Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông báo thức điện thoại di động vang lên, Lâm Mặc bị ầm ĩ, không thoải mái xoay người lầm bầm, Lưu Chương nhổm người lên đưa tay lấy điện thoại di động, sau khi tắt chuông, căn phòng tối tăm khôi phục lại sự yên tĩnh.

Màn hình hiển thị 6:40am, lúc này trong một tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua khe rèm cửa dày của khách sạn.

Lưu Chương rón rén mặc quần áo vào, xuống giường, đi tới cửa tăng điều hòa nhiệt độ lên một chút, lại cầm điện thoại lên xin đoàn làm phim nghỉ một ngày, đạo diễn nói Nguyễn Na đã báo cáo trước, hôm nay bọn họ đã lên kế hoạch nghỉ làm một ngày đi phà dạo chơi.

Sau khi rửa mặt xong, Lưu Chương tựa vào khung cửa nhìn Lâm Mặc còn đang ngủ, anh bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc hối hận về chuyện phát sinh tối hôm qua, dưới tình huống có một bên bị bỏ thuốc, thì không tính là hai bên cùng đồng ý, mà anh cũng hoàn toàn có đủ tỉnh táo để không phát sinh tất cả những chuyện này, nhưng anh không làm như vậy.

Điện thoại di động trong tay rung lên một chút, là tin tức Lý Miểu Nhi gửi tới, cô nói bây giờ đã đến sân bay, người thì đêm qua cô đã xử lý cả rồi, anh không cần lo lắng, còn bổ sung thêm một câu muốn nói rõ ràng với Lâm Mặc.

Lưu Chương bất đắc dĩ cười khổ một chút, hắn không biết Lâm Mặc tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì nữa, có lẽ sẽ hận anh mất. Nếu như vì vậy mà cậu muốn chia tay với anh thì anh cũng không có lời nào để nói, thôi quên đi, mọi chuyện đã xảy ra rồi, suy nghĩ nhiều cũng sẽ không thay đổi được gì, còn không bằng thừa dịp Lâm Mặc chưa tỉnh dậy xuống dưới lầu lấy bữa sáng cho cậu.

Nghĩ đến Lâm Mặc hai ngày nay chỉ có thể ăn chút đồ ăn thanh đạm, anh bưng hai phần cháo kê cùng với tiểu long bao, vừa vào cửa đặt bữa sáng lên bàn, liền nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng 'rầm', anh vội vàng mở cửa phòng nhìn vào, là Lâm Mặc nửa khoác chăn, đang mờ mịt ngồi trên mặt đất, sau khi nhìn thấy anh thì ngáp một cái thật lớn,

"Em còn tưởng đang ở trong phòng của đoàn làm phim, giường dựa vào tường."

Lưu Chương vội vàng bước qua ôm cậu, có lẽ là ngủ say mà ngã xuống, may mắn trên mặt đất trải một lớp thảm thật dày, không đến mức lạnh lắm, té cũng không đau.

Ngay lúc anh định đặt cậu lên giường, Lâm Mặc nắm lấy ống tay áo sơ mi của anh, rồi lại nhanh chóng buông tay rụt vào trong chăn, rầu rĩ, do dự một lát mới mở miệng:

"Đêm qua, là bởi vì cái kia, anh mới bất đắc dĩ cùng em..."

Lưu Chương nhìn thấy cậu vành mắt dần dần phiếm hồng, sau đó hắn túm lấy chăn đặt lên khóe mắt một chút, chỉ để lại một đường ướt nơi khóe mắt.

"Em sẽ không lấy chuyện này ra ép buộc anh, nếu anh đã quyết định tái hợp với cô ấy, không cần vì chuyện này mà thay đổi."

Lời nói tủi thân đáng thương như vậy, nhu nhược như vậy, lại giống như một mũi kim đâm vào lòng Lưu Chương, đau đến mức không cách nào thở nổi, còn chưa kịp phản ứng, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống.

Là tại anh hôm qua không thể cho cậu cảm giác an toàn, khiến cậu hiểu lầm dẫn đến thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, là anh rõ ràng ngày hôm qua có cả ngàn cách có thể giảm bớt tác dụng của thuốc nhưng lại chọn cách ích kỷ chiếm hữu cậu, là anh đã khiến người kiêu ngạo như cậu nói ra những lời hèn mọn như vậy.

"Không tái hợp đâu, chuyện ngày hôm qua lát nữa anh sẽ nói rõ với em, anh không thích cô ấy."

