Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bọn em thật sự phải làm mấy chuyện này?"

Cầm một danh sách kế hoạch Nguyễn Na đưa ra, Lâm Mặc đang bị chăn bọc như bánh chưng, mắt mở to, lộ ra vẻ mặt hồ nghi, thuận tiện còn hắt hơi một cái.

Lưu Chương bưng một chén canh gừng đi tới, thấy thế vội vàng kéo chăn của cậu chặt hơn một chút, còn lấy tay sờ sờ mặt cậu, "Cũng may còn tốt, canh nóng ấm bụng một chút, chắc đêm nay sẽ không sốt đâu. "

Lưu Chương nhíu mày, nghiêm khắc giám sát Lâm Mặc muốn uống thuốc từng viên từng viên một, sau đó từng muỗng từng muỗng đút canh gừng cho cậu, nhìn con thỏ nhỏ đáng thương vì bị lạnh mà đầu mũi và khóe mắt đều phiếm hồng, cảm giác là đau lòng không thể nói rõ.

Cảnh tuyên truyền cuối cùng, chính là cảnh chia tay, bởi vì suy xét lần này Lâm Mặc cần xuống nước, cho nên tổ đạo diễn mới đặt ở cảnh cuối cùng, nghĩ quay xong là có thể dẹp đường về phủ tắm nước nóng.

Lo lắng người bị lạnh tới hỏng, ban đầu nhân viên công tác liên hệ với một hồ nhiệt độ ấm áp, nhưng ai biết nước nóng trong hồ bơi cũng không phải rất nóng, Lưu Chương nhìn nước hồ hơi đóng băng nhíu mày, cho dù như vậy, Lâm Mặc cũng khăng khăng muốn quay, nói làm sớm xong sớm.

Mùa đông khắc nghiệt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngâm trong nước, sao có thể không bị cảm lạnh, nhất là Lâm Mặc và nhiếp ảnh gia đều muốn chụp được cảnh có trạng thái tốt nhất, lặp đi lặp lại, cuối cùng lúc kết thúc, cả người Lâm Mặc lạnh run rẩy, da và môi đều bị đông lạnh đến xanh biếc, thắt lưng cũng bởi vì buộc dây thừng quá lâu mà siết ra vết bầm tím.

Vừa thấy cậu lên bờ, Lưu Chương còn nhanh hơn vài bước so với trợ lý, dùng khăn lông quấn người cậu thấm bớt nước, nhét cậu vào trong áo khoác quân đội màu xanh biếc, sau đó một tay ôm ngang người lên, như là dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy vào trong xe mở điều hòa sưởi ấm.

Bởi vì một loạt quá trình này cực kỳ nhanh, thế cho nên Lâm Mặc vốn đã bị đông lạnh cũng không phản ứng kịp cho đến khi đặt chân trở lại phòng bọn họ, để Lưu Chương chuẩn bị sẵn cho cậu một bồn nước ấm, cởi quần áo ném cậu vào bồn ngâm, sau đó Lưu Chương ngồi ở một bên dùng vòi hoa sen gội đầu giúp cậu.

"Được rồi được rồi được rồi, em không sao, có thể tự làm."

Nhìn Lưu Chương đang cố gắng lần nữa định ôm mình ra khỏi phòng vệ sinh, hơn nữa có thể còn chuẩn bị giúp mình sấy tóc, nấu canh ấm người cho mình, Lâm Mặc bình tĩnh mà tự kiềm chế siết chặt khăn che thân, không để cho xuân quang của mình lộ ra ngoài.

"Anh mau tự lo cho mình đi, em ok."

Lưu Chương nhìn con thỏ nhỏ cảnh giác dựng thẳng lỗ tai lên, phát ra một tiếng cười khẽ, cũng không theo sát cậu nữa, "Được rồi, em tự mình đi ra ngoài thay quần áo xong rồi quấn lấy cái chăn lớn kia, nhất định phải sấy khô tóc, tôi dọn dẹp xong sẽ xuống lầu bưng canh gừng lên cho em uống —— chị Từ nói đang nấu. "

"Biết rồi biết, cũng không phải trẻ con mà." Lâm Mặc vừa đi ra ngoài vừa nhỏ giọng nói.

Sau khi làm xong tất cả, Lâm Mặc... À không, Lâm – bánh chưng nhỏ, ngồi trên giường nhìn danh sách "Kế hoạch thân mật" mà Nguyễn Na đưa cho cậu, xem xong thì vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì vấn đề khi quay cảnh thân mật hôm nay, Lâm Mặc đã đi tham khảo ý kiến Nguyễn Na, muốn biết làm thế nào để phá bỏ chướng ngại vật vừa thân cận đã căng thẳng không chịu nổi, dù sao mấy cảnh quay tiếp theo cũng không thể vừa đến cảnh thân mật là ngượng ngùng được.

