Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù trong tưởng tượng của Lâm Mặc, khi nhìn thấy Lưu Chương cậu sẽ bày ra thái độ chuyên nghiệp, lời nói và hành động ổn thỏa thích hợp, tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện đóng vai người yêu mà lúng túng, ngược lại sẽ càng thích hợp để quay phim.

Nhưng, mọi việc đều phải tùy vào từng trường hợp.

Dưới tình huống bình thường, cuộc gặp gỡ bình thường, trường hợp bình thường, đều là người hơn hai mươi tuổi, tự nhiên có thể tiến hành xã giao như cá gặp nước, cho dù không phải như cá gặp nước cũng chắc chắn có thể nói chuyện rất vui vẻ.

Nhưng còn trường hợp bất thường thì sao?

Ví dụ như khi hai người đàn ông là trai thẳng hơn hai mươi năm, một lần xuống biển hợp tác làm người yêu, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt nhau, lại có một bên đang trong trạng thái trên người không một mảnh vải (còn có chút bọt), thậm chí bởi vì hoảng hốt, mà ngã một cái dập mông.

Như vậy kết quả sẽ rất khác.

Trong tình huống như vậy, rất khó để duy trì một thái độ chuyên nghiệp, cũng như lời nói và hành động ổn thỏa.

Chỉ thấy Lưu Chương như ngừng thở, sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng đi lên phía trước, đỡ người dậy, lại khẩn cấp đi ra ngoài, lúc đóng cửa phòng còn tiện thể để lại một câu "Mạo phạm rồi", còn lại Lâm Mặc đứng trong bóng tối từng tấc từng tấc hóa đá.

Cậu trúng giải độc đắc gì đây?

Chỉ vì lúc tắm rửa quên mang theo điện thoại di động, vừa vặn chuông điện thoại vang lên, cậu nghĩ phòng không có ai khác, nên đi ra nhận điện thoại, nhân được tin Lưu Chương đã đến, tính nhanh chóng rửa sạch sẽ đi gặp người ta, sau đó thì nghe thấy một tiếng "cách".

Cửa phòng mở ra, bất ngờ đến.

Việc này coi như cho qua, đều là đàn ông con trai, bị nhìn một cái cũng không thiếu mấy tầng da, nhưng vì sao cậu còn bị ngã một cái? Nhất là tình huống trên người còn chưa mặc quần áo...

Lâm Mặc không còn gì để mất rồi, đây thật đúng là "Tô Doãn" cùng "Minh Tranh" vừa đàng hoàng vừa đúng lúc gặp gỡ.

Sau khi Lâm Mặc tắm rửa xong, do dự một lúc lâu, mới làm tốt công tác củng cố tư tưởng đi gặp Lưu Chương, không nghĩ tới vừa mở cửa, liền nhìn thấy đối phương ngồi ở trên vali, lướt lướt điện thoại di động.

Người trước mắt hẳn là mới vừa xuống tàu cao tốc liền chạy tới, nhìn phong trần mệt mỏi, trên mặt không hề trang điểm, một thân áo lông màu đen lại phối với mũ lạnh, ngược lại có vẻ có cảm giác thiếu niên.

Vừa nghĩ đến người ta đang mệt mỏi như vậy, còn bởi vì cậu mà không thể vào phòng sớm một chút nghỉ ngơi, Lâm Mặc liền cảm thấy rất ngượng ngùng.

Lưu Chương thấy người trước mắt, lười biếng đứng dậy từ trên vali, vươn tay phải ra.

"Xin chào, tôi là Lưu Chương."

—— không biết có phải là do di chuyển mệt nhọc hay không, khóe mắt Lưu Chương mơ hồ có chút không kiên nhẫn, mặt không chút thay đổi, hơn nữa còn có cảnh xấu hổ vừa rồi trong phòng, cho dù người ta chủ động đưa tay chào hỏi Lâm Mặc, đều làm cho Lâm Mặc rất có cảm giác áp bách.

Tại sao... Tôi trông có vẻ hung dữ lắm ư?

Có thể đối phương tính cách khó hòa hợp, nhất thời Lâm Mặc không biết làm sao, lúc trước sau khi biết Lưu Chương và chị biên kịch quen biết, cậu còn đặc biệt đi hỏi tính cách Lưu Chương như thế nào.

"Cái này hả... thật ra cũng không tính là quen biết, nhưng mà cậu ấy rất dịu dàng. "

Mà lúc này, nghĩ đến câu trả lời này, lại nhìn người trước mắt này, thật sự đúng là khóc không ra nước mắt, dịu dàng dễ tính đây hả? Lâm Mặc hiện tại chỉ cảm thấy trước mặt có một đại ca xã hội đen thì có.

