Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 18.

Yêu đương hơn một năm, đây là lần đầu tiên Lâm Mặc thực sự giận. Nhưng cậu vô lực phát hiện, cho dù gào thét khóc lóc thế nào cũng không che lấp được việc câu nói kia của Lưu Chương đã chọc thủng khủng hoảng ẩn giấu trong lòng.

"Mặc Mặc, nếu như áp lực của em lớn như thế thì về nước đi, sự nghiệp không cần lo, anh bảo Khương Ẩn giúp em."

Đây là câu đầu tiên khi Lưu Chương phát hiện Lâm Mặc trốn trong phòng vệ sinh lén khóc.

Mọi chuyện xảy ra gần đây đều quá đột ngột, Lâm Mặc mỗi ngày đều ở bên bờ vực sụp đổ, nhưng cậu không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì cậu biết, Lưu Chương còn phải chịu áp lực nhiều hơn cậu nhiều, cho nên cậu chọn lúc Lưu Chương sứt đầu mẻ trán nói chuyện với Khương Ẩn, len lén đến góc lật xem ảnh chụp với gia đình, nghĩ đến những lời quyết tuyệt mà mẹ nói với mình, sau đó không ức chế được mà đau lòng.

Sau đó Lưu Chương mở cửa ra, nhìn thấy Lâm Mặc ôm lấy hai chân mình, ngồi xổm ở một góc nức nở. Người mà anh đặt trong tim, bởi vì yêu đương với anh mà không thể không chịu đựng những áp lực đau khổ này, bởi vì yêu đương với mình mà thậm chí có gia đình không thể trở về, sự nghiệp trước mắt cũng bị chặt đứt.

Anh vẫn còn nhớ đêm mùa đông năm ngoái, khi Lâm Mặc nói về giấc mơ làm diễn viên của mình, ánh mắt sáng bao nhiêu.

Bọn họ đương nhiên yêu đối phương, đối với Lưu Chương mà nói, tình yêu như vậy là ấp áp và cứu rỗi tốt nhất mà anh gặp, gia đình anh, chưa bao giờ cho phép anh làm điều mình muốn, lúc nào cũng giấu trong lòng, cho dù là kết bạn với ai, học trường gì, có sở thích gì, tựa như một dòng lệnh đưa vào trí tuệ nhân tạo, làm gì cũng không được suy nghĩ. Cho nên anh không muốn mất đi Lâm Mặc cũng không muốn buông tay, bởi vì tình yêu như vậy khiến anh cảm nhận được tự do chân chính.

Nhưng đối với Lâm Mặc mà nói, yêu tự do như vậy sao?

Lưu Chương vẫn cẩn thận không chạm vào vấn đề này, bởi vì anh sợ một khi nhìn thấy đáp án, Lâm Mặc sẽ rời khỏi anh, đúng vậy, tình yêu như vậy sẽ chỉ hủy hoại cậu, Lưu Chương chưa từng tin như vậy, khi anh nhìn thấy Lâm Mặc trốn đi khóc lóc, cho nên anh nói cho cậu biết, anh bằng lòng buông tay, anh không trách cậu, nếu như thật sự áp lực của em quá lớn, vậy đi thôi, rời khỏi anh đi, để anh một mình ở trong vực sâu héo rũ thối rữa đi.

"Anh?! Anh có biết anh đang nói gì không? "

"Mặc Mặc. Anh"

"Anh không cần em?"

-Tất cả mọi người đều vứt bỏ em, ngay cả anh cũng không cần em?!"

Giọng của Lâm Mặc giống như đến từ linh hồn bị xé rách, cậu vừa thốt từng chữ vừa chỉ vào Lưu Chương, giờ phút này như không thể rơi nước mắt nổi, mà chỉ còn lại tuyệt vọng bi thương.

Lưu Chương cảm thấy sườn mặt mình nhói đau, là một cái tát mà Lâm Mặc tát khi nghẹn ngào hét lên, cái tát này để lại năm dấu ngón tay thật sâu, giống như muốn hằn sâuvào máu thịt của anh.

Lâm Mặc giật mình, nghẹn nhừ vuốt ve vết thương, ánh mắt đau lòng và xót xa.

"Xin lỗi, em xin lỗi..."

Lưu Chương nhẹ nhàng lắc đầu, ôm cậu vào ngực mình, từng giọt từng giọt nước mắt nóng chảy trên vai cậu, hơi cúi người xuống, đầu cọ qua cọ lại trên cổ Lâm Mặc, ngửi mùi hương khiến người ta an tâm trên người cậu.

