Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Trường mẫu giáo trung tâm thành phố A.

Tiểu Thời Nguyệt vừa bước ra đã nhìn thấy mẹ nhỏ mà con bé ngày nhớ đêm mong đứng trước chờ nó, lập tức vui vẻ, chân nhỏ lon ton chạy tới nhào vào lòng Vũ Văn Phi Vũ.

"Mẹ nhỏ, cuối cùng mẹ cũng về rồi, Tiểu Nguyệt rất nhớ mẹ."

Vũ Văn Phi Vũ bế con bé lên, vòng tay ôm chặt lấy bảo bối nhỏ trong lòng. Đứa trẻ này, chính là con ruột của cô, là một trong hai tâm can bảo bối của cuộc đời cô.

(Tác giả: một trong hai dị cái còn lại chắc ai cũng biết rồi ha :))) )

"Mẹ nhỏ cũng rất nhớ con."

Tiểu Nguyệt câu lấy cổ Vũ Văn Phi Vũ, bo bo hôn lên má cô mấy cái: "Lần này mẹ nhỉ trở về, sẽ không đi công tác nữa đúng không?"

"Đúng vậy, lần này mẹ nhỏ sẽ ở nhà với Nguyệt nhi."

"Mẹ nhỏ là tuyệt nhất." Tiểu Nguyệt từ trong lòng Vũ Văn Phi Vũ leo xuống, chạy đến nắm tay Triệu Duẫn Nhi: "Mẹ lớn cũng rất tuyệt vời."Sau lại quay sang dùng tay còn lại nắm tay Vũ Văn Phi Vũ: "Cả hai mẹ của tiểu Nguyệt đều rất tuyệt vời."

*Triệu gia

Tiểu Nguyệt một tay nắm tay Vũ Văn Phi Vũ, bên còn lại nắm tay Triệu Duẫn Nhi cùng nhau bước vào phòng khách khiến cho toàn bộ người trong biệt thự đều bất ngờ, bao gồm 3 người đang ngồi trong phòng khách. Một màn gia đình nhỏ hạnh phúc nắm tay nhau cùng bước vào này khiến cho Nghiêm Cẩn Nhã, Triệu Duẫn Nhiên cùng Ân Dịch Hoài triệt để sững sờ.

Vũ Văn Phi Vũ: "Bà nội, chị hai, chị dâu, chúng em trở về rồi."

Ân Dịch Hoài lấy lại ý thức trước, lập tức tiến lên nắm lấy tay Vũ Văn Phi Vũ: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."

Cơm nước xong xuôi, Triệu Duẫn Nhiên mang Tiểu Nguyệt về phòng chơi cùng Ân Dịch Hà, Nghiêm Cẩn Nhã gọi Triệu Duẫn Nhi và Vũ Văn Phi Vũ vào thư phòng.

"Hai đứa nói cho bà biết, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào."

"Bà nội, chúng cháu…."

Triệu Duẫn Nhi không dám nói hết câu. Từ lúc Vũ Văn Phi Vũ trở lại đây vẫn chưa cho cô một câu trả lời chính xác, cô không thể thay em ấy quyết định chuyện của hai người.

"Bà nội, chúng cháu vẫn chưa ly hôn."

Lời này của Vũ Văn Phi Vũ xác thực làm Nghiêm Cẩn Nhã bất ngờ: "Như thế nào lại chưa ly hôn, chẳng phải…"

Vũ Văn Phi Vũ: "Lúc con giận dỗi bỏ đi để lại đơn ly hôn, chị ấy vẫn chưa ký vào."

Nghiêm Cẩn Nhã: "Thực sự như vậy sao?"

Triệu Duẫn Nhi gật gật đầu.

Mặc dù là như vậy, nhưng Nghiêm Cẩn Nhã vẫn còn băn khoăn: "Vậy thì hai đứa hiện tại là như thế nào. Nếu lần này con quay lại đây chỉ vì lo cho bệnh tình của bà thì không cần tự ép buộc bản thân đâu, bà không sao."

Vũ Văn Phi Vũ đưa tay nắm lấy tay Triệu Duẫn Nhi, mười ngón tương khấu, kiên định nhìn Nghiêm Cẩn Nhã mà nói: "Bà nội, lần này là thật, con sẽ không bỏ đi nữa."

Nghe đối với chuyện hai người tái hợp vẫn là nửa tin nửa ngờ, dù gì lần trước cũng nháo một trận đến mức ly hôn, cảm tình tan nứt không dễ dàng gì hàn gắn lại được, nhưng hai đứa nhỏ nói đến kiên định như vậy, bà chỉ có thể tạm thời tin tưởng.

Về đến phòng, Triệu Duẫn Nhi lập tức quay sang ôm lấy Vũ Văn Phi Vũ, hai tay vòng qua cổ cô: "A Vũ, em thực sự tha thứ cho chị rồi sao."

