Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Na và Lý Miểu Nhi cùng  bạn gái đứng ở ban công chơi pháo cầm tay, tiếng pháo cháy rầm rầm khiến nghe Lâm Mặc nhíu mày.

"Pháo cầm tay cũng tính là pháo hoa phải không? Chúng ta có thể phóng không? "

"Ay, tầng cao như căn hộ nhà cậu, lại còn ở trên ban công, hơn nữa lại còn có tới ba người, cậu căng thẳng cái gì." Chương Duyên cân nhắc mạt chược trong tay mình, nói qua loa lấy lệ: "Cậu có lòng quản mấy người chơi pháo bên ngoài, không bằng quản vận bài xui xẻo của hai chúng ta đi. "

Trong lòng Chương Duyên rất kỳ quái, bạn trai Lâm Mặc không phải phú nhị đại sao? Bạn của phú nhị đại thì chắc cũng là phú nhị đại chứ, không phải đều nói phú nhị đại là người ngốc tiền nhiều, trên bàn đánh bạc chính là quyên góp sao? Sao mà Mộc Hiên và Lưu Chương thắng hết lần này tới lần khác, hai sinh viên đại học bình thường là cậu và Lâm Mặc đã sắp thua đến táng gia bại sản.

Lâm Mặc nhún nhún vai, "Không sao a, bạn trai tớ nói, thua thì coi như của anh ấy, thắng thì coi như của tớ. "

Lưu Chương gật gật đầu, "Bạn trai anh nói đúng. "

Mộc Hiên Chương Duyên: "..." tú ân ái có thể ra ngoài rẽ trái, không cảm ơn.

Đánh mạt chược một lát đã gần năm giờ, Lưu Chương đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho mọi người, lúc làm xong món khai vị, mới phát hiện Lâm Mặc không biết đã đứng sau lưng anh bao lâu, cậu không ở bên ngoài chơi cờ bay cùng mọi người, ngược lại theo anh vào đây làm gì?

Lưu Chương lấy khăn lau lau tay: "Em đi theo vào làm gì? Đi chơi với họ, không có gì cần giúp đỡ ở đây đâu. "

Lâm Mặc giữ chặt anh, xoay người lại, sau đó vươn tay ôm eo anh, cằm đặt lên lồng ngực anh, hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhìn anh.

"Sao vậy, hôm nay là Nguyên Đán đó, ngày đầu tiên của năm mới! Nếu em dính anh hôm nay, thì em sẽ dính lấy anh trong suốt năm tới đó. "

Khi con thỏ nhỏ ôm lấy anh, trên mặt là biểu vừa tình thỏa mãn vừa lưu luyến, từ trong mùi khói dầu trong không khí xung quanh, Lưu Chương nhạy bén bắt được mùi xà phòng chỉ có trên người Lâm Mặc, anh dịu dàng xoa xoa đầu bạn nhỏ, mỗi lần trong lòng được con người nhỏ bé ấm áp mềm mại này nhồi đầy, đều sẽ có một loại cảm giác tê dại khó có thể diễn tả thành lời, từ chỗ tâm nhĩ chậm rãi gợn sóng đến toàn thân, bỗng nhiên, Lưu Chương ý thức được đây chính là hạnh phúc.

Căn hộ không lớn không nhỏ này bình thường chỉ có hai người bọn họ, sắp đến giờ cơm, Lâm Mặc bình thường là nằm trên sô pha phòng khách đọc sách, sau đó trong phòng bếp truyền đến tiếng dầu nóng cùng thức ăn xuống chảo, một lát sau mùi thơm từ thức ă sẽ chui vào mũi cậu, hấp dẫn cậu chạy đến phòng bếp quấn lấy Lưu Chương đòi, Lưu Chương bị dính quá chặt không có cách nào nấu ăn, sẽ cười ầm ĩ đuổi cậu về phòng khách.

Mỗi lần đến loại thời điểm này Lâm Mặc đều cảm thấy, giống như cả thế giới chỉ có bọn họ, quấn quít lấy nhau.

