Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hiệu ứng mèo bị bỏ rơi

Edit vội mừng OTP có ảnh đôi, hên là vẫn kịp trong ngày, sự kiên hiếm có xứng đáng ăn mừng nguyên tuần, quẩy lên mấy chị em ơi :)))


Tên gốc: 弃猫效应

Tác giả: 白璧追欢

Link: https://baibizhuihuan.lofter.com/post/4b5eabe0_1cbe3711d

*AK Lưu Chương/Lâm Mặc - Lâm Trận Mài Thương

* Bối cảnh thực tế hoàn toàn là bịa đặt, xin vui lòng không liên tưởng đến người thật.

Summary: Một con mèo bị bỏ rơi được bế về nhà một lần nữa sẽ rất ngoan ngoãn. Mặc dù sẽ có khả năng lặp lại sai lầm của mình, nhưng mèo có chín mạng, nó vẫn sẽ mạo hiểm vì một số người hoặc một số chuyện.

1.

Lúc đầu AK chỉ muốn đi xuống cầu thang để mua một lon coca.

Đêm hôm sau cơn mưa vô cùng mờ ảo dưới ngọn đèn đường vàng, trong không khí đọng lại các phân tử oxy chìm trong hơi thở mát lạnh, AK thò đầu ra khỏi chiếc áo len trùm kín đầu hít thở không khí trong lành.

Đến gần deadline, AK ngồi xổm ở nhà cả một ngày viết và thu âm bài hát cho đến nửa đêm mới phục hồi tinh thần lại, tháo tai nghe, dựa mạnh vào ghế máy tính, thở dài một hơi rồi đưa tay sờ lên bàn bên cạnh. Đầu ngón tay chạm đến đều là bình rỗng, lực đẩy bất ngờ đụng phải khiến chúng nó ngả nghiêng, rơi xuống sàn gỗ lót thảm, phát ra âm thanh trống rỗng. Anh nhìn mấy giọt vết bẩn màu tối bắn tung tóe trên thảm lông cừu trắng tinh khiết, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được mình đã sớm uống hết hàng tồn kho trong nhà, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên bàn.

Lúc 1:30 sáng, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở tầng dưới mới có thể đáp ứng nhu cầu của anh. Vì thế AK vừa tính toán có nên gọi đồ ăn giao tận nơi hay không, vừa cầm điện thoại di động trong tay, chân mang dép lê, không thèm soi lại mặt mày, mở cửa, ấn tay lên thang máy xuống lầu.

Cửa hàng tiện lợi hoạt động xuyên đêm vẫn sáng đèn như trước, ánh mắt nhân viên trực đêm khá mệt mỏi, khu vực đồ ăn đã sớm thu dọn sạch sẽ kệ hàng, trống rỗng mà lạnh lùng, không bốc lên chút hơi nóng. Trong cửa hàng rất vắng vẻ, ánh sáng đèn điện không có cảm xúc chiếu lên kệ hàng trống rỗng, kèm theo một câu "hoan nghênh đến thăm" lúc AK vào cửa cùng với âm nhạc kém chất lượng vang lên, khiến anh cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng có một sự khác biệt, AK ôm bốn năm chai coca trong ngực, đóng cửa tủ đông, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của người ngồi bên cửa sổ. Mái tóc ngắn lộ ra lông mày, phía dưới là một đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, nhưng đối phương lại nhanh chóng dời tầm mắt, chỉ nhìn vào màn đêm sau cơn mưa bên ngoài lớp kính thủy tinh, môi nhẹ nhàng mút miệng lon trong tay, tựa hồ giống như đang chờ cái gì đó.

Nhưng không phải là chờ mưa tạnh.

Đôi mắt của AK lướt qua chiếc áo sơ mi giá rẻ màu trắng trên người người đàn ông trong một giây, sau đó nhân viên cửa hàng tiện lợi đưa cho anh ta một túi nhựa, bên trong chứa đầy chất lỏng carbon dioxide. Sau đó, anh đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi , tiến vào bóng tối.

Bỗng dưng, AK muốn huýt sáo.

Anh cảm thấy đêm nay cần một điếu thuốc có mùi bạc hà, nhưng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.

2.

Lâm Mặc nhìn người nọ đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tảng đá treo trong lòng không hiểu sao rơi xuống đất. Cậu cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì, hoặc là nhìn thấy logo trên áo hoodie của đối phương, hoặc là cảnh nghèo túng bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà của mình, cậu cảm thấy mình hoàn toàn xa lạ.

