Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#18. Phụ nữ + baby = nữ hoàng

  Tôi đang học làm quen với việc có cái gai ở trong mắt. Bởi vì, khi đã quen rồi, tôi sẽ có thể gạt nó qua một bên để sống. Tiểu Nhi cũng vậy, cô ta lấy cái thai ra uy hiếp nhà họ Triệu. Tôi nhẫn nhịn cũng bởi không muốn đứa bé trong bụng ả bị liên lụy. Nói tôi giả nai cũng được, giả tạo cũng được, tôi làm thì tôi biết. Quyết định cuối cùng nằm trong tay Triệu Đình.

  Hôm qua, cô ta thiếu điều muốn hại tôi chết vì ức chết. Hôm nay, tôi sẽ học cách chống trả lại bằng tâm thân bình lặng, không đụng đến ả, ả sẽ không có lý do bắt bẻ tôi.

  Sáng sớm hôm đó, thật tình cờ hai người phụ nữ xem nhau không khác mèo với gián lại chạm trán ở giữa nhà bếp.

  Tiểu Nhi xách bụng bầu xuống nhà tìm nước uống, tôi tay chân đương bận nấu ăn. Không ai nói gì sẽ không xảy ra khẩu chiến.

  "Triệu Đình xem cô là giúp việc quả là không sai nhỉ?"

  Rõ ràng là cô ta châm ngòi trước.

  "Đã sống ở đây rồi thì hãy biết điều một chút đi." - Tôi vờ tỏ ra bình thản. Đâu ai biết hiện tại tôi thèm muốn được giết người như thế nào.

  Nếu cô ta không mang thai, tôi sẽ lấy cái chảo này...

  "Con dâu, mẹ muốn nhờ con chuyện này."

  Ô! Thật vi diệu! Mẹ chồng của tôi trong suốt 4 năm tôi sống ở đây. Bà chưa bao giờ dậy trước 7 giờ sáng, vậy mà hôm nay...

  Có phải sức mạnh của Tiểu Nhi ghê gớm quá rồi hay không.

  "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

   "Đây!" - Bà nhét vào tay tôi một tờ giấy, giọng nài nỉ.

  "Con dâu yêu quý, trong tờ giấy này là các món ăn bổ dưỡng cần thiết cho bà bầu"

Không đời nào!!

  "Mẹ muốn nhờ con nấu cho Tiểu Nhi ăn dưỡng thai."

  Bạn có biết cảm giác cùng cực nhất là khi nào không? Là khi phải chăm sóc kẻ mà mình ghét nhất. Thay vì giết nó phải đi nuôi nó, tôi đang làm cái gì vậy nè.

  "Thịt ba chỉ, cô lấy cho cháu thứ này nữa."

  Tôi bị điên rồi, chỉ vì đứa trẻ mà phải bị sai khiến như con ở thế này. Tất cả thực phẩm trong tờ giấy mẹ chồng tôi mua đã mua đủ, giờ chỉ cần hành tây...

  Tôi đang làm cái quái gì vậy!!

  Tỉnh táo lại đi Thiên Vân! Cô ta là một con quỷ, tại sao mày lại đi chợ mua nguyên liệu nấu cháo bổ dưỡng bồi bổ cho nó!

  Aishii ~ Tôi sắp tức điên đến nơi.

  Đi loanh hoanh trong siêu thị vẫn chưa muốn về, tôi mua một cây kem, vừa đi vừa nhấp nháp để xua tan cục lửa trong lòng mình.

Nghĩ kỹ một chút nào.

  Cho là cô ta có được trân trọng đi chăng nữa cũng là vì đang mang thai đứa con của Triệu Đình. Nếu cô ta không có thai thì cũng chẳng ai thèm đoái hoài đến. Rút trong ví ra tôi có biết bao nhiêu là thẻ ngân hàng, thẻ nào cũng chứa biết bao nhiêu là tiền, dày thành cọc. Nếu rút ra hết cũng đủ mua cái mạng của cô ta chứ chẳng đùa. Bởi, cô ta chỉ là thứ phi tần thừa thải, tôi là nhất phẩm phu nhân kia mà. Thật là... tôi lo nghĩ nhiều quá làm gì.

  "Ơ kìa... Thiên Vân."