"Sao mà anh không cần em được, làm sao có thể, anh yêu em như vậy."

"Sao anh có thể nói chia tay với em?" Sao anh lại dao động? "Lâm Mặc mở to mắt, bám chặt lấy bả vai anh, nước mắt lại tranh nhau trào ra, "Anh biết rõ chỉ có anh ở đây, mới là lý do em kiên trì, anh biết em sợ anh rời khỏi em đến mức nào mà, em rất sợ, nếu như anh cũng muốn buông tay... Em phải làm gì đây? Em phải làm gì đây? "

"Không... Anh sẽ không bỏ cuộc, anh xin lỗi, anh chỉ sợ em bị tổn thương, anh xin lỗi. "

Hai người bọn họ giống như con thú bị thương, ôm nhau, dựa vào nhau, liếm liếm vết thương của nhau, cứ như vậy không biết qua bao lâu, đèn sợi đốt treo trên nóc nhà vệ sinh cùng tia chớp bên ngoài lóe lên một cái, lập tức lâm vào một mảnh bóng tối.

Ở một góc đưa tay không thấy năm ngón tay, không có ánh sáng, bọn họ om chặt lấy nhau, lúc này Lâm Mặc mới nhận ra.

Thì ra hai người bọn họ, chỉ có thể mượn bóng tối che dấu để yêu nhau.

Hóa ra tình yêu của họ, không có tự do, không xứng được đứng dưới ánh mặt trời.

Thì ra bọn họ thật sự không có dây an toàn, đứng trên dây thép treo lơ lửng.

"Lưu Chương! Em bảo Lâm Mặc lập tức rời khỏi Amsterdam, chị đã đặt vé máy bay, Thượng Hải có Sa Sa và Lý Miểu Nhi đón em ấy. "

"Không được, em không thể đi theo, aunty phái người muốn tìm em, nếu như ở cùng một chỗ với em, nhất định em ấy trốn không thoát."

"Sau khi Lâm Mặc đi, hôm sau em lên tàu lửa đi Paris, người của cậu chị ở đó có thể che chở cho em. Aunty sẽ không làm gì được. "

"Phải nhanh lên! Tin tức chị nhận được là bọn họ hôm qua đã đi rồi. "

......

Lưu Chương mua xe của chủ nhà, trên đường vào lúc rạng sáng không có người, anh gần như chạy tốc độ rất cao, khóe miệng căng thẳng cùng hàng lông mày nhíu sâu biểu hiện sự lo lắng và căng thẳng của anh lúc này.

Cách lúc Khương Ẩn gọi điện thoại cho anh đã qua hai giờ, đêm khuya tàu hỏa đã ngưng chạy, trấn nhỏ Lither này cũng không có xe buýt, Lưu Chương lo lắng để Lâm Mặc một mình gọi xe đến sân bay, cho nên tự mình đưa cậu.

"Không phải chị Khương Ẩn nói hai chúng ta không được cùng nhau ra sân bay sao?"

Lâm Mặc lo lắng nhìn Lưu Chương, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện, cậu đương nhiên hy vọng có thể cùng Lưu Chương ở lại thêm một chút, nhưng nếu bởi vậy liên lụy Lưu Chương thì phải làm sao bây giờ.

Lưu Chương nghiêm túc lắc đầu, lại châm chọc cười một cái.

"Chị anh vẫn không hiểu rõ mẹ kế của cô ấy, nếu anh không ở bên em nhất định sẽ xảy ra chuyện, nếu anh ở cùng một chỗ với em, tốt xấu gì anh còn có thể bảo vệ em một chút."

Lâm Mặc bị những lời này dọa ngơ ngẩn, hai tay chắp lại cầu nguyện, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua đêm khuya không nhìn thấy điểm cuối này.

"Sau khi đến Thượng Hải, em nhất định phải nghe chị Miểu sắp xếp, nhà cô ấy ở bên kia cây to rễ sâu, có cô ấy che chở cho em, mẹ anh không dám làm gì em đâu."

"Em không cần lo lắng cho anh, nếu bà ấy không bắt được anh, anh nhất định sẽ đi tìm em, nếu như bà ấy bắt được anh cũng không sao, anh là con ruột của bà, bà cũng sẽ không làm gì anh, nhiều nhất là mang anh đi trị liệu tâm lý thôi."