Ảnh hưởng thị trường, làm ăn ảm đạm, Lâm Mặc là ca sĩ nhỏ tuyến mười tám đã ở nhà ba tháng, rốt cục nghèo đến đói. Ban ngày chạy bốn quán bar liên lạc tìm việc, lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm mới trở về căn hộ mình ở, trong điện thoại còn đang mặc cả với đồng nghiệp cũ, bảo anh ra mắt nghĩ biện pháp nhét mình vào chương trình tuyển tú nào đó: "Ai nha, tôi cầu xin anh, nếu anh nhớ chỗ tốt của tôi thì giúp tôi việc này..." lời còn chưa dứt, điện thoại liền bởi vì nợ phí mà tự động cúp máy. Lâm Mặc nhìn màn hình bỗng nhiên đen kịt không khỏi cười khổ ra tiếng, từ trước đến nay cậu rất lạc quan, chỉ coi như là ông trời trêu chọc cậu, nhếch khóe miệng ấn mở cửa thang máy, lại phát hiện hành lý của mình bị đóng gói lung tung, ngay cả cây đàn guitar cũ của cậu cũng thảm thiết nằm trên mặt đất.

"Thật là đã nghèo còn mắc cái eo." Lâm Mặc nhìn tờ giấy nhắc nhở đóng phí dán trên cửa, nụ cười ngưng nơi khóe miệng.

Vô gia cư và không có xu nào.

Cậu mượn điện thoại gọi cho tất cả bạn tốt học, lại giống như rơi vào động tối, không có một chút đáp lại. Cậu thầm mắng đám hồ bằng cẩu hữu trong lòng, vừa qua 0 giờ đã mất liên lạc, có vẻ bận rộn khác thường. Nhưng nghĩ lại vừa buồn, từ đó đến nay, bạn tốt ngày xưa đã sớm nắm chắc cơ hội tuổi trẻ thành danh, mình ra mắt bảy năm đổi nghệ danh đổi công ty lại vẫn bình thường không có gì lạ, còn đang chờ đợi đợt tuyển tú nào đó có thể làm cho mình nổi bật.

Lâm Mặc hắn chưa bao giờ nghi ngờ giấc mơ thần tượng của mình, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận mình đã chờ được gặp vị nữ thần may mắn này quá lâu.

Lâu đến nỗi cậu rời xa ánh đèn sân khấu chiếu rọi đã lâu, lâu đến khi nhuệ khí thiếu niên của cậu bị mài giũa, lâu đến nỗi cậu không dám nhắc lại ước mơ. Thiếu niên từng ôm giấc mơ làm hát chính, giờ phút này chỉ có thể mang cây đàn guitar cũ, ngồi uống một lon coca, một phút giây ngắn ngủi đặt chân vào cửa hàng tiện lợi đơn sơn, nhưng lại ngồi mãi tới bình minh.

Mà người ngẫu nhiên xông vào cửa hàng lại khiến cậu chú ý, dưới lớp mũ là một gương mặt mang biểu tình hung dữ nhưng lại có nét trẻ con, âm thanh tai nghe bluetooth đeo ở cổ mở quá lớn, một đoạn hook bắt tai từ trong truyền ra, Lâm Mặc trời sinh mẫn cảm với âm nhạc không khỏi ngước mắt nhìn chằm chằm người kia, nhưng lại chạm phải tầm mắt của đối phương, sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn vào khoảng không.

Lâm Mặc a Lâm Mặc, mày đang sợ cái gì. Lâm Mặc vuốt ve ngực phập phồng của mình, không khỏi mắng mình thất thố buồn cười, đến khi người ra cửa mới dám rơi nhìn theo chiếc áo hoodie màu xám dần dần đi xa kia.

Lâm Mặc tinh mắt, liếc mắt một cái là nhận ra thiết kế riêng của một thương hiệu nào đó, chỉ dành cho người nội bộ sử dụng, dân có tiền cũng không mua được. Cậu sâu kín thở dài, lại nhớ tới khuôn mặt kia, cũng chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, lại đã lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, khiến mình thật hâm mộ.

"Hết người này tới người khác, tức chết người..." cậu có chút hài hước lắc đầu lắc đầu, ngửa đầu nghiêng lon, vươn đầu lưỡi liếm vài giọt xi-rô còn sót lại, ánh mắt quét ra ngoài cửa sổ. Áo hoodie màu xám quay trở lại, một lần nữa đẩy cửa vào.

Lâm Mặc nhìn anh cầm lấy điện thoại di động để quên ở quầy lễ tân, nói một tiếng cảm ơn nhân viên cửa hàng, sau đó bước đi nhẹ nhàng. Khi anh lướt qua vai cậu ở gần cửa, Lâm Mặc giữ nguyên tư thế ban đầu vô cớ thầm niệm trong lòng: "Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình..."

Đáng tiếc không như ý cậu.

