Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Còn nhiều thời gian

Tên gốc: 来日方长

Tác giả: Shuko

Link: https://ailia-shuko.lofter.com/post/370a4b_1cc0cda0f

AK x Lâm Mặc

Một món quà mừng debut đến muộn

Lúc trước vốn nói Thương Hoa cùng nhau ra mắt sẽ đi viết một tiểu thuyết đêm khuya, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bầu không khí soulmate này thích hợp với bọn họ hơn

Dưới đây là góc nhìn của 🔫

⚠ Dòng thời gian rất lộn xộn, có thể có bug , OOC, truyện hoàn toàn thuộc trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không cue người thật

Just for fun, hy vọng các bạn xem vui vẻ ~




Anh đã không gặp Lâm Mặc sáu ngày rồi.

Lúc ở trên đảo không cảm thấy thời gian trôi qua chậm, ngược lại càng gần kết thúc càng cảm thấy thời gian còn lại không nhiều, càng ngày càng trân trọng. Khoảng thời gian đó trên cơ bản mỗi ngày bọn họ đều ở cùng một chỗ, ngoại trừ thời gian hai người luyện tập với team mình, ăn cơm, tự luyện tập, tâm sự đêm khuya, hầu như tất cả mọi người đều có thể thấy bọn họ như hình với bóng.

Mấy ngày trước trận chung kết, mỗi ngày bọn họ đều vô cùng bận rộn, không ngừng luyện tập rồi còn quay tư liệu liên tục, còn có sân khấu nhóm và cá nhân cần phải chú ý, anh hầu như có thể cảm nhận được áp lực so với công diễn ba, thậm chí còn cao hơn rất nhiều ——

Nhưng áp lực nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được thói quen của anh, ví dụ như, bây giờ anh vừa trở về từ phòng luyện tập, ngồi ở trên chiếc giường chỉ còn lại có một người sử dụng trong ký túc xá 605.

"Em khỏe không?"

"Tốt hơn lúc nãy rồi."

Cơn đau thắt lưng Lâm Mặc lại nặng thêm —— hôm nay lúc cậu đến phòng luyện tập tìm anh lén luyện tập như thường lệ thì vẫn không nhìn ra quá nhiều khác thường, cho đến khi anh ngồi cạnh gương sửa lời bài hát muốn hát trong trận chung kết thì đột nhiên nghe 'ba' một tiếng, lúc quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Mặc ngồi trên sàn nhà thở hổn hển.

"Lâm Mặc? Em làm sao vậy? "

Anh bỏ lại lời bài hát vội sải bước đến bên cạnh Lâm Mặc, theo bản năng muốn kéo cậu lên, người nọ lại duy trì tư thế ngồi trên mặt đất khoát tay:

"Chỉ là luyện tập nhiều nên đau lưng thôi."

"...... Hôm nay em luyện tập nhiều rồi, có thể trở về nghỉ ngơi rồi đó. "

Những lời này quả thật không đơn thuần chỉ để dỗ dành cậu, lúc anh theo thói quen đến 605 tìm người thì không thấy ai, tìm một vòng ký túc xá cũng không thấy, nghe được thành viên khác của "Be Mine" nói Lâm Mặc còn đang luyện tập một mình, anh mới đi đến cửa phòng luyện tập gõ cửa ——

Lâm Mặc đại khái là luyện tập quá mức chuyên tâm, không chú ý tới tiếng gõ cửa của anh, anh suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa đi vào, đứng ở ngoài cửa cho đến khi Lâm Mặc nhảy hoàn chỉnh xong một lần mới lên tiếng gọi cậu.

"AK có chuyện gì vậy? "

"Tới tìm thầy Lâm Mặc xem giúp bài biểu diễn của anh." Anh nói xong, cũng không vội đứng ở bên cạnh Lâm Mặc, ngược lại dựa vào gương ngồi xuống, "Không có việc gì, anh chờ em luyện xong, cũng tiệnsửa lời bài hát trước. "

Công bố xếp hạng lần ba đã kết thúc, toàn bộ doanh trại trống trải yên tĩnh hơn rất nhiều. Anh ngồi xếp bằng trước gương, kéo mũ len xuống, dấu vết trên quyển lời bài hát còn lưu lại, chỗ nào đó đã bị bút chì gạch không còn hình dạng. Trước công diễn ba, anh đã bắt đầu suy nghĩ mình muốn hát bài gì trong trận chung kết, cuối cùng cậu từ bỏ cái miệng nhanh và giai điệu sở trường của mình quyết định làm một cái gì đó có thể tiến vào lòng người.

