Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Mộng Tinh lúc này mới điếng người, phát giác vừa rồi chính mình đã lỡ lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nhục nhã không chịu được.

Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, bà mẹ và bà chị có lợi hại hơn nữa thì tâm tính tuổi tác vẫn bày ra đó, dưới khí thế của Tô Thiên Từ đã sớm bị đánh cho không còn mảnh giáp.

Nghe được Lệ Vi Nhã lên tiếng, Đường Mộng Tinh tức khắc trở nên căng thẳng, vội vàng giải thích: "Sao có thể chứ, Nhã Nhã, cậu đừng nghe lời cô ta! Tớ không có!"

Nhưng mà, Lệ Vi Nhã có đơn thuần hơn nữa cũng không hề ngu ngốc.

Vừa rồi những lời Đường Mộng Tinh nói không khác gì thừa nhận.

Bây giờ cô ta giải thích đã không còn một chút đáng tin nào nữa rồi.

Nhìn vẻ mặt hoàn toàn không tin của người bạn tốt, Đường Mộng Tinh cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa, liền oán hận trừng mắt với Tô Thiên Từ, sau đó hai mắt đỏ hồng quay đầu bỏ chạy.

Lệ Vi Nhã áy náy nhìn Tô Thiên Từ một cái, cũng nhanh chóng đuổi theo hướng mà Đường Mộng Dĩnh chạy đi.

"Ấy, mấy đứa còn chưa thanh toán đâu!" Ông chủ quán đồ nướng đuổi theo, hét lớn.

"Tính luôn cho chúng tôi đi, tiền đây." Lục Diệc Hàn nói, nhanh chóng thanh toán hóa đơn.

"Tôi đưa cậu về vậy, giờ cũng đã không còn sớm, tôi lái xe tiện hơn chút."

"Không cần đâu, tôi tự bắt xe về là được."

"Không sao, lên xe đi, dù sao tôi cũng thuận đường."

Tô Thiên Từ xem giờ, đã hơn tám giờ tối sắp chín giờ đến nơi.

Ở Khang Thành mà nói, tầm này vẫn chưa tính là muộn, nhưng để gọi xe thì vẫn hơi khó khăn một chút.

Nghĩ ngợi giây lát, Tô Thiên Từ gật đầu: "Được rồi, vậy thì phiền cậu."

Vẻ mặt Lục Diệc Hàn cũng dịu đi, ga lăng mở cửa ghế phụ lái cho Tô Thiên Từ.

Đúng lúc này, Tô Thiên Từ còn chưa kịp ngồi xuống ghế liền nghe thấy cách đó không xa truyền tới một tiếng còi xe.

Tô Thiên Từ nhìn qua phía đó, phát hiện là chiếc Maybach màu đen của Lệ Tư Thừa.

Trầm ổn, khiêm tốn, nhưng cũng hết sức rêu rao.

Tài xế Tiểu DƯơng kéo kính cửa xe xuống, cách một chiếc ghế phụ lái nói: "Phu nhân, tiên sinh bảo tôi tới đón ngài."

Tô Thiên Từ hơi nhíu mày, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện, cô nói: "Anh ấy bảo anh tới?"

"Vâng, thưa phu nhân."

Nghe được câu trả lời khẳng định, Tô Thiên Từ lại càng thêm khó hiểu.

Từ khi nào mà Lệ Tư Thừa bắt đầu quan tâm cô như vậy? Nếu đổi lại là đời trước, hắn chỉ hận không thể bảo mình mau mau chết đi, nào có chuyện đi quản cô đi đâu, càng đừng nói tới chuyện cử người tới đón cô thế này.

Đời này, có quá nhiều chuyện không giống như đời trước.

Nghĩ tới đây Tô Thiên Từ cũng không cự tuyệt, cô nhìn Lục Diệc Hàn với ánh mắt áy náy: "Cậu về đi, đôi để Tiểu Dương đưa về là được rồi."

"Được." Lục Diệc Hàn hơi lo lắng, nghĩ tới lời đồn Lệ Tư Thừa độc tài chuyên chế liền nói, "Cơ mà... chắc là không sao đâu nhỉ?"

Cậu lo mình sẽ bị Tô Thiên Từ kéo tới phiền phức không cần thiết, dù sao thì cô gái nhỏ vừa rồi ăn nói cũng không mấy dễ nghe.

Hơn nữa kết hợp với cuộc điện thoại vừa rồi, quả thực khiến người ta lo lắng.

"Không sao," Tô Thiên Từ cho cậu một nụ cười yên tâm, "Tôi và anh ta chẳng qua là hôn nhân chính trị mà thôi, hơn nữa, anh ta chưa từng quản việc của tôi."

Nghe tới đây, Lục Diệc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy được, cậu cẩn thận chút."

