Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• Uống ánh trăng sao •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Chương! AK..."

Lưu Chương buồn ngủ tới nỗi chẳng mở nổi mắt, ban ngày tập tành muốn gù cả lưng, tới khi được nghỉ thì tay chân đều như bị xích sắt khoá dính lại trên giường. Giữa lúc mơ màng, chợt có ai nhỏ giọng thì thầm bên tai gọi anh. Người ấy dựa vào rất gần, gần tới nỗi nhiệt lượng tỏa ra trong từng nhịp thở đều có thể chạm tới gáy anh.

Có cái gì ngập ngừng chạm nhẹ lên má. Lưu Chương bất đắc dĩ đành phải ậm ừ cho có, mở mắt ra nhìn, là đôi mắt cong cong nét cười của Lâm Mặc.

Thầy Lâm Mặc, nửa đêm nửa hôm thế này, không ngủ đi còn làm gì đấy?

Lưu Chương đưa tay xoa nhẹ nơi thái dương đau nhức, bất lực mà nhìn sang cậu nhóc cú đêm bên cạnh. Lâm Mặc kéo kéo tay áo ngủ của anh, điệu bộ như có hơi chút làm nũng bảo, eigei, anh đi chơi cờ năm quân với em đi.

Bây giờ á? Cờ năm quân? Em không định ngủ à?

Lưu Chương ngồi dậy, nhíu mày, trên mặt viết đầy mấy chữ "chả hiểu kiểu gì", anh bất lực nhìn ra bầu trời tối đen như mực bên ngoài rồi lại nhìn đôi mắt sáng long lanh của Lâm Mặc, như thể đang tự đấu tranh, anh im lặng suốt 3 giây.

Cả trăm ngàn từ ngữ thế mà lại bị anh gạt sạch chỉ trong 3 giây ấy, Lưu Chương đành giơ tay đầu hàng, ngửa đầu ra sau gãi gãi mái tóc đang rối bù xù cho tỉnh ngủ rồi xoay người xuống khỏi giường, theo sau bước chân của Lâm Mặc rời khỏi kí túc.

Dọc hành lang le lói ánh sáng lờ mờ của mấy bóng đèn đêm, hơn một giờ sáng rồi. Lưu Chương đi phía sau Lâm Mặc, ánh mắt anh xuôi theo bóng lưng của cậu nhìn xuống, chậm rãi va phải bộ cờ năm quân trong tay.

Tên nhóc này, chả hiểu trước khi lên đảo mang theo bao nhiêu thứ nữa? Lưu Chương nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu nỗi, rõ ràng ai ai cũng chỉ vác theo mỗi một chiếc balo vào doanh, thế mà balo của Lâm Mặc lại cứ như túi thần kì của Doreamon vậy, lấy hoài lấy mãi mà vẫn lấy ra được cả tá thứ đồ chơi kì lạ.

Lần đầu tiên Lưu Chương đi ngang qua bắt gặp cảnh cậu đan len còn ngạc nhiên lắm, sau rồi dần được làm quen với vô số những tác phẩm nghệ thuật của nghệ thuật gia Lâm Mặc, tới giờ thì bất kể cho dù cậu có làm ra trò gì đi nữa, anh cũng sẽ chẳng lấy làm bất ngờ.

Bọn họ nép sát vào tường, bước từng bước, rón rén khẽ khàng như mấy tên trộm. Tới ngã rẽ, Lâm Mặc cúi người xuống, quay đầu nhìn anh rồi đưa tay lên ra dấu "suỵt" một cái, Lưu Chương cũng phối hợp mà cúi đầu, mặc dù rõ ràng họ chẳng cần phải làm vậy. Hai người nào có phải quân trộm cướp đang vội vàng bỏ trốn trong đêm đâu cơ chứ, họ cũng chỉ là hai tên nhóc đáng thương không có điện thoại để nghịch nên nửa đêm canh ba đành trốn khỏi kí túc để đi chơi cờ thôi mà.

Không biết từ khi nào Lưu Chương đã luyện thành thói quen tự giác phối hợp với mấy trò trẻ con ngốc nghếch của Lâm Mặc, thậm chí đôi khi anh còn cảm thấy vô cùng thích thú với những điều nho nhỏ như thế. Đây vốn chẳng phải phong cách của anh. Từ trước tới nay Lưu Chương vẫn luôn là một tên thích chơi trò phản nghịch, người khác muốn anh đi bên trái, anh sẽ khăng khăng chạy về bên phải, còn nếu ai đó bảo anh phải lặn xuống biển sâu, thì chắc chắc Lưu Chương sẽ tìm đường lên trời hái trăng. Thế rồi chẳng hiểu vì sao anh lại bước tới ngã tư nơi cả ba con đường đều không thể bước tiếp, mà ngã rẽ duy nhất lại mang tên "Lâm Mặc".

