Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• Ai mà chẳng từng yêu đương ở hội thao •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuẩn bị... Chạy!"

Mùa thu là mùa để tổ chức Đại hội Thể thao.

Lưu Chương ngồi trên khán đài dõi theo cuộc đua nước rút trên sân, tiếng súng hiệu lệnh vừa vang lên, tất cả mọi người đều như những mũi tên rời khỏi cung vụt lao đi. Ánh mắt cậu không đuổi theo những tuyển thủ mà một mực dán chặt lên cậu phóng viên báo trường đeo chiếc túi nhỏ đang ôm theo máy ảnh chạy lăng xăng từ đầu này tới đầu kia của sân vận động, mãi cho tới khi người ta khuất khỏi tầm mắt mới lại chuyển sự chú ý về phía cuộc đua.

cậu nhỏ tên Lâm Mặc, Lưu Chương quen hồi hội thao năm ngoái. Khi ấy cũng là trên đường đua, Lưu Chương đang chuẩn bị thi đấu thì bị ánh đèn flash chớp nháy dọa cho hết hồn, Lâm Mặc cầm máy ảnh đứng gần đó vội vàng cúi đầu xin lỗi, ây da thật ngại quá khi nãy mình quên không tắt flash.

"Mình tên Lâm Mặc, khối 10 lớp 3."

Lưu Chương nhìn khuôn mặt tươi cười lộ ra phía sau máy ảnh của người ta phát ngốc, quên luôn cả tiếp tục vận động làm nóng người.

"Mình tên Lưu Chương."

Lâm Mặc chớp chớp mắt bảo mình biết mà mình biết mà, Lưu Chương ở lớp 1 khối 10 phải không, cậu cùng lớp hay gọi cậu là AK, môn giỏi nhất là toán học, vật lí và tiếng anh, hội thao lần này cậu đăng kí thi nhảy xa và bóng rổ, tiếp tới đây là tới lượt của lớp cậu rồi nè.

Đáy lòng Lưu Chương nhảy ra một dấu hỏi chấm, đồng thời lại cũng thầm nghĩ, cậu này cười lên trông đẹp thật đấy.

Hôm ấy Lưu Chương thi đấu bóng rổ vô cùng xuất sắc, tiếng còi hiệu kết thúc vừa vang lên tất cả bạn bè đều lao ra ôm lấy cậu ăn mừng chiến thắng, tầm mắt cậu xuyên qua những bộ đồng phục bóng rổ và đám đông khán giả xung quanh, bắt gặp Lâm Mặc trên khán đài đang cười vô cùng xán lạn, khẩu hình còn nói, AK đẹp trai quá đi.

Đầu óc Lưu Chương ong ong hết cả.

"AK đẹp trai quá đi!"

Chết rồi, phê quá.

Đầu năm lớp 10 Lâm Mặc đã tham gia vào Ban biên tập của báo trường, Lưu Chương cũng muốn xin vào.

"Cậu vào thì làm gì?"

Lâm Mặc vừa chóp chép chiếc kẹo mút Pim Pom mới mua vừa hỏi: "Mặc dù cậu đã lỡ mất kì tuyển nhân sự Ban biên tập rồi nhưng thiên tài mình đây có thể dùng chút quan hệ giúp cậu nha."

Lưu Chương "Hả" một cái, chụp ảnh hay biên tập đều không biết làm, nhưng viết bài thì chắc vẫn được.

Cậu cũng chẳng tự tin là mấy.

Lâm Mặc gật gật bảo thế để mình giúp cậu hỏi xem nhé, trông vô cùng nghiêm túc.

Lưu Chương thấy cổ áo đồng phục Lâm Mặc bị dây máy ảnh đè gập lại, không kìm được đưa tay giúp chỉnh lại, miệng còn nhắc cổ áo xộc xệch rồi kìa. Lâm Mặc cũng cứ đứng im mặc cậu chỉnh lại giúp mình, cười khúc khích trêu hay cậu tới Ban tụi mình làm nhóc chạy việc hành chính cũng được đó.