Bàn tay ấm áp đặt lên vai cậu, khiến Lâm Mặc giật mình. Sau đó, AK làm việc suốt một ngày nên giọng nói hơi khàn khàn: "Cậu đang làm gì ở đây?" "

- ô ô ô ô ô ô ——"

"? Nói tiếng người"

"Đầu lưỡi tôi bị nắp lon coca kẹp ô ô ô ô!

3.

Cho nên nguyên nhân AK nhặt Lâm Mặc về nhà rất buồn cười, chính là bởi vì mình bất thình lìnhbắt chuyện khiến Lâm Tiểu Mặc đang giả tượng đá bất ngờ không kịp đề phòng mà cắn trúng đầu lưỡi.

"Cậu đây là đang ăn vạ đó, biết không hả?"

Lâm Mặc ngồi trên sàn nhà, giơ tấm gương nhỏ kiểm tra vết thương của mình, nghe người nói chuyện không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, thiếu niên ở đối diện đang ngồi xếp bằng trên sô pha, ánh sáng chiếu từ phía sau, ngược sáng cũng có thể nhìn thấy khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên.

Tuy rằng cắn không mạnh lắm, nhưng Lâm Mặc quả thực rất đau đớn, vừa nghe lời này cậu lập tức không phục, chống lưng hét lên: "Nhưng nếu không phải tại anh, thì sao tôi lại cắn trúng lưỡi chứ? Có ai đột nhiên lại bắt chuyện với người xa lạ đâu..." cũng sẽ không có người xa lạ nào hơn nửa đêm nhặt mình về nhà, cậu nói được một nửa bỗng chột dạ, trong đầu lướt qua mấy tin tức trên đài, không khỏi sợ hãi ôm lấy bả vai, co rúm lại lui về phía sau.

Nhìn thấy phản ứng này của cậu, AK cười càng lớn tiếng, chấn động màng nhĩ Lâm Mặc. Cái loa gì thế này, còn lớn tiếng hơn mình, không sợ hàng xóm xuống đập cửa à?

AK vươn tay lau nước mắt trên khóe mắt, ôm đầu gối nhếch cằm nói với cậu: "Đừng lo lắng, tôi chỉ tò mò thôi, sao hơn nửa đêm lại có người ôm một cây đàn guitar ngồi uống coca trong cửa hàng tiện lợi. "

"Cái này à, nói ra rất dài." Học sinh tiểu học Lâm Mặc cũng ngượng ngùng cúi đầu, gãi gãi tóc mình, sau đó bắt đầu lừa gạt, "Bởi vì nhiều nguyên nhân, tôi bị chủ nhà đuổi ra ngoài, điện thoại di động hết pin lại còn nợ tiền, chờ đến ban ngày sẽ đi tìm anh em tôi cứu trợ. "Nói xong còn liếc mắt nhìn đối phương một cái, thấy anh nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, có vẻ rất tin tưởng, Lâm Mặc bắt đầu như ảnh đế nhập thân thêm mắm thêm muối: "Lật hết các túi chỉ còn lại mấy đồng, mua coca còn không giải thích được bị người ta dọa đến cắn lưỡi, anh nói xem có thảm hay không. "

"Quá thảm đó anh bạn." AK vừa nói vừa vỗ vai Lâm Mặc, lại không che dấu được vẻ tươi cười vui sướng khi người gặp họa trên mặt, Lâm Mặc tức giận đến mức nhướng mày mắt to trừng nhỏ với anh.

Cuối cùng vẫn là AK thỏa hiệp trước.

Anh ném lon coca rỗng vào thùng rác, làm một động tác ném bóng đầy trẻ con. Sau đó đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Mặc, đưa tay với cậu: "Như vậy đi, việc này coi như tôi nợ cậu một nhân tình. Như thế này đi, tối nay cậu cứ ở nhà tôi, ngày mai lại đi tìm bạn cậu. Hy vọng rằng cậu nghĩ rằng nhà của một người lạ đáng tin cậy sẽ tốt hơn so với góc nhỏ của cửa hàng tiện lợi, nhân viên cửa hàng tiện lợi có thể không thấy cậu thuận mắt. "

Có một cái ghế sô pha để dựa vào khẳng định tốt hơn so với ghế lạnh của cửa hàng tiện lợi, hơn nữa hai tên đàn ông có thể phát sinh chuyện gì, Lâm Mặc đạt được nguyện vọng cười ha ha vài cái, đưa tay phủ lên lòng bàn tay AK, hậu tri hậu giác hỏi: "A đúng rồi, tôi tên là Lâm Mặc, là... Một thần tượng nhỏ không quá nổi tiếng. Tên anh là gì? "

Đối phương bật cười, nhíu lại khóe mắt đánh giá cậu: "Thật trùng hợp, tôi là nhạc sĩ. Tên tôi là AKi... Quên đi, gọi tôi là AK là được rồi. "

"Ok, không thành vấn đề AK." tuy rằng không hiểu rõ ánh mắt kia có ý gì, nhưng Lâm Tiểu Mặc được lợi cũng không dám khoe khoang đùa giỡn đối phương, thuận lý thành chương ngủ trên sô pha lớn trong phòng khách AK.

