Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#30. Tuổi

  Chẳng lý nào tôi để Minh San ở lại Bắc Kinh sau vụ lừa đảo thế kỷ của Jayson Lee.

  Cùng hai người đàn ông vạm vỡ đưa Minh San ra sân bay. Tôi ôm chặt chị trong vòng tay, nhắc nhở chị đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

  "Chị San, đến Nam Kinh rồi, chị gọi ngay cho em nhé."

  "Chị không biết làm sao cảm ơn em cho hết. Về Nam Kinh rồi, chị sẽ cố gắng làm việc trả lại tiền nhà trọ cho em." - Minh San vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt chị long lanh ngấn lệ.

  "Chị đừng lo lắng việc đó. Cứ tích lũy tiền mở một cửa hàng thời trang chị mơ ước. Sau này giảm 10% cho em là được." - Tôi xuyết xoa.

  "5% thôi nhé?" - Minh San cười phá lên rồi vuốt vuốt mắt cảm động hơn nữa.

  "Haha, vâng ạ. 1% thôi em cũng vui rồi. Chị giữ gìn sức khỏe nhé. Nửa tháng nữa chúng ta gặp lại nhau." - Tôi hôn lên má của chị, ôm chặt lấy bờ vai gầy gò và vỗ về chị rất nhiều.

  Ở bề ngoài, chị luôn là một người phụ nữ lạc quan, hóm hỉnh và hài hước. Nhưng sâu bên trong tim, chị vẫn là một người phụ nữ mỏng manh cần người yêu thương và bảo vệ.

  Đợi chị bước qua cánh cửa tự động đi vào nơi kiểm duyệt rồi, tôi mới cùng Jayson và Mạc Khiêm rời khỏi sân bay.

  Ngồi trên ô-tô của Jayson, Mạc Khiêm nhướng người lên phía trước, vỗ vỗ lưng ghế anh chàng Tây Tàu đẹp trai phong độ.

  "Này, chở chúng tôi đến trường trung học được không? Tôi và Thiên Vân có rất nhiều việc phải làm."

  Vừa giải quyết xong vấn đề của Minh San, chúng tôi phải ngay lập tức lao vào công việc xây dựng lớp học tình thương và tham gia văn nghệ hát song ca. Xong việc rồi, tôi mới có thể trở về Nam Kinh được.

  Jayson rời tay khỏi vô lăng, ánh mắt của anh kiên định một chỗ rồi lặng lại. Như không để ý đến lời Mạc Khiêm vừa nói. 

  "Từ hôm nay, hai người hãy cẩn thận, tốt nhất đừng nên đi lại xuất hiện nhiều trong thành phố. Tôi suốt ngày chôn chân trong phòng vẽ vời, rất ít ra ngoài nên bọn xã hội đen chắc không tìm ra tung tích của tôi. Thiên Vân, nếu có cơ hội, cô nên về Nam Kinh đừng chừng chừ lâu nữa."

  Tôi biết, tôi cũng muốn về nhà. Tôi muốn gặp lại bố mẹ chồng, muốn tìm lại hơi ấm gia đình, muốn thức dậy vào lúc 6 giờ sáng, muốn đánh thức mẹ chồng mỗi lúc bà muốn đi chùa thắp hương, tôi còn ủi áo cho chồng, thắt cà vạt cho anh rồi tắm cho... cây bố chồng nuôi. Ý tôi là tưới cây.

  Nhưng... tôi về Nam Kinh. Mạc Khiêm không về. Tôi vội vàng ra đi, có phải đã quá vô tình rồi hay không?

"Nhóc con, còn chú thì sao? Chú có về Nam Kinh không hay còn lưu luyến tôi không muốn về?"

  Mạc Khiêm: *giơ nấm đấm* "QUÊN ĐI!!"

  "Tôi sẽ không về Nam Kinh, tôi sẽ ở lại đây."

  Jayson bỗng trở nên trầm ngâm rồi bật cười thích thú.

  "Biết thế nào cậu cũng lưu luyến tôi mà!"

  Mạc Khiêm: *muốn giết người* "ANH CÓ THÔI SUY NGHĨ BIẾN THÁI HAY KHÔNG!!"

  Hai người lại cãi nhau nữa rồi.

.
.
.

  Để Mạc Khiêm lên đồi trước, tôi nán lại trong xe, đủ thời gian để chào tạm biệt Jayson Lee - người tôi sẽ mang ơn rất rất nhiều, anh là vị cứu tinh trong thời khắc nguy nan hiểm họa chết người nhất! Một người hùng thật sự!