Lưu Chương chẳng buồn liếc mắt tới Lâm Mặc, chỉnh xong còn kéo kéo cổ áo Lâm Mặc, lầm bầm đáp rằng: khỏi đi.

Mình đây cũng chỉ vui lòng bưng trà rót nước cho mình cậu thôi.

------

Phòng học của Lâm Mặc và Lưu Chương cách nhau một lớp, sau khi quen nhau hai người bắt đầu không ngừng chạy qua chạy lại. Đa phần đều là những lúc tan học buổi trưa hay buổi chiều và giữa mỗi tiết tự học buổi tối, những hôm dạy quá giờ sẽ thấy cái đầu nhỏ lấp ló ngoài cửa lớp, rồi lại lặng lẽ dựa lưng lên bức tường gạch chờ đợi.

Bạn cùng bàn của Lưu Chương đã thấy vô số những lần cậu chạy vọt đi ngay khi giáo viên vừa tuyên bố kết thúc giờ học, trong lòng không khỏi thở dài một câu, trọng sắc khinh bạn ha, sức mạnh của tình yêu đúng là chẳng gì sánh được.

Cũng sẽ thi thoảng chọc ghẹo Lưu Chương, lúc nào cậu mới tính mang bồ tới ra mắt cho anh em gặp chút đấy hả.

Lưu Chương ngồi ở bàn ăn trong canteen vờ vịt đánh trống lảng, "Bồ bịch cái gì, đấy là phụ trách môn văn lớp bên cạnh qua đưa bài tập thôi."

Trong lòng lại thầm nghĩ, gặp cái gì mà gặp, còn chưa ra đâu vào đâu đây này.

Chứ đợi tới lúc có gì rồi anh đây sẽ khoe tới nỗi tụi bay ngán thì thôi.

Giờ giải lao giữa tiết tự học buổi tối, Lâm Mặc hẹn Lưu Chương tới sân tập để check-in ghi lại số vòng chạy, nhân lúc không ai để ý hai người bước dọc theo đường biên của sân bóng. Sân bóng tối om, ánh trăng và ánh sáng từ những cột đèn đường phía xa càng khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, cơn gió đêm nhẹ nhàng khẽ thổi ngang qua.

Rất nhiều cặp đôi tới sân tập để hẹn hò, tay đan tay, đầu dựa sát vào nhau.

Lâm Mặc cũng thích ôm lấy cánh tay Lưu Chương, ôm ôm một hồi lại biến thành xoa nắn.

Lưu Chương bị nắn tới nỗi mặt đỏ tai hồng, đáy lòng thầm biết ơn sân tập không có đèn.

Làm gì đó?

Đâu có làm gì đâu.

Lâm Mặc tỏ vẻ vô tội mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lưu Chương, đôi mắt cong cong như vầng trăng còn sáng rực.

"Không cho nắn à? Ki bo thế."

Lưu Chương nhìn hàng mi cùng khóe môi gần trong gang tấc của đối phương, chợt thấy như tim mình rơi đâu mất một nhịp.

Hai người lặng im một chốc, Lâm Mặc vẫn chưa chịu buông tay, nhì nhèo rằng tay cậu cũng có rắn chắc lắm đâu nhỉ.

"Nhưng mà chơi bóng rổ vẫn coi như tạm ổn."

Lưu Chương hừ một tiếng, đương nhiên.

Thắng được cậu là đủ rồi.

Lâm Mặc lại nắn nắn bóp bóp tay cậu, Lưu Chương đang há miệng chuẩn bị cất lời, đột nhiên lại bị ánh đèn pin từ tay bác bảo vệ chiếu thẳng vào mắt.

"Không được phép chạy theo đường chéo của sân bóng! Tất cả đều phải chạy theo đường chạy!"