"Khương Ẩn nói là đề phòng có chuyện, chị ấy bảo cậu bên kia phái người tới Amsterdam, Paris đến đây rất nhanh, chúng ta cũng không nhất định phải tách ra."

"Mặc kệ như thế nào, em nhất định phải sống tốt, có nghe thấy không?"

Lâm Mặc nghe lời chia tay giống như vậy, liều mạng gật đầu, rốt cục rốt cuộc nhịn không được khóc lên, sau đó vùi mặt vào gối ôm, tùy ý để nước mắt thấm ướt lõi bông.

Tinh thần căng thẳng cao độ khiến Lưu Chương lái xe lâu như vậy nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi, hiện tại trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải bảo vệ Lâm Mặc, không thể để cậu gặp chuyện không may.

Khi xe sắp đến ngã ba, dư quang của Lưu Chương kỳ thật chú ý tới chiếc xe tải đang chờ dưới bóng râm ở đường bên trái, nhưng anh không để ở trong lòng, thậm chí căn bản không nghĩ nhiều, trong đầu anh tất cả đều là nhanh lên nhanh, nhanh lên một chút, Lâm Mặc lên máy bay liền an toàn.

Vì vậy, khi đèn pha của chiếc xe tải bật sáng và lao thẳng về phía họ, khoảng cách gần như vậy đã không thể tránh được. Trong một khắc như vậy, Lưu Chương bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều an tĩnh lại, chỉ nghe được nhịp tim của mình và tiếng anh cởi dây an toàn.

Trong ánh mắt kinh ngạc cùng tuyệt vọng của Lâm Mặc, Lưu Chương liều mạng ôm lấy Lâm Mặc t lúc xe tải đụng tới, dùng thân thể của mình thay cậu chắn tất cả thương tổn.

Sau đó chính là cố gắng chống đỡ ý thức hỗn độn, rốt cục rơi vào bóng tối.

"Tích, tích, tích"

Trước mắt là ánh đèn chói mắt, bụi mù gào thét bên tai, "ầm ầm" một tiếng, là thân xe va chạm, kỳ quái, vì sao trên người mình không cảm nhận được đau đớn? Một dòng chất lỏng ấm áp chảy đến cổ, cậu nghiêng đầu nhìn, là đồng tử Lưu Chương đã giãn ra, lúc này cậu mới cảm giác được thân thể phủ lên người mình là cách bảo vệ cuối cùng của người yêu, Lâm Mặc tuyệt vọng khóc rống...

"Đừng——"

Lâm Mặc thoáng cái từ trong ác mộng kinh hoảng bật dậy, ý thức còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, cảm giác đau thấu tâm can quanh quẩn trong lòng, cậu đau đớn xoa xoa huyệt thái dương, nhìn về phía khoảng trống có vẻ quỷ dị xung quanh.

Cậu vẫn còn trong bệnh viện, và hơn ba tháng đã trôi qua kể từ ngày đó.

Thật ra thân thể cậu đã dần khôi phục, tai nạn xe cộ kia có người dùng mạng bảo vệ cậu, cậu cũng không bị thương nghiêm trọng, nhưng Sa Sa không cho cậu đi.

"Là bác sĩ điều trị của cậu, khi nào xuất viện là tôi phán đoán, được không?"

Lâm Mặc trầm mặc không muốn đáp lại, nhưng một lát sau lại nhịn không được.

"Lưu Chương đâu?"

"Chết rồi."

Sa Sa nhìn chằm chằm Lâm Mặc không nhúc nhích, không kiên nhẫn khoát tay áo.

"Chưa chết, chị cậu ấy sắp xếp cho cậu ấy ở bệnh viện, cậu cũng biết mẹ cậu ấy lợi hại đến mức nào, chị cậu ấy có thể không cẩn thận sao?"

"Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào?" Có phục hồi không? "

"Không thể trả lời." sau khi ghi chép xong số liệu, cô đậy nắp bút, "Cậu khôi phục không tệ, chờ cậu khôi phục xong cơ bản là có thể bắt đầu công việc rồi, nghe Miểu Nhi nói Trung Đỉnh ký hợp đồng với cậu đúng không? Cố lên. "

Lần nào cũng là mấy câu không đau không ngứa, không có ai nói cho Lâm Mặc biết sau ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao sau khi cậu tỉnh lại chính là ở Thượng Hải, mà Lưu Chương đi đâu? Sức khỏe của anh hồi phục như thế nào.

