Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở Ổ Đan năm đó, cực kỳ lạnh, tuy rằng vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng Lâm Mặc đã thay quần áo lạnh rồi, lúc cậu ngồi tàu cao tốc tới, căn bản cũng không có nghĩ tới chuyện mang theo trang phục mùa đông, nhưng không nghĩ tới chỉ mới một tuần, đã không thể không khuất phục dưới khí trời lạnh lẽo.

"Cái gì?! Lâm Mặc cậu vào đoàn phim rồi sao? Sao lại nhanh vậy? Không phải mấy ngày trước mới ký sao, vội vàng như vậy à? Tớ vẫn còn ở Thượng Hải chờ cứu trợ đây. "

Trong điện thoại truyền đến tiếng oán giận của Chương Duyên, cậu là bạn cùng phòng đại học của Lâm Mặc, bọn họ đều là sinh viên năm ba khoa biểu diễn của Học viện Điện ảnh Đế đô, báo cáo thực tập của kỳ nghỉ đông năm nay yêu cầu sinh viên vào một đoàn phim, tập trung vào trải nghiệm thực tế.

Phân lớn vai mà học sinh bọn họ có thể lấy được đều là nhân vật không có phân cảnh quan trọng, lấy được vai nam chính như Lâm Mặc không nhiều, tuy rằng đây chỉ là một bộ phim nhỏ sản xuất chi phí thấp.

"Mùa đông khắc nghiệt, ngoại trừ đoàn làm phim kỳ quái của cậu, ai lại chọn lúc này mà khai máy? Trường học thực là phiền phức, tuy nói rằng kỳ thực tập trong kỳ nghỉ mùa đông là tự nguyện, tất cả đều là bị ép buộc tự nguyện thì có. "

Lâm Mặc vừa lật xem lời thoại mới lấy được, vừa cười trả lời, "Được rồi Chương đại thiếu gia, ngài cũng không phải không có đoàn làm phim nào tìm, chướng mắt đoàn làm phim nhỏ, không nghĩ tới chúng ta vẫn còn là sinh viên học viện điện ảnh à, phim lớn cần chúng ta làm gì. "

"Ai bảo tớ xem thường đoàn làm phim nhỏ, bao nhiêu tác phẩm bạo không phải đều là hắc mã trong nhóm chi phí thấp sao?"

Nghe xong lời này, Chương Duyên lập tức bắt đầu cãi lại cho mình: "Chỉ là không chịu được khổ thôi, đoàn làm phim không có kinh phí sinh hoạt gì, vấn đề ăn ở thật sự tớ không chấp nhận được. "

"Ừm, thiếu gia nói đều đúng," Lâm Mặc ngáp một cái, "Rảnh thì lát nữa đối diễn với tớ chứ? "

"Một ly trà sữa, ông đây sẽ cân nhắc."

"Hai ly cũng được." Lâm Mặc hào phóng.

"Sao không tìm bạn diễn của cậu?" nghĩ đến đề tài của bộ phim này, Chương Duyên tò mò hỏi: "Không phải là ngại chứ? "

"Ngại cái quần ấy" , nghe được câu hỏi này, Lâm Mặc không nói gì trợn mắt khinh thường, "Nhân vật Minh Tranh này vẫn chưa quyết định, ngày hôm qua mới tìm được người thích hợp, hiện tại người ta chắc còn ở trên tàu cao tốc, muốn tìm người ta diễn thì người ta cũng không có ở đây. "

"Ồ? Chọn ai vậy? Thế nào ? Cậu có ảnh không? "

Nghe được giọng nói vui vẻ trong điện thoại, Lâm Mặc nhướng mày, "Để làm gì? Tớ cảnh cáo cậu, nếu cậu dám kéo người ta ghép cp, tớ cạo đầu cậu. "

- Sao mà ghép cp được?

Chương Duyên tỏ vẻ không đồng ý, hai người thoạt nhìn hoàn toàn không quen thuộc, tất cả mọi người đều có thể ghép loạn ghép xạ, nhưng loại hợp tác này, là gọi kiệu tám người nâng cưới hỏi đàng hoàng, là có danh phận.

