Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đã không mơ về anh trong suốt một thời gian dài.

Cho đến đêm giành giải thưởng, cuối cùng anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của em.

Giống như trong quá khứ, anh véo vành tai em, và sau đó mỉm cười và nói rằng em đã giành được giải thưởng, là người nhà anh rất tự hào.

Em muốn mắng anh, anh quả thực là đang nói nhảm, người nhà nhà nào mà chín năm rồi không thấy bóng người? Thậm chí còn thay đổi tất cả các phương thức liên lạc. Ngay cả gặp anh trong giấc mơ cũng không dễ dàng, cuối cùng em cũng không nỡ mắng.

Em khóc hỏi anh đã đi đâu? Vì sao không tới tìm em, nhiều năm như vậy anh làm sao nỡ để em một mình, tìm cũng không tìm được anh, ngay cả nằm mơ cũng không thể nắm được tay anh.

Có lẽ do em có quá nhiều vấn đề, là nó làm phiền anh ư?

Anh đột nhiên biến mất trước mắt em, trong giấc mơ trống trải, em tê tâm liệt phế hét lên, anh thật sự không tốt, ít nhất không tốt như trước kia, Lưu Chương trước kia nếu nhìn thấy em khóc thành bộ dáng này, đã sớm gấp đến độ xoay vòng quanh, nhưng anh vẫn không xuất hiện.

Sau đó, em bừng tỉnh khỏi giấc mơ, thức dậy và nhìn xung quanh, cô đơn và tối tăm hơn trong giấc mơ, ngoài giấc mơ em không nhịn được mà khóc lên, ít nhất là trong giấc mơ anh đã đến, nhưng trong cuộc sống thực? Cho dù là cái bóng của anh, cũng giấu đi.

Bộ phim của anh, em lén lút xem, quay rất tốt, lúc trước em nói không sai đi, anh thật sự trở thành ảnh đế, nói đến đây em lại nhịn không được bắt đầu tức giận, trong mơ tại sao anh lại chạy nhanh như vậy? Em không thể nói lời chúc mừng với anh.

Năm nay Khương Ẩn thành lập phòng làm việc cho em, như vậy thời gian cô ấy đến công ty chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không cần nhìn thấy em nữa.

Chị anh cũng giống như anh, chỉ sợ em hỏi nhiều, anh ở đâu? Anh không sao chứ? Sao anh không liên lạc với em? Một câu chị ấy cũng không trả lời được, điểm này cũng rất giống anh. Thật ra em cũng không quá phiền chị ấy, chị ấy vẫn luôn bận rộn với việc làm ăn trong nhà, Trung Đỉnh cơ bản là chị ấy giao cho cấp dưới xử lý, hơn nữa chị ấy còn trốn tránh em, thời gian em gặp được cô ấy cũng không nhiều.

Đã chín năm rồi, anh mau trở về đi, hiện tại chúng ta có năng lực bảo vệ mình, tại sao anh còn không trở về tìm em? Em đã chờ anh rất lâu rồi, nếu anh không quay lại, em sẽ không đợi anh nữa, biết không? Em rất nổi tiếng, rất nhiều người thích em.

Được rồi, là em lừa gạt anh, anh đừng tức giận, cũng đừng ghen tuông, lúc trước em đồng ý với chị anh rồi, em sẽ vẫn chờ anh, em cũng không phải là anh, nói mà không giữ lời. Vì vậy, nhanh trở lại đi, em thực sự nhớ anh, cũng muốn ôm anh.

Thư hôm nay được viết ở đây, nếu anh đọc nhớ hồi âm, nói rằng anh nhớ em như thế nào, vậy nhé.

Lâm Mặc

Cuối mùa hè năm 2021

Chuột dừng lại rất lâu trên nút "Gửi", Lâm Mặc vẫn nhấp vào hủy bỏ, sau đó cửa sổ "Có nên lưu vào hộp thư nháp hay không" bật ra, lần này cậu không chút do dự bấm xác nhận.

Hộp thư google của cậu đã chứa hàng trăm lá thư không được gửi.

Thật ra cậu gửi qua cũng không nhất định đối phương có thể nhận được, dù sao ngoại trừ Lâm Mặc còn có vô số tin nhắn của fan khác, hỗn tạp bên trong bình thường sẽ bị người đại diện xử lý.

Thế nhưng Lâm Mặc không dám gửi, sợ anh nhìn thấy, cũng sợ anh không nhìn thấy, càng sợ anh nhìn thấy giả vờ không nhìn thấy.

Trong lòng cậu thường xuyên phiền muộn, nhất là lúc trằn trọc khó ngủ trong đêm khuya, thật ra cậu đã không còn nhớ tới chuyện trước kia, bây giờ càng ngày càng bận rộn, chỉ thỉnh thoảng mới nhớ tới anh.

