Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

酸甜心事

"Mùa hè năm 2021 có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, những người bạn cùng nhau kề vai sát cánh, sân khấu thấm đẫm mồ hôi, tương lai thẳng tiến không lùi."



Lâm Mặc từng nét từng nét viết ra mấy dòng chữ này, lúc này cậu đã chính thức ra mắt với tư cách là một thành viên của nhóm nhạc nam có thời hạn. Mấy ngày nay lục tục lục tục thông cáo, vì vội vàng chạy lịch trình nên không ngủ đủ giấc là chuyện quen thuộc, chỉ là từ trước đến nay cậu có thói quen viết nhật ký, thỉnh thoảng ghi vài nét bút coi như là nghỉ giải lao một chút trong đám lịch trình bận rộn của cậu.


Lâm Mặc không dám chậm trễ, thời gian của cậu không quá dư dả, bởi vì hôm nay phải cùng các thành viên khác trong đoàn quay Vlog đầu tiên từ khi ra mắt tới nay, bàn bạc chuyện liên quan đến việc chọn đội trưởng và ký túc xá. Bên ngoài phòng đã có nhân viên công tác thúc giục, Lâm Mặc đóng nắp bút lại, cẩn thận vuốt ve nếp gấp giấy, đặt quyển nhật ký ngay dưới gối.


Lúc Lâm Mặc đi ra liền thấy Lưu Chương đứng ở ngoài cửa phòng, lúc đó đối phương đang khoanh tay cười với cậu, thấy người đến liền lập tức dán lên, thân mật khoác tay ôm cổ.


"Lâm Mặc, em bận rộn gì trong đó đấy, còn chờ mỗi em thôi đấy!

-

Lâm Mặc và Lưu Chương từng là đồng đội từng hợp tác ở mấy sân khấu trong doanh, nhưng hiện tại giữa bọn họ có quan hệ hoàn toàn mới, là đồng đội trong nhóm nhạc thần tượng nam, và cũng là đồng đội hiểu rõ lẫn nhau.

"Ai nha AK, em không chú ý thời gian, là lỗi của em, em sẽ quỳ xuống xin lỗi anh!

-

Lâm Mặc từ trước đến nay là người thích nói, gặp phải người quen lại càng không khống chế được, nói nhiều như vòi nước máy, hễ mở ra là không ngừng nghỉ. Lúc xuống lầu Lâm Mặc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu quay đầu nhìn Lưu Chương: "Ai, anh đã nghĩ sẽ ở chung ký túc xá với ai chưa?
-
Hỏi lần thứ nhất đối phương không trả lời, Lâm Mặc chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục hỏi nhiều lần, cuối cùng đoán chừng là Lưu Chương chê Lâm Mặc quá ồn ào, sờ sờ cằm định tìm một lý do tùy tiện đuổi người đi.
"Chưa nghĩ ra, dù sao thì cũng loại em trước, ở cùng một chỗ với em chẳng phải anh sẽ bị phiền chết sao?

-
Giống như dự đoán, Lâm Mặc nghe xong lời này tức giận giương nanh múa vuốt, nhất định phải nhào lên đánh nhau với anh/ Lưu Chương cảm thấy buồn cười, ỷ vào chênh lệch chiều cao mà túm lấy cổ áo cậu, dùng chút sức lực đã nâng người sang bên cạnh.


"Tên nhóc nhà em mà đánh được anh à, đi nhanh đi, lại hại anh bị mắng chung nữa.

-

Lúc đến đại sảnh, mọi người đã ngồi chỉnh tề, mọi người nói đùa Lâm Mặc và AK giống như hai học sinh tiểu học chưa trưởng thành, đi đường đều phải dính chặt vào nhau.

Lâm Mặc nghe xong buông tay, Lưu Chương nghe xong còn hào phóng khoác lên vai cậu, những người khác thấy lại nhao nhao cảm thán, vội vàng nói hai người này thật đúng là một đôi huynh đệ tốt làm người khác ghen tị.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, vấn đề sắp xếp ký túc xá còn chưa giải quyết, mọi người tụ tập cùng một chỗ bàn bạc, chín người mười ý, ai cũng có ý nghĩ riêng, phòng đôi cùng phòng đơn không biết sắp xếp như thế
nào cho hợp lý. Duy chỉ có Lưu Chương không nói lời nào, chỉ im lặng nghe vài phút, Lưu Vũ tinh mắt phát hiện điểm này.


"AK, nãy giờ anh đều không nói lời nào, có ý tưởng nào không?

