Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q&A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng xem Q&A để hiểu rõ hơn về truyện nhá

Q:Sao lại đặt tên là 《 Không bằng anh nhẹ gọi tên em 》?

A: Thật ra đã quyết định đặt tên là "Bỏ trốn" từ sớm, sau đó lại cảm thấy cách hai người gọi tên đối phương đặc biệt có cảm giác, sau đó vừa vặn có câu ca hát "Không bằng anh nhẹ gọi tên em, không bằng chúng ta bắt đầu lại từ đầu" , cho nên chọn tên này.

Q: Vì sao viết tới 100.000 chữ ? Truyện dài đến như vậy quả thật. . . . . . Không sợ không có ai xem à?

A: Nói thật lúc tôi viết cũng không nghĩ sẽ dài như vậy. Bước đầu phỏng chừng chỉ 50.000 chữ, nhiều nhất là 60.000, nhưng là bởi vì hy vọng viết quá trình phát triển tình cảm tự nhiên một chút, để mọi người không cảm thất quá đột ngột hoặc là khó đồng cảm, cho nên nhịp điệu của phần đầu hoàn toàn là viết như tiểu thuyết.

Sau khi nhịp điệu của phần đầu được cố định, phần sau cũng không thể đột nhiên quá dồn dập được, nếu không toàn bộ văn sẽ không vững, về mặt nội dung, áng văn này viết đến đoạn sâu, cảm xúc lại càng khắc sâu, không thể qua loa được, dù sao thì sau khi viết xong phần giữa phát hiện hơn 70.000 chữ, tôi chỉ biết kết thúc ít nhất phải viết đến 100.000 chữ.

Về phần có người xem hay không, cũng không sao cả, tôi vẫn cảm thấy chuyện viết văn, có một điểm rất quan trọng, chính là phải chịu được cô đơn, đừng vì không ai xem mà muốn bỏ dở, dù sao cũng là tự mình thích thôi, kiên trì cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể luyện viết.

Q: Bản thân cô có cảm thấy hai người trong truyện OOC so với hai người ngoài đời thực không?

A: Lúc hai người họ ở chung trong Doanh, có cảm giác là định mệnh, đồng cảm về tâm hồn, và ở lúc ấy, đồng thời cũng có cảm giác buồn ẩn chứa vì cuộc chia ly không biết có xảy ra hay không.

Mà trong Nhật ký Đại đảo của Mặc Mặc, khi hai người bọn họ bắt tay đối diện nhau, tôi chợt bắt gặp một vẻ đẹp mong manh trong bầu không khí giữa họ. Lần đầu tiên tôi ở cảm giác được cảm xúc như vậy giữa hai người bọn họ, tôi hoảng sợ, vì sao trong mấy chục giây ngắn ngủn hai người bọn họ bắt tay đối diện kia, có thể cho ra cảm giác không nói nên lời như vậy?

Vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ này rất nặng nề nhưng cũng rất tinh tế, phần lớn nhìn thấy ở cặp đôi tình yêu không thể được người đời chấp nhận, tuy rằng cắm sâu vào xương thịt, lại chỉ có thể xa cách nhau, tôi yêu người người yêu tôi, nhưng đây là nguyên nhân vô dụng nhất mà cũng bi kịch nhất. Dựa vào cảm giác như vậy mà phác thảo nên《 Nhẹ gọi 》, vì vậy mà mở đầu của áng văn này rất đẹp.

Cho nên OOC. . . . . . . . . Đương nhiên khẳng định là trong văn sẽ không giống như hiện thực, nhưng là, tôi cảm thấy vẫn có vài điểm trùng lặp, ví dụ như, nếu bạn đặt hai người ở hiện thực vào văn, có thể câu chuyện sẽ không phát triển khác mấy.

Q: Cô có nghĩ "Nhẹ gọi" quá mang tính hiện thực hay không? Vấn đề ngọt không ngọt ngược không ngược làm cho tôi rất khó chịu.

A: Thực ra vẫn khá được, đúng là trong truyện có một ít vấn đề và mâu thuẫn mang tính hiện thực, nhưng toàn thể mà nói nó là xã hội không tưởng, bao gồm cả mấy truyện trước của tôi, tuy rằng cuối cùng là BE, nhưng tình cảm đều là kiểu không thực, rất đẹp nhưng rất khó tìm được trong đời thực. . . . . . Mọi người nói xem, ai có thể thật tâm thật lòng yêu một người chín năm? Nếu tôi thật sự muốn viêt theo hướng hiện thực, không phải cách viết này, cũng sẽ không phải cái kết này. . . . . . . . . Tô Duẫn và Minh Tranh quả thật 'Hiện thực' hơn, tôi thừa nhận điều này.