Lâm Mặc vội vàng nắm lấy tay Lưu Chương kéo đi, chạy mãi cho tới một góc khuất mới dám dừng lại, hổn hển kêu chi vậy trời, check-in ghi số vòng chạy thôi mà cũng cứ như ăn trộm ăn cướp gì của ai không bằng.

Lưu Chương nắm chặt tay đối phương, tim đập thình thịch bảo, đúng ha. Nhưng chỉ có làm việc xấu mới phải chột dạ thôi.

Mà mình thì đang chột dạ với cậu lắm rồi này.

------

Mùa đông tới mang theo kì nghỉ đông rồi cũng lại đi luôn, Lưu Chương suốt hơn một tháng liền không được gặp Lâm Mặc, vậy nên nhớ nhung người ta vô cùng.

Đêm giao thừa, Lâm Mặc gửi tin nhắn Wechat cho Lưu Chương, hỏi cậu đang làm gì đó.

Lưu Chương trả lời ngay lập tức, mình đang xem Xuân Vãn nè.

Lâm Mặc bảo mình cũng thế.

Hai người trò chuyện xuyên suốt cả những tiết mục và tiểu phẩm của Xuân Vãn, Lưu Chương ngồi cùng cả nhà đưa điện thoại lên che lấy mặt, nhịn cười tới nỗi đau cả má. Phía ngoài khung cửa sổ cũng ngập tràn bầu không khí hân hoan vui vẻ, tiếng pháo hoa nổ liên tiếp vang lên, cả một vùng trời đêm sáng rực.

Vừa qua 12 giờ đêm, Lưu Chương gửi tin nhắn đầu tiên tới Lâm Mặc, nhắn rằng "Chúc mừng năm mới Lâm Mặc."

Lâm Mặc cũng đáp lại AK, Wechat có chứng năng gửi thư thoại đó cậu biết không.

Lưu Chương nhận được tín hiệu, sau khi chúc mừng năm mới mấy vị trưởng bối vẫn đang còn thức trong phòng khách thì một mình chạy ra ban công, đóng sầm cửa lại, hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút ghi âm, Lâm Mặc ơi năm mới vui vẻ nhé.

Lâm Mặc trực tiếp gọi điện thoại qua.

"AK năm mới vui vẻ nha."

Đêm đó Lưu Chương dầm mình trong gió lạnh suốt hai tiếng đồng hồ đứng ngoài ban công trò chuyện với Lâm Mặc, đầu ngón tay chóp mũi lạnh đến mức tưởng chừng như sắp đông cứng lại, khóe miệng lại chưa từng hạ xuống một giây nào.

Trước ngày khai giảng, Lâm Mặc rủ Lưu Chương tới hiệu sách mua mấy cuốn bài tập bổ trợ, hai người hẹn trước sẽ gặp nhau ở cửa hiệu sách.

Lưu Chương mặc chiếc áo hoodie có mũ, hai tay đút trong túi áo đứng đợi Lâm Mặc. Thế mà Lâm Mặc lại bước tới từ phía sau, đặt tay xuống dưới mũ cậu. 

Mình đi thôi. Đối phương giữ nguyên tư thế rồi bảo, như này ấm áp ghê.

Lưu Chương bước đi, hớn ha hớn hở. Hai người đi thang cuốn từ tầng dưới cùng lên tới khu vực bán sách bổ trợ, suốt dọc đường Lâm Mặc cũng không hề buông tay, Lưu Chương chợt thấy như trong mũ áo mình đang ủ lấy một chú thỏ con.

Lớp lông xù lên, trắng như tuyết, đáng yêu siêu cấp vô địch.

Lại còn chơm chớp đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng khắp nơi.

"Ơ AK ơi nhìn coi hình như bên kia có bán đồ chơi kìa!"

Lâm Mặc tung tăng chạy qua quỳ xuống xem thử, Lưu Chương đứng cạnh chăm chú nhìn người ta.