Hôm nay chúc mừng năm mới, căn phòng khách nho nhỏ trong nhà chứa không ít người, Lâm Mặc rất vui vẻ khi được ở cùng một chỗ với bạn bè, nhưng lại không kiềm chế được nỗi cô đơn đang dần nảy mầm trong người, thế giới bí mật thuộc về cậu và Lưu Chương bị những người khác chen vào, cậu không thích cảm giác như vậy, cho nên cậu chạy vào phòng bếp nho nhỏ này, ít nhất nơi nhỏ bé này chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cậu cẩn thận nhìn bộ dáng Lưu Chương bận rộn qua lại trong phòng bếp như vậy, rất có quy luật.

Cậu nhớ rõ lúc trước khi ở nhà, mẹ nấu ăn, ba luôn thích ngồi trên ghế gỗ ở cửa, vừa đọc báo vừa ngẩng đầu nhìn mẹ, lúc đó cậu còn không hiểu, luôn cảm thấy cái này có cái gì đẹp? Còn không bằng xem siêu nhân điện quang.

Nhưng vừa rồi cậu nhìn bóng lưng bận rộn của Lưu Chương, gần như là nhìn đến mê muội, hắn rốt cục hiểu được vì sao.

Bọn họ vốn là hai người không có huyết thống, không liên quan gì, nhưng không biết từ khi nào, linh hồn giống như muốn đem người kia quấn vào máu thịt, ràng buộc sâu sắc mà lại cực lớn, làm cho người này không thể rời khỏi người kia, sự thật như vậy thường làm cho Lâm Mặc bất an như vậy, chỉ có lúc nào nhìn thấy, cảm thụ, mới có thể xác định được sự tồn tại chân thật, sau đó nỗi sợ hãi lo được lo mất do rời xa mới có thể nhẹ lại.

"Mang món khai vị ra trước đi, đừng để cho bọn họ đói."

"À."

Nghe thấy lời nói của anh, Lâm Mặc rầu rĩ chỉ đáp một tiếng, nhưng trên người giống như dính keo, bám lấy anh không buông tay.

"Ôi, bảo bối nhà nah hôm nay sao lại dính người như vậy?" Lưu Chương bật cười hôn lên đỉnh đầu cậu, "Làm chủ nhân mà không tiếp đãi khách sao? "

"Ai——" con thỏ nhỏ thở dài thật dài, ủy khuất, "Anh đuổi em đi làm gì, em chỉ muốn ôm anh thôi, cũng không quấy rầy anh làm việc. "

Cậu không làm phiền anh á? Thế nhưng Lâm Mặc mỗi lần ôm anh thì giống như gấu trúc trèo cây, siết chặt không nhúc nhích, anh có muốn dời một bước cũng không làm được.

"Không có ý quấy rầy hai người, nhưng mà bọn này sắp chết đói rồi, khi nào có thể ăn cơm?" Nguyễn Na một tay bám lấy khung cửa, một tay che mắt lại, đôi mắt xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn hai người, "Nguyên Đán nha, trong miệng mọi người trên thế giới đều là đồ ăn ngon, nhưng trong bụng chúng ta chỉ có chim bồ câu ùng ục còn có cả tấn thức ăn cho chó."

"Món khai vị đã chuẩn bị xong rồi, chị Na, mọi người lót bụng trước." Lưu Chương vỗ vỗ Lâm Tiểu Mặc đang thờ ơ trong ngực, "giúp bưng thức ăn đi, đừng dựa vào nữa. "

Lâm Mặc tâm không cam lòng không nguyện điều chỉnh từ chế độ treo người sang trạng thái đứng thẳng, Nguyễn Na thấy bộ dáng khó bỏ khó rời của cậu cười mắng một câu, cùng cậu bưng mấy dĩa thức ăn đi ra ngoài.