  Thật trùng hợp, tôi và Doãn Bình thật có duyên. Hôm nay, anh cũng đi mua thực phẩm. Chưa hết, anh còn đi cùng... một cô gái.

  "Ồ, lâu quá không gặp. Cô gái này là bạn gái của anh?"

  Xem dáng của cô ấy kìa. Wow~ Là phụ nữ vừa trẻ lại vừa đẹp. Mắt của cô ấy sáng lấp lánh vô cùng.

  "Ừ, là bạn gái của tôi. Giới thiệu với em, đây là Lâm Thiên Vân, là người phụ nữ em không thể không cúi chào được đâu. Là tổng giám đốc phu nhân đấy."

  "Aigoo, anh nói quá rồi."

  Đưa tay bắt cùng với bạn gái Doãn Bình. Cô gái kia dù trẻ đẹp hơn tôi nhưng vẫn có ý nhún nhường. Đương nhiên là, dù đẹp đến mấy vẫn phải thua kém một thứ thôi. Tiền!

  Mà dạo gần đây... suy nghĩ của tôi cứ giống mấy bà thím. Tôi còn trẻ kia mà. 23 tuổi là còn trẻ có đúng không. Vậy mà cứ ngỡ đã 33 tuổi rồi..

  Cùng đi chung một con đường, tôi trò chuyện rôm rả cùng Doãn Bình. Lâu quá không gặp, có vẻ như ông chủ của nhà hàng Pháp lãng mạn đang càng ngày càng đẹp trai khiến người ta không thể không ngước nhìn.

  "Thật sự có chuyện như vậy?" - Doãn Bình nghe tôi kể về Tiểu Nhi, miệng há hốc sốc thay tôi. Người ngoài mà còn khó chấp nhận thì hỏi xem, tôi nhìn nhận chuyện này bằng cách nào.

  "Ừ, mặt cô ta dày đến mức chẳng có đếm được có bao nhiêu lớp. Tôi chẳng biết nên làm gì nữa."

  "Cô đừng nản lòng. Cố gắng thuyết phục Triệu Đình yêu cầu cô ta phá thai đi. Đứa bé này sau này sẽ cản trở cô rất nhiều."

  "Tôi không thể..."

  "Thiên Vân, nếu cô ta không phá thai. Cô sẽ bị thiệt thòi."

  "Tôi không quan tâm. Tại sao lại hại đến một đứa trẻ còn chưa chào đời chứ."

  Từ một cuộc trò chuyện đơn thuần, tôi và Doãn Bình đã cãi nhau từ khi nào không hay biết.

  "Nó không phải một đứa trẻ bình thường. Nó là kết quả khi chồng cô ăn nằm với con nhỏ đó. Cô nghĩ cô từ bi cưu mang nó, nó sẽ ghét bỏ mẹ nó đứng về phía cô?!"

  "ANH IM ĐI!!"

  Tôi mím môi.

  "Tôi không quan tâm mẹ đứa bé đó là ai hay cha của nó có là Triệu Đình đi chăng nữa thì... nó chỉ là một đứa trẻ vô tội thôi. Anh nghĩ tôi sẽ làm gì với một sinh linh non nớt còn chưa ra đời!!"

  "Chị bình tĩnh đi, anh ấy chỉ muốn tốt cho chị thôi." - Thấy tình hình đang ngày một căng thẳng hơn, bạn gái Doãn Bình đã nắm tay tay tôi kéo lùi về, có lẽ đang sợ tôi làm thương người đàn ông giàu có này.

  Tôi không đánh người chỉ vì lớn tiếng sinh sự. Tôi chỉ... hơi... mất kiểm soát thôi.

  "Tôi xin lỗi, Doãn Bình.. Tôi không cố ý."

  "Không sao." - Doãn Bình gật đầu chào tôi rồi cùng bạn gái ra ngoài bãi đổ xe. Chỉ còn lại tôi, có lẽ cũng nên về nhà thôi.

  "Reeng..."

  "Alo."

  [ Thiên Vân, là anh đây. ]

  Triệu Đình!

  "Ông xã, anh đã về Nam Kinh rồi sao?"

  [ Công việc ở đây kẹt quá. Anh không về được. ]

  "Anh không về? Hôm qua..."