Anh thích viết cuộc sống của mình vào lời bài hát, từ cha mẹ đến bạn học của mình, đến những người bạn tốt của Rap thế hệ mới, đến chính mình, toàn bộ hành trình của Sáng tạo doanh, nội dung anh có thể viết dường như đã tăng gấp đôi, ví dụ như người bạn đầu tiên mà anh quen biết ở đây, ví dụ như hai người bạn cùng phòng thần tiên có chút kỳ quái của anh, ví dụ như những người anh em tốt đã kết nghiệt duyên trên sân khấu đầu tiên, ví dụ như...

Ví dụ như Lâm Mặc hiện đang nhảy tiết mục solo trong trận chung kết trước mắt anh.

Ngày xuân ở đảo Hải Hoa vẫn còn lưu lại chút lành lạnh của gió biển, hôm nay Lâm Mặc chỉ mặc bộ đồ tập rộng thùng thình, dưới động tác vũ đạo khoa trương của cậu thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, lộ ra vòng eo gầy không có bao nhiêu thịt dưới lớp vải.

Lâm Mặc thật sự quá gầy, anh nghĩ như vậy không chỉ một lần, nhưng mà thân thể gầy yếu này lại chống những áp lực mà anh không thể nào tưởng tượng nổi, tại lúc anh bị đánh bại vẫn kiên định đứng phía sau anh, cách nghĩ vừa sâu rộng vừa tinh quái, lại làm cho người lớn tuổi hơn như anh cảm thấy đáng ỷ lại.

Sự xuất hiện của cậu chắc chắn là một bất ngờ cho một người ban đầu lên đảo với những nghi ngờ và tranh cãi như anh. Lưu Chương chưa bao giờ nghĩ anh có thể bộc lộ nỗi lòng với người khác như vậy, có thể đem phần chân thật nhất, có chút yếu ớt của mình, phá vỡ lớp vỏ bảo hộ mà bày ra trước mặt cậu ——

Lâm Mặc là kinh hỉ của anh, còn là một kỳ tích.

Anh dường như đột nhiên biết nên điền gì vào câu hát còn để trống kia.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng 'ba' đột ngột truyền vào tai anh, anh ngẩng đầu liền thấy Lâm Mặc ngồi trên sàn nhà, vì thế hiện tại, dưới yêu cầu mãnh liệt của mình, anh gẫn như là nửa ôm nửa đỡ Lâm Mặc về lại ký túc xá 605.

"Anh xoa bóp cho em, sẽ thoải mái một chút."

Anh nghĩ đến kỹ năng học được ở ký túc xá của mình, vừa lúc này có thể sử dụng được. Lâm Mặc không cự tuyệt, chỉ thay đổi tư thế giúp anh càng thêm thuận tay, an tĩnh nằm ở đó mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nếu như ấn tượng lần đầu đối với Lâm Mặc là nhiệt tình, vậy hiện tại sau khi quen thuộc, anh cảm thấy thật ra Lâm Mặc rất yên tĩnh. Lúc có một mình, hoặc là chỉ có hai người bọn họ, Lâm Mặc thậm chí còn nói ít hơn anh, anh từng nói nhìn Lâm Mặc lúc nào cũng vui vẻ, giờ xem ra chỉ là cậu đã bị thời gian mài giũa, học được cách phải chịu đựng một ít chuyện.

Anh hy vọng mình có thể trở thành nơi thư giãn của Lâm Mặc, tựa như ý nghĩa mà Lâm Mặc đại biểu đối với anh.

Tay Lưu Chương chậm rãi nắm xoa lưng Lâm Mặc, anh rõ ràng cảm nhận được xương sườn của người kia, một đường từ bả vai đến đuôi xương sống, lần thứ hai anh cảm nhận được Lâm Mặc người này thật kỳ diệu ——

Anh khâm phục lớp vỏ trên người người này, nhưng cũng thật sự cảm thấy bất an.

"AK"

Suy nghĩ lung tung khiến anh không cẩn thận dừng lại. Giọng Lâm Mặc gọi anh luôn không giống những người khác, mang theo một chút cảm giác cố ý làm nũng, nhưng chưa bao giờ khiến anh cảm thấy không vui. Lưu Chương lại khôi phục động tác trên tay, anh cảm giác được thần kinh Lâm Mặc đang dần dần thả lỏng, sau đó anh nghe được Lâm Mặc nghiêng đầu hỏi:

"Sân khấu chung kết của em có đẹp không?"