Có lần lúc đang ở phòng tập, Lưu Chương đã lỡ miệng đùa vui rằng "Lâm Mặc em ngốc nghếch ghê", cậu nhóc liền ngưng lại, chống tay lên eo, lườm anh một cái rồi giang rộng hai tay bảo "Đây là nghệ thuật hành vi đặc biệt của em, anh chả hiểu gì thì có."

Lưu Chương thấy vậy thì ngượng nghịu ho lên hai tiếng, bớt lại chút ý đùa. Nhóc thiên tài bực lên trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Lúc Lâm Mặc ngẩng đầu ngây người ra ngắm nhìn chiếc đèn treo nơi đỉnh đầu, ánh mắt cậu vô cùng chăm chú, như thể có ngôi sao băng vụt qua trong đáy mắt, rực sáng lên chỉ trong một khoảnh khắc. Lưu Chương bắt được chút tàn lụi của ánh sao, từ ấy về sau chẳng bao giờ thấy anh trêu người kia ngốc nghếch nữa. Lưu Chương không chạm được tới sao băng, bứt rứt trong lòng không yên, chỉ đành ngắm nhìn Lâm Mặc thêm nhiều chút. Lâm Mặc thật vô cùng mâu thuẫn và khó hiểu, dường như tất cả vui vẻ và u sầu đều có thể đặt trên con người cậu. Lưu Chương thầm nghĩ, phải chăng sẽ có một ngày nào đó, mình sẽ chạm được tới sao băng.

Sao băng lại vừa vút qua trong bóng đêm mờ mịt. Lâm Mặc rất hài lòng với sự phối hợp của Lưu Chương, cười híp hết cả mắt lại. Cậu duỗi ngón tay trỏ ra khỏi ống tay áo hơi dài móc lấy ngón trỏ của anh, đưa anh lên chuyến bay mã hiệu "Lâm Mặc" cất cánh bay về phía trước.

Lưu Chương nhìn chăm chăm vào đầu ngón tay trắng nõn cùng với bàn tay nhỏ hơn mình một chút của Lâm Mặc, dường như anh chỉ cần giang rộng bàn tay ra là có thể ôm trọn lấy. Vừa mới mơ màng nghĩ vậy, hai người đã bước tới một đoạn hành lang tương đối trống trải, Lâm Mặc vừa ý đứng lại, Lưu Chương không tập trung liền đâm sầm lên lưng của cậu nhóc trước mặt, đôi tay cũng theo đó mà ôm trọn người ta vào lòng. Lâm Mặc bị va phải thì nghiến răng nghiến lợi, bực tức quát khẽ lên "Anh làm cái gì đấy?". Lưu Chương bỗng muốn chơi xấu, hai tay anh nghịch ngợm cù lên người Lâm Mặc, cậu khanh khách cười rồi cũng hăm hở phản kích lại. Kết quả, hai tên nhóc ấu trĩ cùng cười đến lăn lê bò toài trên nền đất lạnh.

May là hành lang nơi đây cách kí túc khá xa, hai người dẫu có nghịch ngợm trêu đùa cũng chẳng ảnh hưởng tới giấc ngủ của ai, cơ mà mồ hôi vẫn chảy ra ướt đẫm cả người. Lưu Chương chẹp miệng, lại mất công tắm rửa rồi đấy, nói rồi kéo kéo cổ áo ra quạt mát, muốn thổi bay đi chút nhiệt lượng trên cơ thể mình. Lâm Mặc đã kịp ngồi xếp bằng ngay ngắn trên đất, chăm chú phân tách quân cờ trắng đen ra làm hai. Lưu Chương mở bàn cờ ra rồi im lặng nhìn Lâm Mặc vẫn đang như chú gà mổ thóc nhặt từng quân cờ.

Lông mi Lâm Mặc rất dài, chỉ là bình thường cậu vẫn luôn tỏ vẻ cợt nhả nên chẳng mấy ai có cơ hội để nhìn ngắm thật kĩ hàng mi ấy mỗi khi Lâm Mặc tĩnh lặng mà cụp mắt xuống. Lưu Chương nghĩ, anh hẳn là một trong số những người ít ỏi ấy nhỉ, bởi một Lâm Mặc như thế này, cũng chỉ có anh mới từng thấy qua. Nhịp trống "thùng thùng" vang lên, dường như trái tim anh đang mở live-house của chính nó trong lồng ngực vậy.