Tóc Lâm Mặc mềm lắm, đỉnh đầu còn có hai xoáy nho nhỏ. Lưu Chương cứ đứng nhìn mãi, một hồi không nhịn được nữa giục đi thôi, giờ mà không đi là lỡ mất cả bữa cơm trưa đấy.

Trên tay Lâm Mặc còn đang cầm vài ba món đồ trang trí bằng gỗ, chẳng buồn ngẩng đầu lên mè nheo xin xỏ cho mình coi xíu nữa đã.

Lưu Chương thấy dáng vẻ thích không rời tay này của đối phương mới lề rề bảo, cậu thích mấy thứ kiểu này hả, sinh nhật cậu lần tới mình mua tặng cậu nha.

Lâm Mặc chợt đáp thế hôm nay là sinh nhật mình đó, hôm nay cậu mua tặng mình được không.

Lưu Chương trố mắt hỏi ngược thật hay giả đấy? Sao mình lại không biết.

Chớp mắt cậu có chút hoài nghi bản thân, rõ ràng nhớ là ngày 6 tháng 1 mà nhỉ?

Lâm Mặc đứng dậy, chống eo hoạnh họe sao nào, giờ không tin tôi chứ gì?

"Lưu Chương cậu không muốn tặng thì cứ nói thẳng ra."

Lúc bấy giờ Lưu Chương mới nhận ra Lâm Mặc đang đùa, ngại ngùng xoa xoa mũi, cuối cùng vẫn đành mở miệng, "Mình muốn mà."

Đợi mình kiếm được tiền rồi mua cho cậu một ngàn tám trăm món đồ trang trí bày đầy nhà cũng không thành vấn đề luôn.

------

Kì học tiếp theo vừa bắt đầu đã có người viết thư tình cho Lưu Chương.

Lâm Mặc giúp cậu mở thư, miệng chèm chẹp, mùa xuân đúng là mùa của tình yêu ha.

Lưu Chương gắp một miếng từ đĩa đồ ăn trước mặt bảo vậy hả, nhưng mà lúc đó mình từ chối luôn rồi.

Lâm Mặc gấp thư lại, biết thừa rồi nhưng vẫn cố tình hỏi lại, "Tại sao?"

Lưu Chương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Mặc, cười hờ hờ, cũng cùng giả ngốc, "Tin tức của phóng viên Lâm có vẻ hơi bị chậm đấy ạ."

"Mình có người mình thích rồi."

Ai đó?

Bí mật.

"Xí," Lâm Mặc hậm hực, "Tôi đây chẳng thèm tò mò."

Ngày mai mình sẽ đem tin AK Lưu Chương lớp 1 khối 10 có người trong lòng rồi in ra thành tiêu đề trang nhất của báo trường kì tiếp theo luôn!

Lưu Chương qua quýt bảo vâng vâng, được ạ, miễn thầy Lâm Mặc vui là được.

Miễn là cậu không ngại bản thân cũng sẽ lên trang nhất trong kì tiếp theo.

Lâm Mặc ghé sát lại gần cậu, dùng đũa gắp một miếng thịt trong đĩa của Lưu Chương, thần bí hỏi AK, cậu tính bao giờ thì mới tỏ tình?

Lưu Chương biết mà chẳng buồn nói, chỉ bảo để sau đi.

"Lỡ đâu người ta không thích mình thì sao?"

Lâm Mặc trợn tròn mắt, "Cậu không tỏ tình thì sao mà biết được?"

Lưu Chương bảo phải ha, thế trước mắt cứ lên cái lịch đã, kế hoạch cụ thể thì tính sau.

Lâm Mặc suýt chút nữa là đập bàn đứng dậy, cự nự ầm lên, cậu kiểu gì đấy?

Kiểu nào cơ?

Lâm Mặc bứt rứt cả nửa buổi mà chẳng nói được gì, đành trút giận cắm đầu vào ăn cơm.