Sau đó, Nguyễn Na mang theo một nụ cười thần bí, viết ra danh sách này gọi là "Kế hoạch thân mật" đưa cho cậu.

"Nghỉ ngơi hai ngày thì chính thức khởi động, dựa theo danh sách của chị mà làm, đợi đến khi hai người diễn cảnh tình cảm sẽ tuyệt đối, phi thường hoàn mỹ, chỉ như hưởng thụ thôi." Vẻ mặt Nguyễn Na nắm chắc phần thắng, "Chị cũng nói qua với Lưu Chương rồi, người ta cũng nguyện ý phối hợp. "

Lâm Mặc nhìn Lưu Chương chỉ lo đút mình uống canh gừng, lại hỏi một câu: "Danh sách này là nghiêm túc? Sao em thấy như chị Na đang chỉnh chúng ta vậy? "

Lưu Chương bị con thỏ nhỏ này lẩm bẩm đến đau đầu, nhận danh sách kia, "Đưa tôi xem một chút. "

Nội dung của danh sách trông như thế này:

Mặc & Chương ♥ Kế hoạch phá băng khoảng cách

Mỗi ngày thức dậy hôn chào buổi sáng (trán hoặc má)

Mỗi ngày ôm 15 lần, mỗi lần 15 giây

Mỗi lần luyện nhìn nhau, không gián đoạn 5 phút được tính là hoàn thành

Mỗi ngày khen ngợi lẫn nhau (chân thành và có nội dung)

Thay đổi xưng hô thân mật

Nắm tay nhiều hơn, dính sát nhau hơn ↓↓↓↓.

Làm nhiều có thể để giúp phá vỡ điểm mấu chốt vấn đề khoảng cách tiếp xúc giữa hai bên o (∩_∩) o

Không chơi điện thoại di động trước khi đi ngủ, trò chuyện! ! Đối diễn!! Phải tương tác

Mỗi ngày trước khi ngủ hôn chúc ngủ ngôn (trán hoặc má)

Để có thể thể hiện rõ hơn về nhân vật, nhất định phải cố gắng

Ngoài ra, một số điều là thói quen, trông chờ vào hai người đó (●'◡'●)

"Chuyện này rất bình thường nha." Lưu Chương xem xong sắc mặt như thường, bộ dáng hợp lý, "Có đôi khi vì lúc đóng phim có thể diễn tốt hơn, tập trung bồi dưỡng sự ăn ý với tình cảm của hai diễn viên là phương pháp rất thường dùng. "

Lâm Mặc: "......" thật sao, tôi không tin.

Lưu Chương lại đút cho cậu một muỗng canh gừng, nghiêm túc nói: "Vấn đề của em bây giờ có phải chỉ cần động tác với tôi hơi thân mật một chút là căng thẳng không? Em có thể đảm bảo rằng sau khi quay không có cảnh thân mật không? "

Lâm Mặc suy sụp cúi đầu: "Trước mắt không rõ lắm, bởi vì không phải căng thẳng giống bình thường "

Là kiểu căng thẳn mà chân muốn nhủna, ánh mắt không có cách nào tập trung, tim đập nhanh hơn, đầu óc còn không ngừng suy nghĩ mấy thứkhông nên nghĩ, lúc quay phim đầu óc hỗn độn đến mức muốn quên lời thoại.

"Đạo diễn nói là do em chưa từng yêu." nói đến đây, trong giọng của Lâm Mặc còn mang theo một chút ủy khuất.

"Chuyện này có liên quan gì đến chuyện yêu đương hay không?"

Yêu đương? Lưu Chương nhíu nhíu mày, làm sao có thể xuất hiện hướng đi này, để không gây họa cho đứa bé này, nhất định phải lập tức bóp chết cái mầm yêu đương này từ trong nôi.

"Chỉ là em không quen mà thôi."

Lâm Mặc nghi hoặc nói: "Vậy tại sao anh lại quen được? "

Lưu Chương khẽ mỉm cười, từng bước dụ dỗ nói: "Con người với tính cách không giống nhau, ví dụ như có một số người ý thức tự bảo vệ mình của họ rất mạnh, cho nên khi còn chưa quen biết người khác, hơi đến gần một chút sẽ không được tự nhiên, giống như em vậy. "

Lâm Mặc cho là đúng gật gật đầu: "Vậy làm sao để phá bỏ được tình huống này? "

Lưu Chương thấy con thỏ nhỏ rất ngoan ngoãn tiến vào hố, khóe môi không thể kiềm được mà nhếch lên lên, "Em với bạn bè, hoặc là bạn cùng phòng tiếp xúc gần gũi cũng căng thẳng như vậy sao? "

Lâm Mặc cau mày suy nghĩ, cậu và Chương Duyên " tiếp xúc thân mật " chỉ cảm thấy hơn sởn tóc gáy, căng thẳng thì không, nhưng có thể muốn đánh người.

