Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[LHLT99] - Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KÉM XA ĐẾN VẬY

Từ nhỏ cô đã là một cô nhi, từ nhỏ, ngoại trừ cái tên ra, cô chẳng có bất cứ thứ gì.

Mãi tới năm mười tám tuổi, cô được ông cậu đưa về nhà, mới biết mình chính là cháu ngoại của thế gia(1) nổi tiếng đất Khang Thành.

(1) Dòng họ có gia thế.

Tô Thiên Từ là con gái của Tô Hàm, người đàn bà chưa chồng mà chửa, mất tích vào mười tám năm trước, không hề có chút tin tức nào, sống chết không ai hay.

Nhắc lại nguồn cơn chuyện này, sắc mặt Lệ phu nhân liền trở nên không vui, lạnh lùng nhìn Tô Thiên Từ một cái.

Tô Thiên Từ biết Lệ phu nhân không ưa mình, cũng không cố tình chọc vào tổ ong làm gì. Chỉ mỉm cười thản nhiên với những quý phu nhân không ngớt lời khen với mình, nhưng lại không đáp trả, ngoan ngoãn bước về phía trước, nói: "Mẹ."

Lệ phu nhân không muốn ngọt nhạt với cô, nhưng tốt xấu gì thì dưới bao ánh mắt của quần chúng, cho dù có khó chịu hơn nữa, bà cũng phải hờ hững ừ một tiếng, mặt không biểu cảm gì.

"Bác gái, chúc mừng sinh nhật bác!" Giọng Đường Mộng Dĩnh vọng tới, mang theo tiếng cười vui vẻ hạnh phúc.

Vừa liếc nhìn qua, liền phát hiện trong tay Đường Mộng Dĩnh ôm theo một hộp quà lớn, ả bước vào, nụ cười xán lạn.

Đường Mộng Dĩnh vốn đã xinh đẹp, mày thanh mắt to, sống mũi vừa xinh, đầu mũi lại tròn, khuôn cằm nhọn tựa như ai cố ý dùng dao gọt giũa, quá mức tinh xảo, khuôn miệng phớt hồng, cười híp cả mắt.

Lệ phu nhân vừa nhìn thấy ả, khuôn mặt vốn chẳng có chút biểu cảm nào kia, lập tức nở một nụ cười, nói với ả: "Sao con tới sớm thế này, mấy hôm trước vừa từ Australia về, sao không chịu ở nhà ngủ thêm một chút bù lại thời gian chênh lệch múi giờ?"

Đường Mộng Dĩnh lè lưỡi tinh nghịch, đáp: "Cháu về tận mấy hôm rồi, hôm nay là sinh nhật bác gái, sao cháu có thể chọn ở nhà ngủ thay vì qua chúc mừng bác được?" Ả vừa cười vừa tiến lại gần, chiếc hộp lớn kia đặt trên chiếc trà kỷ nằm giữa hai vị quý phu nhân.

"Đây là gì thế nhỉ?"

"Ôi, ngưỡng mộ thật nha, năm nào cũng nhận được quà mừng từ Đường Mộng Dĩnh, chúng ta mới đáng thương nè, cùng là hàng xóm như nhau, mà có thấy Mộng Dĩnh quan tâm thế này đâu cơ chứ."

"Đúng thế, cơ mà tôi còn nghĩ Mộng Dĩnh sẽ trở thành con dâu nhà chị cơ, ai ngờ..." Tiếc rằng, Trương phu nhân còn chưa kịp nói hết câu, liền đã bị Lý phu nhân ngồi cạnh vỗ vào tay một cái.

Nụ cười trên mặt Trương phu nhân lập tức đông cứng lại, bà nhìn Đường Mộng Dĩnh bằng vẻ mặt ngượng ngập, Đường Mộng Dĩnh cũng tỏ ra không được tự nhiên, khuôn mặt ửng hồng.

Ngay sau đó, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía Tô Thiên Từ.

Tô Thiên Từ làm như không nghe thấy gì cả, đứng ở một bên nhìn về phía trước, chạm phải ánh mắt của mọi người, chỉ dịu dàng cười đáp lại, nói: "Cháu đi gọt chút hoa quả mời các dì, các dì ngồi nói chuyện đi ạ."

"Không cần thiết, những chuyện này sẽ có người làm lo." Lệ phu nhân thu lại nụ cười vừa rồi, "Ngồi xuống đi, tránh cho có người nói tôi ngược đãi con dâu."

Đám phu nhân kia có ngốc đến đâu đi chăng nữa, cũng đã nhận ra ẩn ý phía sau.

Dẫu gì, cũng chỉ là một đứa con riêng.

Lại còn là một đứa con rơi không rõ ông bố là ai.

Dựa vào đâu có thể gả vào Lệ gia – gia tộc hồng môn đệ nhất này?

Nếu như không phải do ông nội Lệ Tư Thừa – Lệ lão tộc trưởng một mực khăng khăng, thậm chí còn lấy cái chết ra đe dọa, Lệ gia chắc chắn không có lấy bất cứ một người nào đồng ý cho Tô Thiên Từ bước chân vào gia tộc mình.

Trong mắt Lệ phu nhân, con bé Tô Thiên Từ này, từ xuất thân tới giáo dục, không có một điểm nào xứng làm con dâu Lệ gia.

Tô Thiên Từ ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi phía góc, nàng rất biết điều, nên cố ý tìm một vị trí cách Lệ phu nhân khá xa mà ngồi.

Kiếp trước, cô ngồi xuống bên cạnh Lệ phu nhân như một lẽ đương nhiên, liền bị bà nghiêm nghị đuổi cổ, thu về một kết cục khó xử tạm không nói, còn bị Đường Mộng Dĩnh chế giễu một phen.

Nhậnthấy hành động thức thời của Tô Thiên Từ, Lệ phu nhân có phần dịu xuống, nhanhchóng rời ánh mắt đi, di chuyển tới chiếc hộp to mà Đường Mộng Dĩnh mang tới,cười vui vẻ: "Lần này Mộng Dĩnh lại chuẩn bị cho bác cái gì đây? Lần nào cũngnhọc công như vậy, quả là đã làm khó con rồi."



Con xin mẹ, chênh lệch thì cũng là nó sớm hơn mình, mà Úc chỉ sớm hơn tàu có 2 tiếng thôi thưa cụ, ngủ thêm thì best lợn rồi : ))) 10 giờ hơn mà bà tác giả nói là sáng sớm. Chán chẳng buồn dịch. Xin lỗi các bồ nhưng tui thuộc dạng không thèm phóng tác luôn rồi. Vốn tui dịch cũng chán bm, nhưng sự thực là truyện gốc hành văn cũng chán vl, chẳng qua nó cẩu huyết nên tui cũng tâm huyết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top