má, ước sao có thể cùng anh ngồi trên máy bay như lúc này đây.

  Rất tiếc, ở Nam Kinh, tôi có cả núi việc để làm bao gồm chăm sóc cho bố mẹ chồng lẫn bố mẹ ruột của mình, chuyển nhà, mua nội thất, chữa bệnh cho bố, trông nom công việc ở công ty Triệu Gia. Tôi còn thời gian trống nào nữa để uống rượu vui xuân?

  Bước xuống xe, tôi nhanh nhẹn khoác túi xách lên vai bước vào quán rượu trước Triệu Đình. Tìm thấy Naru ngồi trong góc phòng, tôi mừng rỡ vẫy tay, cảm thấy mừng cho bản thân vì quán rượu này có rất nhiều gian phòng khác nhau đủ mọi góc khuất.

  Tôi cùng Mạc Khiêm đang hít thở chung một bầu không khí, chỉ là tôi chưa nhìn thấy anh, không sao, đánh lạc hướng Triệu Đình, tôi sẽ chuồn đi rồi sớm trở lại.

  Kế hoạch định sẵn như thế, tôi ngồi đối diện Naru, kế bên là chồng của mình. Naru nhìn Triệu Đình, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh nên cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy, vì Naru đã chứng kiến cảnh chồng tôi bênh vực cho bồ cũ ngay giữa quán cà phê, một tiếng cũng không muốn nói thay cho tôi nên trong lòng Naru cũng có chút ác cảm.

  "Chào anh, em là Naru, bạn của Thiên Vân."

  "Em là người Nhật?" - Triệu Đình bắt tay cô bạn đồng nghiệp của tôi, mỉm cười thân thiện.

  "Dạ, em đến Trung Quốc sống từ khi còn nhỏ. Bố em là người ở đây." - Với những chai rượu đã chuẩn bị sẵn, Naru uống một ngụm trong ly thủy tinh nhỏ. Vì mang nhóm máu O nên dù chỉ uống một chút đồ uống có cồn không nhằm nhò gì, mặt của Naru vẫn rất đỏ, đỏ như cô ta vừa uống hết cả chai rượu vang và sắp ngã đến nơi.

  "Hôm trước, là em mượn tiền Thiên Vân nhà anh?"

  Chết... Tôi chưa nói với Naru chuyện này...

  Tôi liếc mắt sang phía cô bạn, ra hiệu ra hiệu, bắn tín hiệu chỉ phụ nữ mới đọc được.

  "A... Vâng ạ. Em hơi kẹt tiền..."

  Thấy có vẻ Triệu Đình sắp hỏi thêm, tôi chặn lời anh, lắc đầu khua tay.

  "Anh này, đừng nói nữa... Naru chịu vất vả nhiều rồi, không nên nhắc lại chuyện buồn."

  Tôi nhận ra nét xấu hổ của Triệu Đình, anh không hỏi nữa, chỉ âm thầm ngồi uống trà để yên cho hai người phụ nữ chúng tôi đàm đạo. Vẫn giữ y nguyên kịch bản như cũ, tôi cùng Naru chèo cùng một con thuyền dối trá. Chúng tôi nói, khóc, buồn, tất cả cảm xúc y như thật.

  "Tớ xin lỗi... Naru, hắn thật tệ..."

  "Tớ... tớ thật quá ngu ngốc. Lẽ ra..."

  Tôi vỗ vai bạn diễn của mình, lén nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng.

  Trong bụng tôi dấy lên một cơn cồn cào rất khó tả. Tôi uống nước không trôi, cổ họng vẫn khát khô như chưa từng được chạm đến một giọt nước nào. Đúng thời điểm ấy, tôi uể oải đứng dậy, rời khỏi bàn mà quên mất việc phải diện lý do, chính vì vậy đã bị Triệu Đình giữ lại chỉ bằng một cái nắm tay.

  "Thiên Vân, em mệt sao?"

  "A... Không có... Bụng em lại đau nữa rồi. Em đi vệ sinh đã."

  Tôi đi được vài bước, vừa kịp nghe mấy câu cuối cùng Triệu Đình trò chuyện cùng Naru.

  "Dạo gần đây dạ dày Thiên Vân cứ không tốt."

  Đi vòng ra sảnh sau, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, phải nheo mắt lần thứ ba mới nhận ra Vũ Mạc Khiêm đang mặc áo khoác Jean màu xanh đen đang gục mặt ngủ trên bàn, các ngón tay anh vẫn bám chặt ly rượu đã cạn gần hết.