Mượn bộ sạc, màu xanh lá cây của thanh pin điện thoại di động từng chút một đầy lên, Lâm Mặc gửi tin nhắn wechat cuối cùng cho bạn tốt, sau đó cầm điện thoại di động thì mí mắt bắt đầu đánh nhau. Ánh sáng trong phòng lờ mờ, cậu nhìn thấy bóng dáng đội mũ kia nhẹ nhàng lắc lư, thế nhưng ở đáy lòng hiện lên một tia an tâm. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy trong phòng thu truyền ra giọng hát, tiết tấu mãnh liệt lại bắt tai, có trời mới biết cậu cứ như vậy ngủ trong biển nhạc.

Đêm mơ mơ màng màng, có ai đó đến rồi đi, chăn khoác lên người mình thật sự ấm áp.

Lâm Mặc mơ màng nói một câu cảm ơn, hoặc là không có.

4.

AK làm bài hát mới cả đêm, mệt mỏi dựa vào ghế ngủ, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, ánh mặt trời hắt vào qua khung cửa sổ, rơi trên mí mắt anh giống như một giấc mộng màu cam ấm áp. Anh vươn vai đứng lên, không hề quản lý hình tượng mà ngáp một cái to tướng, đi đến phòng khách đã trống rỗng, trên mặt bàn còn đặt tờ giấy, nét chữ tinh tế gầy gò giống như thân ảnh người kia hiện lên trước anh.

"Tôi đi đây, cảm ơn chăn của anh. Hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại! Tôi rất mong chờ bài hát mới của anh! :)"

AK cong ngón tay lên búng tờ giấy kia, nhìn chằm chằm vào hình vẽ khuôn mặt tươi cười ngây thơ kia, cũng không khống chế được mở nụ cười, mới nhớ ra tới tối hôm qua không hiểu sao mình lại nhặt một người trở về, tên là Lâm gì đó. Không nghĩ tới người này khéo léo như vậy, vỗ mông ngựa* hết lần này tới lần khác, hắn muốn đưa tay kéo tấm chăn chỉnh tề kia, nhẹ nhàng đặt lên vai mình, huýt sáo chỉ coi như là một hồi kỳ ngộ.

*(theo kinh nghiệm đọc truyện của t thì đây ngôn ngữ mạng, nghĩa kiểu như nịnh hót lấy lòng ấy, lười tra baidu nên nhớ sao ghi vậy, hy vọng không sai :)))

Tạm biệt, không hẹn gặp lại, xem số phận đi.

AK nghĩ thầm, sau đó một mặt lướt điện thoại di động, một mặt đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nếu như có cơ hội, hỏi cậu ta xem tên Lâm Mặc hay Lâm Mạc, AK yên lặng bổ sung một câu trong lòng.

Nhưng cơ hội gặp lại đến quá nhanh.

AK đã canh thời gian để phát hành bài hát mới của mình trên nền tảng âm nhạc và sẵn sàng nhận được những lời khen ngợi. Nhưng nhanh hơn tiếng báo tin nhắn trên máy tính lại là tiếng chuông cửa của mình, anh lẩm bẩm đồ ăn giao lúc nào cũng trễ, sao hôm nay lại nhanh đến mức này, thật sự là gặp quỷ mà, kết quả vừa kéo cửa lại là gương mặt xa lạ vừa quen thuộc.

Lâm Mặc đeo túi guitar khổng lồ, càng làm tôn lên vẻ gầy ốm nhỏ bé của cậu, một giây trước vẫn là vẻ mặt thấp thỏm nhìn số nhà, một giây sau đã bày ra khuôn mặt tươi cười chất: "AK! Cuối cùng cũng tìm được anh..."

"Lâm... Mặc? "AK nghiêng đầu suy nghĩ về tên của đối phương, nhận ra người này mới từ nhà mình đi chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, "Sao cậu lại trở về? Quên cái gì sao? "

"Không phải đâu..." Lâm Mặc nhìn chằm chằm mũi giày của mình, cứ như đứa bé làm sai chuyện gì không dám nhìn người, "Tôi chỉ muốn hỏi, cậu có bạn gái gì đó không? "

"?"