  [ Anh biết, mẹ có gọi báo anh hay. Nên hôm nay anh muốn xin lỗi em... ]

  Xin lỗi tôi? Có phải đã muộn rồi không. Sao anh không đợi Tiểu Nhi sinh xong rồi mới xin lỗi.

  "Anh tính xử lý thế nào?"

  [ Anh... khó xử lắm. ]

  "Em hiểu, dù sao cũng là con của anh nên em thông cảm, em chẳng làm khó dễ cô ta đâu nên anh cứ yên tâm."

  [ Thiên Vân, em thật lòng tha thứ cho anh? ]
 
  "Em không tha thứ, cô ta cũng đã mang cái bụng bầu cắm rễ ở nhà mình rồi. Khi nào anh về?"

  [ Một tháng nữa, tạm thời anh vẫn chưa thể quyết định. Thôi anh làm việc tiếp đây. Em cố gắng... ]

  "Em biết rồi biết rồi. Em sẽ không làm thương cô ta đâu, anh đừng lo lắng."

  [ Cảm ơn em. ]

  Tôi cúp máy, thở một hơi dài thườn thượt. Triệu Đình một tháng nữa mới trở về.

Dạo gần đây, trong đầu tôi cứ có mấy câu hỏi chạy dọc như: "Lâm Thiên Vân, có thật mày là vợ của tổng giám đốc Triệu Đình hay không? Có phải mày là bà chủ của căn nhà này hay không? Mày có sinh nên chứng ảo tưởng hay không?" và cứ vài lần như thế, tôi lại kiểm tra giấy hôn thú cất dưới gối để chắc chắn mình không phải con ở hay osin của nhà họ Triệu mà hư cấu nghĩ rằng mình là vợ ông chủ.

Tôi nghĩ đến lời nói của Doãn Bình, anh nói không sai, tôi lấy tư cách gì bảo bọc cho đứa trẻ khi chính tôi là kẻ thù của mẹ nó? Sau này, khi được người đàn bà xấu xa ấy nhòi nhét vào đầu con trẻ những gì sai trái, nó có quay lại đớp tôi như chó săn được huyến luyện hay không?

Cứ nghĩ về cô ta, tôi lại bất giác sờ bụng mình. Tôi ước mình được ban diễm phúc như Tiểu Nhi, được làm mẹ, được một đứa trẻ bi bô gọi chào. Tôi sẽ dạy nó đọc, dạy nó viết vẽ, dạy nó làm thế nào để trở thành một người công dân tốt. Có lẽ người may mắn như cô ta sẽ chẳng hay rằng tôi ngàn lần ước ao được nhìn thấy ảnh con mình qua siêu âm, còn cô ta thì thản nhiên quyết phá bỏ là không cần chừng chừ. Tôi cảm thấy đứa bé ấy thật bất hạnh, nó nằm trong bụng Tiểu Nhi có nhận ra rằng mẹ nó đang dùng nó làm công cụ moi tiền nhà giàu?

Nấu cháo bí đỏ cho Tiểu Nhi xong, tôi múc ra tô, đặt lên bàn phòng khách nơi cô ta thoải mái như khách quý ngồi bắt chéo chân xem tivi như bà hoàng. Nhìn thấy tôi, cô ta liếc xéo một cái rồi tắt tivi.

"Sao? Thấy tôi không muốn coi nữa à?" – Tôi phải nói rất rất nhịn nhục rồi. Tô cháo này, tôi nấu cho cô ta cũng chỉ vì nể mặt mẹ chồng. Nếu không, một hạt gạo sống cô ta còn không có lấy mà ăn. Tôi tức tối, khoanh tay đứng trước mặt ả hỏi cho ra lẽ.

"Ừ, nhìn thấy cô tôi chưa gì đã buồn nôn rồi..." – Tiểu Nhi vuốt vuốt ngực, lắc đầu xua tay bảo tôi lui đi.

Lui cái con khỉ! Cô ta nghĩ mình là Dương Quý Phi hay Võ Tắc Thiên chắc!!

"Này! Tôi nấu cháo cho cô ăn, một tiếng cảm ơn cũng không có! Cô nghĩ mình..."

"Vậy khi nào cô mang thai, tôi sẽ nấu cháo cho cô ăn. Được chứ?" - Ả cười nhếch mép, lẳng lơ khoanh tay dựa vào thành ghế như xem tôi diễn hài.

