Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không biết làm sao

Tên gốc: 束手无策

Tác giả: 该用户不存在

Link: https://markzzy.lofter.com/post/1deb0052_1cbe4d58e

Lưu Chương dù sao chăng nữa cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể nhìn thấy Lâm Mặc rơi lệ theo cách này.

——

Lưu Chương cảm thấy bài hát mình chọn trong công diễn ba bùng nổ rồi.

Mặc dù vũ đạo hành hạ hai tên vô dụng trong mảng nhảy nhót là anh và Trương Gia Nguyên tới thê thảm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh cho rằng người trong gương vẫn đẹp trai nhất.

Trước khi lên sân khấu, bạn bè trong các nhóm khác cổ vũ cho mọi người, Lưu Chương cố ý nhìn về phía trước, sau đó quả nhiên nghe thấy Lâm Mặc bên tay phải kêu một tiếng "AK, cố lên! "

Lưu Chương đang chuẩn bị nở một nụ cười thật đẹp trai, tiện thể bình phục tâm trạng hơi khẩn trương trước khi lên sấn khấu, Trương Gia Nguyên sắp bước ra khỏi phòng chờ phía trước đột nhiên quay đầu lại, cực kỳ bất mãn hỏi Lâm Mặc vì sao không cổ vũ cho cậu.

Hừ, đồ trẻ con!

Lưu Chương thầm nghĩ: tình bạn giữa hai học sinh tiểu học.

Ai ngờ còn chưa đợi Lưu Chương "Hừ" lên tiếng, Lâm Mặc đã nắm vai Trương Gia Nguyên nói: "Cố lên, bảo bối! "

Trương Gia Nguyên ngược lại cảm thấy mỹ mãn lên sân khấu, Lưu Chương phía sau đột nhiên biến thành một cái cây bị sét đánh, cho dù trên người có đau đớn đến đâu vẫn phải mỉm cười đối mặt với cuộc sống.

Đương nhiên những tâm tư ghen tị này không thể ảnh hưởng đến sân khấu của Lưu Chương, cho nên dù hết sức vui mừng nhưng lại không ngoài ý muốn, Lưu Chương lại là vua bình chọn của bọn họ.

Kết thúc sân khấu của nhóm mình trở lại phòng, ngoại trừ các cảnh quay vô cùng high của các nhóm khác, tâm tư Lưu Chương đều đặt ở sân khấu của Lâm Mặc.

Mấy ngày trước công diễn ba, mỗi ngày Lưu Chương đều chạy tới ký túc xá của Lâm Mặc tập nhảy, mặt dày mày dạn để Lâm Mặc điều chỉnh động tác giúp mình. Cho dù Lâm Mặc khuyên anh nghỉ ngơi một chút, anh cũng tiếp tục nhảy như không nghe thấy.

Lâm Mặc đương nhiên là không thể lay chuyển được Lưu Chương, đành phải luyện tập với anh.

Chờ Lưu Chương luyện đủ rồi, bảo Lâm Mặc cũng diễn thử cho anh xem một chút, Lâm Mặc lại từ chối, còn mượn cớ đột nhiên buồn ngủ ngã xuống giường giả bộ ngủ.

Không biểu diễn thì không biểu diễn, Lưu Chương nghĩ, dù sao đến lúc diễn cũng có thể xem được.

DDến khi nhóm Lâm Mặc lên sân khấu, Lưu Chương còn đang cùng bạn bè bên cạnh trêu ghẹo Lâm Mặc lần này đột phá lớn.

"Lâm Mặc rốt cục cũng hát tình ca, còn là cảnh chia tay, anh mong chờ lắm đó! Ha ha ha" Lưu Chương vung tay múa chân cười vui sướng. Phía sau Trương Gia Nguyên và Trương Đằng lập đội cổ vũ cho Lâm Mặc.

Thật ra Lưu Chương có thể hiểu vì sao Lâm Mặc không muốn diễn tập trước mặt anh, dù sao thì bài hát này với không có một chút liên quan nào tới hình tượng trước kia của Lâm Mặc, xấu hổ cũng là bình thường.

Nhưng Lưu Chương hoàn toàn tin tưởng thực lực của Lâm Mặc, hơn nữa cũng dưt khoát cho rằng cậu khẳng định có thể lấy được Vua bình chọn.

Nhưng Lưu Chương không nghĩ tới chính là, trong video phỏng vấn trước công diễn ba, Lâm Mặc khóc.

