Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06 Series không nghĩ ra tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mặc xin nghỉ, kéo kín rèm cửa ngủ nguyên một ngày, đến lúc mở mắt ra thì màn đêm đã buông xuống, sao trời cũng lấp lánh trên những ngọn cây.

Ánh sáng mờ tối trong căn phòng khiến cho ranh giới giữa mộng cảnh và hiện thực trở nên mơ hồ, cậu phải ngồi dậy mới tỉnh táo được đôi chút, sau đó nhảy xuống giường, xỏ dép lê, đi đến nhà vệ sinh vốc một vốc nước rửa mặt cho tỉnh hẳn.

Cậu đã mơ một giấc mơ kì lạ.

Chung trọ với một người lạ, nhận được sự chăm sóc của người ấy, cho dù đó là sự chăm sóc đầy vụng về lóng ngóng. Người ấy học nấu ăn để Lâm Mặc không phải một ngày ba bữa đều phải ăn đồ ăn ngoài, mỗi ngày đi học tan học đều đưa đón để Lâm Mặc không còn phải đi bộ về trong sợ hãi trên con đường tối tăm nữa, chỉ chia xa mấy ngày ngắn ngủi mà đã nhung nhớ khôn nguôi, lúc chủ động ôm người ấy đã nghĩ nhỡ bị đẩy ra thì sẽ thế nào đây, mãi đến khi nghe thấy người ấy nói <Lâm Mặc, anh cũng nhớ em>."

Lâm Mặc lau khô mặt, hai tay chống lên mép bồn rửa tay, tóc mái ướt sũng im lặng nhỏ từng giọt nước.

Cậu cúi đầu, nhìn đôi dép lê dưới chân mình.

Màu xám nhạt nhẽo hiển nhiên không phải là phong cách của Lâm Mặc, bên trên còn thêu một hoa văn nốt nhạc nho nhỏ.

Lâm Mặc nhìn nó mấy giây, ánh mắt có chút trống rỗng, từng giọt nước mắt đua nhau tuôn rơi.

Không phải giấc mơ, chỉ là một kẻ dối trá, cậu bị Lưu Chương lừa mất rồi.

----

Lưu Chương ngồi trên ghế lái phụ, thờ ơ nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, chốc chốc lại đưa tay lên kéo chiếc cà vạt chặt đến có chút khó chịu. Hôm nay anh ăn mặc khá trang trọng, nói đúng hơi là một tháng nay đều trải qua như vậy: đi làm, họp hành, tiệc rượu.

Ngày đầu tiên về nhà liền được thông báo rằng dòng vốn lưu động của công ty nhà mình xảy ra vấn đề. Nhìn người cha mới không gặp vài tháng đã như già đi vài chục tuổi, Lưu Chương không tài nào nói ra được lời phản kháng, tất cả sự phản nghịch và cá tính đều miễn cưỡng biến thành nụ cười thương nghiệp nơi bàn rượu.

Điện thoại dường như có điềm báo gì đó, hôm về nhà vừa bước chân xuống khỏi oto đã rơi ra khỏi túi áo khoác, vỡ tan. Sửa xong anh ngay lập tức mở wechat báo với Lâm Mặc mình phải rời đi một thời gian, đợi một ngày trời chỉ nhận lại được hai chữ "Được thôi."

---

Cái lạnh tháng 12 ở thành phố nhỏ bủa vây tứ phía, Lưu Chương kéo theo vali đứng trước cửa nhà Lâm Mặc, bị gió đêm lùa vào hành lang trống vắng làm cho lạnh cóng.

Cửa nhanh chóng mở ra, Lưu Chương không cần gõ đến lần thứ hai cửa đã mở ra, để lộ khuôn mặt quen thuộc.

Lâm Mặc mặc một chiếc áo len dày màu nâu nhạt ấm áp, tóc mái có chút dài, lòa xòa che khuất tầm nhìn. Không biết có phải do nhớ nhung quá nhiều hay không, anh cảm thấy mấy chuc ngày không gặp, Lâm Mặc lại gầy đi rồi.