"Tớ định thừa dịp giờ không có nhiều người lắm, nhanh chóng nắm chắc cp, nhập cổ phần chờ tăng."

Cậu vui vẻ nghĩ, chờ sau này cp lớn mạnh, Chương Duyên đây chính là fan lớn bày mưu tính kế, cũng coi như là có thân phận.

"Nhưng mà bạn diễn của cậu rốt cuộc là ai hả? Tớ mới lướt sơ qua, Weibo của các cậu còn chưa tuyên bố. "Không biết vì cái gì, Chương Duyên luôn cảm thấy về vấn đề này Lâm Mặc có hơi keo kiệt, hình như không muốn nói cho mình biết.

Lâm Mặc thấy cậu ta lại vòng tới vấn đề này, chặc lưỡi, không tình nguyện nói: Chọn là Lưu Chương. "

"Lưu Chương?" Chương Duyên suy tư trong đầu: "Không biết, người mới à? Hay là sinh viên? "

"Đ mấyã quay mấy bộ phim, không tính là nổi tiếng, nhưng diễn không tệ." Nghĩ một chút, Lâm Mặc lại bổ sung một câu, " Web drama trinh thám truy nã mà mấy người Tôn Vũ bọn họ xem đó, còn nhớ không? Không có nhiều nhân vật phản diện trong đó. "

"Ồ! Đó là người mà lúc đó cậu vẫn khen suốt hả? "

Cậu nhớ tới, năm thứ hai ký túc xá bọn họ cùng nhau xem phim truy nã, lúc ấy tất cả mọi người đều thấp thỏm theo cốt truyện chính, chỉ có Lâm Mặc chú ý tới tên phản diện chỉ xuất hiên trong hai tập, còn đặc biệt thưởng thức, đặc biệt cắt ra đoạn ngắn để xem, nói cho hay là ngày ngày học tập diễn xuất.

Chương Duyên cười to trêu chọc: "Vậy cậu may mắn đó Lâm Mặc, lần đầu tiên xuống biển*, có thể được hợp tác với người mình thưởng thức, ý trời, ý trời. "

( Theo định nghĩa trên baidu thì nó để Xuống biển là việc diễn viên nghiệp dư chuyển thành diễn viên chuyên nghiệp, nhưng mà tui nhớ có đọc ở đâu đó thì Xuống biển chỉ việc diễn viên nam đi đóng phim boylove ấy,hai nghĩa này ở trường hợp trong truyện nó đều đúng nên tui phân vân không biết nên hiểu theo nghĩa nào, mà cái nghĩa thứ 2 tui chỉ nhớ mang máng không nhớ nguồn ở đâu nên không chắc lắm, bạn nào biết thì chỉ tui nha)

"Cút đê, đi được bao xa thì đi, xuống biển? Tớ muốn đá mấy người xuống biển mới là thật ấy, có thể có một chút tình cảm nghệ thuật không hả ?? "

Từ sau khi mấy tên bạn chết bầm này biết bài tập trong kỳ nghỉ của Lâm Mặc là đề tài đồng tính, mỗi ngày la hét Mặc muốn xuống biển, con muốn lập gia đình, cậu nghe cũng phiền chết đi được.

"Đúng đúng đúng, tớ hiểu, phải vì nghệ thuật mà hiến thân mà ~"

Chương !!! Duyên !!! "Lâm Mặc bực dọc đứng hẳn lên.

"Được được được, tớ không trêu nữa, chúc cậu thuận lợi quay phim."