Thật tức chết đi được! Cô ta mà không có thai, đừng nói một cái mũi, tôi sẽ đấm cho cô ta nát cả mặt để đi sửa một lượt cho có khuyến mãi!

Dằn... Dằn xuống nào...

"Reeng..."

"Alo!" – Đúng lúc đang có cãi nhau thì chuông điện thoại bàn reo lên. Tôi chưa kịp bắt máy thì con hồ ly tinh đã nhanh tay chộp lấy, y hệt cái cách cô ta chiếm đoạt Triệu Đình từ tay tôi.

"Alo, nhà Triệu Đình xin nghe."

Ả... quá quắt lắm rồi!!

"Triệu Đình! Là anh sao?"

Triệu... Triệu Đình!

Tôi lao đến, muốn giằng điện thoại từ tay cô ta nhưng không thể. Ả đã tinh ý từ trước né đòn, đứng thẳng lên ghế Sofa mà thong thả nói chuyện.

"Cô! Đưa nó cho tôi!"

"Ah ~ Em vẫn khỏe, em và con sẽ đợi anh về nhà."

Em và con?

"Này!!"

"Em biết rồi, em sẽ giữ gìn sức khỏe mà. Anh mau về thăm mẹ con em nhé."

Cô... cô ta...

"Em cũng yêu anh."

Vào những thời khắc thế này, đáng lý ra tôi phải cứng rắn, phải đủ bản lĩnh chiến đấu với cô ta nhưng...

Tôi không thể, tôi thật lòng không thể... Chính vì vậy, một lần thôi, hãy để tôi một mình. Tôi không muốn bất kỳ ai phải tổn thương...

Tôi không bon chen, không tranh giành. Như tôi đã nói, quyền quyết định nằm trong tay Triệu Đình. Tôi mong anh có thể hiểu người vợ này đã thông cảm cho anh không phải ít nhất một lần. Anh ngoại tình, qua lại với thư ký, còn ăn nằm với cô ta qua mặt tôi hết lần này đến lần khác, và sau tất cả những chuyện đó, tôi vẫn tha thứ, vẫn chấp nhận quay trở về xây dựng tổ ấm cùng anh. Kể cả bây giờ, ngay cả khi sốc vì biết chuyện Tiểu Nhi mang thai, tôi cũng dặn lòng hãy kìm chế để không làm Triệu Đình khó xử. Giờ tôi chỉ còn Triệu Đình, mất anh, tôi còn gì để mất nữa?

"Tiểu Nhi, cô muốn trở thành con dâu nhà họ Triệu lắm đúng không?" – Tôi hít một hơi sâu, thở ra thật mạnh mẽ. Tôi phải sống, phải khiến cô ta hiểu cảm giác của một con đàn bà bị bỏ rơi là gì.

"Đúng!"

"Vậy thì từ mai, cô hãy bắt đầu làm việc nhà đi."

"Cái gì?"

Có lẽ đây là kế hoạch điên rồ nhất của Thiên Vân tôi nhưng tôi hi vọng, những gì tôi dự tính sẽ trở thành hiện thực. Từ sau lần đó, tôi đã đến gặp dì Mỹ Hàn nhờ dì giúp đỡ, cấp ngay cho tôi một hợp đồng làm ăn giả phải đi công tác ở Bắc Kinh hơn một tuần. Ký giấy xác nhận các thứ xong, tôi mang chúng về nhà, trịnh trọng thông báo với bố mẹ chồng rằng công ti đang trong giai đoạn khó khăn cần nhà tài trợ ở Bắc Kinh, vì vậy tôi sẽ đến Bắc Kinh thuyết phục nhà tài trợ cũng như đến đó tìm hiểu thị trường, giao lưu với các doanh nghiệp và học hỏi. Dù bố mẹ chồng có chấp thuận, tôi vẫn kỹ tính tìm riêng mẹ chồng để nói chuyện. Nội dung câu chuyện chỉ độc nhất xoay quanh nhân vật có thai Tiểu Nhi.

"Mẹ, trong hơn một tuần, con xin mẹ hãy để Tiểu Nhi quán xuyến việc nhà cửa."

"Không được đâu con dâu à, Tiểu Nhi đang mang thai..."