Trong lòng trào dâng bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn cũng không lấn át nổi nỗi nhớ.

"Lâm Mặc, anh về rồi."

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa hết nắm chặt lại thả lỏng, Lâm Mặc chỉ trả lời một câu "Quay về là tốt rồi", sau đó tiếp lấy vali trong tay Lưu Chương đẩy vào trong phòng. Cậu đi thật chậm, chưa đi được mấy mét đã bị người phía sau kéo vào lòng.

"Lâu như vậy mới trở về, xin lỗi em."

Lâm Mặc cứng người vài giây mới quay người ôm lại anh, mở miệng, giống như tự nói với chính mình.

"Lưu Chương, đừng rời xa em nữa."

Lâm Mặc có gì đó không thích hợp, ngày thứ hai quay trở về Lưu Chương xem như có thể kết luận như vậy.

Ngoan ngoãn một cách bất thường, nghe lời một cách bất thường.

Lúc Lưu Chương dùng máy tính xử lý chút công vụ của công ty, Làm Mặc liền dựa vào vai anh, dính lấy anh, nhưng suốt một giờ đồng hồ cũng không nói một lời.

Nếu như là trước đây quả thực là không thể nào, Lâm Mặc trời sinh hoạt bát, mặc dù cũng có lúc trầm mặc như nước nhưng tuyệt đối không phải tình cảnh như hiện tại.

Như thể....một chú mèo nhỏ vốn luôn được sủng mà kiêu, thích nhe nanh múa vuốt, bị chủ nhân vứt bỏ sau đó lại được nhặt về liền đi lại uống nước đều tận lực không phát ra tiếng động, kiểu như vậy.

Lưu Chương đã từng hỏi cậu, nhưng Lâm Mặc chỉ lắc đầu nói không có gì, bảo Lưu Chương không cần lo lắng.

Cảm ơn, anh lại càng lo hơn rồi. Đây xem ra là một chuyện động trời, đáng nhẽ những lúc như này Lâm Mặc phải trợn mắt nhìn Lưu Chương sau đó bảo anh nếu như thấy em ấy có gì không thích hợp không bằng thử trồng cây chuối rồi nhìn lại thử xem.

---

"Nói cách khác, gần đây cậu ấy cực kì khác thường, thậm chí đến mức không tình nguyện trao đổi với ông?"

Lưu Chương gật gật đầu nhìn Tăng Hàm Giang phía đối diện đang vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm, trong lòng bỗng nhiên nảy lên chút hối hận.

Đúng là có bệnh vái tứ phương, vấn đề thâm sâu như thế mà lại đến trưng cầu ý kiến của con cừu đen này.

"Tôi có ý này, không chắc là đúng, chỉ là suy đoán của tôi...."

"Đừng có úp úp mở mở nữa." Lưu Chương mở điện thoại liếc một cái, "Nói nhanh, lát nữa là Lâm Mặc tan học rồi."

"....Thật ra lúc ông mới đi mấy hôm, Lâm Mặc có gọi điện thoại cho tôi."

Tăng Hàm Giang kể lại chuyện hôm đó từ đầu đến cuối, Lưu Chương tóm lấy keywords, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch ra.

Lợi dụng. Vứt bỏ.

Chỉ qua vài câu đối thoại ngắn ngủi, thứ Lâm Mặc nhận được chính là thông tin này.

Tăng Hàm Giang nhìn sắc mặt người anh em tốt của mình có vẻ không được ổn lắm, nói một câu an ủi: "Đừng tự trách bro! Người làm nhạc thu thập tư liệu sống là bình thường, vả lại ông rời đi cũng là vì trong nhà có chuyện...."

Chưa kịp nói hết câu, đối diện đã bay đến một chiếc gối, vừa vặn đập vào ngực Tăng Hàm Giang.

