Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỆ TƯ THỪA CHƯA BAO GIỜ NÓI ĐÙA

Nhìn anh tự mình lái xe, Tô Thiên Từ ít nhiều cũng đoán được chuyến đi lần này của anh là có việc gì.

Nếu là chuyện công việc, đương nhiên người lái xe sẽ không phải là anh.

Mà nếu là chuyện riêng, trước giờ anh đều sẽ không ra ngoài cùng tài xế.

Cho nên, ngoại trừ công việc, không một ai có thể đào ra được bất cứ thông tin cá nhân nào của anh.

Trong lòng thừa biết, cho nên Tô Thiên Từ cũng không tò mò hỏi nhiều mà thành thật trả lời: "Cô ấy là bạn cấp ba của tôi."

"Ừm," Lệ Tư Thừa đáp lại một tiếng, cặp mày nhíu chặt thoáng dãn ra đôi chút, "Cô tốt nhất đừng quá thân cận với người phụ nữ này."

"Tại sao?"

Lệ Tư Thừa đánh lái, trầm giọng trần thuật: "Một người phụ nữ vì tiền có thể đem bán chính bản thân mình, cách xa một chút hẳn là không sai."

"Sao mà thế được, cô ấy không phải là loại người như vậy." Tô Thiên Từ khẳng định.

Dư Lý Lý trước giờ luôn lạc quan vui vẻ, cái tốt khoe ra, xấu xa đậy vào, hơn nữa hồi cấp ba quan hệ của hai người cũng tính là không tệ.

Trong ấn tượng của cô, Dư Lý Lý tuyệt đối sẽ không phải kiểu người sẽ dâng mình vì đồng tiền.

Ánh mắt Lệ Tư Thừa càng thêm thâm trầm, anh quay sang liếc Tô Thiên Từ một cái, dường như mang theo hàm ý sâu xa, lại dường như chỉ thoáng nhìn qua một chút, đã nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình.

"Anh quen Âu Minh?"

"Cô ta là loại người gì, tôi rõ hơn cô nhiều."

Anh rõ hơn cô?

Trong lòng Tô Thiên Từ thầm cảm thấy kỳ quái.

Anh dựa vào đâu hiểu rõ Dư Lý Lý hơn cô?

Lẽ nào, hai người họ...

Dường như phát hiện được ánh mắt kỳ quái của Tô Thiên Từ, Lệ Tư Thừa hờ hững liếc cô một cái, lại giống như giải thích mà nói thêm một câu: "Âu Minh là anh em của tôi."

Anh em?

Loại người giống như Lệ Tư Thừa mà cũng có anh em?

Tô Thiên Từ kinh ngạc đến ngẩn người, không kìm được mà quay sang nhìn anh, phát hiện khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt kiêu ngạo của người nào đó, thần sắc nghiêm túc, hết sức chân thật.

Hoàn toàn không có một chút đùa cợt nào.

Cũng phải, Lệ Tư Thừa chưa bao giờ nói đùa.

Có điều, đời trước cô ở bên anh năm năm, cũng chưa từng nghe anh nói rằng anh có anh em đấy!

Lệ Tư Thừa quay sang nhìn cô, đập vào mắt là đôi mắt to tròn như trái nho đen, phát ra ánh nhìn ngỡ ngàng đầy nghi hoặc.

Chậm rãi thu lại ánh mắt, Lệ Tư Thừa tiếp tục yên lặng lái xe, rất nhanh đã tới khu biệt thự Khang Thành.

Hai ngày tiếp theo trôi qua bình lặng đến bất ngờ.

Bây giờ đang trong thời gian nghỉ hè, cho nên mỗi ngày Tô Thiên Từ đều rảnh đến mọc mốc, thế là cô liền đăng ký một lớp nhu đạo, mỗi ngày ngoại trừ đi học thì chính là ở nhà, không đi đâu ngoài hai nơi này cả.

Có điều là, buổi chiều ngày thứ bảy, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

"Hey, Thiên Thiên." Điện thoại truyền tới giọng của Lục Diệc Hàn, vẫn sang sảng hào hứng như thường ngày.

"Ừ ừ, Lục đại thần có việc gì à?"

"Chậc, phụ nữ đúng là chúa hay quên, đã hẹn với nhau tối thứ bảy mời cậu ăn cơm đấy thôi, tối nay cậu có thời gian chứ?"

"Có."

"Úi chà, đúng là làm phu nhân hào môn có khác, hồi trước hẹn cậu lần nào cũng bất thình lình phải đi làm thêm cơ đấy, thật đúng là khiến người ta gato đỏ mắt!"

Giọng điệu của Lục Diệc Hàn mang theo ý oán thán, khiến Tô Thiên Từ không khỏi phì cười, cuộn mình trên sô pha, cô đáp: "Bớt giả nghèo giả khổ, cậu có nói thêm cái gì đi chăng nữa thì tôi cũng không hạ thủ lưu tình đâu, nhất định phải ăn của cậu một bữa ra hồn mới được."

"Ấy chết, mưu kế đã bị vạch trần, vậy bà Lệ muốn ăn gì đây? Hôm nay cho cậu vặt lông, cứ vặt mạnh vào!"

"Ờ... vậy thì ăn ở quán đồ nướng chỗ cổng trường cấp ba được không?"

Lục Diệc Hàn suýt ngất xỉu, đỡ trán thở dài: "Nghe này bà Lệ, cậu tuyệt đối đừng khách sáo mà, bây giờ tôi giàu lắm!"

Cũng nhờ phúc của Tô Thiên Từ, mười vạn kia của cô chính là cơn mưa rào mùa hạ.

Chỉ vỏn vẹn vài ngày nay, cậu đã biến mười vạn đó gấp lên mười mấy lần.

Nhưng Tô Thiên Từ cũng không phải đang nói đùa, cô khẽ cười nói: "Tôi nói thật mà, ngày trước không dám đi, là bởi vì không có tiền mà ăn, bây giờ có người mời, đường nhiên là phải đi nếm thử. Sao? Xót ruột hả?"

"Sao có thể chứ? Được rồi, vậy thì ăn ở đó đi, có cần tôi lái xe đến đón cậu không?"

"Không cần, tôi tự đi."

"Được, vậy lát nữa gặp."

"Ừ."

...

Tắt máy, Tô Thiên Từ khẽ ngân nga rồi đi thay quần áo.

May mà quần áo hồi trước vẫn chưa đem vứt, nếu không cô mặc một cây hàng hiệu đi ăn xiên nướng khéo lại bị người ta coi như người ngoài hành tinh không chừng.

Lệ Tư Thừa nhìn cô ngân nga ra ngoài, cũng không hỏi nhiều, nhưng không ngờ rằng chưa tới hai giờ đồng hồ sau, anh đã bị đeo cho một cặp sừng vừa to vừa sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top