Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em muốn uống thuốc an thần 🔞

Lưu Chương đang ngồi chăm chú xem mấy bản hợp đồng vừa mới gửi đến. Màn hình điện thoại để trên bàn bỗng sáng lên.

Ting ting..

"Tối nay ở nhà hàng XXX, tự mình mà đi đi !!"

Lưu Chương đưa mắt nhìn vào cánh cửa phòng ngủ. Chậm rãi gõ chữ: " Anh giận em hả?"

Hằng Hằng ở bên đây ôm đầu, vẻ mặt đầy chán chường. Để Lâm Mặc vào được Lưu thị, hôm nay anh đã không dùng đến "não" đấy. Tên nhóc thối này làm khó anh quá đi, chuyện chung thân đại sự cũng bắt anh phải lo. Phù..ù..Hằng ca thở dài, trầm tư: " Không biết khi nào tình yêu của mình mới đến nữa." Anh đã ba mươi tuổi rồi. Hồi lâu mới trả lời tin nhắn:

" Không. Tao mệt rồi ! Nên nghỉ, được chưa? "

" Em biết là anh hiểu em mà. Vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé."

" Xứ.. ai thèm hiểu mày!!"

Lưu Chương híp mắt cười, thầm cảm ơn người anh em tốt nào đó.

..

Lưu Chương đặt điện thoại xuống, phát hiện ra tờ giấy đầy chấm đỏ kia, cầm lên xem qua một lượt  vẫn là không thể kìm chế nổi, tất cả số liệu đều bị em ấy tính cho sai bét, đồ thị thì vẽ ngoằn ngoèo, kì quái như chính con người em ấy vậy. Lưu Chương lấy tay che miệng, nở một nụ cười ngàn lần bất lực. Thầm nghĩ: "Đúng là một nhà không thể có hai người giỏi toán được mà."

...

Tiếng đồ đạc rơi rớt ở trong phòng, chuyển hướng chú ý của Lưu Chương. Anh vội vàng chạy đến mở cửa nhưng cửa đã khóa trái, anh dùng tay đập mạnh vào cánh cửa, không ngừng gọi lớn tên của ai đó: " Mặc Mặc..Lâm Mặc..Hoàng Kỳ Lâm.."

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có tiếng của anh vọng lại, không có ai trả lời. Lưu Chương bắt đầu lo lắng, đôi mắt có chút đỏ. Anh chạy lại lục lọi mấy ngăn tủ, đồ đạc rơi vãi khắp nền nhà, hơi thở gấp gáp đan xen, cuối cùng chìa khóa cũng được tìm ra. Động tác của Lưu Chương rất nhanh, rất dứt khoát. Cánh cửa  được mở ra, bên trong không có đèn, ánh sáng từ khe cửa cố len lỏi vào trong. Lưu Chương nheo mắt lại, chầm chậm bước vào trong. Anh nghe thấy tiếng nức nở và tiếng thở dốc của ai đó. Lâm Mặc ngồi co ro ở một góc, tay ôm chặt lấy đầu gối của mình, úp mặt xuống, cả người đều đang run rẩy.

Lưu Chương vừa nhìn thấy Lâm Mặc, liền không kiềm chế được, gấp gáp chạy lại ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ bé ấy vào lòng.

" Ngoan! Không sao rồi, có anh ở đây với em."

Lưu Chương rất lo lắng, giọng nói hơi run pha thêm chút nghẹn ngào. Toàn thân Lâm Mặc lạnh ngắt, khẽ phát ra vài âm thanh vụn vặt. Lưu Chương đưa tay đỡ lấy gương mặt nhỏ nhắn của em, mũi cậu đỏ ửng, đôi mắt ngập nước.

" Có phải.. em.."

Lâm Mặc né tránh ánh mắt của Lưu Chương, cậu gục xuống cắn thật mạnh vào cánh tay của mình. Anh không kịp ngăn Lâm Mặc lại.

