Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[LHLT99] - Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY... LÀ YÊU NGHIỆT!

Trái tim Tô Thiên Từ khẽ xao động, nhưng lý trí khiến cô phải hoàn hồn, sau khi đứng thẳng người lên liền dùng lực đẩy anh ta ra. Bàn tay chạm phải làn da trơn nhẵn, đường nét cơ bắp vừa phải nhưng rõ ràng, gương mặt nhỏ nhắn lập tức nóng bừng.

Người đàn ông này... đúng là yêu nghiệt!

Không chỉ riêng khuôn mặt đẹp trai, ngay cả làm da cũng là nước da bánh mật bao người mơ ước, thậm chí cả thân hình... Não bộ nhanh chóng nhớ tới thứ vĩ đại ấy, Tô Thiên Từ không khỏi rung mình, bèn dùng sức lắc đầu thật mạnh, muốn hất văng những tạp niệm không sạch sẽ ấy ra khỏi tâm trí.

Nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, liếc nhìn Lệ Tư Thừa, mới thấy đôi mắt đen tựa biển sâu của anh đang nhìn mình, Tô Thiên Từ như bị ma xui quỷ khiến, lập tức buông lời giải thích: "Tôi còn phải tặng quà sinh nhật cho mẹ, anh... tiếp tục đi!"

Nhưng chính vào khoảnh khắc Tô Thiên Từ định bỏ chạy ấy, cổ tay liền bị ai đó nắm chặt.

"Tiếp tục?" Thanh âm phát ra từ Lệ Tư Thừa rất trầm, rất đậm, tựa một ly cà phê được pha chế đặc biệt, khiến người ta mê say, dư vị kéo dài tới vô cùng.

Tô Thiên Từ chưa kịp phòng bị thì đã bị kéo lại, cơ thể bất thình lình bị áp chặt vào tường.

Đôi mắt to tròn mở lớn, Tô Thiên Từ nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện mình, đôi mắt đen láy mang theo nét kinh ngạc.

"Cô có biết vừa rồi tôi định làm gì không? Nói tôi tiếp tục? Hử?"

Giọng nói trầm thấp, kéo dài sang cả âm đuôi, nhịp tim Tô Thiên Từ bất giác cũng tăng tốc độ.

Người ta nói, lúc đàn ông nam tính nhất, chính là khi họ kéo cao âm đuôi.

Phụ nữ khác thế nào cô không biết, nhưng cô thì... hồi hộp quá đi mất...

Nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm trầm của Lệ Tư Thừa, Tô Thiên Từ nuốt vào một miếng nước bọt, sợ hãi đáp lại: "Không phải anh định thay đồ à?"

Ít nhất cũng phải chặn thân hình nóng bỏng này lại đã, may mà Tô Thiên Từ của lúc này là Tô Thiên Từ của năm năm về sau, nếu là cô của năm năm trước, thì sớm đã dãi chảy thành sông, hoàn toàn gục đổ rồi.

"Vốn dĩ là vậy."

Nhưng giờ thì không phải vậy nữa.

Biểu cảm của Lệ Tư Thừa hiện lên một sự nguy hiểm khó lòng phát giác, nhưng khóe miệng lại kéo thành một đường cong: "Cô muốn đi?"

Điên cuồng trấn áp tâm lý muốn sờ thử, Tô Thiên Từ gật đầu như bổ củi, dùng sức đẩy tay Lệ Tư Thừa ra, nói vội: "Tôi đi tặng quà cho mẹ." Thuận thế đẩy một cái, không ngờ lại đẩy được anh ta ra. Tô Thiên Từ không dám ở lại lâu, nhanh chân bỏ chạy.

Theo đó, liền mở tung cửa ra.

Lệ Tư Thừa nhìn về phía cánh cửa, mắt hấp háy, lại nhìn về phía chiếc gương trang điểm cách đó không xa.

Người đàn ông trong đó, đường nét cơ bắp rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn tột cùng.

Nếu là Tô Thiên Từ của ngày trước, ngay vào khoảnh khắc anh ép cô vào tường ấy, e là cô sẽ bổ nhào lại về phía anh, đồng thời gào lên tuyên bố rằng: Chúng ta là vợ chồng, phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!

Thế nhưng bây giờ lại...

Hừ, là giả vờ thôi sao?

Có phần hơi thật quá thì phải.

Nhưng, nếu là thật thì sao?

Chỉ quan một đêm ngắn ngủi, lại có thể thay đổi lớn vậy sao?

Lệ Tư Thừa thu lại ánh nhìn, tiếp tục bước về phía tủ quần áo.

Là thật hay giả, thử một chút chẳng phải sẽ rõ sao?

Tô Thiên Từ hoàn toàn không hay biết, mình đã bị người ta nghi ngờ rồi.

Cô hồ hởi mang phần quà lễ đã chuẩn bị ra, lần nữa quay trở lại phòng khách, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía mình.

Cố gắng tỏ ra tự nhiên một chút, Tô Thiên Từ làm tư thế thoải mái nhất có thể của mình, bước lên trước.

Ánh mắt Lệ phu nhân nhìn về phía cô, mang theo phần dò xét và nét yên tâm.

Đứa con dâu này, trước mặt ông nội chưa khi nào khiến bà phải xấu hổ!

"Ông nội, mẹ." Tô Thiên Từ cất tiếng gọi, đồng thời đặt một hộp quà lớn lên bàn, tiếp đó, lại mang ra một chiếc hộp nhỏ hơn một chút, nhìn về phía Lệ lão gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top