Cậu rất trung thực lắc đầu: "Không căng thẳng, nhưng nói chung là không có hành động thân mật như vậy." "

"Chính là như vậy, vốn chúng ta cũng mới quen biết mấy ngày, lại phải làm một ít hành động bình thường mà và bạn bè thân thiết không làm, nên em cảm giác không tự nhiên là chuyện rất bình thường." Lưu Chương chuyển đề tài, vào chủ đề chính nói: "Nhưng em nghĩ đi, khi cơ thể em đã quen với việc tiếp xúc như vậy, còn có thể căng thẳng không? "

Lâm Mặc nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, "Quen sẽ thành tự nhiên. "

Lưu Chương hài lòng gật gật đầu, mắt thấy sắp đạt được mục đích, tiếp tục lừa gạt nói: "Cho nên danh sách của chị Na nhìn qua có hơi quá, nhưng nhìn kỹ thì cũng không có chuyện quá đáng, hai chúng ta nói đến cùng thì cũng chỉ là hai thằng đàn ông, ai có thể chiếm tiện nghi của ai chứ? Chỉ cần bồi dưỡng sự ăn ý, để em làm quen và thích nghi. "

Lâm Mặc: "..."

Tuy rằng phân tích rất có đạo lý, nhưng vì sao cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ? Lâm Mặc dùng ánh mắt soi xét nghiêm khắc nhìn lướt qua anh, Lưu Chương lập tức ngồi ngay lại, vẻ mặt vô tội.

"Vậy... Cứ làm vậy đi. "Lâm Mặc do dự đồng ý, "Hai nhân vật chính trong tác phẩm đồng tính, quả thật cũng phải tốn nhiều công sức trong mối quan hệ riêng tư. "

Lưu Chương tâm tình cực tốt vặn vặn vành tai Lâm Mặc, hỏi: "Vậy sáng mai chúng ta bắt đầu? "

Lâm Mặc giữ chặt bàn tay Lưu Chương đang làm loạn trên lỗ tai mình, "Chậc, cũng không phải hạng mục đề tài gì, còn tính theo theo ngày nữa? Có chút kỳ quái, nhàn rỗi thì ở chung nhiều hơn thôi. "

Nghe Lâm Mặc nói như vậy, Lưu Chương ngược lại có chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cậu rõ ràng là rất xấu hổ nhưng lại cố gắng chống đỡ, lại cảm thấy rất đáng yêu.

Lưu Chương đặt bát canh gừng đã uống xong sang một bên, trở tay nắm lấy tay Lâm Mặc, "Vậy bây giờ tôi cách một cái chăn ôm em? Vừa vặn có thể giúp em bớt mồ hôi. "

Nghe nói như vậy, Lâm Mặc đều muốn vùi đầu vào trong chăn không ra nói, nhỏ giọng như con muỗi nói: "Anh muốn ôm thì ôm, hỏi đông hỏi tây làm cái gì. "

Nhận được mệnh lệnh, Lưu Chương ngồi sau lưng Lâm Mặc ôm lấy cậu, đặt đầu đặt ở cổ Lâm thỏ nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ, ngửi thấy mùi sữa tắm của Lâm Mặc sau khi tắm rửa xong, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc chí.

!!! Ôm thì thôi, cọ tới cọ lui làm cái gì??

Mặt Lâm Mặc đỏ như một quả cà chua, nhưng vẫn cắn răng nhịn không anh hắn ra, trong đầu giống như niệm chú, cứ nhắc đi nhắc lại ba chữ phải làm quen, nhưng mặc kệ niệm như thế nào, đều cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Lâm Mặc bây giờ muốn linh hồn mình siêu thoát luôn cho rồi.

Nhưng rõ ràng chỉ là ôm lấy cũng đã làm cho cậu đầu óc choáng váng, thế mà vẫn còn có hạnh động cậu không thể chịu nổi, Lưu Chương tựa vào bên tai cậu thì thầm nói: "Mặc Mặc, em thả lỏng một chút. "

Hơi nóng phun lên vành tai, kích thích lưng Lâm Mặc nổi da gà, nếu mà cậu là một con mèo, phỏng chừng giờ phút này đang là trạng thái xù lông.