Vòng loại trừ một, hai, Lâm Mặc không khóc, vẫn duy trì thân phận diễn viên hài của mình an ủi những người khác; lúc xếp hạng tuột dốc, Lâm Mặc càng không khóc, có khó chịu cũng giống như một cái rồi qua.

Nhưng khi được hỏi nếu mặt đối mặt nhìn thấy đứa trẻ của công ty Lâm Mặc sẽ nói gì, một câu: 'anh rất nhớ mọi người' còn chưa nói xong, Lâm Mặc đã không nhịn được.

Đây có thể là lần đầu tiên Lưu Chương nhìn thấy Lâm Mặc khóc trước ống kính.

Lưu Chương lại cẩn thận suy nghĩ một chút, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Mặc khóc.

Lưu Chương nói không nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng giống như là có thứ gì đó đang đè ép, cực kỳ khó chịu.

Anh chỉ thấy Lâm Mặc dùng những cách thức kỳ lạ của mình an ủi người khác, lại cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới nếu Lâm Mặc buồn thì anh phải an ủi thế nào.

Lưu Chương quả thật không biết làm sao.

Lần trước Lưu Chương thấy Lâm Mặc buồn là lúc con ếch cậu mang về bị nhân viên vệ sinh ném đi, nhưng lần đó cậu không khóc.

Thoáng chốc Lưu Chương không biết nên đối mặc với Lâm Mặc thế nào.

Lâm Mặc vừa kết thúc sân khấu trở về phòng chờ, trên mặt lộ rõ niềm vui lần đầu tiên công diễn sân khấu đạt được Vua bình chọn,

Nhưng Lưu Chương lại không có cách nào bỏ được hình ảnh Lâm Mặc khóc lúc nãy ra khỏi đầu.

Lâm Mặc chú ý tới Lưu Chương thất thần ngồi ở một bên, còn tưởng rằng anh buồn vì không lấy được danh hiệu vua bình chọn toàn trường.

Sau khi ghi hình xong, Lâm Mặc không để ý lời mời chơi game của Trương Gia Nguyên, chạy đi tìm Lưu Chương, nhưng Lưu Chương vẫn khoanh tay một mình cúi đầu đi về phía ký túc xá như trước.

Lưu Chương không biết đối mặt với Lâm Mặc như thế nào, bởi vì vừa nghĩ đến cậu thì anh sẽ nhớ tới cảnh trong cuộc phỏng vấn vừa rồi. Anh đương nhiên không muốn thấy Lâm Mặc khổ sở, anh chỉ muốn Lâm Mặc luôn làm nhóc quỷ nghịch ngợm tinh quái, người ngoài hành tinh vui vẻ nhảy múa.

Nhưng Lâm Mặc không biết Lưu Chương đang nghĩ cái gì, đuổi theo lôi kéo Lưu Chương bắt đầu ba hoa khen ngợi với khẳng định hết mức, cuối cùng còn thêm một câu: "Anh là vua bình chọn lợi hại nhất trong lòng Lâm Mặc này đó! Mau lấy lại tinh thần rồi đi ăn với em! "

Lưu Chương không dám quay đầu lại nhìn Lâm Mặc.

Hít sâu không biết bao nhiêu lần, anh mới dám nhìn thẳng Lâm Mặc. Lâm Mặc trước mặt vẫn không tim không phổi cười như trước, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng.

"Lâm Mặc," Lưu Chương chậm rãi mở miệng, Lâm Mặc thấy anh trả lời thì coi như là yên tâm, ôm cổ Lưu Chương đi về phía phòng ăn.

"Anh muốn nói, " Lưu Chương rốt cuộc nói ra lời mà nãy mình chưa nói hết, "Anh có thể hát cho em nghe Sự ngọt ngào cay đắng." "

Lâm Mặc nghe xong cười siêu to, vỗ ngực Lưu Chương hai cái nói, "Không cần không cần, em có thể nghe trên x Dịch Vân, anh không cần tự bêu xấu mình vậy đâu. "

Lưu Chương đột nhiên cạn lời, bình thường nhanh miệng nhanh mồm gì đấy giờ lại hoàn toàn vô dụng.

Những gì anh thực sự muốn nói là: Anh sẵn sàng hát cho em nghe Sự ngọt ngào cay đắng, miễn là em không còn buồn.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top