Lâm Mặc cảm giác mình giống như là bị che mắt, một mình đi vào bóng tối, do dự cô độc nhưng vẫn chờ đợi.

Nhưng không nghĩ tới, rất nhanh cậu đã đợi được tin tức của Lưu Chương, mà tin tức kia giống như là nỗi đau cảnh tỉnh cậu.

-" Lưu Chương cùng bạn gái Hằng Long đi mua sắm, phá vỡ tin đồn đồng tính. "

Khi Khương Ẩn nhìn thấy Lâm Mặc, cậu dường như đã suy sụp tới mức không nhận ra người nữa, ánh sáng trong mắt chỉ còn lại màu trắng đen của gỗ, tựa như một gốc cây bị hút khô sức sống, nhanh chóng khô kiệt.

"Tại sao anh ấy không tự mình nói chia tay."

Cô không đành lòng nghiêng đầu, đây là lần đầu tiên cô không biết nên mở miệng như thế nào, cô do dự thật lâu, nhẹ nhàng giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cậu.

"Nó không dám đến, nó sợ mẹ nó gây bất lợi cho em."

"A, hèn nhát." Lâm Mặc nặng nề hít mũi, "Cho nên để chị ký hợp đồng với tôi, bồi thường chia tay cho tôi sao? "

Khương Ẩn cố gắng nhíu mày, không để nước mắt rơi xuống.

"Mặc Mặc, đừng trách nó, nó cố gắng, nhưng thiếu chút nữa em đã mất mạng, nó chỉ có thể thỏa hiệp."

"Thối lắm, rõ ràng người sắp mất mạng chính là anh ấy."

Lâm Mặc cố gắng nhịn xuống nghẹn ngào, dùng cánh tay trắng nớt ôm lấy thân hình run rẩy của mình.

"Sao anh ấy có thể như vậy, làm sao có thể như vậy..."

"Anh ấy chủ động đến trêu chọc tôi, không phải anh ấy nói đàn ông phải chịu trách nhiệm sao..."

"Anh ấy nói với tôi, anh ấy sẽ không chủ động buông tay tôi ra."

"Anh ấy nói với tôi, anh ấy sẽ không để tôi rời đi."

"Anh ấy nói sau này cùng tôi định cư ở Đế Đô, phải mỗi ngày làm sườn xào chua ngọt cho tôi."

"Anh ấy còn nói cả đời rất dài cũng rất ngắn, anh ấy và tôi muốn bạc đầu đến già, sau đó nhớ lại quá khứ."

"Anh ấy nói, anh ấy yêu tôi, anh ấy yêu tôi rất nhiều."

Nước mắt chảy dài xuống, hai tay nắm lấy cánh tay dùng sức bóp ra dấu vết đỏ trên da, thân thể bắt đầu không tự chủ được co giật, axit trong dạ dày từng trận tuôn ra ngoài, khó chịu nói không nên lời bao bọc cậu khiên hít thở không thông.

"Tên nói dối! Tên nói dối! Tên nói dối... Anh ta lừa gạt tôi..."

Rốt cục cậu khóc ra tiếng, phảng phất dùng hết sức lực, tiếng khóc giống như con gió buồn bã thổi qua, xoay quanh không trung, bóng đèn trên hiên từng ngọn được thắp sáng, kéo dài bóng dáng người trốn ở bên cạnh cửa.

Lưu Chương liều mạng cắn môi dưới của mình, không cho mình khóc ra tiếng, anh không dám tự mình đi gặp cậu, bởi vì anh biết mình không nói nên câu chia tay trước mặt cậu.

Xin lỗi, Lâm Mặc, anh thực sự yêu em, nhưng anh không có khả năng bảo vệ em, bảo vệ gia đình em, anh không thể ... Anh không thể để em, để cho người em yêu bị thương vì anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi.

Giờ khắc này, Lâm Mặc cùng Lưu Chương cảm giác một bộ phận nào đó trong thân thể mình chợt sụp đổ, ầm một tiếng, thanh âm vang dội, tiếng vỡ vụn này, thật giống như tiếng trái tim tan vỡ, cũng không cách nào chắp vá, không cách nào chữa khỏi.

Rầm rầm một tiếng!

Dây thép bị gãy, chúng ta tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top