Món chính chỉ cần xào nấu một chút là xong, bữa cơm nóng náo nhiệt này khiến mọi người tương đối hài lòng, hơn nữa còn rất tán thưởng tay nghề của Lưu Chương, Lý Miểu Nhi và Mộc Hiên đều cảm thấy rất kinh ngạc, lúc trước vẫn cho là anh tự khoe khoang, không nghĩ tới thật sự là làm giống như nhói.

Rượu sau bữa ăn là một chai Sayternes do Mộc Hiên mang đến, khi Lưu Chương châm đầy chén rượu cuối cùng, Lý Miểu Nhi dường như chưa uống mà say, giơ ly rượu lên với mọi người.

"Đầu tiên tôi chúc mọi người một năm mới thuận lợi thuận lợi, sau đó cảm tạ chủ nhà Lưu thị hôm nay đã tiếp đón, ở chỗ này cũng hy vọng hai người bọn họ sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, sớm sinh quý tử..."

"Miệng ngu ngốc, nói cái gì vậy?"

Bạn gái Sa Sa vội đứng lên vỗ lưng cô, Lý Miểu Nhi mới phát hiện mình nói sai, có chút xấu hổ thè lưỡi, Mộc Hiên trợn trắng mắt với Lưu Chương, làm bộ dạng tỏ vẻ thấy lạ không trách.

Lâm Mặc nâng chén nhấp một ngụm rượu ngọt, cười hòa giải: "Không trai không gái ngồi hoa sen, đây chính là phúc khí, được rồi, chúc mọi người năm mới vui vẻ nha. "

Mọi người nở nụ cười, bầu không khí hơi căng thẳng cũng tiêu tan, tất cả mọi người đứng lên kính rượu rồi uống một hơi, tỏ vẻ chúc phúc, sau đó lại ngồi xuống, không nghĩ tới Lý Miểu Nhi còn bưng chén đứng ngây ngốc, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm Sa Sa.

"Tôi... Còn có điều muốn nói. "

"Muốn làm gì, có gì thì về rồi nói."

Không muốn mất mặt trước mặt bạn bè của Lý Miểu Nhi, liều mạng túm lấy tay cô muốn cô ngồi xuống, như dự đoán được muốn nói cái gì, trong lòng hoảng hốt không thôi.

Lý Miểu Nhi trở tay nắm chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Sa Sa, để tôi nói. "

Lâm Mặc phát hiện ánh mắt của cô rất dịu dàng, không tự chủ được buông ly rượu xuống, đồng thời phát hiện những người khác cũng yên lặng buông chén xuống, yên lặng nhìn hai người.

"Tôi... Kỳ thật, đã sớm muốn nói với em, đáng lẽ phải nói riêng, nhưng ở trước mặt mọi người có lẽ có vẻ càng có thành ý. Lúc chúng ta quen nhau em mới tuổi, em chờ tôi suốt bảy năm, bao dung tôi làm nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, vừa nghĩ đến việc em vì tôi mà chịu nhiều ủy khuất như vậy, tôi... tôi thật sự không phải là người mà, thậm chí sau khi chúng ta xác định quan hệ, tôi còn đi Ổ Đan gặp Lưu Chương, cũng là lần đó gặp cậu ấy tôi mới bỗng nhiên thấy rõ rất nhiều thứ. "

Lý Miểu Nhi ngẩng đầu lên uống cạn rượu trong ly, sau đó đặt chén lên bàn, nặng nề thở ra một hơi, tựa hồ là đang hạ quyết tâm gì đó, sau đó ngoài dự liệu của mọi người, mạnh mẽ kéo ghế dựa phía sau ra, quỳ một gối trên mặt đất, hai tay đè lại đầu gối hơi run rẩy của Sa Sa.

"Tôi là một người rất hèn nhát, không dũng cảm như em, không cứng cỏi như em, cũng không thông minh bằng em, luôn cảm thấy nếu không đối mặt, thì có thể trốn tránh tình cảm của tôi đối với em, luôn cảm thấy cái gì cũng có thể tránh nặng tìm nhẹ xử lý, bao gồm cả tình cảm của chúng ta, vẫn xem nhẹ suy nghĩ em sẽ làm bạn đời của tôi, nhưng cho tới bây giờ em cũng không trách tôi, thậm chí sẽ sợ ta khó xử mà cam nguyện nhượng bộ, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cầu em có thể tha thứ cho tôi, nhưng mà ——..."