Cậu căng thẳng đưa tay nắm lại, "Lưu, Lưu Chương? ... Uh... Xin chào, Lâm, Lâm Mặc. "

Sau khi tự giới thiệu với nhau xong, Lưu Chương vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc, Lâm Mặc chỉ đứng ở bên cạnh ngây ngốc nhìn, hai người lâm vào cảnh im lặng dài dằng dặc mà quỷ dị.

Bởi vì không giống với những bộ phim tình cảm bình thường, để tránh diễn viên khó nhập vai, chậm chạp không tìm được cảm giác mà ảnh hưởng đến tiến độ, đạo diễn của phim đồng tính đều sắp xếp cho nhân vật chính ăn ở cùng một chỗ, để bồi dưỡng ăn ý.

Lâm Mặc và Lưu Chương cũng giống vậy, căn phòng thuê tạm thời này, hai người bọn họ chẳng những cùng một phòng, thậm chí còn ngủ chung một giường.

Mặc dù là đắp hai cái chăn.

Cho nên kỳ thật, lúc này im lặng là tất nhiên, dù sao thì cho dù là ở ký túc xá trường học, cũng sẽ không thân mật chung giường chung gối với bạn cùng phòng như vậy, dùng im lặng để giảm bớt lúng túng một chút, tương đối sáng suốt.

Nhưng Lâm Mặc là ai? Cậu có thể chịu đựng được chuyện nhảm văng vẳng bên tai, chỉ không có cách nào chịu đựng được việc rõ ràng có người ở đó, nhưng không nói một câu, điều này quả thực làm cậu cảm thấy hít thở không thông.

Ngày mai sẽ đi chụp ảnh tuyên truyền, nếu hai người bọn họ đi chụp trong trại thái này, phỏng chừng chủ đề của bộ phim chính là bốn chữ to —— "chúng ta không quen".

Cậu phải nghĩ cách nói cái gì đó, kéo gần khoảng cách, nếu không chỉ chờ ngày mai lúng túng tới mức phải mang máy thở mât.

Nói cái gì đây? Cậu nên nói về cái gì nhỉ? Lâm Mặc vắt hết óc nghĩ.

"Ờ... Gần đây anh có ok không? Tôi nghe nói anh đã chia tay. "

Lời này vừa nói ra, Lâm Mặc cũng bị mình làm cho chóng mặt.

Tại sao ngày mai cần mang máy thở chứ? Cậu nghĩ, dứt khoát đưa cậu vào phòng ICU ngay bây giờ cho rồi, cái đầu này của mình quả là không dùng dược mà, lần đầu tiên gặp mặt đã nói chuyện về chuyên riêng tư của người khác, chọc vào vết thương của người ta, thật sự bó tay mà.

Nghe được lời của Lâm Mặc, Lưu Chương có chút kinh ngạc nhìn cậu, có lẽ cũng là không nghĩ tới mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã nói chuyện phiếm như vậy.

Biểu tình gặp quỷ của Lưu Chương, trong mắt Lâm Mặc chính là trong kinh ngạc mang theo khó chịu, lần này cậu càng hoảng hốt, liên tục xua tay giải thích.

"Không phải không phải, tôi không có ý tứ gì, ý của tôi là, nếu tâm trạng của anh không tốt thì cũng đừng nhin, cái cũ không đi sao cái mới tới. Cái gì vậy trời? "

Lưu Chương nhìn người trước mắt, giọng càng nói càng nhỏ, đầu càng ngày càng thấp, cho đến khi muốn vùi hẳn mặt vào tay, bởi vì cao hơn Lâm Mặc nửa cái đầu, anh còn có thể nhìn thấy hai cái xoáy tóc trên đầu cậu, một đầu tóc xù, hai cái lỗ tai nhỏ còn hơi đỏ.

Bộ dáng của Lâm Mặc, giống như một con... Một con thỏ nhỏ đang cố giấu mình?

Nghĩ đến đây, Lưu Chương không nhịn được mà cười ra tiếng, từ lần đầu gặp mặt kịch tính vừa rồi, đến bộ dáng ngây ngốc của đối phương bây giờ, anh phát hiện người này thật quá đáng yêu.

Nghe được tiếng cười của Lưu Chương, Lâm Mặc thật cẩn thận ngẩng đầu, xuyên qua kẽ ngón tay lặng lẽ nhìn anh, trong tay Lưu Chương còn cầm một chồng áo thun, nghiêng đầu mang theo ý cười đánh giá cậu.

Hình như anh ấy không tức giận, hơn nữa còn cười?

Tâm tình căng thẳng của Lâm Mặc thoáng chốc thả lỏng một chút, nhìn khuôn mặt tươi cười của Lưu Chương, cũng cảm thấy anh không đến nỗi hung dữ như vậy, nhìn kỹ có thể thất một ít dịu dàng.