" Em bị điên hả.."

" Anh đi ra ngoài!"

Lâm Mặc gạt tay của anh ra.

Vết răng trên cánh tay còn đỏ ửng như rướm máu. Lâm Mặc bị trầm cảm, những hành động tự làm hại đến bản thân xảy ra rất thường xuyên. Mà mấy hôm nay cậu cũng đang trong thời kì nhạy cảm, có rất nhiều chuyện đều là nghĩ không thông.

Lưu Chương hai mắt đỏ âu, sống mũi có chút cay. Anh nắm chặt bàn tay của Lâm Mặc, thì thầm bên tai em.

" Nếu em muốn cắn, vậy thì cắn vào tay anh này. Tay anh mềm hơn nhiều."

Lâm Mặc khóc đến sưng húp cả hai mắt, cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt ôn nhu lúc này của Lưu Chương, nhưng vẫn nghe ra được. Cậu đưa tay ôm lấy gương mặt của anh kéo lại gần mình.

" Êigeii.."

" Em cần uống thuốc an thần."

Lưu Chương mỉm cười, hôn lên trán em.

" Được."

Lưu Chương tháo cà vạt của mình ra, quấn quanh mắt của Lâm Mặc.

" Ngoan, anh cho em uống thuốc an thần."

Lâm Mặc trong trạng thái bây giờ, chính là chỉ có thể nghe mà không thể thấy.

Lưu Chương ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn ấy, cuối người dùng đầu lưỡi mình liếm lấy môi Lâm Mặc. Anh dừng lại ngậm mút cánh môi dưới một chút, sau đấy mới lần mò vào trong, tách mở miệng nhỏ của Lâm Mặc. Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, luỡi anh bắt đầu trà trộn khắp khoang miệng thăm dò hồi lâu, không nỡ mà tách ra, kéo theo vài sợi chỉ bạc óng ánh.

Lâm Mặc chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt ấy, cơ thể bắt đầu nóng lên, da cũng ửng đỏ. Cậu đợi Lưu Chương, nhưng không chút động tĩnh.

" Êigei..em còn muốn uống nữa."

Giọng nói gợi tình này, khác nào điểm chí mạng của anh. Lâm Mặc nói "muốn" anh tất nhiên sẽ cho.

Lâm Mặc choàng lấy cổ Lưu Chương, thuận thế để anh nhấc bổng lên, hai chân cậu khóa chặt lấy eo anh. Cậu ngưỡng người đưa hỏm cổ mình ra, mặc ý để cho anh càng quấy. Lưu Chương tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể em, vừa hôn vừa liếm. Lâm Mặc thốt ra vài tiếng rên vụn vặt, thỏa mãn.

Lâm Mặc đang thay đồ, là đồ của Lưu Chương. Chiếc áo sơ mi rất rộng, trong tư thế này khiến cho nó bị trễ xuống, để lộ một bên vai trắng nõn. Lưu Chương để em ngồi lên giường, đưa tay cởi từng cúc áo của em ra. Sau đấy chui rút vào trong, cắn lên bụng em vài cái.

" A..đau quá...Êigeii..anh nhẹ chút.."

Lâm Mặc tủi thân. Lưu Chương bế em lên trên giường, thuận thế cắn mút hai điểm đang cương trước ngực em. Anh đưa tay xuống cởi bỏ đi chiếc quần vướng víu kia, sớm đã ướt sũng từ lâu.

Tiếng mưa không tài nào át nổi thứ âm thanh dâm đãng ngay lúc này, càng không thể dập tắt ngọn lửa dục vọng đang bừng cháy trong họ.

Lâm Mặc đang được Lưu Chương bón thuốc, liều thuốc "an thần" giúp cậu quên đi mọi điều phiền não. Lưu Chương là bác sĩ, anh có thể chữa lành cho bệnh nhân, nhưng lại không tài nào chữa khỏi "bệnh" của bản thân.









 

  
           





















     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top