"Con biết, nhưng cái thai chỉ mới 1 tháng, cô ta không phải kẻ bại liệt không thể nhấc tay cầm một cây chổi." – Tôi nói thật, cô ta chỉ bị bại não, tay chân còn hoạt động tốt chán.

"Thật ra, con đang muốn cho cô nếm trải qua mùi vị của một người vợ là như thế nào. Kẻ trước giờ chỉ biết ăn sung mặc sướng, con lại sợ cô ta quá ngạo mạn mà khinh thường mọi người xung quanh." – Tôi nói, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Tôi mệt mỏi lắm, càng cố gắng, kết quả tốt đẹp lại càng xa vời tầm tay. Đến người chồng Thiên Vân này hết lòng yêu thương, chăm sóc nâng khăn sửa túi lại bị con đàn bà lẳng lơ khác dòm ngó.

"Cô ta muốn cưới Triệu Đình, muốn làm vợ anh ấy cũng phải chu toàn nghĩa vụ làm dâu, con mong mẹ hiểu cho."

Chỉ qua một cuộc nói chuyện nhỏ như thế, tôi quả quyết chuẩn bị valy để lên đường ra sân bay. Trước khi đi, tôi có chuẩn bị mồi nồi súp có thể ăn trong hai ngày, dặn dò Tiểu Nhi nhớ hâm lại cho bố mẹ dùng. Tôi chả muốn nhìn thấy mặt cô ta đâu, chỉ vì muốn tốt cho bố mẹ và đứa bé trong bụng Tiểu Nhi, tôi thà chịu nhục một ngày còn hơn nhìn cảnh cô ta ôm cái bụng bầu hốc hác đến mách Triệu Đình tôi hành hung phụ nữ mang thai. Được, cô ta muốn làm dâu làm vợ, tôi không cản. Cô ta muốn, tôi tạo điều kiện. Người không có mặt như cô ta, hay nói cách khác là da mặt quá dày có nói kiểu gì ả cũng cứng đầu chẳng bao giờ chịu buông tha đàn ông đã có gia đình.

Đáng lẽ ra, Thiên Vân tôi đã tính sâu xa hơn muốn đến Mỹ sống cùng Triệu Đình đến khi nào anh về tôi về cùng nhưng dì Mỹ Hàn không đồng ý, dì bảo công việc bên đó rất phức tạp, tôi xuất hiện, Triệu Đình không khác con trâu đứng trước bụi cỏ, muốn ăn lại phải đi cày, là một áp lực rất lớn không thể gở bỏ. Cũng vì nghĩ cho anh, tôi đã mua vé máy bay ra Bắc Kinh. Rồi làm gì sau đó thì Thiên Vân tôi cũng chẳng xác định được.

Ngày tôi đi, chẳng ai đưa tiễn, kể cả bố mẹ ruột và cô em gái nhỏ nhắn đáng yêu vừa tròn 18 tuổi Lâm Thiên Ý. Tôi cũng chẳng quá mong chờ họ nhiệt tình, chỉ riêng một người làm tôi cứ níu kéo mãi không muốn rời đi.

Vũ Mạc Khiêm.

Trước ngày đi, tôi đã đến tìm anh. Vào buổi đêm tĩnh lặng, phòng trà lại vô cùng say sưa tiếng đàn hát hòa quyện vào nhau tạo thành khúc hòa tấu mềm mại giữa giọng ca và âm nhạc truyền thống. Nhẹ nhàng, du dương như thế, Thiên Vân tôi lại cảm thấy nó đau đớn thiết tha vô cùng, như tiếng khóc não nề, căm phẫn không thể siêu thoát.

"Bài ca này, tôi hát cho em. Người con gái dưới ánh trăng và kẻ đào hoa si tình.

Đêm dài như vô tận, gió đêm rét buốt tâm hồn.

Người đến, người đi, một cơn gió giữa đêm trăng thanh tịnh.

Tôi ngỡ hồn mình đã bay đến nơi nao.

Nơi có em, có tình yêu mãnh liệt, nơi những trái tim được hát trong sự hạnh phúc và vòng tay gần kề.

Mãi mãi trôi vô định như con thuyền giấy giữa dòng sông."