Nghe được Lâm Mặc xù lông, Chương Duyên cũng lắm mồm nữa, suy nghĩ một chút, vẫn là nói mấy câu thật lòng với Lâm Mặc:

"Nghiêm túc, bọn tớ thật không rõ tại sao cậu lại nhận... Bộ phim này, cũng không phải là không thể không nhận, hiện tại tuy rằng không cấm ra mặt, nhưng chung quy vẫn rất mẫn cảm, lỡ như bị dán nhãn... Ai, quên đi, đây là bộ phim đầu tiên của cậu, vui vẻ là tốt rồi, cố lên Mặc. "

"...... Ừm. "

Kỳ thật những điều Chương Duyên nói, làm sao cậu lại không biết? Trong nước nhận loại đề tài này, cũng không tính là lựa chọn tốt, mặc kệ tác phẩm có thể bùng nổ hay không, ít nhiều đều sẽ có chút ảnh hưởng đối với mình. Khái niệm tính hướng tự do tạm thời không thể được chấp nhận rộng rãi, vì vậy các tác phẩm nghệ thuật sẽ ít nhiều bị hạn chế.

Nhưng chính là cậu lại bị câu chuyện này hấp dẫn một cách kỳ lạ, là năng lực đồng cảm quá mạnh sao? Sau khi đọc xong kịch bản đầy đủ, cậu đã ôm chăn và lén khóc cả đêm.

Thiếu niên xinh đẹp cuồng nhiệt như lửa ấy, rốt cuộc chỉ có thể bỏ mạng dưới đáy biển lạnh như băng, mang theo phần tình cảm không được chúc phúc kia rơi vào bóng tối, mang theo cố chấp cùng vết thương mà từ biệt người mình yêu.

Lâm Mặc nghĩ, cậu không thể để Tô Doãn cứ như vậy cô độc sống trong giấy trắng mực đen, cậu muốn ban cho người đó thân thể tươi trẻ mà ấm áp, tặng cho cậu ấy một hô một hô hấp chân thật, mở ra thế giới song song chỉ thuộc về Tô Doãn cùng Minh Tranh, để cho bọn họ có thể, dùng một phương thức khác, chân chính bao bọc và yêu thương nhau.

Nhưng dưới sự lựa chọn kiên định ấy cũng có sự lo lắng thấp thỏm, đây là vở kịch của hai người, nếu cậu và người kia không ăn ý thì làm sao bây giờ? Một cảnh tình cảm như vậy, nếu không thể nhập vai sẽ rất khó khăn.

Lâm Mặc cầm lấy bút viết hai chữ "Minh Tranh", sau đó viết tên Lưu Chương ở bên cạnh.

Nếu đó là Lưu Chương, thì... Không có vấn đề gì.

Hôm qua chị biên kịch lấy mấy tấm ảnh bảo cậu chọn Minh Tranh, bảo cậu chọn một nam chính khác? Bản thân Lâm Mặc cũng cảm thấy kinh ngạc, đây không phải là quyết định của phía sản xuất bọn họ sao?

"Nếu là Minh Tranh, thì đương nhiên phải để Tô Doãn chọn nha."

Chị gái biên kịch Nguyễn Na cười tủm tỉm đi tới, đem một xấp ảnh chụp để trước mặt cậu, trai đẹp khắp phía, muôn hình muôn vẻ, tất cả đều có.

"Đây đều là những người bọn chị lựa ra, có người khác đề cử, cũng có người mà bọn chị vừa ý."

"Tô Doãn, ai là Minh Tranh của em, em tự chọn đi."

Ai là Minh Tranh của em, em tự chọn.

Nghe được những lời này, Lâm Mặc không hiểu sao có chút đỏ mặt, lúc diễn sân khấu kịch ở trường, cũng không phải chưa từng hợp tác đóng người yêu, nhưng cũng không có loại cảm giác này.

Khi Lâm Mặc nhìn thấy Lưu Chương trong đống ảnh này, nhất thời không dời được tầm mắt, còn có chút ngưng trệ.

Có anh ấy à?

Giây phút đó, trong lòng cậu cũng không nói được là cảm giác gì, có chút vui vẻ, cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Vì sao lúc đó, Lâm Mặc lại có ấn tượng sâu sắc với một vai phụ nhỏ như vậy?

Trong một cảnh quần chúng, Lưu Chương đứng ở một góc bên lề, đến mức camera lệch một chút là rời khỏi khung hình, nhưng cho dù đứng ở góc không ai để ý, cảm xúc của Lưu Chương vẫn rất sống động, duy trì trạng thái hoàn toàn nhập vai.