Tô Thiên Từ gật đầu, đã mở cửa ngồi lên hàng ghế sau của xe.

Chỉ có điều, vừa mở cửa rõ ràng liền giật mình hoảng sợ.

Ánh đèn u ám trên hàng ghế sau của xe le lói hắt lên một bóng hình cao lớn, tản ra ánh sáng dịu dàng, tựa như một vị thần tôn quý, cao quý, không được xâm phạm.

Lệ Tư Thừa khép hờ hai mắt, dựa trên lưng ghế làm bằng da thật, cả người tản ra khí tức khó dùng lời diễn tả.

Lạnh lẽo, nguy hiểm!

Tô Thiên Từ cảnh giác lùi về sau, lại thấy đối phương mở bừng hai mắt, vươn tay liền kéo mạnh cô vào trong xe...

Tô Thiên Từ bất ngờ bị kéo về phía trước liền kinh hô một tiếng, cả người nhào về phía hàng ghế sau.

Tay cô đập mạnh lên trần xe, ngay sau đó liền đè xuống dưới người.

Tô Thiên Từ gần như ngã vào trong xe, đầu đập mạnh lên bờ ngực rắn rỏi.

Vừa ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt thâm trầm như nước đầm sâu kia.

Lạnh!

Sự lạnh lùng thấu tận xương, cùng với vài phần giận dữ.

Cơn giận ấy, tựa như phẫn nộ, lại tựa như ham muốn.

Nói không rõ được, lại khiến Tô Thiên Từ cảm giác thập phần nguy hiểm.

Người đàn ông này thật đáng sợ!

Tô Thiên Từ tim đập càng lúc càng nhanh, đây là do bị dọa sợ!

Định nhổm dậy theo bản năng, có điều cô chưa kịp nhấc người dậy liền bị một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm chặt eo.

Cô ngẩng lên nhìn, trong lòng chợt thấy căng thẳng.

Đôi mắt hắn lạnh lùng cực hạn, ngập tràn sự không tin tưởng.

Loại cảm giác này giống y đúc sau trận hỏa hoạn của đời trước, khi cô đã bị hủy hoại gương mặt khổ sở giải thích bản thân không hề phóng hỏa.

Chỉ có điều, so với sự lạnh lùng khi đó, nhiều hơn vài phần giận giữ, và cả.. ham muốn sắc dục!

Lệ Tư Thừa nhìn thẳng vào mắt cô, một tay nắm chặt cằm Tô Thiên Từ.

"Đừng..." Dưới cằm truyền tới cơn đau nhức, Tô Thiên Từ vô thức kinh hô, giọng nói mang theo hoảng loạn.

Lục Diệc Hàn thấy cảnh Tô Thiên Từ bị kéo vào xe cũng giật cả mình, vội vàng chạy lại.

Vừa tới gần liền nghe thấy tiếng cô kinh cô, trong lòng càng thêm hoảng sợ.

Tiếc là còn chưa thấy được một góc áo của Tô Thiên Từ, cửa xe phía sau đã đóng sập lại, ngay sau đó, chiếc Maybach màu đen khiêm tốn xa hoa kia đã vênh váo rời đi.

"Khôn nạn, thằng cha này còn đánh phụ nữ nữa sao? Mẹ kiếp! Này còn tính là đàn ông sao! Quá ghê tởm!" Lục Diệc Hàn giận dữ nhỏ giọng chửi, vội vã lái xe đuổi theo.

***

Rõ ràng đang là mùa hè, thế nhưng Tô Thiên Từ lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Lệ Tư Thừa giữ chặt cằm cô, cảm nhận được cơ thể cô khẽ động, ánh mắt giống như nhuộm một tầng mực, vừa thâm trầm, vừa sâu thẳm!

"Cô sợ tôi?"

Nghe thấy câu hỏi này, bàn tay đang chống lên người Lệ Tư Thừa lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm.

Sợ, sao có thể không sợ được!

Lệ Tư Thừa của lúc này cô của đời trước từng gặp không chỉ một lần.

Hắn, tức giận rồi.

Lệ Tư Thừa thấy cô không nói chuyện, cánh tay lại càng kẹp chặt.

Tô Thiên Từ đau tới nhíu chặt mày, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ phía thân trước.

"Sợ tôi, tại sao còn cho tôi đội sừng, hửm?"

"Tôi không có!" Tô Thiên Từ lắc đầu, nhưng cơn đau dưới cằm lại càng thêm dữ dội, "Cậu ấy chỉ là bạn học mà thôi!"

Ánh mắt Lệ Tư Thừa càng thêm thâm trầm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta phát điên.

"Gặp bạn học còn mặc đồ trễ ngực? Ừm?"

Tô Thiên Từ cảm thấy như bị sỉ nhục, liền ra sức vùng vẫy muốn ngồi thẳng dậy, lại bị đối phương giữ càng chặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top