Phát biểu có hơi lớn mật này khiến đối phương không ngờ tới, đôi mắt đang buồn ngủ cũng trợn to nhìn cậu, Lâm Mặc sợ tới mức vội vàng xua tay: "Ai! Tôi không có ý gì với anh, không đúng! Tôi cũng không có ý đó... Anh không sống với ai khác, phải không? "

"Không có, sao vậy." Vì dịch bệnh nên chỉ có thể ở nhà học online, sinh viên đại học AK tự thuê một căn hộ bên ngoài, không có bạn gái cũng không có bạn cùng phòng, thoải mái biến một phòng ngủ khác thành phòng thu nhỏ. Anh nhìn Lâm Mặc đang gấp đến độ cào tường trước mặt mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, xấu xa chọc cậu: "Sao nào, coi trọng tôi đúng không? "

"...... Tôi không có ý đó. Tóm lại chính là, ai, bạn của tôi bên kia cũng không tiện thu nhận tôi, hay là, tôi lại ở nhờ thêm một đêm, ngày mai có lẽ công việc đi hát của tôi có lẽ sẽ được duyệt... Làm ơn, đưa phật đến tây thiên! "nói xong Lâm Mặc chắp hai tay lại, làm thế tay cầu nguyện, chọc AK muốn cười, người này sao lại giống trẻ con như vậy.

"Như vậy đi, điện nước tôi chịu, tiền thuê nhà chia một nửa. Cậu có thể ngủ ở thư phòng, nhưng cậu không thể nợ tiền đâu nha. "AK mở cửa phòng ra, nhíu mày với Lâm Mặc còn chưa kịp phản ứng, "Sao còn đứng ngây ngốc ở đó, xách hành lý của cậu vào đi. "

"Ei ei ei, cám ơn đại ca, người tốt cả đời bình an." Lâm Mặc vui mừng khôn xiết chui vào nhà người khác, được một tấc tiến một thước, tiếp tục nói: "Có lẽ tôi còn có thể giúp anh viết lời bài hát gì đó..."

"Thật sao?" AK nhíu mày nhìn cậu, thuận tay nhận lấy cây ghita to lớn trên lưng cậu.

5.

Bạn cùng phòng tạm thời Lâm Mặc miệng giống như được khai quang (* kiểu nói gì trúng đó á), ngày hôm sau quả thật nhận được điện thoại từ quán bar gọi tới, một tuần bốn buổi, tám giờ tối đến mười hai giờ sáng. Có công việc coi như cố định, Lâm Mặc ổn định rồi cuối cùng cũng có cơ hội vây quanh bạn cùng phòng kiêm chủ nhà của mình.

Cậu phát hiện ra AK trước mắt không chỉ đơn giản là nhạc sĩ. AK ôn hòa lễ phép, lời bài hát lại giống như viên đạn xuyên thấu thân thể người khác, một bài rap khiến học sinh tiểu học Lâm Mặc trợn mắt há mồm, kéo chăn IKEA trở về giường lén nhìn người, AK đứng ở phòng khách còn cầm bút chì trên viết viết sửa sửa, giữa cặp kính còn vương ít mái tóc mềm mại, nghiêm túc giống như cậu bé trung học ngồi ở phòng thi giải đề toán.

Lời bài hát ngạo nghễ kiêu căng, AK cuồng vọng trong mắt Lâm Mặc, lại bị vẻ bề ngoài nhu thuận phong ấn. Cậu tự dưng cảm thấy bên ngoài AK có một lớp vỏ vừa dày vừa cứng, đang bảo vệ chính mình.

Cậu thở dài một hơi, vụng trộm miêu tả đường nét đối phương trên trần nhà, ngày hôm sau cầm bút chủ động tìm người.

Không thể không nói, thần tượng tên Lâm Mặc này viết lời thật sự rất thú vi.

AK híp mắt nhìn Lâm Mặc lắc đầu lắc đầu trước mắt, nghe cậu hát "Chúng ta là những chú dơi" và "Tóc xấu ", trên mặt không giấu nổi vẻ đau khổ. AK đưa tay rút ra quyển lời bài hát của Lâm Mặc, đùa giỡn nói với cậu: "Lâm Mặc, cậu thật là một thiên tài. "

"Thật sao, tôi cũng cảm thấy như vậy." Không nghĩ tới cái tên không biết xấu hổ này lại nói như vậy, một mặt dùng bút chì chọc mặt mình một mặt nhìn chằm chằm người khác, hoàn toàn là bộ dáng rất tự tin.

Cậu thật sự là không biết xấu hổ mà, mau đi chuẩn bị đồ đi, sắp tới giờ đi làm rồi đó. AK cầm quyển lời bài hát gõ nhẹ lên mặt Lâm Mặc, đuổi cậu đi thay quần áo, người sau không tình không nguyện ngồi dậy, trước khi về phòng còn ném lại một câu: " Đừng quên ghi âm lại cho tôi đấy, nói không chừng kiểu rap thiên tài này một lần là nổi tiếng đó."