  "Jay, cảm ơn anh rất nhiều."

  Jayson quay sang nhìn tôi, mỉm cười rạng rỡ.

  "Lâu lắm rồi tôi mới ra ngoài. Cảm giác đánh đấm menly cuối cùng cũng tìm lại được. Tôi lúc nào cũng ngồi vẽ cả ngày, cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm nay phải cảm ơn cô mới đúng." - Anh lấy trong túi ra một vật gì đó, cầm lấy tay tôi và cột vào vật gì đó rất lấp lánh.

  "Đây là chiếc vòng xâu chuỗi bằng đá phát sáng tôi tự tay thủ công, tặng cô làm quà cho ngày đầu tiên tác chiến. Mong chiếc vòng này sẽ mang lại may mắn cho một Triệu Thiên Vân mạnh mẽ kiên cường."

  Tôi...

  "Lâm Thiên Vân!" - Mạc Khiêm gọi tên tôi thật to, phá vỡ cả giây phút riêng tư giữa chúng tôi khiến Jayson không nhịn được cười đưa tay lên che miệng.

  "Cô không xuống xe, thế nào cậu ta cũng đập cửa xe gây sự với tôi. Rất vui được gặp cô, Triệu Thiên Vân."

  "Tôi cũng rất vui được biết anh. Jayson Lee, cảm ơn vì chiếc vòng tuyệt đẹp này."

  Kéo túi xách ra khỏi ô-tô rồi, tôi vẫy tay chào anh bạn họa sĩ, đến lúc Mạc Khiêm nắm lấy tay tôi rồi, chiếc xe của Jayson mới rời khỏi con đường trong tầm mắt của tôi.

  Tôi cảm thấy hơi buồn, chúng tôi dành cả ngày hôm qua giải cứu mẹ con Minh San, vẫn chưa có thời gian cùng nhau vui vẻ du lịch khắp Bắc Kinh. Đến khi nào tôi mới có thể gặp lại Jay?

  "Thiên Vân.."

  "A..."

  "Em đang nghĩ gì vậy?" - Mạc Khiêm giữ giúp túi xách cho tôi, anh đỡ tôi lên từng bậc cầu thang.

  Tại đây, tôi lộn nhào mấy lần, giờ gặp lại bạn cũ, tôi ít có vui lắm. Cảm giác như bước hụt một cái cũng đủ làm tôi te tua bầm dập tập hai trong tuần.

  Tôi trở lại trường trung học của Mạc Khiêm, chúng tôi được hiệu trưởng sang lại một căn phòng nhỏ ở cuối dãy hành lang đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Tại nơi đây, chúng tôi sẽ quét dọn và chuyển bàn ghế, piano vào phòng học. Mạc Khiêm đã chuẩn bị sẵn sàng hai cây chổi và bộ lau nhà 360°.

  Xuất thân của tôi vốn là con nhà lao động nên mấy việc này dễ như trở bàn tay. Tôi dùng khăn lau hết mấy cánh cửa kính, chùi luôn cả bàn ghế còn Mạc Khiêm bắt ghế lau quạt.

  Gần hết một ngày trời, căn phòng cuối cùng cũng sáng sủa, tươm tất hơn phần nào. Ngày mai, tôi sẽ gọi thợ điện đến gắn thêm đèn và quạt. Tạm thời tối nay, chúng tôi sẽ trải nệm và ngủ ở trường một đêm. Rút kinh nghiệm lần trước vì ở nơi cao không khí loãng, chúng tôi mang theo chăn ấm rất nhiều, còn kỹ lưỡng mang theo thuốc chống cảm cho Mạc Khiêm. Anh bảo đã khỏe hẳn rồi, không cần phải đề phòng phức tạp như thế.

  Nằm ở giữa gian phòng rộng lớn, hai chúng tôi cách nhau một mét, đủ để đảm bảo "nam nữ thọ thọ bất tương thân".

  Cứ nghĩ người muốn nói chuyện là Mạc Khiêm nhưng hôm nay anh rất trầm lặng, biểu cảm của anh cũng chẳng được tốt. Tôi không muốn khơi chuyện cũ, đành nhắm mắt chờ con buồn ngủ đến. 

  "Reeng..." 