Lâm Mặc cúi đầu xoắn góc áo, lúng túng nói: "Thật ngại quá, là tôi nói chuyện đường đột. "

Lưu Chương nhíu mày, giơ tay xoa đầu cậu, nói đùa: "Không có, thầy Lâm Mặc nói rất đúng, cái cũ không đi mới không tới. "

Nghe được mấy chữ " thầy Lâm Mặc ", Lâm Mặc bật cười ra tiếng, nâng tay ép mấy cọng tóc vểnh xuống, bầu không khí xấu hổ giữa hai người được xoa dịu không ít.

"Để tôi giúp anh sắp xếp đồ đạc." Lâm Mặc gãi gãi đầu, đi qua giúp anh quy hoạch đồ đạc, khi nhìn thấy không ít sách, trong lòng còn kinh ngạc, không nghĩ tới làm việc mà anh cũng không quên đọc sách.

Nhưng mà loại sách văn học như "The Three-body problem", "The Truman show" thì cậu có thể hiểu, vì sao còn có sách Kinh tế lượng? Hơn nữa lật xem sơ lược, toàn là ghi chép với chú giải đầy đủ.

Lâm Mặc cầm quyển sách này, mở miệng hỏi: "Ei, sao anh còn mang theo loại sách này? "

"À... Tôi đã nghỉ học đại học để quay phim. "suy nghĩ một chút, Lưu Chương vẫn nói thật, "Sợ sau này trở về học sẽ rất vất vả, cho nên chuẩn bị sách giáo khoa, bình thường lúc không có việc gì có thể ôn tập. "

Lâm Mặc đặt những quyển sách này lên kệ, biết điều không tiếp tục hỏi nữa, cũng làm bộ không nhìn thấy phiếu điểm gần như đầy thành tích của đại học F kẹp trong sách.

Tuy rằng cậu chưa từng nghe tới môn này, nhưng cũng không khó đoán được Lưu Chương học chuyên ngành liên quan đến tài chính, đại học F lại là trường danh tiếng đứng đầu bảng tài chính trong nước, Lưu Chương ra mắt hai ba năm nay, không ký hợp đồng với công ty lớn, cho nên dựa vào chính mình hẳn là không có tiền tiết kiệm gì, nhưng cách ăn mặc của anh mặc dù không phải là kiểu xa xỉ mà liếc mắt một cái là nhận ra, nhưng cũng không che giấu được sự quý phái.

Xem ra là một phú nhị đại không nhỏ đây.

Trong đầu Lâm Mặc đã kịp diễn một kịch bản đặc sắc về một thiếu niên vì giấc mơ làm diễn viên mà không để ý đến sự phản đối của người nhà, bỏ qua việc kế thừa gia tài bạc triệu trong nhà, một mình theo đuổi giấc mơ trong giới giải trí.

Nghĩ đến đây đủ để Lâm Mặc chọc cười chính mình, ôm quần áo của người ta, cười đến run lên.

Lưu Chương không rõ nguyên nhân gì, nhưng mà nhìn bộ dáng vui vẻ của cậu, dường như cũng bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, tâm trạng khó chịu gần đây đã tiêu tan không ít, cười đẩy cậu một cái, nói: "Cậu làm gì mà vui vậy? "

Lâm Mặc nghiêm chỉnh được một giây, dùng hai tay xoa ngực, lắc đầu nói: "Bí mật," sau đó hình như lại nhớ tới cái gì, nhảy nhót đi đến đầu giường của mình, kéo ngăn kéo lật trên lật dưới, không biết đang tìm cái gì.

"Ah! Tìm thấy rồi! "

Lâm Mặc vui vẻ lấy ra một cái khăn quàng cổ màu xanh, quay đầu cười nói với Lưu Chương: "Món quà nhỏ chuẩn bị cho anh, vừa vặn ngày mai là Giáng sinh, gom lại tặng chung nhé."

Khăn quàng cổ được dệt bằng nhung san hô, sờ lên cảm giác rất thoải mái, Lưu Chương nghe lời đứng im cho Lâm Mặc quấn khăn cho anh, khăn quàng cổ phủ lên má có một loại ấm áp, còn có một mùi hương khô ráo, giống như là chăn bông phơi nắng trong vườn, thấm vào hương hoa quả.

Lưu Chương mở miệng hỏi: "Thơm quá, cậu xịt nước hoa lên khăn quàng cổ à? "

Lâm Mặc" A? "một tiếng, nói: "Không có, nhưng sợi len thì tôi có dùng xà phòng làm sạch qua một lần mới bắt đầu đan, nhưng để trong tủ cũng mấy ngày rồi, có thể là mùi xà phòng? "

Lưu Chương lại ngửi ngửi, phát hiện nguồn gốc của mùi hương cũng không phải là khăn quàng cổ, mà Lâm Mặc vòng tay qua cổ anh thay anh quấn khăn quàng cổ.

Đó có phải là mùi sữa tắm sau khi tắm không?