Lâm Mặc hình như tới để chơi cờ, mà hình như cũng chẳng phải vậy. Hai người chơi qua hai ván, trước mắt đều là Lâm Mặc thắng. Lưu Chương nhặt lên một quân cờ cầm trong tay, ván thứ ba này tốc độ hạ cờ của Lâm Mặc rõ ràng là đã chậm hơn hẳn, hạ một quân cờ xuống cũng phải ngốc ra tới nửa ngày, Lưu Chương cũng không thúc giục gì, chắc hẳn cái đầu nhỏ của cậu nhóc lại vừa mới đưa ra mệnh lệnh gì trước giờ chưa từng nghe qua.

"Sao trên đời này lại chỉ có mỗi cờ năm quân thôi nhờ?" Lâm Mặc ôm lấy đầu, ánh mắt xa xăm, miệng rầm rì, "Sao lại không có cờ sáu quân bảy quân tám quân một trăm quân?"

Lưu Chương chẳng biết nói gì, chỉ đành lặng im mà cười mất mấy giây, trong đầu anh chớp mắt đã lướt qua mấy cách trả lời khác nhau, thậm chí anh còn định trả lời Lâm Mặc dưới góc độ phân tích dữ liệu rằng khi con số càng lớn thì độ khó cũng theo đó mà tăng cao. Thế nhưng cuối cùng Lưu Chương lại quyết định dùng cách "trả lời kiểu của Lâm Mặc" để trả lời Lâm Mặc: "Bởi vì không có bàn cờ nào to như thế cả."

"Thế mình cứ giả dụ như có chiếc bàn cờ vô tận đi..."

"Rồi mình đi đâu kiếm được cái bàn cờ vô tận đó cho em đây? Cái gì mà chả có kết thúc."

Lưu Chương không nhịn được cắt ngang lời cậu, trên đời này nếu như tồn tại cái gì vô tận, thì chắc cũng chỉ có thể là những suy nghĩ kì lạ trong đầu Lâm Mặc thôi.

Ngoài thứ ấy ra, cái gì rồi cũng có kết thúc cả.

Đảo Hải Hoa có kết thúc, hành trình chạm tay tới ước mơ cũng có kết thúc, mà quãng thời gian thuộc về hai người họ... rồi cũng sẽ kết thúc.

Không khí lạnh ban đêm chầm chậm thổi tới, thông qua từng lỗ chân lông lan ra khắp cơ thể. Lưu Chương thấy như bầu không khí sôi nổi tranh luận khi nãy đã tan ra, có chút lạnh, anh kéo lại cổ áo.

"Có mà."

Lâm Mặc bỗng ngẩng đầu, ưỡn thẳng lưng, ánh mắt lơ đãng khi nãy giờ đang sáng lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Lưu Chương chẳng hiểu vì sao có hơi chột dạ, đầu óc thông minh của một sinh viên xuất sắc ở trước mặt Lâm Mặc lại dễ dàng trở nên gỉ sét, chỉ đành ngơ ngác đáng thương nhìn theo cánh môi Lâm Mặc, chờ đợi cậu khai sáng.

Lâm Mặc giận dỗi nhón lấy một quân cờ, chẳng hề do dự mà quăng ra nền đất cạnh đó. Quân cờ ngay lập tức lăn đi lượn thành mấy vòng, mãi rồi mới lại nằm im trên sàn nhà.

Lâm Mặc chỉ xuống nền đất phía dưới bảo: "Đây cũng là bàn cờ còn gì."

Thế rồi cậu vỗ bốp một cái lên chân Lưu Chương: "Đưa tay đây."

Lưu Chương ngoan ngoãn xòe tay ra.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhặt lên một quân cờ khác đặt vào lòng bàn tay anh.

"Tay anh giờ cũng đang là một bàn cờ này."  

Lâm Mặc thở dài, chầm chậm đưa bàn tay mình áp lên bàn tay Lưu Chương.

"Em thích chơi cờ như nào thì chơi thế đó, làm sao phải quan tâm tới bàn cờ, chỗ nào mà chả là bàn cờ." Lâm Mặc nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Sau câu ấy, không ai nói gì nữa.