"Em có thể cho tên khốn tên Lý Miểu Nhi kia một cơ hội, khiến cô ấy cả đời này chỉ yêu em, bồi thường cho em, cho dù không có pháp luật ràng buộc, cô ấy cũng hy vọng em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, nếu như em bằng lòng, vậy thì nhận lấy cái nhẫn này."

Nói tới đây, Lý Miểu Nhi đưa tay vào trong túi định lấy nhẫn ra, nhưng sờ đông sờ tây lại tìm không thấy, vẻ mặt xấu hổ nhớ lại, rốt cuộc để nó ở đâu, tiết mục bất ngờ này thoáng cái biến thành có chút buồn cười.

Lưu Chương lòng nóng như lửa đốt lại không thể làm gì khác hơn nhìn cô, hận không thể lập tức biến ra cho cô một chiếc nhẫn, Lâm Mặc kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Vòng tròn móc khóa của chúng ta, có lẽ có thể thay thế không ? "

Sa Sa chớp chớp mắt, thì thầm với cô: "Anh có đặt nó trong hộp không?" "

"Tôi sợ em tìm được, nên đặt ở trong một cái túi nhung nhỏ." Lý Miểu Nhi ảo não lắc đầu, "Rõ ràng tôi nhớ đã để trong túi áo khoác mà, rốt cuộc ở đâu? "

Sa Sa thở dài, xoay người lấy hộp kính của Lý Miểu Nhi trong túi đeo trên lưng ghế ra, vừa mở ra, túi nhung màu lam rõ ràng nằm an ổn ở bên, cô đem nó đặt ở lòng bàn tay để trước mặt Lý Miểu Nhi.

"Lúc ra khỏi cửa, anh lén lút mò mẫm trên xe, em tò mò nhìn một chút thấy anh bỏ cái túi này vào hộp kính, cho nên bây giờ là em tự đeo, hay là anh muốn đi đúng quy trình?"

Người quỳ trên mặt đất dường như rất choáng váng, nửa ngày không có phản ứng, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người mới hồi phục tinh thần, sau khi lấy nhẫn ra đeo cho Sa Sa, vừa khóc vừa cười ôm nhau.

(Đoạn này tui để xưng hô hơi bị lộn xộn tí, tại tui không coi bách nên không biết trong đó xưng hô như thế nào, bạn nào thấy không hợp lý thì báo tui sửa nha)

Mộc Hiên là người đầu tiên ồn ào, "Cái này không uống chén rượu thì không thích hợp? "

Chương Duyên vỗ tay theo sát phía sau, không cam lòng yếu thế nói: "Không riêng gì hai người, một đôi khác có phải cũng phải tỏ vẻ một chút hay không. "

Lâm Mặc trợn trắng mắt một cái, "Rượu ngoại uống giao bôi, không có ai quê mùa hơn mấy người đâu? "

Nguyễn Na vội vàng cầm rượu cho bốn vị này, hai cô gái uống rất thống khoái, ngược lại một đôi khác, còn ngượng ngùng đứng yên, mọi người gõ bàn dậm chân náo loạn, hai người mới uống một chén, Lý Miểu Nhi lại hô một câu "Hôn đi! "

Lưu Chương trừng mắt nhìn cô một cái, "Cậu phá tôi à? Còn cậu thì sao? "

Lý Miểu Nhi cười khanh khách ôm Sa Sa, "Nhà tôi là con gái da mặt mỏng, sao nỡ khi dễ chứ? "

Lâm Mặc lười nhìn hai người từng có hôn ước này cãi nhau, một tay kéo Lưu Chương hôn lên môi anh, mọi người nhất thời la ó thét chói tai, Chương Duyên cùng Nguyễn Na thấy thế liếc nhau, hai đại fan CP lớn vui mừng nở nụ cười.