-
Người bị điểm danh lập tức ra vẻ thần bí gật gật đầu, lúc anh nói chuyện ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lâm Mặc.
"Đã có người chọn, mọi người đều quen thuộc, vậy chắc chắn là anh chọn Lâm Mặc , cái này còn cần phải nói
à?

-
Một đám người lại giống như hiểu cái gì mà ồn ào, thật ra trong lòng đều hiểu rõ, nhưng vì hiệu quả chương trình mà đành phải giả vờ rất muốn biết.


"Vậy lý do anh chọn Lâm Mặc là gì?

Lưu Chương nghe vậy liền tiếp lời mọi người, cười với ống kính: "Trong Nhật Ký Ký Túc Xá, em ấy là người anh em tốt ngủ chung giường với tôi, ở cùng một ký túc xá với em ấy rất khó tin sao?


Những lời này thành công kích nổ toàn trường, mấy người tại chỗ vỗ tay ồn ào. Lâm Mặc có chút không biết làm sao, bình thường nói giỡn quen rồi, Ak còn dám nói với ống kính như vậy, hiệu quả tiết mục này thật sự quá nổ tung rồi!
Lâm Mặc thầm nghĩ vậy trong lòng, nhưng lại nhịn không được cười ngây ngô theo. Kỳ quái là cậu vốn không thèm liếc Lưu Chương một cái, nhưng mấy câu nói lại làm cho tai cậu lặng lẽ đỏ rực lên.


Lưu Chương không có nhiều hành lý, lúc Lâm Mặc lần lượt mang mấy cái vali vào ký túc xá, đối phương đã chuẩn bị sắp xong rồi.

Tuy rằng lần trước trở về công ty thu dọn một đêm, kết quả lại đánh rơi ba bốn món, lại còn quên không mang theo vài món nữa.


"Chết rồi, em không mang theo nước hoa! "Lâm Mặc lại một lần nữa mang vẻ mặt đau khổ, ôm đầu tuyệt vọng kêu rên.


"Không có việc gì, cho em mượn của anh.

-
Lưu Chương đưa cho cậu một chai Passage D'enfer, Lâm Mặc vẫn có chút ấn tượng với cái tên này, trước kia từng lướt thấy giới thiệu về nó trên di động. Cậu nhận lấy phun vào trong không khí vài cái, trầm hương phối với hoa huệ, hương gỗ thanh mát, là hương vị có thể làm cho người ta bình tĩnh lại.
"Vậy, cho em mượn mấy ngày trước, tối nay em sẽ đặt chai mới trả anh.

-
Lâm Mặc ngượng ngùng gãi gãi đầu, chính mình lại làm một tên nhóc gây phiền phức cho người ta, cũng may AK là một người anh trai tính tình tốt, lại cưng chiều cậu, không để ý những thứ này.
"Không cần trả cũng được, giữa hai chúng ta phân biệt rõ ràng như vậy làm gì, coi như anh tặng đi.

-

Lưu Chương bất đắc dĩ cười, anh an ủi sờ sờ đuôi tóc Lâm Mặc, đã sớm biết bé con trước mắt này phản ứng chậm chạp. Anh ở nước ngoài học mấy năm, ở bên kia nước hoa không phải là thứ có thể tùy tiện tặng người khác, ngoại trừ người tặng quà kia có ý tứ theo đuổi.

Lâm Mặc, cái gì em cũng khônghiểu.

------


Lúc ở trong doanh, Lâm Mặc từng nhầm * của Trương Gia Nguyên thành kẹo mà ăn không ít, ai ngờ sau khi tốt nghiệp vẫn còn ảnh hưởng không ít.

*Melatonin là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.


Đều trách cái miệng này quá tham ăn, cái bình chỉ đổi nhãn là nhận không ra, cứ ăn từng viên từng viên đến nghiện, hơn nữa mới ra mắt liên tục xoay trục lịch trình bận rộn, cái giá phải trả chính là cậu ngủ cả buổi chiều, lúc tỉnh lại trời đã hoàn toàn tối đen.


Lâm Mặc ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh còn hơi mơ hồ, mang đầu tóc rối bù nhìn quanh một vòng, AK hình như không có ở đây, cũng không biết đi đâu, nhưng dưới lầu rất náo nhiệt, tiếng ồn ào cùng tiếng cười xen lẫn cùng một chỗ, cho dù cậu ở lầu ba cũng nghe được rõ ràng.


Đám người này thừa dịp mình ngủ lại lén làm gì đây, loại trường hợp này sao có thể thiếu được Vua hài kịch mình?