Lòng bàn tay nóng hôi hổi của Lâm Mặc dính chặt lấy tay Lưu Chương, ở giữa dư ra một quân cờ, như một loại nghi thức nào đó, rất hoang đường nhưng cũng rất lãng mạn.

Vào thời khắc hai người đạt được giao ước ngầm, vũ trụ phảng phất như vừa trải qua vụ nổ Big Bang lần thứ hai, mà hai người sống sót sau cùng cũng buông tay ra, nhìn nhau rồi cười.

"À, với cả, eigei đợi em chút, em mời anh uống ly frappuccino em đặc biệt pha chế đã."

Lâm Mặc bật người dậy, vỗ vỗ chiếc quần vốn chẳng hề dính bụi của mình, nhanh nhẹn chạy đi.

Lúc cậu quay lại, trong tay đã cầm theo hai chiếc đĩa nhỏ, trong túi quần hình như còn có thêm cái gì. Lưu Chương tựa người vào tường chờ đợi, có chút tò mò nên bước tới xem, lại thấy Lâm Mặc lấy từ trong túi quần ra một chai nước khoáng.

"Này, đây là nước khoáng mà." Lưu Chương thất vọng bĩu môi, lại thò tay vào sờ sờ túi quần Lâm Mặc, mà thực sự là trên người cậu cũng chẳng còn gì khác nữa cả.

Lâm Mặc mặc kệ anh, loay hoay rót nước từ chai vào hai chiếc đĩa, căn cho tới chừng hai phần ba chứ không rót đầy.

"Anh cầm đi." Lâm Mặc đưa cho anh một chiếc đĩa.

Lưu Chương học theo dáng cậu đứng thẳng lưng, đón lấy đĩa nước rồi nâng về phía cửa sổ.

Ánh đèn tối mờ, ánh trăng và sao chiếu xuống mặt nước trên đĩa lại càng sáng rõ.

Lâm Mặc cười vui vẻ bảo "Cạn ly", rồi ngẩng đầu một hơi cạn sạch.

Lưu Chương không uống, cũng không nhìn trăng sao trên đĩa. Anh chỉ nhìn chăm chăm lên sườn mặt của Lâm Mặc, xương quai hàm cùng với yết hầu cậu trông như một dãy núi nhỏ nhấp nhô lên xuống chạy dài mãi, mà cần cổ dài thon mảnh lại là tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp hơn hết thảy.

Lâm Mặc như đang uống trọn ánh sáng đêm trăng dưới nét bút của Van Gogh, đem tất cả sự lãng mạn cất giữ lại trong cơ thể, trở thành ngôi sao cuối cùng còn lại trên thế giới này.

"Sao anh không uống đi?" Lâm Mặc lau miệng, đầu ngón tay vung vẩy trước mắt Lưu Chương.

Giờ anh mới chợt thấy mình thật sự đang rất khát.

Liệu rằng có thể... chia cho anh một chút ánh sao được không?

Trong lòng Lưu Chương chợt nảy ra muôn vàn dũng khí, anh nắm lấy cổ tay Lâm Mặc, tiến lại gần rồi hôn lên đôi môi hãy đang còn ướt đẫm. Đôi mắt cậu mở to đầy kinh ngạc, vành tai trắng nõn đỏ hồng lên.

"Lâm Mặc em ngốc à, khi hôn thì phải nhắm mắt vào chứ."

Dù trong lòng Lưu Chương có đang gào thét như vậy, nhưng chính anh cũng chẳng chịu nhắm mắt.

Hóa ra đỏ mặt cũng có thể lây được.

Ngày trước Lưu Chương có nhắc tới Lâm Mặc trong một buổi phỏng vấn, anh bảo, Lâm Mặc là người vô cùng kì lạ.

Nhưng giờ thì khác rồi, Lâm Mặc đâu chỉ là người vô cùng kì lạ, cậu còn là nhóc thiên tài khiến cả thế giới phải kinh ngạc, là đứa trẻ hư mà cả đời anh sẽ chẳng thể nào quên được.

Lưu Chương vẫn luôn muốn nói với Lâm Mặc rằng, Lâm Mặc, em biết không, sự tồn tại của em ý nghĩa lắm đấy.

Chú chim xám đâm vào cột buồm, chết chìm trong cát bụi lí tưởng, ánh trăng sáng cũng khó mà che khuất được nỗi bi thương rực rỡ trong bộ hài kịch.

Thế giới này quá ồn ào, cũng quá sầu muộn.

Chỉ có em, ngôi sao nhỏ lấp lánh của anh.

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top