  Tôi không phải không biết giận. Giận lắm chứ, đưa thẻ cho nhân viên đứng quầy thanh toán mà lửa hận tôi bốc lên ngùn ngụt. Tôi tin tưởng Mạc Khiêm, cứu vớt anh khỏi nhà giam cũng bởi hi vọng anh tiếp tục đi hát, vực dậy làm lại cuộc đời. Ai ngờ đâu bao nhiêu tiền bạc tôi đưa anh, Mạc Khiêm đều tiêu hết vào quán rượu, thật làm người ta muốn yêu thương cũng không tài nào tha thứ nổi.

  "Dậy! Anh dậy đi!"
 
  Bị tôi đánh mấy cái vào vai, Mạc Khiêm mở mắt, vừa nhìn thấy tôi đã đứng dậy ôm chặt tôi đè xuống bàn. Vì khu vực này có ánh đèn lập lòe u ám, chẳng ai hay tôi bị Mạc Khiêm cưỡng hôn. Môi anh hút lấy môi tôi, mơn trớn, bàn tay anh cũng tự tiện chạm vào cơ thể người phụ nữ đã có chồng. Tôi ra sức cự tuyệt, cuối cùng tìm ra chỗ sơ hở co chân đá thật mạnh vào hông bên phải của Mạc Khiêm. Anh đau điếng, gục xuống sàn ôm bụng. Tôi cài lại nút áo, mặt trắng bệch, tính bước qua con người đang nằm chắn giữa đường thì bụng tôi đau quắc lại. Tôi không đi nổi, ngồi xuống ghế trơ mắt nhìn anh đang quằn quại trên nền đất.

  Tôi vừa làm gì thế này? Đá anh?

  Tôi đến đây để cứu Vũ Mạc Khiêm, không phải làm anh bị thương rồi bỏ đi như đúng rồi.

  Dù bụng đau như dao cắt, tôi gượng dậy đở anh. Lúc này, Vũ Mạc Khiêm mới tỉnh táo đưa mắt nhìn tôi xấu hổ.

  "Vân... Vân..."

  "Đừng nói gì nữa, tôi đưa anh về." - Khoác một tay của Mạc Khiêm lên vai, tôi dìu anh ra cổng, gọi một chiếc taxi và đưa anh vào trong.

  "Mạc Khiêm, anh sống ở đâu?"

  Anh im lặng.

  "Nói đi, anh ở đâu người ta còn đưa anh về."

  "Anh mất nhà rồi Thiên Vân ạ. Anh chẳng còn nơi nào để đi nữa."

  Doãn Bình nói Mạc Khiêm đào mỏ tôi, tôi không tin, đến bây giờ vẫn một mực không muốn nhắc đến hai chữ "lợi dụng". Mạc Khiêm đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, tôi mặc xác anh có lừa gạt tôi hay không, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn bạn mình leo núi mà không mang giày.

  "Được rồi, bác tài, đưa anh ta đến địa chỉ này." - Tôi đọc địa chỉ cho người lái taxi, đưa tiền cho anh ta rồi quay lưng trở vào trong.

  Địa chỉ tôi đọc cho bác tài chính là khu phòng trọ cũ của tôi. Cẩn thận hơn, tôi gọi cho bà chủ nhà, dặn dò bà ta chuẩn bị phòng cho một người thanh niên tên Vũ Mạc Khiêm, sẵn tiện nhắn bà ta mua đồ ăn cho anh ấy. Thiếu đủ gì tôi sẽ tìm bà ta trả sòng phẳng không mất một xu.

  Xong xuôi, tôi quay vào trong, một tay ôm bụng, một tay cầm điện thoại.

  Tôi ngồi xuống ghế, lúc nhìn thẳng về phía trước thì không thấy Naru đâu cả. Còn chồng tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ, tay nâng tách trà xanh, nhâm nhi.

  "Triệu Đình, Naru đâu rồi?"

  Triệu Đình quay đầu sang nhìn vợ rồi dụi vào vai tôi, anh lắc lắc đầu.

  "Về rồi, chúng ta cũng về thôi."

  Tôi hạnh phúc hôn lên tóc anh, mắt ươn ướt sắp khóc.

  Khuya hôm đó, chúng tôi nắm tay nhau trên suốt quãng đường về nhà vì chúng tôi trân trọng 19 tiếng đồng hồ còn lại có thể thấy mặt nhau, cảm nhận hơi ấm cơ thể, lắng nghe giọng nói và ngửi thấy hương thơm đặc trưng.
 
  Tôi yêu Triệu Đình, tôi yêu Triệu Đình. Cả đời này, tôi chỉ muốn nói cho con cái của mình nghe rằng.

  Mẹ yêu bố các con rất nhiều!

 

 
 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top