Lâm Mặc làm ổ ở trên giường lắc lắc đầu, thuận tay mặc áo khoác để trên ghế, lại đi vào phòng vệ sinh rửa mặt mới khiến mình tỉnh táo một chút.


Lúc Lâm Mặc xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn cậu cũng không đúng lắm, tuy rằng cậu còn chưa kịp phản ứng gì, nhưng loại trường hợp này trước kia đã quen rồi. Vì vậy, cậu cố tình vuốt tóc, tự kiêu ngạo vẫy tay và thở dài:


"Tại sao nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, có phải tớ đẹp trai quá không?

-
Nhưng một đám người vẫn không nói lời nào, lần này Lâm Mặc hơi hoảng, chuyện gì xảy ra, đây là cách chỉnh người mới hả?


Cuối cùng vẫn là Lưu Vũ nhịn không được kéo cậu sang một bên nói: "Mặc Mặc, cậu mặc áo AK ra ngoài à? 

-
Lâm Mặc lại nhìn kỹ một chút mới trợn tròn mắt, phỏng chừng là ngủ mê người, hình như mình mặc áo AK thật? Khung xương cậu nhỏ lại không có thịt gì, áo khoác mặc trên người cậu xộc xệch giống như kiểu mặc áo của bạn trai đang phổ biến trên mạng, trách không được tất cả mọi người đều nhìn cậu kỳ quái như vậy, chính cậu cũng cảm thấy... Thật buồn cười, um!


"Không có việc gì, hai bọn tớ là ai với ai chứ, anh ấy không thèm để ý", Lâm Mặc ra vẻ bình tĩnh khoát tay áo, vừa rồi cậu nhìn một vòng cũng không tìm được người, cho nên lại tiếp tục hỏi: "AK đâu, sao ảnh lại không có ở đây?

-
Lưu Vũ chỉ chỉ lên trên, Lâm Mặc ngửa đầu nhìn theo, chỉ thấy trên sân thượng lộ ra một cái đầu, phỏng chừng là Lưu Chương lén chạy lên.


Muốn đi tìm AK, trong lòng cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ này.


Lâm Mặc tùy tiện lấy cớ trả lời câu hỏi của Lưu Vũ rồi quay người bỏ chạy lên lầu, cậu chạy đến mức thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, một bên lại nhịn không được tò mò vì sao mình lại làm như vậy. Nếu như trước kia, cậu sẽ quy trách nhiệm cho di chứng của việc ngủ quá nhiều, nhưng hiện tại không cần thiết.

Cậu chỉ đơn giản là muốn gặp AK, ngay bây giờ, không cần bất kỳ lý do gì.

Ngay lúc nhìn thấy AK trên sân thượng, Lâm Mặc mới cảm thấy đáy lòng trống rỗng được lấp đầy, cậu vốn định che mắt AK từ phía sau làm người ta hoảng sợ, chỉ tiếc bước chân quá mạnh, âm thanh phát ra lớn đến mức khiến đối phương đứng lên xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau.


Lúc này trong mắt Lâm Mặc sáng lấp lánh, cậu đang cẩn thận nhìn Lưu Chương. Người này hình như uống không ít rượu, khuôn mặt say khướt lặng lẽ nhiễm màu đỏ nhạt, thế nhưng có chút đáng yêu.
Hai người bọn họ cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương, tâm điện cảm ứng, ai cũng không nói lời nào. Đương nhiên Lâm Mặc cũng không nhịn được lâu, làm sao có thể giữ im lặng, thế nhưng bắt đầu nói gì là một vấn đề.
Lâm Mặc suy nghĩ một lát, sau đó giơ lên một tay làm động tác gọi điện thoại.

Đó là động tác Lâm Mặc làm trong công diễn "Lover boy 88", thu hút vô số người hâm mộ, lúc tập trong phòng luyện tập cậu vẫn lén lút tập cùng AK, giờ đối phương cũng nhất định hiểu ý của cậu.

"Này, AK, anh làm gì ở đây?" Lâm Mặc vừa nói chuyện vừa che miệng cười rộ lên, mang theo vẻ vui tươi cùng đáng yêu chỉ riêng mình có.

Lưu Chương bị cậu chọc cười, anh biết Lâm Mặc vĩnh viễn là một cậu bé nhỏ đầy mộng tưởng, luôn có những ý nghĩ điên rồ. Lưu Chương phối hợp với cậu, vì thế anh cũng giơ một tay lên, nghiêm túc trả lời.

"Này, Lâm Mặc, anhđang tìm một ít cảm hứng sáng tác.