"Được rồi được rồi, thầy Lâm Mặc giỏi nhất." AK đuổi người như đuổi trẻ con, trên mặt đầy ý cười.

Có lẽ lúc đầu mang Lâm Mặc về nhà là một sai lầm.

AK vừa há miệng gặm pizza, vừa lướt video douyin, trong lòng tự dưng toát ra ý nghĩ này. Cậu bé trên màn hình điện thoại di động ăn mặc rất giản dị, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng thần tượng, đùa giỡn với ống kính, ánh mắt sạch sẽ như một đứa trẻ. Nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, sau khi trở thành bạn cùng phòng, AK thuận lý thành chương biết "Mặc" của đối phương rốt cuộc là "Mặc" nào.

Thần tượng nhỏ không nổi lắm thế mà còn có bách khoa baidu, mấy kỷ lục lẻ tẻ cũng đủ để AK hiểu rõ, nhỏ hơn mình chưa tới hai tuổi, một sinh viên năm nhất học viện sân khấu, vừa đổi công ty, thực tập sinh cùng thời không phải đã ra mắt thì cũng thành đoàn, chỉ có cậu vẫn dốc sức làm thực tập sinh trong giới giải trí. Quả thực khiến sinh viên đa tài gia cảnh bề thế và không cần lo lắng tương lai của mình như AK thở dài, cảm thán cho con đường đi gian nan của Lâm Mặc.

Chẳng qua đương sự chỉ sợ hiện tại còn đứng ở một góc quán bar, cầm micro kiếm một trăm tệ phí xuất hiện đêm đó.

AK tưởng tượng Lâm Mặc đứng dưới ánh đèn, ngón tay nắm lấy micro, bóng dáng nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu âm nhạc, lúc hát đến đoạn cao trào nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy. Rõ ràng cậu thích hợp đứng trên sân khấu như vậy, nhưng vẫn yên lặng cố gắng ở nơi không nhìn thấy ánh sáng.

Vẻ ngoài lúc nào cũng tươi cười như một lớp đường bên ngoài, hòa tan ở đầu lưỡi AK, nếm xong chỉ còn lại vị đắng, đắng chát cùng đắng chát, khiến người ta phải rơi lệ. Nhưng dù lăn lộn cậu cũng rất vui vẻ, Lâm Mặc đem tất cả dã tâm, tất cả ủy khuất, tất cả bất mãn nhét vào trong lòng, cậu vĩnh viễn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, giống như một đứa trẻ dù ngã xuống cũng sẽ không khóc, vỗ vỗ bụi rồi đứng lên, đổi lấy một cậu ' thật ngoan' của người lớn.

Nhưng chẳng lẽ cậu không biết, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn sao?

Ngốc quá đi.

AK há miệng, nhét miếng bánh pizza cuối cùng vào, bàn tay mang theo dầu lướt trên điện thoại di động, trên màn hình kèm theo dấu vân tay vết dầu mỡ là một trái tim đỏ được gửi đi, thể hiện sự yêu thích của họ.

Có lẽ anh có thể làm điều gì đó, cũng có thể anh không thể làm bất cứ điều gì.

6.

Lúc Lâm Mặc về đến nhà, đêm đã rất sâu, căn phòng vẫn sáng đèn đuốc bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ. Cậu nhẹ nhàng buông cây đàn guitar xuống, đi vào phòng AK, chỉ thấy người kia trừng mắt nhìn thẳng trần nhà, giống như là có tâm sự gì đó. Lâm Mặc nhẹ nhàng gọi AK, cách nhả chữ của cậu có một giai điệu đặc thù, khiến đối phương chỉ một giây là phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt cũng dần dần có thần.

"Sao vậy, anh không ngủ được sao?" Lâm Mặc ngồi ở bên giường anh, vừa nói vừa đùa nghịch gối đầu, ước chừng có hai cái, bản thân AK nói như vậy tương đối mềm, dễ ngủ.

Đối phương lau mặt, dường như lau đi nước mắt không có thật: "Không, tôi gặp ác mộng. Tôi mơ về những gì đã xảy ra trước đây. "

Chuyện xảy ra trước kia, Lâm Mặc cũng biết một chút, AK có thể lên mạng tra tên cậu, vậy cậu cũng có thể đi tìm chi tiết về cái tên Lưu Chương này. Quá khứ bị bạo lực học đường khiến Lâm Mặc kinh hãi, hình tượng quái gở và bị bắt nạt nhìn thế nào cũng không thể khớp với với bóng dáng người trước mặt.

AK nói cười cười cùng khán giả trong lúc phát sóng trực tiếp, AK tùy hứng rap khi đứng trên sân khấu, AK thân mật đắp chăn cho mình. Hóa ra trên người anh còn có khói mù bao phủ như vậy, lại bị xuất thân mài giũa khéo léo, phản kháng đổi thành phản nghịch biến thành khẩu súng lên nòng, phản bác nhập vào vào lời bài hát hóa thành đạn bắn xuyên qua tất cả nghi vấn.