Thấy dáng vẻ hờn dỗi của người ta, Lưu Chương trong lòng cũng thầm tính toán, buông đũa xuống xoa xoa đầu Lâm Mặc.

Ăn cả thịt à?

Ăn!

Cuối kì học khối 10 tiến hành phân ban tự nhiên và xã hội, Lưu Chương chọn ban tự nhiên được ở lại lớp cũ, Lâm Mặc lại chọn ban xã hội. Ban xã hội ít học sinh, bị xếp cuối cùng, phòng học cũng chuyển ra xa tít tắp.

Hai người chen lấn trong biển người xem kết quả phân ban xong, Lâm Mặc kéo kéo ống tay áo Lưu Chương ai oán, ây da sau này tìm cậu phải đi xa ơi là xa ấy.

Lưu Chương nghĩ nghĩ rồi bảo, sau này cậu tới cầu thang đợi mình là được, chỗ ấy ở giữa.

Lâm Mặc lắc đầu, không cần đâu.

"Tới nhìn bộ dáng nhấp nha nhấp nhổm của cậu trong lớp cũng vui mà."

Lưu Chương bóp bóp gáy Lâm Mặc, như thể vuốt ve chú mèo nhỏ, mình biết cậu đợi mình lâu lắm rồi.

Lâm Mặc chẳng hề mảy may xung quanh toàn là học sinh các khối, lớn tiếng kêu ầm lên, đúng rồi đó mình đợi lâu lắm lắm luôn.

------

Lại một mùa hội thao trường nữa tới, Lưu Chương vẫn ghi danh thi đấu bóng rổ, đăng kí xong còn chạy tới tìm đội trưởng đội bóng đòi đổi đồng phục thi đấu sang áo số 6.

Đội trưởng đội bóng thắc mắc lắm, đổi thì cũng được thôi mà sao tự dưng lại vậy?

Lưu Chương lấp lửng thôi cái này không cần biết đâu, tóm lại là anh đây tính làm chuyện lớn.

Một chuyện lớn vô cùng vô cùng quan trọng.

Lúc luyện tập, Lâm Mặc vẫn luôn ngồi trên băng ghế cạnh sân bóng để quan sát, ánh mắt Lưu Chương theo thói quen tìm đến bên người ta, mấy lần liền suýt chútc nữa là bị bóng rơi thẳng vào đầu.

Tập xong cậu bước về phía Lâm Mặc, Lâm Mặc đưa cho cậu một chai nước, khoe rằng mình cũng sẽ giúp Ban biên tập chụp ảnh cho hội thao năm nay nè, cậu thi đấu cho tốt vào, mình sẽ cố gắng chụp cho cậu ngầu thêm chút nha.

Lưu Chương nhìn Lâm Mặc cười ngốc nghếch, hai chân áp sát lại gần đôi chân dài đang duỗi thẳng của đối phương, đáp lời bảo được.

Mình háo hức lắm đấy.

------

Sau khi đã ghi hình phỏng vấn xong, Lưu Chương tới sân bóng rổ thay đồ rồi khởi động làm nóng người, quanh quất ngó nghiêng xung quanh tìm bóng dáng Lâm Mặc.

Mãi tới khi trận đấu sắp bắt đầu Lâm Mặc mới lững thững ôm theo máy ảnh đi tới, vừa định giải thích rằng khi nãy do phần thi nhảy cao kết thúc muộn nên mình mới tới trễ, mắt đã va phải con số trên áo bóng rổ của Lưu Chương, còn đang tính mở lời thì đã bị Lưu Chương "suỵt" một cái cắt ngang lời.

"Đợi chút đợi chút, đợi mình chút."

Lưu Chương nhìn vào mắt Lâm Mặc rồi chạy thẳng tới sân bóng.

Lâm Mặc bắt đầu điều chỉnh thông số camera, trái tim lại không kim được mà thình thịch bay nhảy trong lồng ngực.

Lưu Chương bảo muốn làm việc lớn.