Anh nắm lấy tay Lâm Mặc nhẹ nhàng đặt ở trên mặt mình, lưu luyến cọ cọ, "Ngốc, cô ấy có người con gái mình thích, anh cũng có em, anh chỉ cần em thôi. "

Lâm Mặc nhìn thẳng ánh mắt thản nhiên thâm tình của mình, lo lắng xác nhận tính chân thật của tất cả những lời hắn nói, rốt cục bất an cùng thấp thỏm chậm rãi dỡ xuống, không nhịn được cười, cười ra nước mắt.

Hai người ôm nhau trong chốc lát, Lâm Mặc mới phản ứng lại, đẩy anh ra, sắc mặt kinh ngạc:

"Lý Miểu Nhi thích con gái?!"

"Đúng vậy, nên giờ biết vì sao lúc bị đá anh lại suy sụp như vậy chứ, không ngờ người ta ngay từ đầu chỉ là đùa giỡn anh." Lưu Chương giả bộ khổ sở thở dài, "Cho nên nể tình anh thê thảm như vậy, em nên thương anh nhiều một chút đi. "

"Anh giải thích cho rõ ràng đi, am bị anh làm cho hồ đồ rồi." Lâm Mặc trừng mắt nhìn anh một cái, cọ cọ đầu qua, "Em nghe chị Na nói, hai người có hôn ước. "

"Anh mua bữa sáng rồi, chắc cũng sắp nguội mất. Em thay quần áo trước rồi mau rời giường, đợi lát nữa vừa ăn vừa trò chuyện. - Lưu Chương chột dạ chuyển đề tài, đứng dậy ra ban công cất quần áo đã giặt sạch phơi khô vào.

Lâm Mặc nhìn thấy quần áo mới phản ứng lại trên người mình không có một miếng vải, mà trên da thịt nửa ẩn nửa hiện những đốm hồng, thắt lưng mềm nhũn cùng nơi nào đó hơi trướng đau, nhắc nhở cậu chuyện hoang đường mà điên cuồng tối qua.

Đại não chậm rãi hồi tưởng lại, khuôn mặt trước mắt này, dần dần trùng hợp với ấn tượng mơ hồ nằm trên người cậu thở hổn hển tối hôm qua, dưới làn sóng tình yêu, cậu ngâm ra từng đợt lại từng đợt thanh âm uyển chuyển mị nhuyễn, đời này cậu chưa từng nghĩ tới mình có thể phát ra thanh âm như vậy.

Lâm Mặc càng nghĩ càng cảm thấy trên mặt càng nóng, mà cái loại này tâm tình sắp sôi trào cùng tim đập kịch liệt tối hôm qua dường như có tư thế quay lại, cậu mạnh mẽ kéo chăn che lại đỉnh đầu.

"Anh... Ra ngoài trước, em tự thay quần áo. "

Thấy con thỏ nhỏ thẹn thùng quấn mình trong chăn, Lưu Chương chỉ cảm thấy thật ngọt ngào.

"Sáng nay anh cực kỳ sợ hãi, chỉ sợ em đứng lên sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa, muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh."

Con thỏ nhỏ lặng lẽ thò mặt ra, khó hiểu nhìn người trước mắt, dường còn có chút tủi thân.

"Tại sao?"

"Tối hôm qua anh thừa dịp em gặp nguy hiểm, đem em. Mặc Mặc em thật sự không tức giận sao? "

Lưu Chương bám lấy chăn không cho thỏ con trốn vào, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu, Lâm Mặc bị anh nhìn cả người không được tự nhiên, "Anh phiền quá đấy, tức giận cái gì? Giận anh có đồ tốt mà kỹ thuật không xứng à? "

Lâm Mặc thấy Lưu Chương nghe thấy kỹ thuật không tốt thì có ý tức giận, giống như muốn lên kiểm chứng lại, vội vàng giữ chặt tay anh lại, nhỏ giọng nói: "Đùa thôi đùa thôi, em nguyện ý mà, không tức giận, hơn nữa cũng... Rất thoải mái. "

"Được rồi được rồi, mau đi ra ngoài đi, em xấu hổ, em rửa mặt xong sẽ ra ngay." Lâm Mặc thấy ánh mắt Lưu Chương càng ngày càng không thích hợp, vội vàng đuổi anh ra ngoài.

Thấy trình độ trên giường được khẳng định, Lưu Chương đắc ý xoay vai cậu: "Hôn một cái rồi đi ra ngoài. "

Thực tế hôn tới mấy cái Lưu Chương mới cảm thấy mỹ mãn đi vào phòng khách, Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mặc quần áo rửa mặt, vừa mở điện thoại di động phát hiện Nguyễn Na gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cuối cùng là: chú ý tiết chế, vẫn con một cảnh nữa mới đóng máy.