Q: Chính tôi, và cả các chị em khác trong phần bình luận, đều cho rằng "Tuổi tuổi an" là một chi tiết đột phá, sao cô có thể nghĩ ra đoạn này thế?

A: Trên thực tế, chi tiết này đã được hình thành ngay từ ban đầu, đương nhiên lúc đấy vẫn chưa nghĩ ra toàn bộ nội dung câu chuyện, bởi vì mang nội dung gương vỡ lại lành, nghĩ phải thông qua đoạn ngắn này, nói lên rằng Lưu Chương chưa từng buông Mặc, chưa từng quên Lâm Mặc. Cây, cắm rễ lớn lên, tựa như tình yêu của Lưu Chương Lâm Mặc, sinh sôi không ngừng, cho nên cây dương lá đỏ do chính tay Lưu Chương trồng mang ý này; mang bài phúc khắc "Tuổi tuổi an" treo trên cây kì nguyện, cũng là ám chỉ trong lòng Lưu Chương, anh hy vọng năng lượng tình yêu của mình đủ lớn để bảo vệ Lâm Mặc, có thể khiến Lâm Mặc vui vẻ hạnh phúc, cho nên khi anh phát hiện mình có thể có thể sẽ làm Lâm Mặc đau khổ, anh sẽ lựa chọn cách buông tay.

Q: Tại sao phần cuối lại không theo quy tắc gì cả! Viết rối rắm phức tạp như vậy? Tôi đã nghĩ phần giữa là ngược xong rồi.

A: Ai da, vẫn là ý kia thôi, không có cái suy nghĩ nhất định phải ngược, phải ngọt, chỉ là sau khi suy xét, cảm thấy được hướng đi như vậy càng thích hợp với bọn họ, cũng càng hợp lý với mạch truyện, dù sao thì áp lực mà gia đình đè nặng lên anh Chương quả thật quá lớn, cũng không quá rổi rắm phức tạp, chỉ là cẩn thận tỉ mỉ viết ra suy nghĩ trong lòng họ, mọi người vừa nhìn vào thì cảm thấy được rất phức tạp thôi.

Trên thực tế anh Chương tháng bảy về nước, trung tuần tháng chín hai người tựu thành công tái hợp, này quả thực chính là thần tốc! Tôi là đại thần viết ngọt văn, cám ơn, cám ơn.

Q: Hỏi một chút, chứng BD của anh Chương sau này có thể khỏi hẳn không?

(BD=bipolar disorder=trầm cảm lưỡng cực = rối loạn lưỡng cực)

A: A. . . . . . . . . tình trạng của bệnh này, tôi không thể tự tin nói cho mọi người:"Oa! Ngày mai anh ấy sẽ vui vẻ, lạc quan." , vậy rất không có trách nhiệm, nhưng tôi có thể nói cho mọi người, dưới sự chăm sóc của người yêu, người nhà, bạn bè, anh sẽ càng ngày càng tốt hơn, cũng sẽ lấy thái độ càng ngày càng tích cực tiếp nhận trị liệu.

Q: Vì sao anh Chương lại bị giằng xé vì căn bệnh của mình vậy? Không phải Lâm Mặc thì phải tin tưởng cậu ấy sao?

( Cảm giác vừa nói đến vấn đề này, cô muốn nói rất nhiều )

A: Không phải không tin tưởng Lâm Mặc, đúng hơn là không tin tưởng chính mình, aiz, mấy thứ bệnh trầm cảm này thật sự rất đáng ghét, hơn nữa thực khiến người ta đau lòng, mỗi lần nói đến thì tôi đều thấy buồn bực trong lòng, cô không có cách nào đồng cảm với các cô ấy, bởi vì đau khổ và khó khăn của các cô ấy là không thể tưởng nổi, vẫn luôn có người nói với người bị trầm cảm rằng "Mỗi ngày cậu đừng nghĩ vẩn nghĩ vơ là không có chuyện gì đâu" , "Cậu rảnh rỗi mới sinh chuyện, bận rộn lên sẽ không có thời gian đa sầu đa cảm " , "Cậu nên ra ngoài đi lại nhiều chút, xem mấy thứ thú vị." , "Mỗi ngày cậu đều nằm trên giường, không hậm hực mới lạ?"

Chỉ là mọi người không quá hiểu về những người bệnh này thôi, cho nên có khi là vô tình, nhưng là cũng tạo nên một vết thương rồi, bệnh trầm cảm khiến các cô ấy mất đi cái gì, là nhiệt tình, cho nên mới sẽ có cái loại ấn tượng 'lười' này, trên thực tế không phải 'lười', mà cảm thấy làm cái gì cũng không hề có ý nghĩa, không có tâm tư, dần dần, sẽ mất đi nhiệt huyết với cuộc sống.

