Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi tưởng

...

Trương Gia Nguyên đưa Lâm Mặc đến Lưu thị liền lập tức rời đi.

Lâm Mặc bởi vì sắp sửa trễ giờ mà cắm đầu cắm cổ chạy vào trong.

Người ta đi làm nếu không phải vì mưu sinh thì chắc hẳn là bởi đam mê rồi.
Còn cậu ? Nào phải.
Cậu là không muốn trở về kế thừa gia nghiệp mà thôi!!!

Từ trước tới giờ cậu luôn sống trong sự sắp đặt của người khác.

Nhớ lại kì thi đại học 4 năm trước, đến cả nguyện vọng cậu cũng nộp đi rồi, hai hôm sau lại bị trả về. Lí do là ba cậu không cho phép con trai mình học cái ngành chả liên quan gì tới sự nghiệp sau này của Lâm thị.

Lâm Mặc yêu nhiếp ảnh.
Có những thứ không thể nói thành tiếng, vậy nên dùng hình ảnh để biểu đạt.

Là con trai cả lại sống trong cái ngành này, xung quanh toàn là tai mắt.
Vô số lần cảm thấy rợn rợn ở sống lưng hệt như có vài cặp mắt vô hình nào đấy cứ dõi theo. Bất tri bất giác mà bỏ chạy, chạy mãi chạy mãi đến nổi ngất xỉu luôn ở ngoài đường.

....

Bịt mắt,......
.....tối,.......
... ai,....
..... ngạt thở,

- "MẸ !!!"

giật mình ngay giữa đêm khuya, nước mắt không hiểu từ đâu cứ tuôn ra. Cậu mơ thấy ác mộng.
Hai mươi bốn năm qua đối với Lâm Mặc mà nói, thật sự không dễ dàng.
Chưa đêm nào cậu được trọn giấc cả, ngoại trừ tối hôm qua. Một mạch ngủ đến sáng. Thật kì diệu.

.......

Lâm Mặc vào tới đại sảnh. Lưu thị quá lớn, nhìn hết một vòng cậu vẫn là không biết nên đi hướng nào. Thử đến hỏi chị gái ở đằng kia xem? Là thực tập sinh đều được chỉ thẳng lên lầu 6 đó.

Đông quá. Cậu nghĩ.

Thang máy chen chúc chật chội mà thân hình này lại quá đỗi mảnh mai, có chút ngột ngạt a~~

Sáng giờ chưa có ăn gì, bụng thì đang đánh trống. Để cái gương mặt như xác chết thế này đi gặp cấp trên liệu có ổn không?

Lên tới lầu 6 điều đầu tiên mà cậu làm là chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh.
Bộ dạng nhớt nhát như thế này là điều mà nghệ thuật gia như cậu có thể chấp nhận sao ?


Ps: sự đẹp troai này cần được lan tỏa. Ngắm thật kĩ để bổ sung thêm vitamin A nhé hihi 🤭🤭🤭



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top