  Lúc này lại có tiếng điện thoại di động đổ chuông, tôi ngồi bật dậy, quay sang nhìn đã thấy Mạc Khiêm đặt tay trên trán ngủ mất đất từ lâu. Không muốn làm phiền tới anh, tôi mang điện thoại ra ngoài hành lang, ngồi xuống bậc thềm cầu thang và bấm nút nghe. 

  "Xin chào." 

  [ Thiên Vân, là cô đúng không? ] 

  "Đúng, là tôi đây." 

  [ Thiên Vân, tôi là Doãn Bình đây. ] 

  "Doãn Bình, anh có gọi tôi có chuyện gì không?" 

  [ Cô đang ở Bắc Kinh sao? ] 

  "Đúng vậy, sao anh..." 

  [ Mẹ và em gái của cô đã đến nhà hàng và nói cho tôi biết. Dạo gần đây tôi không liên lạc được với Mạc Khiêm... ] 

  Thì ra Mạc Khiêm đã ra đi không lời tạm biệt bạn cũ. Anh cũng đổi luôn số di động nên chẳng ai ngoài tôi biết chuyện Mạc Khiêm đã trở về Bắc Kinh và không quay về tiếp tục công việc ca sĩ phòng trà hay ca hát đám cưới nữa. 

  "Mạc Khiêm đang ở Bắc Kinh." - Mong rằng Doãn Bình sẽ không hiểu lầm, nghĩ tôi là thân gái đã có chồng lại gian díu với người đàn ông khác. Điều này đã có người nhìn vào tôi mà đánh giá. 

  [ Thiên Vân, tôi đã cảnh báo trước với cô Mạc Khiêm thật chất ra... ] 

  "Tôi biết Mạc Khiêm đã từng là trai bao và tôi không để bụng chuyện đó, anh đừng nhắc lại nữa." 

  [ Sau này cô sẽ hối hận, Triệu Thiên Vân. Tôi chắc chắn cô sẽ hối hận. Mạc Khiêm chỉ muốn lái máy bay một người giàu có như cô thôi. ] 

  Lái máy bay? Doãn Bình đang nói gì vậy? Tại sao lại dùng thành ngữ "phi công trẻ lái máy bay bà già"? 

  "Anh có ý gì?" 

  Giọng Doãn Bình trở nên lắp bắp. 

  [ Cô... không biết Mạc Khiêm chỉ mới 20 tuổi thôi sao? ] 

  Mạc Khiêm chỉ mới 20 tuổi? 

  "Doãn Bình, anh nói gì tôi không hiểu." 

  [ Tôi đã cố cảnh báo cho chị từ hôm chúng ta đến phòng trà nghe Mạc Khiêm hát rồi. Chị không phải người phụ nữ có chồng đầu tiên Mạc Khiêm qua lại. ] 

  Mạc Khiêm nói anh ấy lớn hơn tôi 3 tuổi. Tôi cứ nghĩ Mạc Khiêm vì trẻ trung nên đã không nghi ngờ gì. Điều Doãn Bình nói không phải là sự thật chứ. Vũ Mạc Khiêm nói dối tôi để làm gì? 

  Tôi biết hiện tại bây giờ tâm trạng rất mông lung, tôi thật không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào. 

  "Tuổi... tuổi tác có... vấn đề gì? Mạc Khiêm dù có 18 tuổi hay 20 tuổi đi chăng nữa thì có làm sao? Vả lại... tôi vẫn còn trẻ, chẳng lẽ 25 tuổi theo anh đã già rồi hay sao?" - Tôi không lo lắng việc mình có già hay không, việc Mạc Khiêm có nhỏ hơn tôi hay làm sao vẫn chẳng hề hấn gì cả. Chỉ là... việc anh giấu tuổi thật của mình làm tôi có chút nghi ngờ. 

  [ Tôi không nói chị lớn tuổi nhưng chị đã có chồng, trong khi Mạc Khiêm chỉ mới là một cậu trai vô tư bồng bột. Tôi khuyên chị nên kết thúc mối quan hệ càng sớm càng tốt. ] 

  Mạc Khiêm chỉ mới 20 tuổi? Nếu vậy, Doãn Bình... 

  "Doãn Bình, nếu anh là bạn học cũ của Mạc Khiêm, hai người hẳn là đồng lứa?" 

  [ Đúng vậy. ] 

  Thật vô lý!

  "Nếu anh chỉ mới 20 tuổi, vậy... tại sao lại kinh doanh một nhà hàng lớn như thế?" 