Buổi tối mọi người một bên mở tiệc liên hoan đầu năm mới, đánh bài cắn hạt dưa, Lâm Mặc mượn cớ gọi điện thoại ra ban công hít thở không khí, chỉ chốc lát sau Sa Sa cũng đi ra đứng ở một bên, bởi vì quan hệ hai người cũng không quen thuộc lắm, vì tránh xấu hổ, sau khi chào hỏi Lâm Mặc liền tính toán quay trở lại phòng khách.

"Kỳ thật, tuy rằng vừa rồi nhận nhẫn, nhưng tôi cũng không có niềm tin có thể tiếp tục đi tới với cô ấy."

Sa Sa dựa vào lan can ban công, ánh mắt nhìn về phía cảnh sắc bên ngoài nhà cao tầng, Lâm Mặc rũ mắt xuống, tuy rằng không biết cô muốn nói gì với mình, nhưng vẫn yên tĩnh đứng ở một bên, chờ cô nói.

"Trước kia vì chữa bệnh cho mẹ, ba tôi đi vay nóng lãi suất cao, sau đó người không chữa khỏi còn nợ một khoản lớn, tôi vốn muốn cần cù học tập giúp đỡ gia đình trả một chút, nhưng nhiều lắm, căn bản không trả nổi, hơn nữa đám người kia quá tàn nhẫn. Tôi phải làm gì đây? Mẹ đã đi rồi, tôi không muốn ba cũng bị đánh chết, nên tôi gạt ông ấy bỏ học, sau đó chạy tới đêm hội Z bán, may mắn dựa vào có chút tư sắc, rất nhanh bị một lão già bao vây, con gái của người kia là bạn của tiểu Miểu, các cô ấy tìm được tôi đại náo một hồi, khoảng thời gian đó, hẳn là cô ấy đang rối rắm mìnhcó phải đồng x luyến không, cho nên mới học người khác tìm một tiểu tình nhân, tuy rằng tôi cũng không biết vì sao cô ấy tìm tới tôi, cô ấy nói dù sao tôi cũng bán, bán cho người khác còn không bằng bán cho cô ấy, tôi suy nghĩ một chút thấy cũng ổn, nên đáp ứng. Thật ra hai năm đầu tiên cô ấy đối với tôi thật sự rất kém, để ý tôi từng bán qua? Hoặc là sợ mình chịu áp lực tương tự? Tóm lại, ngoại trừ mặt vật chất cho tôi rất hào phóng, mặt tinh thần lại cho tôi không ít nhục nhã và tra tấn, không thể tưởng tượng được? Tôi và tiểu Miểu chính là như vậy, bắt đầu tồi tệ. "

Nghe đến đây Lâm Mặc kinh ngạc há miệng, bởi vì Lý Miểu Nhi nói với bọn họ Sa Sa là bạn học của cô, hai người quen biết ở trường học. Kỳ thật lời này cũng không tính là nói dối, Sa Sa cũng thi đại học giống như Lý Miểu Nhi, chẳng qua đợi đến khi Lý Miểu Nhi nhập học cô đã sớm bỏ học, sau đó lại trở lại trường học, Sa Sa với cô xem như cùng cấp.

Sa Sa nở nụ cười tự giễu, sau đó tiếp tục chuyện xưa của mình.

"Stockholm* ư?" nhưng tôi thực sự yêu cô ấy, có lẽ bởi vì điều này sẽ làm cho tôi cảm thấy rằng mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không quá bẩn thỉu, có lẽ bởi vì cô ấy đã trả nợ cho cha tôi và cho phép tôi tiếp tục học tập, dù sao thì cũng thực sự là vô vọng, tôi đang ảo tưởng gì về cô ấy? Tôi vẫn ở bên cạnh cô ấy mấy năm nay, cô ấy cao vui thì dẫn tôi đi chơi, đi làm quen bạn bè của cô ấy, mất hứng thì không nói năng gì, nhưng tôi cũng không cầu cái gì xa vời, cũng không nghĩ muốn có kết cục gì, tính toán có thể cùng cô ấy thêm vài năm, cho đến năm ngoái bạn cô ấy lỡ miệng nói, tôi mới biết cô ấy đã bắt đầu kết giao với tiểu thiếu gia nhà có hôn ước kia bốn năm —— chính là Lưu Chương. "

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Sa Sa nhìn thoáng qua Lâm Mặc, Lâm Mặc nhún nhún vai, dù sao Lưu Chương cũng không hề giấu diếm, tất cả đều nói cho cậu biết.