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay cũng thưa thớt dần. Tôi giữ cho mình im lặng trước đám đông, trước anh – người đàn ông đã từng khiến tôi say mê điên đảo. Người đàn ông nguyện bên cạnh tôi trong những ngày mưa sa bão táp để rồi, khi mưa ngừng gió nhẹ, tôi lại bỏ rơi anh, từ bỏ tình yêu ấy, một tình yêu có lẽ đã có thể đơm hoa kết trái nếu như tôi không quay về bên cạnh chồng cũ – Triệu Đình.

Như một phép lạ, Mạc Khiêm đã trông thấy tôi. Như một đóa hoa trắng một màu tinh khôi, Vũ Mạc Khiêm đứng trước người phụ nữ lắm tiền như tôi đây không giống phong thái của một kẻ làm nghề trai bao cưa cẩm khách hàng của mình để moi chút đỉnh tiền bạc. Anh đối với tôi rất khác, rất ân cần, chu đáo và tốt bụng. Có lẽ cả đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ chấp nhận được chuyện Vũ Mạc Khiêm chính là trai bao theo lời Doãn Bình nói. Tôi thật sự mong rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.

Vũ Mạc Khiêm tôi đem lòng mến mộ là một nhạc sĩ tài hoa, anh không rẻ rúng đến mức lao vào con đường phi pháp bán chính cơ thể của mình. Tôi mong là vậy, luôn luôn hi vọng.

"Thiên Vân, anh có linh cảm em sẽ đến đây hôm nay. Hóa ra lại thành sự thật." – Mạc Khiêm đón nhận ly rượu từ tay tôi, uống một ngụm rồi thở ra đầy sảng khoái.

"Anh hát rất hay."

"Luôn là như thế." – Với vẻ tinh nghịch, Mạc Khiêm tự tin nhún vai rồi đặt ly thủy tinh lên trên mặt bàn.

Nhìn các cô gái chân dài váy ngắn củn cởn để lộ khe ngực lướt qua bàn chúng tôi, tôi chăm chú kỹ lưỡng, tự thân đoán xem anh có để ý đến họ hay không. Đúng như tôi dự đoán, anh chỉ tập trung uống rượu rồi ngồi nghiêm túc chỉnh dây đàn. Có thể, anh không hứng thú với phụ nữ. Cũng có thể, anh yêu tôi nên chẳng muốn bắt đầu một mối quan hệ nào khác từ một ánh nhìn. Và... có thể, tôi đã quá đề cao bản thân rồi.

"Mạc Khiêm, em sắp phải ra Bắc Kinh." – Tôi nói, bằng tất cả sự can đảm. Tôi mong anh sẽ có ý muốn giữ tôi lại. Đan xen nhiều dòng suy nghĩ, tôi tự trách bản thân mê muội quá khi mong muốn có người đàn ông nào khác Triệu Đình trân trọng mình.

Mỗi lần gặp Mạc Khiêm, tôi có cảm giác mình đang dần trẻ lại. Được thích, được yêu, được lắng nghe âm nhạc, được tâm sự và trò chuyện như hai người bạn đồng lứa. Không bon chen, không tiền tài, không địa vị, không phải cầu cạnh bất kỳ ai. Tôi sống trong nhung lụa và nỗi lo lắng không thể dứt bỏ. Anh sống trong sự tự do và tình yêu âm nhạc đổi lại với cuộc sống đơn độc, bình dân, đủ ăn đủ mặc.

Chúng tôi là hai con người đến từ hai thế giới khác nhau. Có nhiều loại thế giới và kiểu thế giới mà tôi đang nói đến ở đây là... Vùng đất của người đã kết hôn và lãnh địa của người tự do tự tại. Nếu tôi có yêu anh, tôi cũng sẽ mong muốn điều tốt đẹp nhất đến cho anh. Và cái điều tốt đẹp ấy không hề có sự tồn tại của tôi.

Vũ Mạc Khiêm nghe tin tức tôi vừa báo, trông anh rất thản nhiên, không giật mình, không hốt hoảng, cứ thể gật gù ngồi uống rượu. Tôi đương tưởng anh không nghe thấy, tình nói lại thì...

"Thật trùng hợp, ngày mai anh cũng lên đường ra Bắc Kinh. Chúng ta đúng là có duyên có nợ vẹn cả đôi đường."

Mạc Khiêm... đi Bắc Kinh?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top