"Chú biết là bình thường thì có tác dụng gì chứ?"

Nói như vậy, Lâm Mặc không những phải chịu một tin lạnh lẽo thấu tâm, lại còn phải cô độc gặm nhấm nó suốt mấy chục ngày đằng đẵng.

"Lần này là tôi sai rồi, thế này đi, việc tôi gây ra tôi phải chịu trách nhiệm, để tôi tìm Lâm Mặc giải thích rõ ràng chuyện này."

Đến cả câu nói "Phải rời đi một thời gian" của mình cũng như một lời vứt bỏ qua loa lấy lệ, đối với Lâm Mặc mà nói, có lẽ việc Lưu Chương quay về lại chính là điều không lường trước được.

Thế nhưng kể cả như vậy, lúc gặp lại nhau, Lâm Mặc cũng không chất vấn anh lấy nửa lời, dường như trong mắt em ấy, chỉ cần Lưu Chương trở lại, em ấy sẽ tha thứ tất cả, coi tất cả lợi dụng và vứt bỏ như chưa từng phát sinh.

Trước mắt Lưu Chương đột nhiên tái hiện lại tóc mái có chút dài của Lâm Mặc hôm ấy, hai má gầy xọp đi, cùng với câu nói nhỏ đến mức tưởng như nghe nhầm lúc em ấy ôm anh, "Lưu Chương, đừng rời xa em nữa."

Tăng Hàm Giang trước mặt đang vò đầu bứt tai nghĩ cách, Lưu Chương thở dài một hơi, đứng dậy vỗ vỗ vai người bạn không thông minh lắm này của mình.

"Được rồi, được rồi, chuyện này anh sẽ giải quyết, có việc gì cần anh sẽ gọi chú."

---

Lâm Mặc đi trên đường mà tâm hồn treo ngược cành cây, cậu đi sát vào bên đường, giẫm lên lá cây phát ra âm thanh lạo xạo, ba bước như một chầm chậm bước đi.

Thật ra cậu đã nhìn thấy xe của Lưu Chương đậu dưới tán cây ngân hạnh từ lâu, trời khá lạnh mà anh vẫn hạ kính xe xuống thò đầu ra nhìn.

Lưu Chương nhìn thấy cậu rồi, bắt đầu ngồi trong xe khoa trương vẫy tay. Lâm Mặc muốn hét thật to, "Anh đừng vậy nữa, không ngốc chết được.", nhưng mở miệng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cuối cùng chỉ chạy bước nhỏ đến bên oto, bám vào cửa kính xe nở nụ cười ngoan ngoãn với Lưu Chương.

"Anh đến rồi."

Trên ghế phó lái đặt một bọc khoai lang nướng nóng hổi, vẫn còn bốc lên từng tầng khói trắng, là của một cửa hàng có tiếng, xếp hàng rất lâu cũng chưa chắc đã mua được. Lâm Mặc cầm lấy, ăn từng miếng nhỏ, cực kì yên tĩnh, thỉnh thoảng bởi vì nóng quá mới phát ra tiếng hút khí nho nhỏ.

Đến khi xuống xe Lâm Mặc vần còn cầm túi khoai lang, đi qua thùng rác cũng không có ý định vứt. Lưu Chương dừng bước, chìa tay lấy túi giấy đã sớm trống rỗng trong tay Lâm Mặc bỏ vào thùng rác. Người phía sau vô thức tóm lấy cổ tay anh, bắt gặp ánh mắt anh lại lập tức buông tay.

Lưu Chương nhíu mày, một tay xoa sau đầu Lâm Mặc, nhìn vào mắt cậu trịnh trọng nói từng câu từng từ: 

"Không cần luyến tiếc, Lâm Mặc, sau này em muốn ăn lúc nào anh đều mua cho em."

Sau này, anh còn ở đây chứ?

Lâm Mặc gật đầu, ánh mắt cong cong như vầng trăng non, nói được nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top