"Đẹp lắm."

Anh ta thực sự nói cảm nhận từ trái tim. Ba lần công diễn của Lâm Mặc, bao gồm cả sân khấu đầu tiên đến vòng chung kết, mỗi một lần đều có phong cách khác nhau, đối với anh mà nói đều là một thử thách cực lớn, có thể so sánh với việc nhảy ra khỏi vùng an toàn của mình. Sân khấu hôm nay là phong cách anh cũng chưa từng nghĩ tới Lâm Mặc sẽ thử, thế nhưng cậu vẫn diễn giải phong cách này vô cùng nhuần nhuyễn, dùng lời nói của Lâm Mặc để hình dung, đại khái chính là phi thường hoàn mỹ.

Nhớ tới Phong Đỉnh, khoảng thời gian đó hầu như mỗi ngày bọn họ đều dính cùng một chỗ, ngoại trừ hai ngày Lâm Mặc trở lại trường học, sau đó tên kia mang theo một cổ họng khàn khàn trở về, bị mình ra lệnh cấm nói chuyện, mà anh cũng tự nhiên đảm nhiệm làm máy phiên dịch cho Lâm Mặc —— thần kỳ chính là, hầu như anh có thể thông qua một ánh mắt hoặc là một động tác nhỏ là hiểu được ý tứ của Lâm Mặc, dường như bọn họ đã quen biết mười năm, trên thực tế chỉ mới chưa tới hai tháng.

Anh rất khó gặp được một người có linh hồn phù hợp như thế, có lẽ đối với Lâm Mặc cũng như vậy. Quan hệ giữa bọn họ giống như là ngồi tên lửa bay lên , lúc ngay cả chính bản thân bọn họ còn chưa ý thức được thì cũng đã tốt hơn hẳn so với những người xung quanh.

Thật thần kỳ, thực sự, rất, rất thần kỳ.

"Được rồi, có hài lòng với sự phục vụ của anh không, thầy Lâm Mặc?"

"Cũng không tệ lắm, đánh giá năm sao."

Anh xoa xoa lưng Lâm Mặc, người nọ thuận thế gắng ngồi ở bên cạnh, đùi gác lên gối anh.

"AK, sau này thành đoàn ở cùng một phòng với em đi."

Anh không biết vì sao Lâm Mặc lại đột nhiên nhắc tới đề tài này, có lẽ là bởi vì kỹ thuật mát xa của mình thành công bắt được cậu, hoặc là cái gì khác, nhất thời anh không biết nên trả lời như thế nào.

"Anh không thành đoàn được đâu." anh nói.

"Anh có thể." Lâm Mặc lại ngồi dậy, ánh mắt nhìn bàn cờ đặt trên đống quần áo trong góc, "Người từng đánh cờ năm quân với em, đều có thể thuận lợi thành đoàn. "

"Được, cám ơn thầy Lâm Mặc."

Nhớ tới chuyện lúc công bố thứ hạng lần hai, anh quyết định không phản đối ý tốt của đứa nhỏ này nữa.

(Bác nào nhớ đợt công bố thứ hạng lần 2 có chuyện gì không, nhắc tui với, phải là chuyên Momo nói dạy ai đan len thì người đó vào trong không nhể)

"Hôm nay muốn ở lại với em không?"

Lâm Mặc rất ít khi đưa ra yêu cầu như vậy. Anh biết chất lượng giấc ngủ của Lâm Mặc không tốt lắm, nhất là những ngày gần trận chung kết bọn họ đều cần nghỉ ngơi thật tốt, sau khi người cuối cùng của 605 rời khỏi ký túc xá, Lâm Mặc thành công có được môi trường ở một mình như mong muốn.

Nhưng anh không ngờ Lâm Mặc lại đột nhiên nói như vậy. Hôm nay hình như Lâm Mặc càng kỳ quái so với ngày thường, không chỉ là bởi vì câu nói vừa rồi, còn là bộ dạng cố gắng hơn bình thường, dường như anh nhìn ra được từ ánh mắt Lâm Mặc, ẩn giấu trong sâu thẳm, là cảm giác bất an giống như mình.