Tiếng người ầm ĩ đầy bên sân bóng, đây là trận đấu cuối cùng trong ngày hôm nay, trông ra như thể học sinh toàn trường đều đổ xô tới đây. Mỗi lần ghi điểm và những pha lật ngược tình thế đều mang theo tiếng hò reo cổ vũ như sóng dậy, Lâm Mặc đứng phía sau hàng người, là vị trí thích hợp nhất để giơ cao máy ảnh.

Lưu Chương ghi được rất nhiều điểm, Lâm Mặc đứng trước khung máy ảnh chỉ có thể thầm vỗ tay cho cậu, có chút hối hận chẳng biết vì sao mình lại đồng ý nhận nhiệm vụ ghi hình cho trận này.

Lâm Mặc muốn chạy đi cổ vũ cho Lưu Chương cơ, nào có muốn đứng im ở đây, tay tê hết cả mà cũng chẳng dám hạ xuống.

Lâm Mặc liên tục chụp tới mấy phút cuối cùng của hiệp hai, lớp 1 khối 11 chỉ dẫn trước 5 điểm, ngay lúc trận đấu tới hồi gay cấn, bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ vỗ vai Lâm Mặc.

Lâm Mặc quay đầu, thì ra là Ban nhiếp ảnh của trường bên cạnh, ngày trước lúc giao lưu các Câu lạc bộ cũng từng gặp qua, nhưng tên thì nhớ mãi mà chẳng ra.

Người kia bảo, cậu đưa máy ảnh cho tôi đi, tôi chụp giúp cho, cậu tới phía trước mà xem.

Lâm Mặc hơi do dự, cầm máy ảnh phân vân không biết có nên tin người ta hay không.

Đối phương thấy Lâm Mặc chần chừ thì bật cười.

"AK bảo tôi tới đó."

"...Ò được!"

------

Lâm Mặc vội vàng giao lại máy ảnh cho người kia rồi hớt hải chạy tới phía trước, chen vào giữa đám đông, vất vả lắm mới chòi được lên hàng ghế đầu.

"AK!"

Lưu Chương nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, thấy Lâm Mặc đứng giữa hàng người đang vẫy vẫy tay, nụ cười ngọt ngào như viên kẹo tẩm mật ong đắm mình dưới ánh nắng.

Trận đấu sắp kết thúc, cách biệt về điểm số dường như ngày càng bị rút ngắn.

Lưu Chương mệt đến thở không ra hơi, trong lòng lại rất đỗi bình tĩnh.

Nhất định phải kiên trì cho tới giây phút cuối cùng.

Trọng tài thổi còi vãn cuộc, những tràng pháo tay và tiếng hò reo nổ ra như sấm, lớp 1 thắng với cách biệt 1 điểm duy nhất. Lưu Chương vẫn giống năm ngoái, ngoái đầu nhìn về phía xa, ngay lập tức bắt gặp Lâm Mặc đang nở nụ cười tươi rói giữa đám đông.

Lâm Mặc cũng đang nói, AK đẹp trai quá đi.

Đợi tới khi mọi người đã tản đi gần hết, Lâm Mặc đã nhận lại máy ảnh đứng đợi bên sân, đón chờ Lưu Chương sau khi ăn mừng cùng đồng đội, muốn mời người ta tới canteen mua kem chúc mừng.

Sao cậu lại đổi số áo rồi?

Thì lục lục đại thuận đó*.

Sao cậu biết trước mà nhờ người tới giúp mình chụp ảnh?

Mình biết cậu muốn tới coi mình mà.

Lưu Chương!

Sao cơ?

Lưu Chương quay đầu sang nhìn Lâm Mặc, trên tay còn cầm thẻ ăn của trường.

Lâm Mặc hờn dỗi phồng má xua tay, thôi khỏi mình ứ ăn nữa.

Lưu Chương kéo lấy tay Lâm Mặc, vẻ mặt nghiêm túc bảo, Lâm Mặc, cậu nghe đài phát kìa.