"Cô ấy cùng người khác kết giao bốn năm, nhưng chưa bao giờ nói cho tôi biết, cô ấy và người khác có hôn ước, tôi cái gì cũng không biết, tuy rằng tôi biết tôi không có tư cách hỏi, nhưng chưa từng nghĩ trong lòng cô ấy thật sự cái gì cũng không tính, bảy năm này tôi quá mệt mỏi, chờ đợi quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng tính buông tha. Nhưng không nghĩ tới cô ấy lại tới tìm tôi, ngay từ đầu tôi vốn không tin, tôi cho rằng cô ấy lại đang chơi trò chơi gì, cũng xảy ra một ít chuyện, tôi mới rốt cục tin tưởng mình cũng đã chiếm được tâm cô ấy —— cho dù tôi và cô ấy căn bản không đi được bao xa. "

Lâm Mặc im lặng nhìn cô, nhẹ giọng cười nhạo một tiếng, "Cô muốn nói cái gì? "

Cô ngược lại nghiêng đầu lại, hỏi cậu: "Lâm Mặc, vậy còn cậu thì sao? "

"Cậu và Lưu Chương ở cùng một chỗ, cảm giác có hạnh phúc không?"

Lâm Mặc "chậc" một tiếng, phiền não ôm hai tay.

"Nói nhảm."

"Tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc, khi ở bên cô ấy."

Cô không để ý đến thái độ không kiên nhẫn của Lâm Mặc, tiếp tục nói: "Nhưng dù có hạnh phúc thế nào, trái tim này luôn cảm thấy không có thật, sẽ không tự giác lo được lo mất, luôn cảm thấy cô ấy sẽ lập tức rời đi, gia đình cô ấy làm sao có thể tiếp nhận tôi? Mà làm sao cô ấy có thể vượt qua cha mẹ cô ấy, cô ấy làm sao có thể vì tôi mà buông bỏ người nhà của cô ấy? "

Lâm Mặc sững sờ nhìn tuyết rơi trên bầu trời, cảm thấy rét lạnh dần dần xâm nhập, cậu ôm hai tay mình, càng lúc càng siết chặt, muốn hồi tưởng lại chút ấm áp lưu lại trên người mình khi Lưu Chương ôm lấy cậu, cũng muốn đem những lời vừa rồi của Sa Sa ném ra khỏi đầu, cậu bắt đầu hối hận vì sao vừa rồi lại đứng lại.

"Lâm Mặc, chúng ta hiện tại đúng là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc như vậy có thể kéo dài bao lâu đây? Không được chấp nhận bởi vì sự nghiệp của cậu, không được chấp nhận bởi gia đình của cậu, không được chấp nhận bởi nhân tình thế tục, chưa kể đến gia đình của hai người ấy, là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được. "

"Hạnh phúc của cậu và cậu ấy bây giờ, giống như là đang treo lơ lửng trên dây thép, tôi dù sao cũng đã sớm tan xương nát thịt rồi, nhưng cậu nhất định phải nhớ thắt kỹ dây an toàn, ngày nào đó khi dây thép bị đứt, mới không đến mức vạn kiếp bất phục." ( Đọc mà thấy đau lòng quá T_T)










Ngoài lề:

À để ăn mừng sân khấu ngầu bá cháy của AK hôm qua và mừng bé lên tạp chí, t tính tặng mọi người poster trong tạp chí của bé á, mà chọn tặng ai thì chưa biết, quay số random hả, hay chương sau ai comt sớm nhất t tặng người ấy nhể ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top