Vì sao lại bất an, là sợ sân khấu chung kết mắc lỗi, sợ mình không thành đoàn được, hay là lo lắng cuộc gặp gỡ của bọn họ chỉ có thể dừng lại vào ngày xuân này —— trong khoảng thời gian này anh cũng có phiền não tương tự, chỉ là anh vẫn không biết nguyên nhân của phiền não từ đâu mà đến, có lẽ chỉ là bởi vì chuyến đi đến đảo lớn này sắp kết thúc, mà anh thì không muốn kết thúc nhanh như vậy mà thôi.

Anh không muốn rời khỏi 405, không muốn rời khỏi Sáng tạo doanh này, không muốn rời khỏi người trước mắt đã khiến anh tìm lại chính mình. Anh mới vừa mới nhận được niềm kinh hỉ của mình, anh vẫn muốn tham lam vô độ thêm một chút nữa, cái anh muốn không chỉ là một ngày xuân, mà là mỗi một mùa xuân hạ thu đông kế tiếp ——

Muốn tất cả mọi người yêu anh, càng muốn...

"Lỡ như buổi tối em ngủ được một nửa mà lưng lại đau thì làm sao bây giờ."

Cậu nói rất thành khẩn, lại tránh ánh mắt của anh.

Lưu Chương cuối cùng vẫn bại dưới ngữ điệu kéo dài của người nọ. Lâm Mặc chen vào bên trong một chút, lúc này đây giống như anh mới là người ru ngủ, mà Lâm Mặc là khách hàng của anh, sau khi kéo rèm giường màu đen, ở nơi máy quay không chiếu được, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại có hai mét vuông dưới thân bọn họ. Điều duy nhất không thay đổi chính là, lần này anh vẫn như cũ nhẹ nhàng ôm Lâm Mặc, thật cẩn thận đặt tay phải trên thắt lưng cậu.

Lúc đó, anh hy vọng rằng những khoảnh khắc như vậy sẽ trở thành vĩnh cửu.

Một tuần trước trận chung kết, họ đã cùng nhau ghi lại tập cuối cùng của chương trình phụ.

Lần trước bọn họ cùng nhau đến Ma Sói, anh không cẩn thận giơ bảng số 7 đầu độc thường dân Lâm Mặc—— khi đó bọn họ còn chưa quen thuộc như vậy, cũng không nghĩ tới tương lai bọn họ sẽ thân mật như thế, nhưng càng khiến anh bất ngờ chính là đối phương cũng nghiêm túc ghi nhớ đoạn clip này, mặc dù đối với anh mà nói thì đó là một đoạn "lịch sử đen tối" khó xử, nhưng cũng là một cơ hội giúp bọn họ gặp gỡ nhau.

Bọn họ không chung một nhóm, lại không ảnh hưởng đến cậu lơ đãng chạy tới bên cạnh anh. Lúc bị đẩy từ trên phao xuống bể bơi, anh nhìn thấy Lâm Mặc vươn hai tay nâng mặt mình lên, anh có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của mình từ trong đôi mắt vui vẻ trong suốt kia ——

Cho dù chật vật không chịu nổi, nhưng cũng rất vui vẻ.

Sau đó, họ chơi trò chơi quốc vương, tình cờ trốn ở một chỗ. Lâm Mặc vươn tay với anh, anh theo bản năng nắm lấy bàn tay trước mặt, tựa như thường ngày vẫn làm.

"Hiểu cái bắt tay này là có ý gì không?"

"Hiểu." Anh nói.

Lần trước bọn họ mặt đối mặt nắm tay như vậy là lúc quay Nhật ký đại đảo của Lâm Mặc, bọn họ hoàn thành hành vi nghệ thuật, sau đó cậu nghiêm túc đánh bốn điểm trên chiếc áo thun trắng tặng cho anh, hoàn toàn đóng đinh anh vào thế giới của cậu.

Lúc này, Lâm Mặc nói đây là chính thức kết làm đồng minh, anh lại cảm thấy không khác gì lần trươc. Tay Lâm Mặc đang run rẩy, hình như còn khẩn trương hơn một chút so với lần đầu tiên lên sân khấu. Cậu không biết làm thế nào giảm bớt trạng thái như vậy, chỉ là tăng thêm lực trên tay.

Muốn liên minh với cậu, liên minh thực sự. Không chỉ là tạm thời kết minh trong chương trình phụ như bây giờ, anh muốn đứng trên cùng một sân khấu với Lâm Mặc trong đêm chung kết, cùng nhau chạy về con đường hoa thuộc về bọn họ.