Tôi nói mấy lơi này ở đây, tôi hy vọng mỗi người nếu sau này có cơ hội trở thành bạn bè hoặc là người yêu của bệnh nhân trầm cảm, mọi người nhất định nhất định nhất định phải thật sự suy nghĩ rõ ràng, thật sự không cần cậy mạnh, có thể, tự cho là đúng, cảm thấy mình cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể trả giá, thật sự rất khó khăn, đặc biệt làm bạn đời, vợ, lúc nào cũng phải đối mặt tình cảm cực đoan rất mệt mỏi, mọi người mệt mỏi thật ra có thể buông tay, nhưng đối với người nào đó, tôi phần nào phụ thuộc và tình cảm của bạn, sự từ bỏ của bạn đối với tôi mà nói là một đòn trí mệnh, nhìn thấy ánh mặt trời rồi lại quay về với bóng tối, thật sự, là ép người ta vào đường cùng.

Q: Theo lời cô nói, cô cảm thấy Lâm Mặc lựa chọn ở bên anh Chương, cậu ấy có thể vượt qua khó khăn do chứng BD mang đến không?

A: Lâm Mặc có thể, bởi vì tôi cũng nói, tình cảm giữa bọn họ không quá 'hiện thực' đến thế, cậu ấy thực sự yêu Lưu Chương, Lưu Chương đối với cậu ấy cũng vậy, là loại tình cảm rất đơn thuần, tình yêu không vụ lợi, Lâm Mặc sẽ không cảm thấy đó là trả giá hay gì đó, cậu sẽ cho rằng đây là điều cậu nên làm, trong hiện thực thật ra cũng có người như thế, cứ như một mặt trời vậy, dùng năng lượng vô hạn bảo vệ bầu bạn, nhưng rất ít gặp, dù sao thì tôi làm không được, thật sự làm không được, quá khó khăn, tôi là người có tư tưởng ích kỷ ha ha ha.

Q: CP phụ của cô, Tô Duẫn - Minh Tranh, Lý Miểu Nhi – Sa Sa, cô có ý đánh giá gì?

A: Thật ra hai cặp này là mô hình thu nhỏ một số khía cạnh của Lâm Mặc Lưu Chương trong sách, vận mệnh của Tô Duẫn – Minh Tranh ở mức nào đó chính là con đường mà Lưu Chương cùng Lâm Mặc có thể bước vào, có sự tương đồng về nội tâm, cặp Lý Miểu Nhi và Sa Sa chủ yếu là tiêu chuẩn và thực tế về hoàn cảnh bên ngoài đối với bọn họ, ví như gia đình, điều kiện xã hội, cách nhìn gì đó vân vân.

Nhưng đương nhiên chính bản thân bọn họ cũng là vai diễn có máu có thịt, không phải công cụ hình người, đều đang sống, Sa Sa còn thảm hơn một chút so với Mặc Mặc, chuyện của cô và Lý Miểu Nhi có thể liệt vào tag "Truy thê hoả táng tràng".

Q: Hỏi một chút, nếu Lâm Mặc không phát hiện bí mật 'Tuổi tuổi an', vậy sẽ thế nào?

A: Ừm. . . . .

.

Không phát hiện bí mật 'Tuổi tuổi an', nói trắng ra là chính là không biết Lưu Chương vốn vẫn đang chờ cậu, vậy thì sẽ mang tính 'Hiện thực' nhiều hơn, Lưu Chương quay về nước Pháp, không còn liên hệ gì với cậu nữa, Lâm Mặc bắt đầu tiền về phía trước, dần dần quên đi anh. . . . . . . . . Nhưng cuối cùng giấy không thể gói được lửa, hơn nữa Tô Phu Lạc và Khương Ẩn đã rất cố gắng vì hai người họ nên mới có thể HE.

Q: Lâm Mặc viết nhiều thư như vậy, rốt cuộc là viết gì?

A: Là mấy chuyện vun vặt hàng ngày của mình, nhớ nhung cùng oán giận, thật ra mặc kệ là nội dùng gì, thì trong đó cũng chỉ là nhung nhớ của Lâm Mặc, mang nỗi nhớ ký thác thên những bức thư chưa gửi, cũng là biểu thị rõ chín năm tâm ý không thể tương thông của hai người

.

Bạn tôi cũng hỏi qua mấy vấn đề này, cảm giác nhớ lại quá trình viết câu chuyện này trong đầu một lần, viết loại này văn thật sự rất mệt cảm xúc, cuối cùng đi đến kết thúc tôi cũng thực hạnh phúc.

Cám ơn các chị em Vịt phát tài đã yêu thích truyện này, yêu mọi người, nếu mọi người có câu hỏi gì hoặc có tò mò chỗ nào, cũng có thể thảo luận ở bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top