Mặt Lâm Mặc lại ửng đỏ lên, cười mắng một câu rồi bắt đầu thu dọn.

Lúc ăn sáng, Lưu Chương nói sơ tình huống trong nhà mình cho Lâm Mặc, cũng nói ra nguyên nhân Lý Miểu Nhi hôm qua tới tìm anh, mà nhà Lâm Mặc chỉ là một nhà ba người làm công ăn lương, không có gì đặc biệt để nói.

Nghe xong những lời này, Lâm Mặc im lặng ăn cháo, tình huống đại khái thì trước đó cũng đoán được bảy tám phần, thế nhưng chính miệng Lưu Chương nói ra rốt cuộc vẫn có chút không giống.

"Chị Miểu này của anh cũng khá thú vị, nói chị ấy ích kỷ cũng không phải, chị ấy cũng không ngại gánh vác chuyện thay anh." sau khi nghe xong một ít quá khứ của hai người, cậu ăn một miếng bánh bao, chậm rãi phân tích, "nhưng không coi trọng suy nghĩ của anh, nói bỏ thì bỏ, lại còn có thể quay lại tìm anh 'hợp tác', cũng có thể coi như là kỳ tài.

Lưu Chương thở dài, "Cô ấy học sớm, tiếp nhận việc kinh doanh trong nhà cũng đã nhiều năm, tính cách vốn khá linh hoạt, rèn luyện trên thương trường mấy năm, khéo léo đưa đẩy, theo chủ nghĩa lợi ích cũng không kỳ quái, cũng may người không xấu, sẽ không hại chúng ta. "

"Anh biết tình hình trong nhà rất phức tạp, sau này nếu... Áp lực mà họ gây ra là quá lớn, hoặc do các yếu tố xã hội khác, hoặc cha mẹ em khó chấp nhận cũng tốt, nếu em không thể tiếp tục, không muốn tiếp tục, em có thể chấm dứt mối quan hệ này bất cứ lúc nào. "

Lâm Mặc im lặng nhìn anh, cậu không biết nên tiếp câu nói này như thế nào, cậu cũng không đoán được lời này của Lưu Chương là thái độ gì, lạc quan tích cực? Bi quan tiêu cực? Dường như không phải, sử dụng từ khách quan để mô tả thì thích hợp hơn.

"Vậy anh muốn em nói, nếu như anh không kiên trì nổi nữa, cũng có thể tùy lúc rời khỏi em sao?"

Lưu Chương sửng sốt, anh không nghĩ Lâm Mặc lại hỏi ngược lại một câu như vậy, anh cầm tay cậu, kiên định lắc đầu.

"Trừ phi em rời khỏi anh, nếu không anh sẽ không chủ động buông tay em đâu."

Nghe được những lời này, mặt Lâm Mặc giãn ra, "Có kết quả rồi đó, em còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó. "

Kỳ thật đoạn tình cảm này trước mắt mà nói vẫn đang ở trạng thái trong nhà kính, cho nên mới có thể lấy tư thái tốt đẹp mà phát triểu, nhưng cho dù hai người cố ý hay vô tình tránh đi sự thật, chung quy vẫn phải đi ra khỏi tháp ngà, cuộc sống không phải là ảo tưởng, cũng không phải chuyện cổ tích lãng mạn, nếu hạ quyết tâm muốn tiếp tục tiến tới thì nên đối mặt với chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

"Lưu Chương, anh đừng sợ, nếu đã quyết định ở cùng với nhau, rất nhiều chuyện không phải là trách nhiệm của một mình anh, là chúng ta cùng đối mặt, anh đừng có lúc nào cũng nghĩ em yếu đuối như vậy, em cũng là người đàn ông của anh đó, em cũng có thể bảo vệ anh."

Anh đừng sợ, em cũng có thể bảo vệ anh.

Lưu Chương kinh ngạc nhìn ánh mắt ấm áp của Lâm Mặc, kỳ quái, vì sao dễ dàng bị em nhìn thấu như vậy?

Nỗi sợ trong lòng, từ lúc anh nhìn thấy Lý Miểu Nhi sụp đổ khóc lớn ngồi ở trước mặt mình, giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, trong lòng anh có quá nhiều thứ không chắc chắn, có quá nhiều khả năng không dám nghĩ tới, nhưng khi nhìn Lâm Mặc, một chút không kiên định trong lòng cũng tan thành mây khói, ít nhất anh có thể xác định còn có Lâm Mặc, vì cậu, tất cả mọi thứ cuối cùng cũng không đáng sợ.

"Vậy được rồi." Lưu Chương cười gật gật đầu, "Anh tin tưởng người đàn ông của anh, em phải bảo vệ anh đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top