Không biết vì sao, Lưu Chương nghĩ đến cảnh mà anh vừa mới vào cửa gặp được, đôi chân dài thẳng tắp kia, hiện tại vẫn còn ở trong đầu anh, trắng đến chói mắt.

Khung xương Lâm Mặc có tỷ lệ nhỏ tốt, tuy rằng vóc dáng không thấp, nhưng thân hình dường như chỉ bằng một nửa anh, khi nâng Lâm Mặc, thắt lưng nhỏ bé khó khăn lắm mới nắm chặt, tinh tế cảm thụ, trên tay còn lưu lại cảm giác lúc nâng đối phương dậy, bởi vì còn dính một ít bọt xà phòng mang lại cho da cảm giác mát lạnh.

Thấy Lưu Chương nhìn chằm chằm mình, Lâm Mặc sờ sờ hai má, hỏi: "Sao vậy? Có gì trên mặt tôi à? "

Giọng của Lâm Mặc khiến anh tỉnh táo từ suy nghĩ càng ngày càng kỳ quái, ho khan hai tiếng giống như che dấu, chuyển đề tài nói: "Khăn quàng cổ này là cậu tự tay đan à? "

"Đúng! Rất tuyệt vời, đúng không? Trước kia tôi chưa từng đan áo len đâu." Lâm Mặc cực kỳ đắc ý, giọng nói cao ngất, "Tìm video tự học, tôi thật sự là thiên tài mà. "

Lưu Chương vỗ tay khẳng định, "Lợi hại lợi hại. "

Bộ dáng dương dương đắc ý của Lâm Mặc cực kỳ giống con thỏ cụp tai ngậm cà rốt trong nhà, ánh mắt sáng lấp lánh, khiến người ta muốn níu lấy xoa xoa một lần.

Lưu Chương kéo quả bóng lông trên khăn quàng cổ, nhịn không được muốn chọc ghẹo cậu: "Cậu xác định là Giáng Sinh, tặng tôi khăn quàng cổ cậu đan? "

Lâm Mặc gật gật đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Đúng vậy, có sao à? Anh không thích sao? "

Dường như cậu không biết Giáng Sinh mà tặng cho người ta khăn quàng cổ là có ý gì?

Lưu Chương nghĩ, chẳng lẽ cậu ấy chưa từng yêu đương? Tuy rằng có hơi khó tin, nhưng mà dù sao đây cũng là việc riêng tư của người khác, anh cũng không cần hỏi nhiều.

"Không có, tôi rất thích, cậu đan rất đẹp, cám ơn nhé."

Lưu Chương tháo khăn quàng cổ, gấp lại đặt ở trong tủ quần áo, quay đầu lại nói với Lâm Mặc: "Chỉ là tôi vội lên xe, không suy nghĩ chu đáo, quên mất nên chuẩn bị cái gì cho cậu, thật ngại quá, hôm khác tôi sẽ bổ sung."

Nghe thấy anh khách khí như vậy, Lâm Mặc cũng chuẩn bị trả lời mấy câu khách sáo, lúc này, trong phòng đột ngột vang lên tiếng chuông điện thoại di động, khiến Lâm Mặc hoảng sợ, nhìn qua, là điện thoại di động của Lưu Chương.

Lưu Chương im lặng nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc, cảm thấy tâm tình của mình thật vất vả mới thoải mái được một chút, lại khó chịu rồi, đưa tay ngắt điện thoại, không ngờ qua không bao lâu, số điện thoại kia lại gọi vào, lặp lại mấy lần, anh cũng lười quan tâm tới nó.

"Thật CMN có bệnh."

Anh trực tiếp tắt điện thoại di động, tiện tay ném lên giường, ngẩng đầu thấy Lâm Mặc lo lắng đứng ở một bên, chắc là vừa rồi bị anh dọa, vỗ vỗ vai Lâm Mặc giống như trấn an.

"Không có việc gì, là điện thoại bán hàng thôi." Suy nghĩ một chút, anh lại mở miệng nghiêm túc khuyên nhủ: "Chưa từng yêu đương rất tốt, không có nhiều chuyện như vậy, sau này cũng đừng thử, chúng ta vẫn nên chú tâm vào sự nghiệp đi. "Sau khi nói xong, anh lấy quần áo thay, vào phòng tắm tắm rửa.

Thì ra là điện thoại của bạn gái cũ à, Lâm Mặc đứng ở đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách không được có hơi thất lễ, tận mắt nhìn thấy phản ứng vừa rồi của Lưu Chương, Lâm Mặc mới cảm thấy vết thương tình của anh quả thật không nhẹ, có phải nên nghĩ biện pháp khuyên nhủ hay không nhỉ.

Nhưng... Chờ đã...

Tại sao Lưu Chương biết cậu chưa yêu đương bao giờ??!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top