Vũ Văn Phi Vũ không ôm lại đối phương, nhưng cũng không gạt tay của Triệu Duẫn Nhi trên cổ mình ra, cứ đứng im đó cho nàng ôm: "Không có."

Triệu Duẫn Nhi đang vui vẻ lại bị lời này của cô làm cho ỉu xìu, vẻ mặt ủy khuất mà nói: " A Vũ, chẳng phải lúc nãy em nói với bà như thế kia sao, sao bây giờ lại đổi ý rồi."

Vũ Văn Phi Vũ tựa tiếu phi tiếu trả lời nàng: "Đó là vì để bà nội yên tâm."

Triệu Duẫn Nhi: "Vậy, vậy sao lần này em lại đột nhiên trở về."

Vũ Văn Phi Vũ: "Chẳng phải lần trước em đã nói khi nào suy nghĩ xong sẽ cho chị câu trả lời sao, lần này em quay lại đây chính là để trả lời chị. Sao, có muốn nghe không."

Triệu Duẫn Nhi  ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô gật gật đầu.

"Triệu Duẫn Nhi, em quyết định sẽ cho chị một cơ hội theo đuổi em, nếu chị thành công, em sẽ tha thứ cho chị."

Câu trả lời của Vũ Văn Phi Vũ khiến Triệu Duẫn Nhi hoàn toàn phát ngốc.

Theo đuổi cái gì chứ???

Đều đã kết hôn rồi còn bắt cô theo đuổi em ấy, chẳng lẽ giống như mấy cô cậu học trò tặng hoa viết thư tình sao? A Vũ lại còn thích kiểu như vậy, đây là kiểu tình thú gì a???

"A Vũ, em vừa nói cái gì vậy."

Vũ Văn Phi Vũ cười cười, đưa tay nâng cằm Triệu Duẫn Nhi, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói: "Triệu Duẫn Nhi, em nói CHỊ HÃY THEO ĐUỔI EM ĐI"

………………………

Mấy ngày sau, vì sự trở lại của Vũ Văn Phi Vũ, mọi sự cố đều bị xử lý sạch sẽ, cổ phiếu chẳng mấy chốc tăng trở lại, tập đoàn Triệu Vũ lại trở lại như xưa.

Vũ Văn Phi Vũ đã về, thư ký Tô Tranh cũng trở lại làm việc cùng cô. Mới sáng sớm, nhân viên trong công ty nhìn thấy trợ lý Tô bê một bó hoa hồng to đùng 99 đóa bước vào văn phòng Phó chủ tịch mà không khỏi ngạc nhiên. Phó chủ tịch có vợ có con chuyện này cả thành phố A đều biết, ai lại còn mặt dày tặng hoa cho cô ấy chứ, không sợ lão bà của người ta ghen sao.

Đúng là không sợ lão bà của Vũ Văn Phi Vũ ghen, bởi vì bó hoa hồng to lớn sực sỡ này chính là do vợ cô tặng…. Triệu Duẫn Nhi vốn dĩ muốn tự tay đem tặng Vũ Văn Phi Vũ, nhưng khổ nổi cô bị dị ứng phấn hoa, chỉ có thể nhờ thư ký Tô thay mình mang đến.

Vũ Văn Phi Vũ nhìn đóa hoa to đùng trên bàn mà có chút đau đầu, Triệu Duẫn Nhi cũng thực là, đã thời đại nào còn dùng trò tán tỉnh cũ rích này nữa chứ…

Buổi trưa, Triệu Duẫn Nhi chủ động hẹn Vũ Văn Phi Vũ cùng nhau đi nhà hàng ăn trưa, nên khi đồng hồ vừa điểm 12 giờ, cả hai đã có mặt ở bãi giữ xe. Triệu Duẫn Nhi khoác tay Vũ Văn Phi Vũ cùng nhau đi xuống bãi giữ xe, giữa chừng đột nhiên dừng lại, xoay người chỉnh cổ áo cho Vũ Văn Phi Vũ 

"Cổ áo của em bị lệch rồi, để chị chỉnh giúp em"

Vũ Văn Phi Vũ nhìn người trước mặt ra dáng cô vợ nhỏ chăm chú giúp mình chỉnh cổ áo, đột nhiên có một loại hạnh phúc bất chợt ập đến, chiếm cứ cả con tim cô. Thứ hạnh phúc nho nhỏ tưởng chừng như không có gì đáng kể này lại khiến cô vô cùng cảm động.

Triệu Duẫn Nhi còn đang chỉnh cổ áo cho Vũ Văn Phi Vũ, đột nhiên ánh mặt trời chiếu vào phía sau khiến cho ánh sáng từ con dao kim loại lóe lên lọt vào mắt Triệu Duẫn Nhi, cô lập tức la lên

"A Vũ, cẩn thận"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top