-

Nhưng Lâm Mặc căn bản không tin, thậm chí còn nhíu mày, có chút khoa trương hét lên với anh một cách khoa trương..
"Nhưng sân thượng có cái gì, bầu trời đen kịt bị mây che khuất, ngay cả một ngôi sao cũng không nhìn thấy?

Lưu Chương không nói nữa, hình như đang dự định nói gì đó. Lâm Mặc không hỏi tiếp, cậu không biết vì sao mình bắt đầu khẩn trương, trái tim đập thình thịch, sau đó nghe Lưu Chương nói: "Không cần nhìn sao nữa, hiện tại nhìn em là đủ rồi.

-
Lâm Mặc nghe được những lời này liền nín thở, cậu phản ứng rất chậm, vô luận như thế nào cũng nghe không rõ ý tứ trong lời nói của đối phương.


"Lâm Mặc, lúc mới lên sân khấu anh nói em rất phù hợp với tiêu chuẩn của nhóm nhạc nam trong lòng anh, em tới giờ vẫn như vậy, rất xuất sắc.


Rất nhiều người hỏi anh có hối hận khi đi theo con đường này không, tất nhiên anh không hối tiếc vì anh có những người bạn đồng hành bên cạnh mình. Anh muốn nói những lời này với em, anh không muốn giấu giếm.

-
Lưu Chương hít sâu một hơi, anh không dám chắc.
Anh nói, "Lâm Mặc, bây giờ em có muốn hôn anh không?"

-

Thật khó để hình dung cảm giác này, giống như ăn một viên kẹt cam chua ngọt ngọt. Lâm Mặc chưa từng yêu đương, là idol hệ dưỡng thành, cậu thậm chí ngay cả tay người mình thích cũng không dám nắm lấy. Một bên cậu đắm chìm trong sự ngạc nhiên tột độ, một bên lại nhịn không được sợ hãi có phải anh trai này coi mình là tài liệu sáng tác hay không, sao lại nhẫn tâm nói những lời này dụ dỗ bé trai ngây thơ này? Nhưng cậu kìm lòng không được mà ôm lấy vị trí ngực, tim đập dữ dội lại rõ ràng, Lâm Mặc sợ Lưu Chương nghe thấy sẽ giễu cợt mình.


Lâm Mặc hiện tại muốn làm cái gì đó để che dấu sự căng thẳng của mình, cậu nhìn thấy trên bàn ở góc tường có mấy cây pháo hoa cầm tay cùng một cái bật lửa. Cậu bỗng nhiên có ý nghĩ của mình, lập tức chạy tới rút ra một cây nắm trong tay.
Pháo hoa rực rỡ được thắp sáng, Lâm Mặc và Lưu Chương cùng nhau nhìn pháo hoa màu vàng kim rơi xuống, nghe pháo hoa phát ra tiếng nổ bùm bùm trong không khí. Những ngôi sao loang lổ rực rỡ xoay tròn nhảy múa trên mặt Lâm Mặc, gió đêm hè nhẹ nhàng mà sảng khoái, cuốn lên mái tóc lòa xòa trên trán cậu.
Đầu óc và thân thể Lâm Mặc đột nhiên không khống chế được, ma xui quỷ khiến, cậu giơ pháo hoa chậm rãi tới gần Lưu Chương.
Biệt danh quỷ liều lĩnh quả nhiên danh bất hư truyền, nửa đường cậu thậm chí còn bị vấp một cái ở chân bàn, thân thể lảo đảo nghiêng về phía trước. Cũng may Lưu Chương kịp thời vươn tay, vững vàng đỡ Lâm Mặc vào ngực, bằng không minh tinh nhỏ sẽ phải ngã sấp mặt xuống đất.

Lâm Mặc sờ mặt mình một chút, ừm, hơi nóng.

Cậu không dám ngẩng đầu, đành phải khó xử lè lưỡi.
Thế nhưng, Lâm Mặc nghĩ như vậy, tuy rằng cậu nhóc không am biết thế sự, không có kinh nghiệm gì, nhưng thích là không thể giấu được nha.
"Vậy thì hôn đi, AK.

Cậu trả lời.

Sau đó bọn họ trao một nụ hôn trang trọng mà dài dằng dặc, tâm sự vừa chua vừa ngọt của thiếu niên, cùng với pháo hoa rực rỡ, nở rộ trong đêm mùa hè.



Tái bút: Nhật ký của Lin Mặc có thể được cập nhật một lần nữa.


"Người đi cùng tôi, sẽ cùng tôi chứng kiến giấc mơ nở hoa."
"Con đường phía trước rất khó khăn, cũng may còn có hai bàn tay chúng ta nắm
chặt. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top