Những chiếc loa trên trần canteen liên tục phát những bài viết của học sinh, bình thường chẳng mấy ai quan tâm.

Lâm Mặc lặng im lắng nghe từng chút, người dẫn chương trình đọc tới bài viết tiếp theo. "Bình thường mọi người đều sẽ dành những lời cổ vũ cho các vận động viên, nhưng hôm nay mình muốn gửi lời khen ngợi tới những học sinh trong Ban biên tập của Báo trường chúng ta."

"Các bạn rất nỗ lực, từ thu thập hình ảnh tư liệu cho tới lựa chọn chủ đề, suốt những ngày nắng nóng này các bạn phóng viên đã liên tục giơ cao máy ảnh chạy qua chạy lại trên sân tập, thật vô cùng vất vả."

"Đặc biệt trong số đó có một bạn, Lâm Mặc, cậu vất vả rồi. Những cố gắng của cậu mình đều thấy được."

"Mặc dù thường ngày cậu vẫn hay nhiều lời, đùa cợt những chuyện khó hiểu, đôi khi bất chợt còn nảy ra những suy nghĩ kì lạ, thế nhưng trong mắt mình tất cả những điều ấy đều rất đáng yêu, đều hoạt bát, đều khiến cho Lâm Mặc trở thành bí mật của chính Lâm Mặc."

"Còn nữa, mặc dù trông cậu lúc nào cũng thoải mái vui vẻ, mình cũng biết rằng cậu thật sự vui vẻ, nhưng thi thoảng thấy cậu rầu rĩ mình đều muốn giúp cậu đánh bay mọi nỗi muộn phiền, muốn vỗ về an ủi cậu thật nhiều. Tặng cậu một chai Sprite, một cái ôm, hoặc chăng là một bó hoa nhé."

Nhưng nếu mình chỉ là bạn bè, thì những việc như thế có vẻ không được danh chính ngôn thuận cho lắm.

"Vậy nên, mình có thể làm bạn trai của cậu được không?"

"Lưu Chương, lớp 1 khối 11."

Lưu Chương nghe xong vừa ý gật gù, đúng rồi, cứ phải đọc rõ tên ra mới được.

Mặt Lâm Mặc ửng hồng hết cả, nửa buổi cũng chẳng thốt ra được lời nào.

Lưu Chương mặt mũi cũng đỏ bừng, vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh lắc lắc cánh tay còn chưa buông của Lâm Mặc, hỏi rằng sao bây giờ cậu ơi? Để cậu đợi lâu rồi.

Mình mua mấy món đồ trang trí ở hiệu sách cho cậu rồi đấy, giờ đang nằm hết trên bàn học cậu kìa.

6 là mã số học sinh của cậu, là số hiệu trên máy ảnh của cậu, là số may mắn cũng là sinh nhật cậu.

Mình có người mình thích rồi, người ấy là cậu đó.

"Lâm Mặc ơi, mình thích cậu lắm."

Lâm Mặc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt chớp chớp bảo được rồi AK, mình cho phép chúng mình yêu sớm nhé.

Hai người bước ra khỏi canteen, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Lâm Mặc bấy giờ mới bảo, cơ mà bài viết này của cậu viết một màu quá, may mà chưa đưa lên báo nhé.

Lưu Chương gật gù vâng vâng vâng, miễn thầy Lâm Mặc vui là được ạ.

Lâm Mặc bóp bóp cánh tay cậu.

Đổi đi chứ.

Gì cơ?

Xưng hô ấy.

Lâm Mặc bảo, phải gọi là bạn trai chứ.

Lưu Chương mê mẩn, thành thật đáp, dạ vâng bạn trai vui là được ạ.

Thế trang nhất báo trường kì tiếp theo vẫn còn chỗ cho tụi mình à?

Đương nhiên rồi.

Ai mà chẳng từng yêu đương ở hội thao cơ chứ.

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top