Thời gian ở Ma Sói giống như một giấc mơ dễ dàng tan vỡ, trong Sáng tạo doanh cũng vậy, không còn nhiều thời gian. Giấc mơ đẹp bởi vì nó luôn biến mất, họ sẽ sớm thức dậy và phải chấp nhận kết quả, dù là tốt nhất hay tồi tệ nhất.

Anh muốn thành đoàn vào mùa xuân này, chưa bao giờ khao khát mạnh mẽ như vậy.

Trong những ngày cuối cùng, cuộc sống của họ trở nên bận rộn hơn. Tất cả mọi người đều hạn chế thời gian ngủ, huấn luyện, diễn tập, trang điểm, thậm chí tại cái đêm hai ngày trước chung kết, sau khi họ đi hết tất cả các quy trình đột nhiên được yêu cầu sắp xếp lại thứ tự diễn cá nhân.

Lúc ấy đã là đêm khuya, mọi người nằm ngổn ngang trên sân khấu chờ lệnh. Lưu Chương ngồi xếp bằng ở một góc nào đó tập động tác vũ đạo của mình, Lâm Mặc vốn tựa vào vai anh, về sau đại khái là quá mệt mỏi, lắc tay anh một chút ý bảo mình muốn nằm xuống.

Anh không từ chối, Lâm Mặc cứ như vậy thuận thế gối lên, lại cọ cọ chân anh muốn anh đổi tư thế thích hợp hơn cho mình nằm, mái tóc bị keo xịt tóc xịt cứng đâm vào chân anh có cảm giác ngứa ngáy, một giây sau, anh theo bản năng đưa tay xoa xoa mái tóc rối bời kia ——

Mềm hơn một chút so với tưởng tượng.

Trước kia anh cũng không phải là người đặc biệt thích tiếp xúc thân thể, ngoại trừ bình thường ôm ấp hoặc ôm vai khoác lưng, loại hành vi để cho người khác gối vai mình thậm chí là đùi mình ngủ này chưa bao giờ anh nghĩ tới. Về sau những nơi này hình như đều trở thành gối đầu dành riêng cho Lâm Mặc, rõ ràng bên trên không bị cậu vẽ lên bốn điểm, lại giống như vô hình bị cậu đánh dấu thuộc về mình.

Cậu đóng đinh anh vào bức tranh nghệ thuật, mà anh đã viết cậu vào bài hát.

Bài hát trong trận chung kết là bức thư thứ hai anh viết ở Sáng tạo doanh, lần đầu tiên hát bài hát này cho Lâm Mặc nghe, cậu hơi sửng sốt trong chốc lát, suy nghĩ một chút rồi quay lại nói với anh:

"Rất được, phi thường hoàn mỹ."

Lấy ấy, anh đã chú ý tới lỗ tai Lâm Mặc. Một người không thể nào tự nhìn thấy tai của mình, cho nên Lâm Mặc có lẽ vẫn chưa chú ý tới, nơi đó không biết từ khi nào đã nhiễm màu hoàng hôn ——

Giống như lần thông báo thứ hạng vừa rồi, buổi tối ở bên bờ biển cùng nhau nhìn ngắm bầu trời.

Đêm thành đoàn, một lần nữa anh lại tiến vào tâm bão. Anh mang theo tranh cãi rất lớn đi tới nơi này, lại mang theo tranh cãi lớn hơn rời đi, thứ tự mười một này giống như một con dao hai lưỡi, nâng anh lên sân khấu đầy hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, nhưng cũng có thể khiến anh một giây sau bị mắng đến máu chảy đầm đìa.

Quay tập Nhật ký đại đảo cuối cùng, họp báo, ăn mừng, thân phận học viên Sáng tạo doanh cũng không biến mất ngay sau khi tuyên bố thứ tự, lúc này đây, anh mang trên mình nhãn tên thành viên INTO1.

Đột nhiên bị đặt trong một thế giới xa lạ đối với anh mà nói vừa là sợ hãi vừa là kích thích, may mắn thay, trong nhóm có Santa và Riki, có nhiều bạn tốt mà anh đã quen từ đầu như vậy, còn có Lâm Mặc giờ phút đang được anh đỡ, đã rất khó chịu nhưng vẫn kiên trì ghi hình.

Cậu giống như một kỳ tích, hoặc cậu chính là kỳ tích đó.

Cậu thay đổi thành kiến về nhóm nhạc nam của anh, để anh chậm rãi mở lớp vỏ dày đóng cửa mình ra, để anh nhảy ra khỏi góc nhìn của thượng đế chân chính tham gia trò chơi này, khiến anh cam tâm tình nguyện cho cậu mượn chân, cho cậu mượn vai dựa vào.