Lâm Mặc nửa mặt vùi vào chăn, ấp úng nói: "Bây giờ em đang thả lỏng rồi. "

Lưu Chương hơi híp mắt, cảm nhân Lâm Mặc đang cứng ngắc giống như tảng đá trong ngực, không có ý tốt nói: "Rất thả lỏng nha ——"

Sau đó một tay anh giữ chặt Lâm Mặc, một tay đột nhiên thò vào từ trong khe hở chăn bắt đầu gãi người cậu.

"Ha ha ha. Hahahahaha... Đừng gãi nữa... Ha ha ha ha. "Lâm Mặc bị gãi ngứa ngáy cả người, vừa lui về phía sau vừa không nhịn được cười ha ha, "Anh phạm quy... Ha ha ha... Thả lỏng thả lỏng... Đừng gãi nữa. "

Sau khi nghe được cầu xin tha thứ, Lưu Chương cũng cười cười rồi dừng động tác trên tay, sau khi náo loạn như vậy, Lâm Mặc nằm liệt trong ngực Lưu Chương nghỉ ngơi, quả thật thả lỏng hẳn so với vừa rồi, mặc dù là bị ép thả lỏng.

"Aiz, anh Chương, tại sao anh lại muốn làm diễn viên?" Lâm Mặc đã nằm trên người của người ta thì dứt khoát cũng mặc kệ, coi như dựa vào một cái gối tựa hình người đi, còn nảy sinh ý định nói chuyện phiếm.

"Tại sao muốn trở thành một diễn viên hả? Thật ra cũng là cơ duyên xảo hợp thôi. Lưu Chương nhớ lại một chút, "có bạn bè giới thiệu tôi đi quay một bộ phim, tôi cảm thấy rất tốt, hình như cũng không thích lắm, nhưng là lần đầu tiên có chuyện mà mình muốn làm. "

Nghe ra trong giọng nói có ý không thể làm gì được, Lâm Mặc ngẩng đầu vẻ mặt phức tạp nhìn anh, vụng về mà cố gắng an ủi nói: "Nhưng mà anh thật sự rất tuyệt, anh rất thích hợp quay phim, rất có thiên phú, tương lai nói không chừng anh sẽ trở thành ảnh đế. "

Lưu Chương nghe những lời an ủi của bạn nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, cười khổ nói: "Tôi không muốn tranh thành tích gì, chỉ là... Không muốn lúc nào cũng bị người ta sắp xếp tới lui. "

Cảm giác được tâm tình Lưu Chương hơi sa sút, Lâm Mặc dựa vào lồng ngực của anh, nhẹ nhàng cọ cọ để tỏ vẻ an ủi, chuyển đề tài nói: "Vậy anh đoán xem vì sao em muốn làm diễn viên? "

Lưu Chương rất biết nghe lời hỏi: "Vì sao? "

Lâm Mặc bất mãn nói: "Anh đoán đi. "

Lưu Chương khẽ cười một tiếng, nói: "Là bởi vì có được tác phẩm điện ảnh và truyền hình ưa thích đúng không? "

"Bingo!! Trả lời đúng. "Lâm Mặc hưng phấn ngồi dậy xoay người đối mặt với anh, "Khi em còn nhỏ, lúc em tìm hiểu câu chuyện hậu trường của bộ phim truyền hình Tây Du Ký, em cảm thấy rất cảm động, từ lúc đó đã nghĩ đến việc trở thành một diễn viên, dùng tâm để trình bày tác phẩm. "

"Vậy kỳ thi nghệ thuật của em như thế nào? Có gì thú vị không? "

"Có nha, không phải em đã phỏng vấn ba trường sao, em nhớ rõ lúc đó..."

......

Nói chuyện phiếm là cách hữu hiệu nhất để kéo gần khoảng cách tình cảm, bởi vì ngày hôm sau được nghỉ ngơi, Lưu Chương và Lâm Mặc tán gẫu đến khuya mới đi ngủ, cũng càng thêm sâu sắc hiểu lẫn nhau, đêm nay ít nhất Lâm Mặc nhìn thấy rất nhiều mặt của Lưu Chương, không đứng đắn, đáng yêu, thành thục, đa cảm....

Bỗng nhiên Lâm Mặc cảm thấy cậu càng hiểu rõ về nhân vật của mình, loại tình cảm thương tiếc, đau lòng lẫn nhau này, không phải đơn thuần là do nhiệt tình và yêu thích thân kinh trong đầu, mà là ràng buộc sâu sắc hơn, có lẽ đây cũng là vì sao sự ăn ý giữa các diễn viên càng cao, nhân vật cũng sẽ được phác họa chân thật hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top