Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Người phụ nữ của bóng đêm

Xào xạc. Xào xạc...

Ban đêm mọi thứ đều trở nên huyền bí. Tiếng lá cây bay qua bay lại, bóng trăng nhảy múa vô hồn, những con côn trùng bé nhỏ,... Càng huyền bí hơn cả, khi giữa bức tranh về đêm này là một người phụ nữ, với thân hình nóng bỏng và đôi môi quyến rũ đến chết người. Ánh mắt lóe lên trong màn u tối, với tia nhìn vừa sắc sảo lại vừa khêu gợi. Tiếng giày cao gót vang cồm cộp trên nền đất lạnh lẽo. Cô ta hoạt động về đêm, ẩn trong màn đêm như một bóng ma chờ sẵn con mồi.

Tử Bằng vừa đi vừa tỏa sát khí đến bức người. Bàn tay ngọc ngà vô thức siết chặt, đôi môi đỏ khêu gợi lập tức mím lại. Lửa giận trong lòng cô vẫn đang hừng hực cháy, như cảnh tượng mà cô vừa trải qua.

Khu nhà cao cấp đồ sộ sáng rực lên trong màn đêm tối, với thảm đỏ và nhiều chiếc siêu xe khác nhau. Buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Công ty Duật Thiên được tổ chức rất hoành tráng, với khách là tất cả những người có máu mặt trên xã hội. Đúng 8h tối, tiếng chuông vang lên, buổi lễ chính thức bắt đầu. Gian phòng im ắng dần khi trung tâm của buổi lễ được đưa ra. Đó là một viên "Thủy thạch kim liên"- tên của viên đá quý xanh lục như màu nước biển, nhưng ở một góc độ khác nó lại ánh lên sắc vàng kim tuyệt mĩ với hình ảnh bông sen thấp thoáng ẩn hiện. Có thể nói đây là sản phẩm kì công nhất mà Duật Thiên tạo ra từ trước đến nay. Khách khứa trầm trồ khen ngợi, một số đàn ông mê tiền và đàn bà ham trang sức vây quanh viên đá. Cả hội trường đều rộn lên những tràng khen không ngớt, tiếng cười nói ẩn hiện sự tức tối có, mỉa mai có, ghen tị có,... Chẳng ai mảy may để ý đến một nụ cười bí ẩn khẽ xuất hiện rồi nhanh chóng mất hút.

Tử Bằng nhếch mép, viên đá quý như vậy thực ra cô không cần. Mục đích chính đến đây chỉ là "tiễn người về miền cực lạc". Đáng lẽ cô sẽ cho bọn họ sung sướng một lúc nữa, nhưng nhìn đồng hồ, cô thở dài: "Nếu trách, thì hãy trách số các ngươi đen đủi!"

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu đã 10h tối. Phần chính của cuộc vui ngày hôm nay, thực sự giờ mới vén màn. Mọi người chìm trong hoạn lạc, với âm nhạc bốc lửa và những cô nàng "chân dài váy ngắn", cùng những phục vụ nam khuôn mặt điển trai, dáng người cân đối. Bỗng nhiên, đèn phụt tắt. Mọi người hoảng loạn bỏ chạy, đâm sầm vào nhau, cuối cùng là đứng tụm lại một chỗ, như lũ sinh vật bé nhỏ dưới bàn tay bóng tối. Một số thì tưởng có người đùa cợt, bèn mạnh miệng:

- Hừ, là ai đã bày trò? Còn không mau ra mặt đi?

Khung cảnh tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng cười vừa quyến rũ vừa rơn người. Tất cả mọi người mặt mày xanh lét, chân tay bủn rủn, chỉ biết đưa con mắt vô dụng mà nhìn vào khoảng tối, miệng run rẩy: "Là ai... làaaaaaaaaaa... a...i...!"

Tiếp tục một tràng cười nữa, nhưng lần này kèm theo một giọng phụ nữ:

- Ha ha! Làm gì phải nóng vội thế, thưa quý ông quý bà? Chúng ta chơi một trò chơi này đã nào, rồi đi cũng chưa muộn mà!

Đám người hoang mang, "đi" cô ta ám chỉ điều gì? Nhận thấy sự bối rối tràn ngập, Tử Bằng mắt vô hồn bỗng lóe ý cười. Đúng là một lũ thỏ đế, hóa ra những kẻ máu mặt lọt vào tình huống này lại trở thành nhát gan, hạ đẳng. Xã hội đúng là chẳng thay đổi gì, vẫn là một cái gì đó...Mục nát...