Sau đó, anh trở lại đảo để sắp xếp hành lý của mình, anh nhìn thấy chiếc áo thun trắng được vẽ bốn điểm trong tủ quần áo. Anh lấy nó ra trải trên bàn, dấu ấn cây bút lưu lại vẫn còn rõ ràng, anh nhớ tới ánh mắt Lâm Mặc buổi tối hôm đó, lại bỏ chiếc áo lên trên cùng trong vali.

Cuộc sống sau khi thành lập nhóm còn bận rộn hơn anh tưởng tượng, chuyển đến thành phố mới sinh sống, tiếp tục luyện tập, quay chụp... lúc rảnh rỗi, anh cũng sẽ có một loại cảm giác buồn bã như mất đi thứ gì đo, có lẽ là bởi vì người trước kia mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đột nhiên biến mất trước mắt mình, anh có chút không quen.

Lúc ăn sáng, anh nhìn chỗ ngồi trống đối diện mình, nghĩ đến cái tên có gì ngon đều sẽ để lại cho mình một miếng —— Lâm Mặc sau khi cất hành lý xong liền trở về Thượng Hải tiếp tục sự nghiệp học hành của mình. Mỗi ngày bọn họ đều chào nhau sáng tối như một nghi thức, hôm nay anh mặc một chiếc áo thun dài tay màu đen, gõ trên điện thoại tin nhắn 'Chào buổi sáng' lần thứ sáu.

Tối nay họ sẽ đi xem concert tốt nghiệp của đàn anh. Cách một tuần lại có thể nhìn thấy Lâm Mặc, anh cảm thấy người kia hình như vẫn như cũ, ánh mắt nhìn về phía mình vẫn tràn ngập ý cười. Cậu nhanh chóng tiến lại gần, kéo tay anh miêu tả lại những gì đã xảy ra ở trường. Cánh tay bị cậu kéo qua dường như vẫn là độc quyền của Lâm Mặc, tất cả đều không có gì thay đổi so với lúc trên đảo.

Sau đó cậu ngồi bên tay phải của anh, thì thầm nói chuyện cùng anh trong tiếng người huyên náo ồn ào. Lúc kéo khẩu trang tiến gần bên tai Lâm Mặc, anh vệt ửng đỏ như hoàng hôn đêm đó ——

"Lâm Mặc, anh nói cho em biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Một chuyện rất nghiêm túc."

Lâm Mặc đập tay anh, ra vẻ hung dữ bảo anh đừng có mà thừa nước đục thả câu.

"Euên đi, sau khi trở về sẽ nói với em."

Anh nhanh chóng quên mất mình định nói gì, lại cảm thấy hình như hiện tại không nói cũng không sao. nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lâm Mặc vẫn như trước kia, anh lại nhớ tới hai cái ôm của bọn họ vào đêm thành đoàn ——

Cái ôm đầu tiên, anh đã từng nghĩ rằng đây sẽ là cái ôm cuối cùng. Khi tuyên bố vị trí thứ sáu xong, anh siết chặt hai tay ôm lấy cậu, lại lưu luyến buông ra, nhìn theo cậu đi về phía vị trí thành đoàn thuộc về mình.

Cái ôm thứ hai, là lúc tuyên bố xong vị trí thứ mười một, anh bước lên đường hoa thuộc về mình, sau đó anh ngẩng đầu, nhìn thấy người kia đang ở bên kia, mắt đầy ý cười nhìn mình ——

Anh dùng sức chạy về phía chỗ kia, hai tay ôm chặt hơn lần trước một chút.

"Lâm Mặc, anh thành đoàn rồi."

Anh nhớ đến cái đêm bọn họ cùng nhau đánh cờ năm quân, tránh camera nấp sau tấm rèm giường màu đen, Lâm Mặc kiên định nói rằng anh có thể.

Lúc này đây, cậu nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, nói với anh một câu chúc mừng anh.

Cái ôm đầu tiên, anh sợ rằng đó sẽ là cái ôm cuối cùng của ngày xuân này. Và cái ôm thứ hai, anh và cậu đều biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của họ

Cuộc gặp gỡ của anh và cậu bắt đầu vào  mùa xuân này và sẽ không phải đặt một dấu chấm hết vào  mùa xuân này nữa.

Từ nay về sau, bọn họ còn nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top