Là người mới không có danh tiếng, rất khó có người không chịu đựng được vài năm mới có thể xuất hiện trong vai chính, nhưng Lâm Mặc vẫn luôn nhớ rõ, chỉ có diễn viên nhỏ hoặc không có vai nhỏ, cho dù chỉ có một cảnh quay, hoặc cuối cùng vẫn không có ống kính, cũng muốn hòa mình vào nhân vật.

Đáng tiếc là hiện tại lòng người quá nội vã, mục đích khi trở thành diễn viên, không còn là sức hấp dẫn của diễn xuất nữa, cho nên Lâm Mặc nhìn thấy trên người Lưu Chương có sự đáng ngưỡng mộ của người làm diễn viên.

Nguyễn Na thấy biểu tình của Lâm Mặc, trong lòng hiểu rõ, rút ảnh của Lưu Chương ra cười nói: "Người chị thích nhất cũng là anh ấy, bản thân cậu ấy và Minh Tranh có độ phù hợp quá cao, cho dù là tướng mạo hay khí chất. "

"Chỉ là..."

Nói đến đây, Nguyễn Na dường như có chút khó xử.

"Có chuyện gì vậy? Anh ấy để ý tới đề tài của phim sao? Lâm Mặc khó hiểu nói.

Cô lắc đầu, phủ nhận: "Không phải, lúc tìm anh ấy tuy rằng anh ấy cũng rất kinh ngạc, nhưng người mới mà, nào có nhiều kiêng dè như vậy, có cơ hội đều sẽ bắt, huống chi kịch bản này cũng không tồi. "

Kỳ thật nguyên nhân khiến Nguyễn Na cảm thấy không ổn, rất dở khóc dở cười, cô nghe nói Lưu Chương gần đây mới bị đá, đối phương là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại là mối tình đầu, chuyện này đả kích cậu ấy không nhỏ, suy sụp một thời gian dài.

Chị biên kịch bất đắc dĩ đỡ trán, "Bộ phim này của chúng tavốn không dư dả, văn kịch cũng nặng nề, chị sợ trạng thái tình cảm ngoài đời của cậu ấy, sẽ ảnh hưởng đến em... đối diễn. "

Nghe xong, Lâm Mặc cười, nháy mắt mấy cái, dùng ngữ khí không thể làm gì được nói: "Vậy làm sao bây giờ, Em chỉ chọn anh ấy thôi. "

Nguyễn Na nghe lời này của cậu, bật cười thành tiếng, "Được được được, nếu đã nói để em chọn, đương nhiên cho em làm chủ. "

Lâm Mặc có chút ngượng ngùng thè lưỡi, nói: "Vậy... Nếu nhanh thì, khi nào anh ấy sẽ vào đoàn phim? "

"Xem ra thật sự rất hài lòng nha, đã bắt đầu thúc giục rồi." Nguyễn Na trêu ghẹo cậu, "Nếu không có vấn đề gì, thì trong vòng hai ngày nay, đến lúc đó còn phải kéo hai người chụp ảnh tuyên truyền trước. "

Vừa nói đến đây, vị công nhân viết văn Nguyễn Na này, bình thường mang khí chất tao nhã thục nữ, không hiểu sao lại mang theo một ít khí tức đáng khinh, kích động xoa xoa tay, "He he he, chị không chờ nổi nhìn cảnh hai người các cậu ngượng ngùng rồi. "

Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Lâm Mặc có chút ghét bỏ "ơ" một tiếng, mấy ngày trước cậu thật sự là mắt có vấn đề,mới có thể cảm thấy bà chị biên kịch này văn chương, mới mẻ.

Không phải chỉ chụp ảnh tuyên truyền sao, có gì kích động chứ? Có gì đáng xấu hổ?

Lâm Mặc tỏ vẻ khó hiểu, nhiều nhất cũng chỉ là hôn nhẹ, ôm ôm thôi, đều là diễn viên chuyên nghiệp, trình độ này thì tính là cái gì?

Lâm Mặc tỏ vẻ khinh thường, cậu, đối với việc này, rất chuyên nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top