Trong chốc lát Lâm Mặc cảm thấy ngày mai anh sẽ trở về, trong chốc lát lại cảm thấy anh vĩnh viễn sẽ không trở lại, mắng anh mấy trăm lần cũng nhớ anh mấy trăm lần, nghe Sa Sa nói Khương Ẩn hiện tại cơ bản là người đứng đầu Lưu gia, mẹ Lưu Chương cũng bởi vậy mà bị ép thả tay không ít, nhưng vì sao Lưu Chương vẫn không trở về?

Trong nhận thức của Lâm Mặc, hai người bọn họ chính là uyên ương khổ mệnh bị chia rẽ, không phải Nguyễn Na chuyển nghề viết tiểu thuyết nói sao, cho dù bọn họ tách ra bao nhiêu năm, cuối cùng nhất định sẽ là happy ending, nếu không tác giả sẽ bị mắng chết.

Nhưng ngộ nhỡ lúc đó Lưu Chương nói chia tay thật sự là chia tay thì sao? Sau đó nhiều năm như vậy đã quên cậu.

Mỗi lần nghĩ, trong lòng Lâm Mặc sẽ lâm vào khủng hoảng khó hiểu. Cậu sợ hãi câu nói "Nếu em chờ anh ấy thật lâu, anh ấy lại không bao giờ trở về nữa" lúc trước thành thật.

Vì sao nhiều năm như vậy, Lâm Mặc đều có thể như không có chuyện gì chờ đợi? Không phải là bởi vì cậu nghĩ người kia còn có thể trở về, nhất định sẽ trở về sao? Khoảng trống còn thiếu trong tất cả những năm này sẽ được lấp đầy từ từ với phần còn lại của cuộc đời mình. Nếu không đợi được người trở về, cậu thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu không sợ chờ lâu, nhưng cái cậu sợ là không đợi được gì cả.

Mấy năm nay Lâm Mặc tuy rằng không nói, thế nhưng tất cả những chuyện này cha mẹ cậu đều nhìn thấy, nhìn con trai nhiều năm như vậy đều không buông xuống khúc mắc, rốt cuộc cũng mềm lòng, không muốn nhúng tay vào tình cảm của cậu.

Nhìn ngày trên lịch, từng ngày từng ngày xé lịch, Lâm Mặc đôi khi sẽ giật mình, sao lại nhanh như vậy đã là năm 2021? Mùa đông ở Ổ Đan kia, mọi chuyện phát sinh giống như còn rõ ràng trước mắt, cậu đã đến tuổi nhi lập .

Chín năm, giật mình huyên náo đã qua chín năm.

Chín năm trong tiểu thuyết là một câu nói ngắn ngủi dưới ngòi bút, chín năm trong phim truyền hình là khoảnh khắc chuyển đổi ống kính; đó là thanh tùng bách thúy đã qua trong ký ức, cũng là niềm khao khát về tương lai tươi sáng trong tương lai xa.

Lâm Mặc thấy, đối với một mình cậu mà nói, chín năm, là cởi bỏ ngây ngô trở nên thành thục, cũng là đeo mặt nạ ẩn giấu chân thật, học được cách nói chuyện trước ống kính, lời nói cử chỉ rốt cục cũng cực kỳ cẩn thận khiến công ty yên tâm.

Còn hai người bọn họ thì sao?

Trong văn học và phim truyền hình về tình yêu, nhân vật chính xa nhau trong nhiều năm là để phát triển mỗi người, sau đó với tư thế hoàn hảo hơn quay trở lại ôm nhau, cuối cùng tay trong tay đến cuối đời, đoàn tụ kết thúc một cách tiêu chuẩn. Giống như Nguyễn Na nói, HE mới là tinh túy.

Nhưng Lâm Mặc không thể không thừa nhận, hiện thực không phải bi hoan ly hợp như trong truyện, hiện thực chính là hiện thực.

Khoảng thời gian mới chia tay, mỗi ngày cậu đều trải qua rất đau khổ rất khó chịu, đắm chìm trong nỗi đau chia tay cùng hồi ức ngọt ngào, nhưng từ từ, dù có khó chịu và đau khổ thế nào vào ngày hôm trước, đều sẽ có lịch trình hoạt động nặng nề theo sát ngày sau, trong lúc bận rộn không mệt mỏi, bánh răng cuộc sống khôi phục tốc độ vận chuyển, dần dần, lúc cậu nhớ lại quá khứ càng ngày càng ít, ngày một đi về phía trước, còn chưa kịp phản ứng, thời gian cứ như vậy đã trôi qua.

Chín năm quá dài, những vết sẹo, đau khổ kia, sớm đã bị chôn vùi trong lòng, trở thành quá khứ không thể chạm tới.

Chỉ là trong một đêm khuya yên tĩnh, ký ức sẽ lặng lẽ ltràn về, xuyên qua khoảng trống quá khứ nhỏ bé này, Lâm Mặc còn có thể nhìn đến nỗi bi thương giấu ở trong lòng không muốn bày tỏ, vẫn ở nơi đó cô độc.





Qua chương sau là quay về dòng thời gian hiện tại rồi, mong bà tác giả đừng có ngược nữa, chớ mới có mấy chương mà tui mún trầm cảm rồi T_T.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top