  [ Đó là sản nghiệp do bố mẹ tôi để lại. Nếu chị không tin, chị có thể hỏi đầu bếp lớn tuổi nhất ở nhà hàng. Tôi chỉ mới tiếp quản nó trong vòng hai năm nay. Trước đó mẹ tôi là người đứng ra quản lý. ] 

  Tài sản riêng của Doãn Bình sao? Nhưng Doãn Bình trông rất chững chạc, từ ngày gặp đầu tiên, tôi cứ ngỡ anh đã sắp sửa chuẩn bị lấy vợ là được rồi. 

  "Tôi..." 

  [ Thiên Vân, tôi biết chị yêu Mạc Khiêm. Nhưng cậu ta chẳng có tình cảm với chị đâu. ] 

  "Cậu gọi tôi chỉ muốn nói điều này? Hay vì cậu... có tình cảm với Mạc Khiêm?" - Nếu vậy thì... Mạc Khiêm là Uke, Doãn Bình là Seme. Hợp đấy...

  Tôi nghe tiếng ho sù sụ qua điện thoại, có lẽ Doãn Bình sốc đến mức sặc cả nước bọt rồi. 

  [ Khụ! Khụ! Chị nghĩ gì kì lạ vậy? ] 

  "Tôi thấy cậu mới là người kỳ lạ nhất. Nếu không vì có tình cảm với Mạc Khiêm mà gọi điện cho tôi cảnh cáo vào giờ này thì có hơi kỳ lạ." - Không phải Doãn Bình đang ghen đấy chứ? 

  Quá là kỳ lạ! Tại sao lại phải đích thân nhúng tay vào chuyện có Mạc Khiêm? Dẫu tôi có quyết định từ bỏ hôn nhân với Triệu Đình đến với Mạc Khiêm đi chăng nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ta?

  [ Vì tôi không ngủ được... ] 

  Cậu ta lôi mình cùng ngủ theo không được. Đúng là "đại trượng phu". 

  "Vì cái gì?" 

  [ Tôi sợ chị sẽ tổn thương... ] 

  Sợ tôi tổn thương?!

.

.

.

  Nếu giờ này đang ở nhà, tôi sẽ là người thức dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho bố mẹ chồng và phu quân còn đang ngáy o o trên giường. Nhưng ở nơi đất khách quê người, tôi không ngủ ngon nên sáng cứ nướng trên giường. Nướng đến khét lẹt. 

  "Thiên Vân, dậy, dậy nào." 

  Là tiếng gọi của Mạc Khiêm, anh đánh thức tôi bằng một tràng âm thanh sinh động, chủ yếu là vào sáng sớm Mạc Khiêm hay luyện thanh và tập thể dục duy trì cơ thể phong độ. Cơ mà... tuổi 20 thì có gì lão hóa mà không phong với chả độ. Sinh lý có gấp đôi Triệu Đình cũng chẳng lấy làm lạ. 

  Tôi lòm còm bò dậy. 

  "Chào buổi sáng..." 

  "Trưa trời rồi còn sáng gì nữa." - Mạc Khiêm xoa đầu tôi, mỉm cười thật tươi. 

  Cái thằng nhóc này đang xoa đầu người lớn hơn nó 4, 5 tuổi đấy. Còn tính lừa tôi đến chừng nào? 

  "Tôi đói quá... Nhưng vẫn còn buồn ngủ." - Rồi tôi bật ngửa xuống đệm, cuộn tròn lại như rắn siết mồi. 

  "Dậy, dậy đi nào. Chúng ta còn phải cho người đến gắn đèn quạt nữa." 

  Hôm qua khâu dọn dẹp đã xong, hôm nay, chúng tôi cho gọi thợ điện đến để gắn đèn gắn quạt, sau đó sắp xếp bàn ghế, bảng đen, đàn piano rồi sửa sang lại phòng vệ sinh. Biết bao nhiêu việc làm không xuể, có thể sẽ day dưa qua ngày mai. 

  Vốn dĩ tôi không để ý, nhưng mà... từ sau cuộc nói chuyện hôm qua của tôi và Doãn Bình, tôi có chút e ngại với kinh phí hỗ trợ nhà trường, cũng có chút khoảng cách với chàng ca sĩ đẹp trai Vũ Mạc Khiêm chỉ mới 20 tuổi. 

  "Hiệu trưởng đã đưa tiền cho... Mạc Khiêm chưa?" - Tôi chẳng tiện xưng "anh" nữa. Bây giờ lại cảm thấy ngượng mồm trong khi hôm qua lại bảo 'tuổi tác có vấn đề gì?'. Tự tin cho lắm rồi lại... 