- Tại sao chúng tôi lại phải chơi? Sao cô không ra đây, hay là sợ?

- Đúng đó! Đúng đó!

Mặt người phụ nữ bỗng chốc đanh lại, đôi mắt đột nhiên lạnh giá.

- Tôi đã cho các người cơ hội những phút cuối đời, vậy mà còn vứt bỏ, dám lên tiếng và không biết đúng sai. Tốt thôi, tôi sẽ tiến các người xuống địa ngục!

Dứt lời, một ngọn lửa bùng lên, sáng một góc trời. Tất cả bọn họ kinh hãi, cuống cuồng dẫm đạp lên nhau để mà thoát thân.

- Ầm, ầm, ầm...

- Chết tiệt, con hồ ly tinh kia khóa cửa mất rồi!

Nhốn nháo, hoảng loạn. Toàn bộ khung cảnh đẹp đẽ ấy lọt vào mắt Tử Bằng. Nhưng đôi mắt kia chỉ yên bình cho đến khi nghe thấy ba chữ "hồ ly tinh".

Hừ! Cả gan gọi cô là hồ ly tinh, vậy là chán sống rồi. Để cô tức giận, là lỗi của họ. Để cô hành động, lại càng là lỗi của họ.

Bùng, đám cháy bỗng bùng lên dữ dội, với những ngọn lửa uyển chuyển nhảy múa, đẹp đến mê hồn. Toàn bộ chỗ xăng cô sai người cất sẵn giờ đã được đem tiếp lực cho ngọn lửa kia, để nó thỏa lòng phá phách. Tử Bằng phủi tay, đi về chỗ viên đá quý. "Thôi, bỏ nó cũng tội. Ta đem về, chi bằng bán đi lấy tiền sẽ lời lớn" Nghĩ vậy, cô nhanh chóng cất viên đá vào túi rồi nhảy ra ngoài. Nhưng từ đâu có một tên to mập thò tay túm vào cổ chân cô, không cho cô thoát. Tên đó gằn giọng:

- Hôm nay ta có chết, thì tên khốn nhà ngươi cũng sẽ phải chết theo.

Lửa lan đến ngày một gần, khói mù mịt. Tử Bằng đã giận đến cực độ, tên này bẩn thỉu dám động vào người cô, cô sẽ cho hắn chết không toàn thây. Nghĩ là làm, Tử Bằng lấy từ đâu ra một con dao sắc nhọn, mũi dao ánh lên tia sáng chói của ngọn lửa. Cô cầm dao, đâm tới tấp vào tay, vào cổ, vào đầu tên mập. Máu bắn ra tung tóe, vấy lên khuôn mặt mịn màng mà lại độc ác. Ra tay xong, Tử Bằng nhảy vội ra ngoài, trước khi lửa lan đến nhấn chìm con người tội nghiệp kia.

- Đáng đời! Khiến ta phải ra tay, ngươi chắc chắn chỉ có kết cục này mà thôi!

Thân là sát thủ đã mười mấy năm, cô không cho phép người lạ được động vào dù chỉ một cọng tóc. Tên đó nắm chân cô, kết quả chỉ chết mà thôi. Cô vừa đi vừa trách mình bất cẩn, vừa tức giận vì chân mình đã bị tên đó vấy bẩn.

Về đến nhà, Tử Bằng mệt mỏi thả phịch người xuống giường. Sát thủ thì sát thủ, cũng không phải thần tiên, hoạt động vào đêm thế này đương nhiên mệt mỏi, cô lại là phụ nữ. Thật bất công khi để mình làm cái nhiệm vụ khỉ gió này.

Tử Bằng đột nhiên bật dậy, với tay lấy quyển sổ ở đầu giường. Cô biết ngay mà, tối mai lại mệt rồi đây- Ám sát Quách Tuấn Doanh.

Xoa xoa mặt, tự nhủ nên nghỉ ngơi, cô lại nằm xuống. "Nhiệm vụ ngày mai, giết Quách Tuấn Doanh. Anh ta là giám đốc, nghe hơi khó rồi đây..." Ý nghĩ ấy lởn vởn trong đầu cho đến chi Tử Bằng chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top