Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[LHLT99] - Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ANH MUỐN... HÔN CÔ?

Thế nhưng từ đầu đến cuối, anh ta đều không hề lên tiếng.

Tựa như đang đối diện với một kẻ hoàn toàn xa lạ vậy.

Lạnh lùng, thờ ơ.

Không một ai hay biết, cô chính là phu nhân Lệ gia.

Cũng không ai tin, cô bị người ta vu khống.

Một sự quy chụp tồi tệ như vậy, sau lần họp mặt ấy, theo cô cả đời, danh tiếng cả đời cô, cũng vì vậy mà bị hủy hoại.

Cũng chính vì chuyện đó, cô hận Đường Mộng Dĩnh đến cùng cực, nhưng bản thân lại chưa từng hận Lệ Tư Thừa.

Giờ nghĩ lại, mới thấy người đàn ông này bạc bẽo tới nhường nào.

Nghĩ tới đây, sự lưu luyến còn sót lại với anh ta, đã hoàn toàn biến mất không tăm tích.

Một người đàn ông như vậy, cô hoàn toàn không thể điều khiển nổi, so với chuyện để ở yên một chỗ để anh ta nắm giữ, chi bằng sớm ngày giải phóng bản thân thì hơn!

Chỉ có điều, cô không ngờ được rằng, người đứng ra chủ trì cuộc họp mặt này, cũng chính là Phó Lãnh Băng đây, lại đích thân đứng ra mời mình tham gia.

Phó Lãnh Băng nhìn thần sắc thản nhiên của cô, có phần không nắm bắt được cô đang nghĩ gì, thận trọng hỏi: "Thiên Từ?"

Tô Thiên Từ ngẩng đầu, khóe miệng cong lên: "Được, tôi nhất định sẽ tới."

Phó Lãnh Băng mừng rỡ ngoài mong đợi: "Vậy thì hẹn chắc rồi đó nhé, tới lúc đó mình sẽ liên hệ với cậu." – nói đoạn, không quên nhìn về phía thân hình cao lớn đứng cạnh cô.

Tô Thiên Từ chẳng là gì cả, người đàn ông đứng cạnh cô mới chính là đối tượng mà Phó Lãnh Băng muốn dựa hơi!

"Nếu hôm ấy có thời gian, Lệ tiên sinh cũng tới tham gia nhé?" – lúc mở lời, trong lòng gã không khỏi thấp thỏm.

Tính tình Lệ Tư Thừa vô cùng kỳ dị, gã chỉ sợ hắn từ chối thẳng thừng!

Chỉ thấy thần sắc anh ta có phần thơ ơ, đáp: "Ừm."

Phó Lãnh Băng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui mừng muốn chết.

Không từ chối, chính là còn hy vọng!

Nhất định phải đeo bám cây đại thụ này mới được.

Quay lại xe, Lệ Tư Thừa lấy từ trong ngắn kéo ra một điếu thuốc, châm lửa, chầm chậm hút.

Làn khói trắng mờ, nhả ra từ đôi môi đỏ hồng, mang tới màu sắc bí ẩn cho gương mặt vốn tuấn mỹ vô song của Lệ Tư Thừa.

Động tác nho nhã tựa nhân vật trong tranh vẽ, Tô Thiên Từ không hề hay biết, anh ta đang nghĩ gì.

Lệ Tư Thừa không thường hút thuốc, nhưng những khi gặp phải những chuyện nghĩ mãi không thông, anh ta sẽ châm một điếu, chầm chậm suy xét.

Có điều, anh ta đang nghĩ gì mới được?

Trong lòng Tô Thiên Từ thầm dâng lên nỗi dự cảm, nói không chừng, có liên quan tới bản thân cô.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy bản thân tự mình đa tình, khóe miệng không khỏi mỉm cười tự trào, vô thức liếc mắt lên, phát hiện Lệ Tư Thừa đang nhìn mình.

Đôi mắt anh ta, sâu thẳm khó nói thành lời.

Trái tim Tô Thiên Từ đập đánh bịch, mơ hồ có chút hoảng sợ, cô cất lời, giọng không chắc chắn lắm: "Sao thế?"

Lệ Tư Thừa không nói gì, mà kẹp điếu thuốc đã hút được một phần ba trong tay, ghé người về phía Tô Thiên Từ.

Trong lòng Tô Thiên Từ càng thêm hoảng sợ, vô thức lùi người về phía sau.

Đôi mắt đen thẳm nhìn xoáy vào gương mặt cô, Lệ Tư Thừa vẫn không cất lời, nhưng ánh mắt bắt đầu di chuyển từ mắt cô, chầm chậm kéo xuống dưới, kéo tới môi cô.

"Uỳnh."

Trong đầu dường như có vật gì đó vừa phát nổ, gương mặt Tô Thiên Từ phút chốc đỏ bừng, não bộ không khống chế được mà nghĩ tới một câu nói: Khi một người đàn ông nhìn vào môi một người phụ nữ, thì chỉ có một mục đích mà thôi, đó chính là... hôn cô ấy!

Não bộdường như trống rỗng, đầu Tô Thiên Từ rụt về phía sau, đỏ mặt nhắm chặt mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top