  "Thiên Vân, em thông cảm. Hiệu trưởng bảo số học sinh đến đây học càng ngày càng ít, học phí cũng chẳng dám lấy cao nên không có tiền đầu tư xây dựng, muốn mượn em rồi sẽ trả sau." - Mạc Khiêm đưa cho tôi một ly nước ấm, tôi nhận lấy, chỉ gật đầu cảm ơn rồi uống một hơi. Buổi sáng nơi đây thật lạnh, tôi thấy với cơ sở vật chất nghèo nàn thế này, lấy đâu ra phụ huynh yên tâm gửi con em vào học. 

  "A... Mạc Khiêm muốn tôi chi tiền tất cả chỗ này?" - Tôi chẳng còn can đảm nhìn vào mắt anh nữa. 

  "Thiên Vân, em không khỏe sao?" 

  Chẳng lẽ Mạc Khiêm đã nhận ra vẻ không thoải mái của tôi? 

  "Không, tôi không sao..." 

  "Không đúng, Thiên Vân, anh làm gì sai sao? Hay em... nghĩ anh lợi dụng..." 

  Có thể tôi nhìn nhầm nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt của Mạc Khiêm, tôi thấy nó long lanh như nước mắt đang trực trào trên khóe mi anh vậy. Một cảm giác tội lỗi kéo đến, tôi ôm lấy cánh tay của anh, lắc đầu nguầy nguậy. 

  "Không! Không có... Mạc Khiêm, em xin lỗi. Chỉ là... hôm nay em không được khỏe." - Tôi chối bay chối biến, không thể để Mạc Khiêm biết chuyện hôm qua tôi nói chuyện qua điện thoại với Doãn Bình được. Nếu anh biết, mối quan hệ của chúng tôi sẽ trở nên khó xử. Dù là mối quan hệ bạn bè, tôi vẫn không muốn nó phải trôi vào dĩ vãng. 

  "Thiên Vân, em cảm sao? Để anh đưa em vào phòng y tế. Không nên ở đây lâu." 

  Mặc cho tôi cứ từ chối, Mạc Khiêm nhấc quyết... bồng tôi lên. Lần đầu tiên trong đời được đàn ông trẻ đẹp bồng như công chúa ngủ trong rừng, trái tim tôi co thắt dữ dội, như có dòng điện chạy dọc sóng lưng. Tôi bám chặt lấy Mạc Khiêm như thằn lằn, nghĩa đen đấy! Một con thằn lằn bám lấy chàng hoàng tử đẹp trai chứ có phải công chúa xinh đẹp gì! Tôi vốn sợ độ cao còn đưa chân tôi rời khỏi mặt đất, đúng là quăn con cóc lên trời rồi bảo nó bay mà!!

  "Mạc Khiêm! Em sợ..." 

  "Có anh ở đây, em còn sợ gì nữa." 

  Có anh tôi mới sợ. Cái sợ thứ nhất là sợ độ cao. Cái sợ thứ hai là sợ thứ tình cảm rắc rối trong tôi lại tái phát. Lúc đó, tôi sẽ không còn dũng khí từ bỏ anh đến với Triệu Đình nữa. Dù cho chúng tôi có yêu nhau sâu đậm thế nào, đến một lúc nào đó khi Triệu Đình trở về từ Mỹ, tôi sẽ lại nằm trọn trong vòng tay yêu thương của chồng, chờ đợi con của Tiểu Nhi ra đời và chúng tôi sẽ cho nó một mái ấm hạnh phúc tuy rằng mẹ ruột của đứa nhỏ không phải là tôi. Dự định tương lai của tôi rõ ràng như vậy, không thể phá hỏng nó dễ dàng như vậy! 

  "Mạc Khiêm, bỏ em xuống. Em tự đi được." 

  "Ai bảo em không đi được." 

  "Ơ..." 

  Vòng cung trên môi Mạc Khiêm nở rộ như hoa. 

  "Nhưng anh thích em dựa dẫm vào anh. Vì có như thế, anh mới biết tình cảm của em đối với anh to lớn như thế nào. Cứ việc cự tuyệt, anh cũng chẳng tiếc tiếc thời gian bên cạnh thuyết phục em. Rồi đến một lúc, khi anh ngừng thuyết phục, em đã trở thành cô dâu của anh rồi." 

  Cô... cô dâu sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top