Lớp vỏ bảo vệ của anh hóa ra là một tầng sợ hãi như vậy, AK giả vờ thành thục bướng bỉnh bảo vệ đứa bé bị tổn thương trong lòng.

Lâm Mặc tự dưng bi thương, nhìn chằm chằm ánh mắt người kia, không nói nên lời. Ngược lại AK cười trước, hỏi cậu làm sao vậy.

Cậu như mới tỉnh mộng, cất bước xông về phòng mình lục lọi tìm kiếm, sau đó quay lại, bá đạo làm bắt người ta nhắm mắt lại. AK đã sớm quen với việc cách tiếp cận của đối phương không giống người thường, một mặt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một mặt hỏi cậu "Lâm Mặc thần kỳ, đây là cái gì đây. "

Một lớp mềm mại mát lạnh nhẹ nhàng bao trùm mí mắt anh, qua lớp giấy mỏng này, anh cảm giác được trên làn da của mình, nhiệt độ từ đầu ngón tay Lâm Mặc. Người lớn giả vờ là trẻ em, đôi mắt cười nheo lại, giống như hài lòng với việc được ăn kẹo, dỗ dành trẻ em giả vờ là người lớn: "Giấy ngủ, tôi là một nhà ru ngủ chuyên nghiệp." "

"Cậu cứ nói đi..." khóe miệng AK nhếch lên, anh cảm giác nội tâm từng bị vỏ cứng bao bọc có một chỗ mềm mại lún xuống, vì Lâm Mặc chảy ra một tia tình cảm như mật ong.

Mà Lâm Mặc làm sao không phải.( Nguyên gốc而林墨又何尝不是呢., không biết dịch sao nên để nguyên như chị GG gợi ý nha)

Rất lâu sau đó cậu mới nghiệm ra câu giới thiệu còn chưa nói hết của bọn họ.

AK trong mắt cậu không chỉ là súng trường AK có thể bắn tỉa, mà là ánh sáng ấm áp như mặt trời nhỏ.

AK của cậu, Akira của cậu.

7.

Lâm Mặc nghe AK hát "Love me love me" rất nhiều lần, lúc tỉnh lại sau giấc mộng, trằn trọc ở trên giường, cậu nghe rõ được từng nốt thăng trầm, đôi mắt sưng húp nhìn bờ vai sau cánh cửa khép hờ, câu "Rõ ràng là cô đơn nhưng lại sợ người khác vẫy gọi mình" nhai một cách vô vị.

Cậu muốn ôm lấy đứa bé giả vờ không sợ hãi này từ phía sau một chút, nhưng rồi chỉ nhẹ nhàng thở dài, lại đi về phòng.

8.

AK ngồi dưới ánh đèn, trượt màn hình điện thoại di động, nhìn tin đồn Lâm Mặc quyết định tham gia tuyển tú. Tư bản tham gia cùng với blogger ra sưc lên bài, nhưng cũng tạo ra một làn sóng không nhỏ.

Anh lại nhớ đến ánh mắt đánh giá cậu lúc mới gặp mặt, có lẽ lúc ấy Lâm Mặc không biết, mình khinh thường nhất chính là thần tượng giống như cậu. Nhưng sau khi gặp được cậu, vỏ ngoài trên người mình lại dao động kịch liệt, cậu giống như là giọt mưa bất ngờ gặp vào ban đêm đó, lặng lẽ rơi vào trong lòng đã sớm khô cạn của AK.

AK đi tới trước cửa phòng Lâm Mặc, vươn tay muốn gõ cửa nhưng lại thu hồi, câu nói kia của anh nên nuốt trở về trong bụng, không ra khỏi miệng nữa.

9.

Thời gian rời đi có thể đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt.

Khi Lâm Mặc thu dọn hành lý của mình, đứng trước cửa, AK liền biết đây là cuối cùng. Bảo bối mà ah phát hiện trong lúc vô tình, Lâm Mặc rốt cục cũng như ý nguyện đứng trên sân khấu lớn, hẳn là đứng dưới ánh đèn sân khấu, trang điểm tinh xảo, tươi cười hoàn mỹ, sẽ có rất nhiều người yêu cậu, nhưng khả năng sẽ không có người có thể liếc mắt một cái nhìn thấu cô đơn của cậu.

AK là một người ngoài ngành giải trí, sự tỉnh táo của anh nhìn như lý trí, nhưng những lời cuồng ngôn thốt ra lại quá mức bén nhọn, mang theo sự ngạo mạn. Nhưng Lâm Mặc thì khác, cậu lăn lộn quá lâu ở vũng bùn này, nhưng vẫn mềm mại tươi tỉnh như trước. Đối kháng với áp lực cực lớn vĩnh viễn không phải cứng rắn, mà là nhẫn nhin dẻo dai.

Mà Lâm Mặc phải ngã bao nhiêu lần mới hiểu được đạo lý này, không nằm mơ nữa mà là kiên định bước chân về phía trước?

AK nói không nên giữ lại, chỉ sờ sờ mũi ấp úng với Lâm Mặc một câu: "Cậu có biết tôi từng nói gì không? "

"Ý anh là những lời chỉ trích về ngành công nghiệp thần tượng? Tất nhiên là tôi biết. Tôi biết trong mắt anh, những người như tôi có thể không đi vào cuộc sống, nhưng tôi phải chứng minh cho anh thấy rằng sự tồn tại của tôi có ý nghĩa. "Lâm Mặc cực kỳ nghiêm túc, ngược lại hành động giống như là giả vờ đùa giỡn, đầu ngón tay cậu lướt qua gò má AK, người sau lại đột nhiên nắm lấy tay kéo Lâm Mặc vào ngực.

"Tôi đã nói những lời như vậy, nhưng một người đột nhiên đột nhiên xông vào cuộc sống của tôi, nói với tôi, trước đây tôi mù quáng và ngu ngốc thế nào. Tôi dựa theo con đường do người lớn sắp xếp, sớm đã trở thành người trưởng thành, dựa vào một chút phản nghịch nho nhỏ của mình giả bộ trưởng thành, nhưng cậu ấy lại tùy tiện chạy vào, nắm bút vẽ lung tung ở trong thế giới của tôi, nói cho tôi biết làm một đứa trẻ cũng có thể lớn lên. Sự hiện diện của em quá có ý nghĩa với tôi. "

AK chỉ cao hơn Lâm Mặc ba cm lại giống như bọc cả người cậu vào trong ngực, tiếng tim đập vang vọng vào tai cậu. Lưu Chương luôn giả kiên cường rốt cục vỡ thành một ngàn mảnh trước mắt cậu, nước mắt chảy ra rơi trên người cậu.

Nhưng giờ khắc này bên tai Lâm Mặc lại vang lên giai điệu quen thuộc, là AK hát đến cao trào nức nở.

Giọng anh run rẩy và nước mắt nóng ấm.

Anh gọi tên cậu nhiều lần: "Hoàng Kỳ Lâm, tôi đã nhìn thấy thẻ sinh viên của em." Em tên là Hoàng Kỳ Lâm, cũng là Lâm Mặc, tựa như tôi là Lưu Chương, cũng là AK vậy..."

AK miệng lưỡi không rõ lặp đi lặp lại, câu nói ' đừng đi' như trong cổ họng, nôn không ra cũng nuốt không trôi.

Thiếu niên mười chín tuổi tên Hoàng Kỳ Lâm cũng gọi là Lâm Mặc, thành thục ổn trọng vỗ lưng anh, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Đừng lo lắng, trên thế giới có rất nhiều người sẽ thích anh, " cậu nói. "

10.

Lưu Chương đã từng nghe một từ gọi là hiệu ứng mèo. Nói là mèo con bị vứt bỏ lần nữa được thu nhận sẽ rất nghe lời, anh luôn cảm thấy Lâm Mặc là con mèo nhỏ bị vứt bỏ kia, không được may mắn chiếu cố lại hết lần này đến lần khác lao mình vào dòng nước lũ, nhưng đi lòng vòng mới phát hiện mình cũng là một con mèo bị vứt bỏ, bị thương tổn thì dùng cách tổn thương người khác để bảo vệ mình, dùng lạnh lùng ngăn cách tất cả mọi thứ khiến mình khổ.

Nhưng đêm đó, Lâm Mặc với ánh mắt nhát gan lại nhặt được anh, cậu nhẹ nhàng tiến đến gần AK, vỗ vỗ bả vai anh, nói: "Thì ra anh vẫn ở chỗ này. "

Thì ra AK vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi Lâm Mặc đến mới phát hiện mình chưa trưởng thành.

Vì vậy, anh bằng lòng mạo hiểm vì cậu.

Không phải anh nhặt được Lâm Mặc, càng là Lâm Mặc nhặt được anh.

Cho nên bọn họ mới có thể thương tiếc lẫn nhau, dùng tình yêu ủng hộ đối phương tiến lên.

"May mắn thay, chân tình có thể đổi lấy chân tình."

Fin.


Hôm nay có chiện vui nhưng cũng đi kèm chiện không vui,  hi vọng em bé nhà mình luôn vui vẻ, không bị ảnh hưởng bởi mấy chiện nhảm nhí này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top